Edit: Phi Nguyệt
Chỉ huy trưởng cố nén ngụm máu đang cuồn cuộn trong lồng ngực, ông hít sâu một hơi, phát ra mệnh lệnh: “Lập tức chuyển sang tốc độ thấp.” Ông biết năng lượng của tinh hạm không đủ để sử dụng những thao tác tiêu hao quá nhiều năng lượng. Mặc dù tinh hạm đã vào không gian và tạm thời thoát khỏi căn cứ Tấn Long, nhưng chỉ huy trưởng biết rõ căn cứ Tấn Long vẫn còn mấy tinh hạm tuần tra ở ngoài không gian, nếu bây giờ tinh hạm cạn sạch năng lượng lại gặp phải những tàu tuần tra đó chắc chắn sẽ thành con mồi mặc chúng chém giết, vất vả lắm bọn họ mới chạy thoát khỏi căn cứ Tấn Long, không thể chết lãng nhách như vậy rồi lại bị nhốt trong đó được.
Người phụ trách tốc độ của tinh hạm ngay lập tức kéo cần gạt chuyển phi thuyền về tốc độ thấp, thanh năng lượng trên tinh hạm lúc này đã hạ xuống 7%, nếu tiếp tục dùng tốc độ cao xông phá tầng khí quyển thì e rằng đợi đến khi nguồn năng lượng cạn sạch, phi thuyền của họ sẽ bị lực hút của tinh cầu này kéo về lần nữa. Tất cả mọi người đều cảm thấy lo sợ khi nghĩ đến khả năng này.
Tinh hạm chuyển sang tốc độ thấp bắt đầu chậm rãi di chuyển trong không gian, cùng lúc đó tinh hạm gấp rút súc tích năng lượng, chỉ cần lên đến 100%, họ có thể chuyển sang tốc độ cao và thoát ra ngoài vũ trụ. Chỉ huy trưởng âm thầm cầu nguyện, hi vọng vận may của họ bùng phát không đụng phải bất kì tàu tuần tra nào của căn cứ Tấn Long, ông cũng hi vọng những tinh hạm trên mặt đất không đuổi theo quá nhanh, nếu phải đối mặt với hạm đội mấy chục chiếc quân hạm của Tấn Long, sợ rằng họ không còn cơ hội thoát.
Xem ra vận may của chỉ huy trưởng không tệ, đến khi súc tích năng lượng thành công cũng không thấy bóng dáng tàu tuần tra nào của căn cứ Tấn Long, tinh hạm súc tích năng lượng ước chừng mười phút, thanh năng lượng đã đạt 100%, tinh hạm nhanh chóng dùng tốc độ cao bay nhanh về hướng khu vực trung ương.
Khoảng hai mươi phút sau, hạm đội của Tấn Long bay vào không gian, ba mươi chiếc quân hạm lớn nhỏ của hạm đội bắt đầu lục soát manh mối của chiếc quân hạm bị đánh cắp. Đáng tiếc bọn chúng không hề tìm được dấu vết nào, chỉ huy tối cao Tấn Long rất tức giận, nơi tinh hạm đi qua đều sẽ để lại dấu vết vận chuyển năng lượng nhưng ở khoảng không gian này không có dấu vết nào, như thể ba mươi phút trước chẳng hề có chiếc quân hạm nào di chuyển lên đây.
Không có phương hướng truy đuổi, hạm đội Tấn Long đành phải tiến hành rà soát toàn bộ khu vực đi tới trung ương, hoạt động tản mát, chậm chạp khiến bọn chúng ngày càng bị kéo dài khoảng cách với tinh hạm của quân Liên bang đang tăng tốc tiến về trung ương.
Công thần hàng đầu trong việc này chính là Tiểu Tứ, không cần Lăng Lan dặn dò nó cũng đem mọi dấu vết của tinh hạm xóa sạch sẽ, nói cách khác, nếu quân địch chỉ sử dụng hệ thống dò tìm trên tinh hạm sẽ không bao giờ tìm ra được hướng đi của bọn họ.
Đây chính là năng lực của Tiểu Tứ, nó có thể làm cho các loại máy móc công nghệ cao mất đi hiệu lực, hoặc đưa ra những phán đoán, kết quả sai lầm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ đang ở trong thế giới ảo, nếu ở thế giới hiện thực, chưa chắc Tiểu Tứ đã làm được điều này.
Hệ thống ra-đa luôn phát huy tác dụng lớn nhất của nó ở những thời khắc mấu chốt.
Nhờ có Tiểu Tứ âm thầm hỗ trợ, tinh hạm của quân Liên bang phát hiện ra vị trí hạm đội của đối phương sớm hơn một bước nên mới có thời gian né tránh, xảo diệu thoát khỏi sự điều tra truy đuổi của kẻ địch. Chỉ huy trưởng cảm thấy khó hiểu, vì sao hệ thống ra-đa của tinh hạm này lại nhận biết được hướng đi của kẻ địch sớm như vậy, nhưng không tìm được đáp án nên cuối cùng ông chỉ có thể nghĩ rằng do vận may của bọn họ hôm nay rất tốt mà thôi.
Cứ như vậy, bọn họ đi đường thuận buồm xuôi gió, tinh hạm thành công rời khỏi tinh phận của căn cứ Tấn Long, tiến vào một tinh phận khác, mặc dù còn chưa đến được khu vực trung ương nhưng cũng đủ để chứng minh bọn họ đã thoát khỏi sự truy đuổi của căn cứ Tấn Long, bởi vì hạm đội của Tấn Long không được phép tiến vào những tinh phận khác.
Đồng dạng bọn họ cũng gặp nguy hiểm vì chiếc tinh hạm mà họ đang sử dụng cũng là của căn cứ Tấn Long, nhưng những quân nhân Liên bang này có phương pháp đặc thù để liên lạc với hệ thống đầu não chủ, chỉ cần thoát khỏi vùng tinh phận không thuộc quyền khống chế của đầu não chủ, bọn họ sẽ có thể liên lạc với hệ thống.
Đầu não chủ nhận được tin tức liền nhanh chóng sắp xếp đường đi riêng cho bọn họ, trên đường hoàn toàn được bật đèn xanh, họ chỉ cần lái thẳng một lèo đến trung ương là được. Nếu không có đường đi riêng, cứ tiếp tục phi hành ở bên ngoài họ nhất định sẽ bị hạm đội tuần tra phát hiện và bắn hạ, bọn họ tất nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cuối cùng tinh hạm cũng thuận lợi đi tới khu vực trung ương và đáp xuống một thành phố ở tinh cầu nằm ngoài rìa, chỉ cần đáp xuống nơi đây bọn họ có thể thoát khỏi thế giới ảo, trực tiếp báo cáo lên quân đội những tin tức tình báo về căn cứ Tấn Long. Có lẽ tất cả bọn họ đều nóng lòng đi báo cáo nên không cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ tinh hạm một lần mà nhanh chóng rời khỏi.
Nhóm Lăng Lan thừa cơ chạy xuống, bọn họ đang sử dụng cơ giáp của lính Liên bang nên ngụy trang được thành quân nhân Liêng bang, nhờ Tiểu Tử, họ tránh thoát toàn bộ camera giám sát ở không cảng, yên lặng đi vào trong thành phố.
Tiến vào thành phố là tiến vào thế giới cơ giáp ảo, Lăng Lan một lần nữa cảm nhận được mình đã chính thức trở về thế giới cơ giáp ảo.... Chín người trong đội Lăng Lan cấp tốc đổi sang cơ giáp của mình, trộn lẫn vào những cơ giáp khác. Nhóm Lăng Lan giả vờ đi dạo một vòng trong thành phố, sau đó tự nhiên đi tới một điểm dịch chuyển, chọn thành phố mình muốn đến rồi rời khỏi nơi đây. Bọn họ cũng xóa sạch mọi dấu vết chứng minh họ đã từng tới thành phố này, mọi hình ảnh của họ bị camera an ninh thu được đều đã bị Tiểu Tứ xóa sạch.
Cuối cùng cũng về được đến thành Hoằng Dương, Lăng Lan cầm lại tư liệu của Cơ Vô Bất Tu, mặc dù cô cũng có nhưng cái gì cần che giấu vẫn phải che giấu. Đi vào phủ thành chủ thành Hoằng Dương, mất một chút thời gian cô mới tìm được thành chủ.
Thành chủ thành Hoằng Dương nghĩ rằng Lăng Lan đến đây là để hủy bỏ nhiệm vụ cấp SSS nên càng có ấn tượng không tốt đối với cô, thái độ của ông ta vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý chào đón.
Lăng Lan vốn cũng không phải là người thích lấy lòng người khác, bên trong không gian học tập, những đạo sư chỉ dạy cho cô đều dùng thực lực để nói chuyện cho nên cô cũng không nhiều lời, trực tiếp đem tài liệu trong tay đưa cho thành chủ, chậc, phải nói thái độ kia không hề có một chút tôn kính nào.
Hành vi của Lăng Lan trong mắt thành chủ thành Hoằng Dương được liệt vào dạng không lễ phép, ông ta nhướng mày, chưa kịp lên tiếng thì vật trên tay đã vang lên lời nhắc nhở đây là vật phẩm mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS, sắc mặt ông hơi thay đổi nghiêm túc lật xem một lần, sau một lúc mới ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Lan, ánh mắt hoàn toàn ngỡ ngàng mang theo cả sự kích động.
Vẻ mặt của ông ta khiến Lăng Lan cảm thấy hơi khoái trá, xem ra các đạo sư nói rất dúng, chỉ cần đủ thực lực thì kẻ ban đầu xem thường bạn, đến cuối cùng vẫn phải nhìn bạn với con mắt khác, một khi thực lực vượt qua đối phương thì bạn không cần đi nịnh nọt, đối phương cũng sẽ chủ động tới lấy lòng bạn.
Thành chủ thành Hoằng Dương cố gắng kiềm chế tâm tình phức tạp của mình, ông đem phần tài liệu vừa nhận được nhanh chóng báo cáo cho hệ thống chủ của thế giới ảo, nhận được thông báo xác thực phản hồi lại, vẻ nghiêm túc trên gương mặt ông lập tức trở nên ôn hòa, ông ta nói: “Lăng Thiên Nhất Tuyến, không tệ, quả là anh hùng xuất thiếu niên, cậu đã trở người đầu tiên trong thế giới cơ giáp ảo hoàn thành được nhiệm vụ cấp SSS, tôi cũng cảm thấy tự hào lây…”
Quả nhiên, thái độ lạnh nhạt khinh thường của thành chủ đã thay đổi, ông ta tỏ ra nhiệt tình hơn rất nhiều, khóe miệng Lăng Lan khẽ cong lên, gương mặt vẫn lạnh như lúc thường nhưng cô lại kiên nhẫn nghe thành chủ thành Hoằng Dương nói.
Sở dĩ Lăng Lan nhẫn nại như vậy là bởi cô lo lắng lúc đầu nhận nhiệm vụ này, quan hệ giữa cô và thành chủ không được tốt lắm, đây là nhiệm vụ cấp SSS trăm năm khó gặp, Lăng Lan nghi ngờ độ khó của nhiệm vụ cùng phần thưởng khi kết thúc rất có thể liên quan đến ấn tượng của người phát ra nhiệm vụ với cô. Đương nhiên, cô tin tưởng dưới sự giám sát của hệ thống đầu não chủ, cô sẽ nhận được đầy đủ phần thưởng, nhưng những nhiệm vụ có độ khó cao như vậy thường có thêm một số phần thưởng phụ, và việc có trao những phần thưởng đó hay không lại phụ thuộc vào tâm tình của người giao nhiệm vụ. Nghĩ đến điều này Lăng Lan cảm thấy rất đau đầu. Để hoàn thành nhiệm vụ lần này, tiểu đội của cô đã phải dùng tính mạng của mình ra cược, nếu có thêm một số phần thưởng phụ để đền bù thì không còn gì tốt hơn.
Rốt cuộc thành chủ thành Hoằng Dương cũng nói xong một đống lời khen ngợi cổ vũ, Lăng Lan lúc này mới nói: “Đa tạ thành chủ, còn muốn phiền thành chủ cho chúng tôi phần thưởng của nhiệm vụ.”
Thấy dáng vẻ bình tĩnh không quan tâm hơn thua của Lăng Lan, thành chủ thành Hoằng Dương càng vui vẻ, ấn tượng của ông đối với Lăng Lan hoàn toàn thay đổi 180 độ, ông ta quên mất lúc ban đầu mình đã gây khó dễ cho cô như thế nào, bây giờ còn tự cho rằng mình rất có con mắt nhìn người mới nhận ra chỗ bất phàm của đối phương mà giao cho cô nhiệm vụ cấp SSS, chẳng phải sự thật đã chứng minh đó sao, thành chủ thành Hoằng Dương thầm đắc ý trong lòng.
Nếu đã là nhân tài ông ta khai quật ra thì không thể để đối phương chịu thiệt được, thế là thành chủ thành Hoằng Dương đem Lăng Lan trở thành người của mình, quyết định cho cô lợi ích to lớn. Tính toán một hồi, ông ta bắt đầu đọc ra phần thưởng cuối cùng của nhiệm vụ.
Phần thưởng thứ nhất: 01 giấy chứng nhận đủ tư cách thành lập chiến đội, mang giấy chứng nhận đến tòa thị chính đăng ký có thể thành lập được chiến đội riêng. Vì hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS ở mức độ hoàn mỹ nên chiến đội được thành lập có thể nhảy năm cấp, từ cấp 0 trực tiếp lên đến cấp 5. Chiến đội cấp 0 có thể thu nạp 6 -12 thành viên, cấp 1 từ 6 - 18 thành viên, cấp 2 từ 6 - 24 thành viên, cấp 3 từ 6 - 30 thành viên, cấp 4 từ 6 - 38 thành viên, cấp 5 từ 6 - 50 thành viên.
Phần thưởng thứ hai: Vì hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS ở mức hoàn mỹ, ban thưởng danh hiệu Đại dũng giả (cấp 1), nhận được 01 huy hiệu, huy hiệu do đội trưởng nắm giữ và khởi động, khi khởi động, lực chiến đấu của các thành viên trong chiến đội gia tăng 10%, thời gian duy trì 10 phút, thời gian phục hồi: 7 ngày.
Phần thưởng thứ ba: mỗi thành viên trong chiến đội đều có thể đổi miễn phí một cơ giáp từ cấp cao cấp đến cấp vương bài, với điều kiện: thành viên của chiến đội nhất định phải phù hợp với điều kiện điều khiển cơ giáp. Có tác dụng trong thời gian hạn định: không giới hạn!
Phần thưởng thứ tư: khi nhận bất cứ nhiệm vụ nào trong thế giới cơ giáp ảo (không hạn chế cấp bậc), thất bại giảm một nửa trừng phạt.
Phần thưởng thứ năm: có thể vào kho hàng của thành chủ thành Hoằng Dương chọn mười phụ kiện cho cơ giáp hoặc mười thanh vũ khí, mười mảnh năng lượng siêu cấp, mười phần vật liệu giúp cải tạo cơ giáp, mười phần những vật liệu liên quan khác…
Phần thưởng thứ sáu: có thể lựa chọn một địa điểm không người ở trong thành Hoằng Dương làm trụ sở chiến đội, đẳng cấp trụ sở trực tiếp tăng lên 1 sao, tặng thêm hai mươi thủ vệ và bốn pháo laser phòng vệ.
Phần thưởng thứ bảy: 01 thẻ miễn khiêu chiến, có thể miễn trừ thư khiêu chiến của các chiến đội khác trong vòng một năm…
Lăng Lan xem xét những phần thưởng này, cô nhận ra bốn phần thưởng đầu là của hệ thống, vừa nhìn đã thấy thỏa mãn, còn ba phần thưởng sau hẳn là của thành chủ thành Hoằng Dương cho thêm vào, xem ra chịu khó nghe một bài diễn văn cũng được trả công xứng đáng.
Lăng Lan không có cảm giác gì với mấy món đồ của thành chủ cho, cô chỉ động tâm với mười mảnh năng lượng siêu cấp kia. Đừng trách cô để ý như thế, thật sự là nhiệm vụ lần này làm tiểu đội tiêu hao quá nhiều năng lượng, nếu không có những mảnh năng lượng này thì e rằng mấy ngày tới bọn họ phải điên cuồng đi làm nhiệm vụ để kiếm mảnh năng lượng mất, không có đủ năng lượng thì có lẽ đến khởi động cơ giáp bọn họ cũng không làm nổi.
Chỉ một nhiệm vụ đã làm tiểu đội của cô nghèo đến mức này… Nghĩ đến đây, lòng Lăng Lan cảm thấy vô cùng chua xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...