Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Edit: Phi Nguyệt

Cơ giáp Vương bài kia lạnh lùng nói: "Nói xong rồi, vậy tiễn mày về Tây thiên thôi." Vừa dứt lời, cơ giáp đột nhiên khởi động, tay trái rút kiếm áng sáng sau lưng rồi hung hăng nhào về phía phi thuyền địch.

Kẻ địch thấy thế lập tức điều khiển cơ giáp lùi nhanh lại mấy bước để né tránh đòn tấn công, kẻ địch dù coi khinh đối thủ nhưng cũng không dám quá mức khinh thường, vì hắn biết cơ giáp cao cấp phổ thông của mình không thể chống đỡ được lực lượng trực tiếp của cơ giáp cấp Vương, Vương bài cơ giáp dù sao cũng là cơ giáp cấp Vương, đẳng cấp cao hơn nhiều nên có những tính năng ưu việt hơn hẳn, chính điều này khiến hắn phải cố kỵ.

Nhưng tình hình sau đó lại khiến cơ giáp phi thuyền hộc máu, thì ra chiêu vừa rồi của đối phương tăng tốc xông đến như muốn công kích hắn nhưng thực tế mục tiêu của y không phải hắn mà là thanh vũ khí hình kiếm đang cắm trên mặt đất phía sau hắn. Chỉ thấy cơ giáp cấp Vương bài kia đến gần mặt đất trong khoảng cách ba mét, rồi loáng một cái đã bay về giữa không trung, trên tay của Vương bài cơ giáp lúc này đã có thêm một thanh vũ khí to lớn hình kiếm.

Tay phải của Vương bài cơ giáp nhẹ nhàng xoay thanh kiếm trong tay, dường như khá hài lòng, người đó đem thanh kiếm ánh sáng ở bên tay trái cất lại vào rãnh sau lưng, sau đó nói: "Đối phó với mày thì chỉ cần dùng cái này là đủ." 

Câu nói này thực sự khiến cơ giáp phi thuyền tức gần chết, khi đối phương dùng vũ khí lạnh để chiến đấu chứng tỏ trong mắt đối phương không coi hắn là đối thủ, chỉ cần tùy tiện chém vài cái là có thể giải quyết được hắn. Trên chiến trường, khi cơ giáp sử dụng vũ khí lạnh có nghĩa là muốn tiết kiệm năng lượng cho cơ giáp, lại vừa có thể nhanh chóng thu dọn mấy tôm tép nhãi nhép xung quanh.

"Mày, muốn chết!" Cơ giáp phi thuyền cao cấp chỉ kịp nói ra câu này đã bị đối phương lao tới công kích.

Có lẽ bởi vì tốc độ công kích của đối phương quá nhanh, mà cũng có thể do đang quá tức giận nên phản ứng của hắn không nhạy bén như lúc thường, đến khi hắn kịp phản ứng thì thanh kiếm trong tay Vương bài cơ giáp đã đánh tới trước mặt.

Không kịp né tránh, hắn chỉ có thể đưa hai tay lên đỡ, toàn bộ cơ giáp vì đòn tấn công chấn động này mà lùi về sau một bước.


"Keng… két…" Nơi cả hai va chạm phát ra tia lửa sáng lóa làm chói mắt mấy người bên Cao Tấn Vân, đến khi thị lực được khôi phục đã thấy Vương bài cơ giáp cầm ngược thanh kiếm đâm thẳng vào phía sau của cơ giáp cao cấp.

Cơ giáp cao cấp lúc này trông rất thê thảm, ánh sáng của lá chắn phòng vệ quanh thân nó vô cùng ảm đạm, hai cánh tay của cơ giáp đã bị chặt đứt lộ ra những linh kiện và mạch điện bên trong, những mảnh điện bị đứt gãy tóe ra tia lửa điện chứng minh đòn công kích vừa nãy kịch liệt đến mức nào.

Người điều khiển cơ giáp cao cấp bật thốt lên trong khoang điều khiển: "Làm sao… có khả năng!" Giọng nói của hắn mang theo sự thống khổ và cả không dám tin. Hắn biết cho dù là một Vương bài cơ giáp có kinh nghiệm phong phú muốn xử lý hắn cũng phải tốn thời gian mới làm được.

"Nhiều lời quá…" Vương bài cơ giáp nói chuyện vẫn lạnh lùng như vậy.

Dứt lời, y đột nhiên rút thanh kiếm ở phía sau lưng cơ giáp cao cấp ra.

Vương bài cơ giáp chuyển về vị trí cũ, mấy người Cao Tấn Vân không nhìn ra vấn đề nhưng khi Vương bài cơ giáp thu lại kiếm, tất cả mới bừng hiểu vì sao cơ giáp cao cấp lại nói lời như vậy.

Khi thanh kiếm được rút về, bỗng cả đằng trước lẫn đằng sau khoang điều khiển của cơ giáp cao cấp phun ra hai luồng tia máu, lúc này đám Cao Tấn Vân mới thấy rõ ràng thì ra thanh kiếm kia không chỉ đâm vào phía sau lưng của cơ giáp cao cấp mà đã đâm xuyên qua khoang điều khiển của nó. Chỉ cần nhìn vào độ rộng của kiếm là biết người điều khiển ở bên trong khoang máy chắc chắn đã bị chém thành hai nửa, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Tên điều khiển cơ giáp cao cấp dùng chút hơi tàn còn lại, chỉ kịp nói ra bốn chữ: "…Vận khí… quá kém…" 


Hắn đúng là quá xui xẻo vì kẻ hắn đụng độ không phải là Lôi Vương Kiều Đình không có kinh nghiệm thực chiến kia, mà là người đã bị ngược đãi, nghiêm khắc huấn luyện trong không gian học tập suốt mười sáu năm ròng, trải qua vô số lần vào sinh ra tử mới trưởng thành, Lăng Lan.

Nhìn thấy động tác lưu loát của cơ giáp cấp Vương bài khi xử lý cơ giáp cao cấp, trên gương mặt Cao Tấn Vân thoáng hiện ra sự phức tạp. Cậu ta vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Vương bài cơ giáp nói trước.

"Cao Tấn Vân, tiểu đội các cậu không thích hợp hành động đơn độc, mau chóng đem người của cậu chạy thêm hai cây số theo hướng bên phải, tọa độ xx-yy, chỗ đó có các tiểu đội khác của chúng ta, các cậu tụ họp cùng hành động với bọn họ."

Cao Tấn Vân nghiêm túc đáp lại: "Vâng, đoàn trưởng!"

"Còn nữa, sau khi các cậu hội hợp với các tiểu đội khác thì lập tức rời khỏi nơi này, cách càng xa càng tốt, tuyệt đối đừng quay lại đây nữa." Giọng nói vốn lạnh của cơ giáp Vương bài đột nhiên trở nên nghiêm nghị, còn mang theo sự áp bức không để người khác làm trái.

Cao Tấn Vân ngẩn người, cậu ta không vội đáp ứng mà hỏi ngược lại: "Vì sao vậy, đoàn trưởng?"

Vương bài cơ giáp nói cho Cao Tấn Vân biết suy đoán của mình: "Kẻ địch sắp tới nơi này, chiếc phi thuyền vừa rồi chắc hẳn đã báo cho các đội viên của hắn biết tin tức Lôi Vương Kiều Đình xuất hiện ở đây."


Cao Tấn Vân cũng là người thông minh, nghe xong lời này lập tức hiểu rõ dự định của Vương bài cơ giáp, cậu ta hoảng hốt, nói: "Đoàn trưởng, một mình cậu ở lại đối phó với chúng quá nguy hiểm." Vì đoàn Tân Sinh, cậu ta nhất định phải ngăn cản ý định này của Lăng Lan.

Vương bài cơ giáp tỉnh táo trả lời: "Đây là kinh nghiệm thực chiến khó có được, tôi không thể bỏ qua, vả lại chỉ cần xung quanh đây không có người của chúng ta, tôi sẽ không cần phải lo trước lo sau cho các cậu, cho dù đánh không lại tôi vẫn dư sức chạy trốn, cậu không cần phải lo lắng cho tôi."

Cao Tấn Vân vẫn còn muốn ngăn cản nhưng cậu ta phát hiện đoàn trưởng nói không sai, nếu không có bọn cậu cản trở, chỉ cần dựa vào sự lợi hại của đoàn trưởng và bộ cơ giáp anh ấy đang điều khiển, nhất định có thể dễ dàng thoát được khỏi vòng vây của đám cơ giáp cao cấp kia. Lúc này Cao Tấn Vân lại không nghĩ tới, nếu kẻ tới là một đám cơ giáp cấp Vương bài thì sao, đến lúc đó cho dù đoàn trưởng của cậu ta có sử dụng cơ giáp cấp Vương bài mạnh nhất cũng khó mà chạy trốn được.

Vì kinh nghiệm của cậu ta còn thiếu nên không nghĩ tới điểm này, vì thế cậu ta cảm thấy đoàn trưởng nói không sai và đồng ý rời khỏi nơi đó, hướng về địa điểm đoàn trưởng đã đưa.

Trên đường đi, các đội viên khác sau khi nghe Cao Tấn Vân nói chuyện cùng Vương bài cơ giáp đều cảm thấy mơ hồ, bọn họ đều cho rằng Vương bài cơ giáp này chính là Lôi Vương Kiều Đình - đoàn trưởng thế lực Lôi Đình, nhưng nghe đội trưởng của mình lại gọi người kia là đoàn trưởng thì cảm thấy rất kì quái. Đội trưởng gọi đoàn trưởng thế lực Lôi Đình là đoàn trưởng cũng không có gì lạ, lạ là ở chỗ từ lúc nào đội trưởng của bọn họ lại có quan hệ tốt với Lôi vương như vậy, còn để người ta ra mặt cứu giúp, thậm chí còn để tiểu đội của bọn họ tụ hợp cùng một chỗ với các tiểu đội khác của Lôi Đình…

Chẳng lẽ đội trưởng của bọn họ lại vụng trộm phản bội Lan lão đại, đầu nhập vào thế lực của Lôi Vương? Hầu như tất cả các đội viên đều nghĩ như vậy, trong lòng họ vừa kinh ngạc vừa cảm thấy tức giận bởi vì bọn họ đều cảm phục Lan lão đại. Lan lão đại đã từng đánh bại tiểu đội của thế lực Lôi Đình trong trận thách đấu trước toàn trường nên bọn họ tin tưởng, chỉ cần cho Lan lão đại thời gian, chắc chắn anh ấy sẽ là Lôi Vương thứ hai.

Rốt cục đội viên trẻ tuổi nhất trong đội không nhịn được nữa đành mở miệng dò hỏi: "Anh Ba, tại sao anh lại biết Lôi Vương?"

Cao Tấn Vân ngạc nhiên: "Lôi Vương? Anh chỉ nghe qua danh của hắn, cũng chưa từng gặp mặt."

"Vậy tại sao anh lại nghe mệnh lệnh của hắn, còn tụ họp với các tiểu đội khác của hắn nữa?" Đội viên nghe xong càng thêm bất mãn, đến bây giờ mà anh Ba vẫn còn muốn giấu sao? Anh Ba của bọn họ có còn coi bọn họ là anh em nữa không?

"Nghe mệnh lệnh của hắn?" Trong đầu Cao Tấn Vân vẫn luôn lo lắng Lan lão đại ở lại chiến đấu có an toàn hay không nên không hoàn toàn tập trung vào câu hỏi, sau khi nghe thấy sự bất mãn trong câu nói của đội viên, cậu ta mới bắt đầu có cảm giác không đúng, hình như các đội viên của cậu ta đang hiểu lầm cái gì đó.


Cố gắng tập trung tinh thần một lần nữa, Cao Tấn Vân lập tức hiểu ra các đội viên trong tiểu đội của mình đang hiểu lầm cái gì, cậu ta cười khổ: "Các cậu nghĩ vị Vương bài sư sĩ vừa rồi là Lôi Vương Kiều Đình hả?"

"Không phải sao? Người duy nhất tấn cấp Vương bài sư sĩ ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo ngoài Lôi Vương thì còn ai vào đây nữa?" Một đội viên khác không hiểu nên hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, gã kẻ địch điều khiển cơ giáp cao cấp kia chẳng phải cũng đã nói người đó là Lôi Vương sao?" Có người đưa ra chứng cứ.

Cao Tấn Vân chỉ đành thở dài, nói: "Đúng vậy nhỉ, tất cả mọi người đều cho rằng ở bên trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo, chỉ có Lôi Vương tấn cấp lên Vương bài sư sĩ, căn bản không có ai nghĩ tới có một số người trời sinh đã là yêu nghiệt, ngươi không thể lý giải nổi sự tồn tại của loại người này… Anh chỉ có thể nói, chúng ta rất may mắn, chúng ta chắc chắn sẽ gia nhập vào thế lực của Lan lão đại và cùng biến đoàn Tân Sinh trở thành thế lực mạnh nhất trường quân giáo."

Lời nói của Cao Tấn Vân khiến các đội viên cảm thấy hơi mơ hồ, vẫn chưa hiểu anh có ý gì, một người có phản ứng nhanh nhạy lập tức hiểu ra được ý tứ trong đó, kinh ngạc thốt lên: "Anh Ba, ý anh là, cái vị Vương bài sư sĩ kia chính là đoàn trưởng của chúng ta, Lan lão đại?"

Câu hỏi này làm các đội viên sững sờ tại chỗ, thao tác điều khiển cơ giáp cũng mắc một số sai lầm nhỏ khiến toàn đội đang di chuyển đồng đều, bỗng có hai, ba cơ giáp chệch đường đụng vào nhau, xém chút nữa đã ngã liểng xiểng.

Nhưng tiểu đội của Cao Tấn Vân mặc dù chỉ là cơ giáp trung cấp nhưng kỹ thuật điều khiển của các đội viên đều rất vững chắc, chẳng bao lâu sau họ đã khôi phục lại trật tự cùng tốc độ như lúc ban đầu, tiếp tục hành trình hướng tới tọa độ đã được chỉ định.

Trầm mặc hành quân mười mấy giây, cuối cùng cũng có đội viên không nhịn được, hưng phấn gào to trong kênh tiểu đội: "A a a a a a a… hóa ra đoàn trưởng của chúng ta cũng là Vương bài sư sĩ, anh ấy mới học năm đầu tiên thôi đấy, năm đầu tiên đấy a a a a a…." Tiếng gào thét suýt làm vỡ màng nhĩ của các đội viên khác nhưng không có ai mở miệng mắng cậu ta, bởi vì lời nói của cậu ta chính là lời trong lòng của tất cả mọi người.

Haha, đoàn trưởng của bọn họ quá trâu bò! Đội trưởng đã nói đúng, bọn họ tìm đúng lão đại rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui