Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Lăng Lan ngoài ý muốn nhìn hai người ở cửa thì kinh ngạc nói: “Sao hai người lại tới đây?” Cô hơi hơi nghiêng người ý bảo hai người tiến vào.

Hàn Tục Nhã nhìn Lạc Triều đã không có năng lực liền quyết đoán kéo tay Lạc Triều, đem Lạc Triều túm vào phòng.

Lăng Lan lúc này mới đóng cửa lại, xoay người hỏi: “Hai người muốn uống cái gì?”

Lạc Triều cùng Hàn Tục Nhã tìm tới cửa, Lăng Lan thật cao hứng, cô kỳ thật rất muốn có bạn khuê mật để nói bát quái, nói chuyện tâm sự …… Tuy rằng hiện tại xem ra hy vọng này là không có khả năng thực hiện.

Lạc Triều mắc cỡ đỏ mặt, thưa dạ nói: “Lan lão đại, tùy, tùy tiện.”

Hàn Tục Nhã lại một chút không khách khí: “Em muốn uống nước trái cây ngải mộc.” Ngải mộc là một loại hoa quả cực kỳ trân quý, cho nên lấy nó ép thành nước trái cây đồng dạng thập phần sang quý, Hàn Tục Nhã bình thường luyến tiếc uống, nhưng ở chỗ của Lan lão đại, cô liền không cần khách khí, dù sao Lan lão đại chính là nhị đại cao cấp nhất Liên Bang, số tiền tiêu vặt của cậu ấy nhất định là nhiều hù chết người……

Nghĩ đến đây, Hàn Tục Nhã trong lòng oán niệm mọc thành cụm, đều là làm ba mẹ, vì sao ba mẹ Lan lão đại có thể cho Lan lão đại điểm danh dự mà ba mẹ nhà cô lại tính toán chi li, mỗi lần trở về xin chút tiền tiêu vặt thì đều bị dạy dỗ mấy lần, ngẫm lại thật là chua xót.

Hàn Tục Nhã khắc sâu cảm nhận được, quả nhiên ba mẹ người khác là tốt nhất.

Giống như Hàn Tục Nhã tưởng, Lăng Lan cũng không quan tâm đến mấy điểm danh dự, không nói do ba mẹ cô cấp, chỉ bằng Tiểu Tứ vạn năng nhà cô thôi là có thể giúp cô kiếm được vô số điểm danh dự, còn cuồn cuộn không ngừng, xài như thế nào cũng không hết.

Cứ như vậy, trong khi Lạc Triều đang thẹn thùng không nói được một lời, Hàn Tục Nhã liền nêu nhờ Lăng Lan cùng họ đi ra ngoài một chuyến, lúc này Lăng Lan mới hiểu vì sao hai em gái nhỏ này lại tới đây. Ngẫm lại hôm nay đích xác không có việc gì, cô liền đáp ứng đi cùng các cô đi dạo phố.


Còn chưa ra cửa, chuông cửa phòng Lăng Lan lại vang lên, Lăng Lan mở ra, là Lý Lan Phong, cô tò mò hỏi: “Con báo, có việc gì?”

Lý Lan Phong liếc liếc mắt nhìn trong phòng, có hai cô gái đang ngồi ở trên sô pha trong phòng Con Thỏ, Lý Lan Phong không quên đoạn đối thoại của hai người, Lạc Triều kia là thực thích Con Thỏ. Không biết đối phương đã thổ lộ chưa. Không nghĩ Con Thỏ nhà anh nhỏ hơn an ba tuổi mà hoa đào đã sớm đầy đất, thật là làm lòng anh sáp sáp, nghĩ tới chính mình đều còn không có bạn gái, thật là có chút mất mặt……

“Có người?” Lý Lan Phong thu liễm tâm tình, làm bộ vô ý nhìn đến, kinh ngạc đầy mặt.

“Đúng vậy, đó là hai em gái của tôi, muốn đi dạo chợ.” Lăng Lan không thèm để ý mà trả lời.

Lý Lan Phong nghe vậy vẻ mặt kinh hỉ nói: “Thật trùng hợp. Tôi cũng đang muốn tìm cậu cùng đi dạo đây, nếu không chúng ta cùng nhau?”

Lăng Lan ngẫm lại cũng liền đáp ứng. Cô cảm thấy chính mình cùng hai cô gái đi với nhau khả năng sẽ lo liệu không hết việc, nhiều thêm Lý Lan Phong thì sẽ an toàn một chút. Lăng Lan cũng không xem nhẹ dung mạo kinh người của Lạc Triều, liền cùng Lạc Lãng giống nhau, luôn có loại cảm giác họa thủy.

Bất quá, chờ Lăng Lan xuất phát liền không đơn giản là bốn người, nửa đường bọn họ đụng phải Tề Long. Tề Long biết lão đại muốn đi dạo phố tức khắc hưng phấn, thực nhanh gọi tới một đại bang, cuối cùng liền biến thành toàn thể chiến đội Lăng Thiên xuất động, mười hai người mênh mông mà lao ra chợ.

Mà Trường Đệ Nhị Nam Sinh quân giáo sau khi thu được tin Lạc Triều, Hàn Tục Nhã cùng người của Trường Đệ Nhất Nam Sinh quân giáo cùng nhau đi dạo phố thì Tưởng Thiếu Vũ liền mang theo chiến đội cũng theo đi ra ngoài……

Bởi vì nhân số tương đối nhiều cho nên Lăng Thiên chia làm hai đội, Lạc Triều cùng Hàn Tục Nhã đi theo Lăng Lan, Lý Lan Phong, Lạc Lãng, Triệu Tuấn, mà Tề Long thì mang theo năm người Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh, Tạ Nghi, Thường Tân Nguyên, Lý Thì Du.

So sánh với Lạc Triều Hàn Tục Nhã chỉ đi dạo xem đồ, tiểu đội năm người do Tề Long dẫn đầu có nhiều mục đích hơn nhiều,  Lý Thì Du, Thường Tân Nguyên là tiểu đội nghiên cứu khoa học, chỉ cần nhìn thấy thứ hữu dụng cho nghiên cứu của mình liền quyết đoán mua. Lâm Trung Khanh chuyên lo hậu cần cũng không quên cấp chiến đội thu thập thứ tốt, may mắn Lăng Lan sớm có chuẩn bị, đã đưa trước cho Lâm Trung Khanh một đống lớn điểm danh dự, con số kia làm chưởng quản kinh tế của chiến đội Lăng Thiên - Lâm Trung Khanh cũng ngăn không được run lên, có loại bị điểm danh dự áp bách cho suy sụp, có thể thấy được số điểm danh dự này nhiều bao nhiêu.


Liền như vậy một đường dạo xuống, so sánh với Lạc Lãng, trên mặt Triệu Tuấn bắt đầu xuất hiện biểu tình không kiên nhẫn, Lăng Lan cùng Lý Lan Phong bình tĩnh rất nhiều, bọn họ ngồi ở khu nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ đợi Lạc Triều cùng Hàn Tục Nhã thay trang phục.

Lạc Lãng ngồi một lúc rốt cuộc chịu không nổi nữa, hai mắt cậu phát ra ánh sáng mà nhìn cửa hàng đối diện, nơi đó là cửa hàng trang bị cơ giáp, cậu muốn đi xem.

“Lão đại, tới đi cửa hàng đối diện nhìn xem, chờ một chút liền về.” Lạc Lãng rốt cuộc mở miệng, cậu không muốn bồi em gái nhà mình đi mua quần áo nữa.

Triệu Tuấn nghe vậy ánh mắt sáng ngời vội nói: “Anh cũng đi.”

Lăng Lan không thèm để ý mà phất tay: “Đi đi!” Liền thấy Triệu Tuấn cùng Lạc Lãng giống như có ác quỷ truy đuổi chạy như bay mà đi.

Lăng Lan có chút buồn cười, hỏi Lý Lan Phong ngồi ở bên người: “Con Báo, chẳng lẽ cùng cơn gái đi mua sắm thật sự khó vậy sao?”  Tuy rằng Lăng Lan không có cơ hội tự mình thử những bộ trang phục xinh đẹp đó, nhưng nhìn thôi thì tâm cô cũng đã vui rồi cho nên không thấy mệt mỏi gì, ngược lại thích thú.

Lý Lan Phong tựa hồ tâm tình có chút không tốt, anh thấp giọng trở lại: “Nếu là cô gái mình coi trọng thì cho dù đi đến đâu cùng cảm thấy vui sướng…… Con Thỏ, có phải cậu rất để ý hai cô bé ấy hay không?”

Lăng Lan cười nói: “Họ là em gái mà tôi yêu thương nhất, sao có thể không coi trọng chứ?”

Thật là em gái thôi sao? Nếu chỉ là em gái, vì sao Lạc Lãng đều không thể nhẫn nại, Lạc Lãng là anh trai ruột của Lạc Triều đấy…… Lý Lan Phong liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái thật sâu, muốn biết những lời này là thật là giả. Nói thật, Lý Lan Phong không thế nào hy vọng Lăng Lan hiện tại có bạn gái, cứ cảm thấy tình hữu nghị giữa mình cùng Lăng Lan vẫn còn khoảng cách so với hy vọng của mình, cho nên Lý Lan Phong không muốn ở thời khắc mấu chốt này Lăng Lan lại có bạn gái để ảnh hưởng đến tâm tình.


Trong phòng thay quần áo, Lạc Triều đỏ mặt mà cầm bộ váy Lăng Lan chọn cho mình, thích không buông tay. Hàn Tục Nhã thấy thế, bất đắc dĩ mà đẩy đẩy: “Đừng ngốc nữa, mau thay quần áo, đi ra ngoài mê chết Lan lão đại đi.”

Hàn Tục Nhã nói làm mặt Lạc Triều càng đỏ hơn, bất quá cô cuối cùng thanh tỉnh lại, cầm bộ váy đi thay. Lúc này, Lạc Triều đột nhiên hỏi Hàn Tục Nhã: “Cậu thấy có phải anh Lý kia ghét chúng ta hay không?”

Hàn Tục Nhã sửng sốt vội hỏi: “Cậu cảm giác được cái gì?”

Lạc Triều cau mày, tựa hồ hồi tưởng cái gì: “Mỗi lần, tớ hỏi Lan lão đại thì anh ấy sẽ ngắt lời, nói chuyện sang đề tài khác, tựa hồ có chút bài xích tớ.”

Hàn Tục Nhã nghe vậy tức khắc nghiêm túc, cô bắt đầu hồi tưởng những chuyện phát sinh trên đường, thật đúng là như Lạc Triều nói, cái người kêu Lý Lan Phong kia cố ý vô tình mà đem cô hai bài xích ra, nếu Lạc Triều không đề cập tới, cô đều xem nhẹ điểm này.

Bất quá, Lý Lan Phong kia vẫn luôn tươi cười đầy mặt, cùng các cô nói chuyện thập phần ôn hòa khách khí, cũng không có biểu hiện ý không vui, có thể là các cô đa tâm hay không? Hàn Tục Nhã đem khả năng này nói ra, Lạc Triều cắn môi cũng vô pháp xác định, chỉ phải quyết định nhìn nhìn lại.

Thực nhanh các cô đã đổi xong quần áo đi ra, các vị khách đang chọn áo quần trong tiệm ngay lập tức bị hình ảnh như trích tiên của hai người là ánh mắt mắt sáng ngời.

Hàn Tục Nhã lôi kéo e lệ Lạc Triều, đi tới Lăng Lan trước mặt, đỉnh đạc hỏi: “Lan lão đại, đẹp không?”

Quả nhiên, người đều là động vậ thị giác t, tuy rằng đều là nữ, Lăng Lan vẫn là bị Hàn Tục Nhã cùng Lạc Triều làm kinh diễm, cô gật đầu khen: “Không tồi, quần áo rất xứng đôi.”

Lạc Triều mặt tuy rằng hồng lợi hại, nhưng cũng khó có thể che dấu vui sướng, khóe miệng cong cong.

Lý Lan Phong cũng cười nói: “Đúng vậy, hai em gái quả nhiên là đại mỹ nhân, quần áo gì mặc vào cũng đều đẹp.” Thiệt tình khen ngợi làm Lạc Triều cùng Hàn Tục Nhã có chút hổ thẹn, các cô xem ra là hiểu lầm anh Lý này rồi.


Đang lúc Lạc Triều cùng Hàn Tục Nhã chuẩn bị cầm quần áo thay ra để mua thì cửa hàng đối diện đột nhiên nổ lớn, không ít khách hàng kinh hoảng luống cuống mà từ trong cửa hàng chạy ra tới. Lăng Lan thấy thế sắc mặt biến đổi, cô không quên Lạc Lãng cùng Triệu Tuấn đang ở nơi đó.

“Con báo, cậu ở tại chỗ này bảo vệ Lạc Triều Hàn Tục Nhã, tôi đến đối diện xem.” Lăng Lan nhanh chóng quyết định, đem Lạc Triều Hàn Tục Nhã giao cho Lý Lan Phong, chính mình thân hình vừa động liền biến mất ở trong quán.

“Lan lão đại đi đâu?” Hàn Tục Nhã nhìn Lăng Lan chớp mắt biến mất lập tức hỏi Lý Lan Phong.

“Cậu ấy đi đối diện nhìn xem, các em đi tính tiền trước, chờ một chút lại nói.” Lý Lan Phong phân phó, nguyên bản tươi cười trên mặt đã biến mất lộ ra tia ngưng trọng, vừa rồi anh cảm giác được đối diện có khí thế dao động, xem ra nơi đó có người đánh nhau rồi, cấp bậc thể thuật còn không thấp, không biết có phải bọn Lạc Lãng hay không.

Nói tới Lạc Lãng cùng Triệu Tuấn, sau khi rời cửa hàng áo quần nữ liền đi thẳng đến cửa hàng cơ giáp, chợ này bởi vì là mở trong nhất thời cho nên bố cục thập phần hỗn loạn. Vừa mới đi qua cửa hàng ăn vặt thì tới cửa hàng súng ống, hoặc vừa ra cửa hàng áo quần vừa rồi thì chung quanh toàn là cửa hàng vàng bạc đá quý hay cửa hàng cơ giáp, căn bản không giống sắp xếp như phiên chợ bình thường.

Cửa hàng trang bị vô cùng đầy đủ, có năng lượng, có thuốc, cũng có vũ khí, còn có không ít các tài liệu quý thuộc các tính cầu, nhưng tài liệu này có thể cải tạo cơ giáp, cũng có thể chế tác vũ khí, cho nên trong quán có không ít quân giáo sinh.

Bởi vì cơ giáp đại chiến dùng chính là cơ giáp thật nên mỗi người đều muốn tăng cường trang bị chiến đấu cho cơ giáp trước khi cuộc thi bắt đầu, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều người có ở đây.

Lạc Lãng kinh ngạc mà nhìn một thanh vũ khí lạnh, bởi vì chuôi vũ khí lạnh cực giống thanh Bất Hối trong thế giới cơ giáp của Lan lão đại. Thân kiếm màu đen ánh mà hẹp dài, chuôi kiếm nhỏ nhẹ khiến cho người nhìn lo lắng không biết nó có thể giữ được trường kiếm hay không.

“Cây kiếm này rất quen!” Triệu Tuấn theo tầm mắt Lạc Lãng cũng thấy được chuôi kiếm, cùng giống Lạc Lãng, thập phần kinh ngạc.

Lạc Lãng vô pháp khống chế mà đi đến phía trước cự kiếm để đọc thông tin chi tiết của thanh kiếm, nhưng cậu phát hiện thông tin cũng không được ghi rõ ràng.

Người bán hàng đứng bên cạnh thấy Lạc Lãng vô cùng coi trọng chuôi cự kiếm này thì liền đi tới giới thiệu: “Chuôi kiếm này gọi là Thương Khung, nó là dùng một loại tài liệu mới vừa phát hiện chế tác thành, đừng nhìn thân kiếm nó hẹp dài, kỳ thật nó cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa chuôi Thương Khung còn có một cái đặc điểm chính là thân kiếm có được độ mềm mại nhất định.” ( chưa xong còn tiếp……)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui