Đàn Ông Đích Thực Không Làm Gay Dỏm

Chương 30: Ông tướng ơi, tiếng thở dốc của anh chọc chết tôi rồi.

***

"Biến thái! Đồ điên! Phát rồ!"

Lộc Minh Trạch dựa chặt vào vách tàu, từ đầu đến chân quấn cái chăn, núp trong tấm chăn há miệng run rẩy mắng người. Hắn đã rất sợ hãi, đến bây giờ vẫn không quên được cảm giác không trọng lực kia, đặc biệt là lúc Auston ôm hắn lên không trung nhào lộn trèo lên trên, hắn lúc thì đầu lộn xuống dưới, lúc lại đầu hướng lên trên, Lộc Minh Trạch hận không thể dứt khoát tự doạ mình ngất đi.
1

Chứng sợ độ cao biểu hiện trên nhiều khía cạnh, không phải cứ nhắm mắt lại là có thể giải quyết, còn có cảm giác không trọng lực, khi nhắm mắt lại cảm giác đó sẽ càng thêm rõ ràng.

Lộc Minh Trạch rất nhạy cảm với nguy hiểm, thí dụ như, hắn đã sớm kết luận Auston là một người ưa kích thích, nhưng đâu ngờ y sẽ kích thích đến vậy, y quả thực chính là dân cờ bạc lấy tính mạng mình mà mạo hiểm, giữa không trung lại nhảy tới nhảy lui thế à người anh em! Mà biện pháp an toàn thì chỉ có nhóc con Beta Eric là dùng một sợi dây lôi hai người bọn họ lên, đây đâu phải đùa, cứ sống sót không tốt sao?

Auston nghe Lộc Minh Trạch mắng người thì hoàn toàn không phản ứng, y ngồi xuống cạnh Lộc Minh Trạch: "Cậu sợ độ cao như thế, trước đây làm thế nào lên thuyền?"

"Tự mình leo lên với bị một tên như Tarzan bế lên không giống nhau có được không!" Tự mình leo có thể kiên trì chỉ nhìn phía trước không nhìn dưới chân, đáng sợ nhất vẫn là loại cảm giác không trọng lực.

Auston cười cười: "Ồ, thế là không được rồi, không phải cậu muốn thi trường quân đội sao, cậu sợ độ cao như thế thì không thể nào lái cơ giáp được."

Lộc Minh Trạch hừ nói: "Trường quân đội không đùa... Hơn nữa anh từng nghe tài xế bị say xe chưa? Nếu như tôi có thể khởi động cơ giáp, vậy tôi khẳng định đã sớm khắc phục chứng sợ độ cao."

Auston trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: "Cậu biết lái cơ giáp?"

Lộc Minh Trạch chột dạ nói: "Lý thuyết... Theo lý thuyết là được."

Tuy hắn có thể tự tay làm ra lò sưởi âm tường, làm nồi kiểu Trung Hoa, thậm chí tự mình làm cái máy phát điện đơn giản trên tinh cầu Snow tài nguyên cằn cỗi ấy, nhưng cơ giáp hắn lại không làm được. Đừng nói là cơ giáp biết bay, biết biến hình, có thể chiến đấu còn có thể phóng hỏa lực, quả thực như mấy con B-robo nhanh nhạy kì diệu, hắn thậm chí còn chẳng làm được máy bay. Không có vật thật làm sao luyện tập, lái cơ giáp cũng giống như lái xe, cũng phải cần đao thật thương thật mà làm.

Auston cười, không tiếp tục đề tài này, ngược lại đưa cho hắn một bình nước: "Uống nước đi."


Lộc Minh Trạch nhận bình: "Ở đâu ra vậy..."

Đúng lúc này, Eric từ ngoài cửa ló đầu vào, nhìn hai người bọn họ một cái, rồi lại nhìn ra bên ngoài, sau đó chạy đến ngồi xuống cạnh Lộc Minh Trạch, nhẹ giọng nói: "Em chôm ở khoang hai, em còn mang thức ăn về nè."

Eric từ trong lồng ngực lấy ra một bao quần áo nhỏ, bên trong có ba miếng bánh mì, còn có một miếng thịt xông khói lớn, tự mình cầm một miếng rồi đưa bao quần áo cho Lộc Minh Trạch. Hai bữa sáng, trưa đã qua, Lộc Minh Trạch lại thấy đói bụng, lại thêm mới vừa đánh một trận, tiêu hao rất nhiều thể lực, giờ đang đói bụng muốn chết. Vả lại đã lâu hắn chưa thấy bánh mì, vừa ngửi thấy mùi bánh mì hai con mắt đã sáng lập lòe như sói đói.

Lộc Minh Trạch cầm lấy bánh mì cắn ngay, tiện tay đưa cho Auston một miếng, sau đó vừa nhét thịt xông khói vào trong ngực vừa nhỏ giọng nói: "Ăn mau lên."

Auston không hiểu, y thoáng nhìn Eric bên cạnh, thấy cậu đang rụt người lại quay mặt về phía Lộc Minh Trạch, mượn thân thể của hắn cùng ống tay áo và cổ áo rộng che chở mà nhanh chóng an tĩnh nuốt bánh mì trong tay, như sợ bị người khác phát hiện. Y lại đi bốn phía đánh giá vài lần, tuy chỉ có ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có vài ánh mắt như có như không tia về phía bọn họ.

Chỗ bọn họ chính là một khoang thuyền nhỏ nơi những hành khách đi lậu tụ tập, nơi này đều là người nghèo, dân tị nạn hoặc là tù nhân trốn trại giả trang thành dân tị nạn, đương nhiên, cũng có loại "tái phạm" như bọn Lộc Minh Trạch. Khoản tiền toàn bộ Nam trấn quyên ra chắc chắn đổi lấy hai phút để phi thuyền "giả vờ đỗ" ở sao Snow, tên thuyền trưởng sẽ độc chiếm số tiền kia. Nhưng mấy năm gần đây, phí đi lậu càng ngày càng cao, Lộc Minh Trạch cảm thấy cần phải nghiêm túc nói chuyện với thuyền trưởng một lần, sao Snow không thể bị bọn chúng chèn ép như vậy.

Auston chần chờ cắn bánh mì một cái, phát hiện bánh mì vẫn còn nóng, vừa xốp vừa mới, vì không muốn dẫn tới phiền phức không tất yếu, y học theo Lộc Minh Trạch, há to miệng nhét bánh mì vào, sau đó cúi đầu dùng sức nuốt, Lộc Minh Trạch thấy bộ dạng cau mày trừng mắt sắp nghẹn chết của y, hảo tâm đưa bình nước.

Thân phận mà Auston che dấu với Lộc Minh Trạch xem ra đã thay đổi mấy bận, từ nô lệ tình dục của lão già nào đó đến tiểu thiếu gia nhà có tiền rồi tới tội phạm IQ cao, thực sự là khó bề phân biệt, khiến người ta nhìn không thấu, bây giờ nhìn y, lại cảm thấy như một vị quý tộc tinh tướng trong truyền thuyết.

Eric hất cằm ra hiệu với Lộc Minh Trạch muốn miếng thịt muối trong ngực của hắn, Lộc Minh Trạch trước tiên nguýt cậu một cái, nhưng vẫn lấy ra đưa cho: "Tiết kiệm một chút, ta còn ở trên thuyền chừng mấy ngày nữa."

"Vậy em lại đi trộm, kho số hai chuyên môn cung cấp thức ăn cho khoang hạng nhất, ở trong đó có rất nhiều thức ăn ngon, em có thể bò vào từ ống khói, bọn họ căn bản không phát hiện được." Eric lúc nói mang chút đắc ý, vóc người cậu nhỏ gầy, xác thực bò qua ống khói đối với cậu mà nói không phải việc khó.
3

"Vậy cũng rất nguy hiểm, vẫn là ít đi thì hơn..."

Sau khi Auston nuốt lấy nửa miếng bánh mì, nửa còn lại đưa sang bên cạnh: "Buổi trưa cậu chưa ăn cơm, ăn đi."

Lộc Minh Trạch một tay cầm bình nước, một tay cầm thịt xông khói, hết tay nhận bánh mì, liền trực tiếp cúi đầu xuống tay y cắn, Auston ngẩn người, y nhìn Lộc Minh Trạch cứ nghiễm nhiên để bánh mì trên tay y mà ăn, đột nhiên cảm thấy thật giống cho ăn động vật nhỏ ở vườn thú. Khi đối phương ăn bánh mì không hề nhai, trực tiếp cắn từng miếng một bỏ trong miệng, mãi đến tận tất cả bánh mì đều cắn hết, mới ngẩng đầu lên, hai bên má nhét phình đồ ăn nhồm nhoàm.

Sắc mặt của Auston vẫn như thường thu tay về, đầu ngón tay dùng sức cọ cọ lên quần, mới bị động vật nhỏ cắn tay.


Song người trong cuộc hoàn toàn không có cảm giác gì, bọn họ cũng đã quen với tốc độ và cách ăn uống này rồi, tay bắt được đồ ăn là ăn nhanh, chung quanh đây có rất nhiều con mắt dõi theo, có câu nói không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, họ sẽ ùa đến cướp như ong vỡ tổ, gây rối loạn thì tính sao. Lộc Minh Trạch không sợ đánh nhau, chỉ sợ thuyền trưởng coi đây là cái cớ để đuổi bọn họ xuống hay thách giá...

"Hô... Sống lại rồi, Eric, những người được Manggis mang đến đâu, sao không thấy bọn họ."

Eric lấy vụn thịt dính ngoài mép xuống cho vào miệng: "Em không biết, em là người cuối cùng đến, lúc em còn ở nhà thu dọn đồ đạc, Manggis lại đột nhiên xộc vào, bảo em lấy tiền rồi đi cùng gã."

Cậu nói đến đây rũ mắt xuống, âm thanh cũng hạ thấp theo: "Em nghĩ gã cố ý đưa mình em đi."

Lộc Minh Trạch như có điều suy nghĩ gật gật, nói như vậy Eric thật không biết quyết định của Manggis, Manggis lần này ngược lại học thông minh, cũng sử dụng mưu kế với Eric, trước kia gã rõ ràng chỉ sử dụng bạo lực.

Eric thấy Lộc Minh Trạch rất lâu không nói gì, liền nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi tìm bọn họ sao?"

Lộc Minh Trạch cau mày: "Mình tôi đi thôi, địa hình nơi này chúng ta không quen thuộc."

Người sao Snow hẳn là bị an bài trong khoang thuyền nơi chất đống tạp vật, nhưng phi thuyền này rất lớn, bọn họ vừa lên thuyền đã bị quy định không được đi lại khắp nơi, cho nên ngay cả khi họ đã đi nhiều lần, vẫn hoàn toàn không thể quen với kết cấu thuyền. Hơn nữa trước kia mọi người đều ở cùng nhau, không cần phải tán loạn khắp nơi. Đi lậu, đương nhiên là phải lén lút, càng ít người biết càng tốt.

Eric do dự một chút, Auston lại đột nhiên mở miệng: "Tôi đi chung với cậu, tôi quen thuộc với kết cấu nơi này."

Lộc Minh Trạch nghi hoặc mà nhìn y, Auston mỉm cười nói: "Phi thuyền du hành vũ trụ này có biểu tượng của chính phủ liên bang, việc đóng tàu chính thức là sản xuất hàng loạt, cho nên vị trí đều không khác mấy."

Lộc Minh Trạch liền gật đầu: "Vậy hai chúng ta đi tìm, Eric, cậu ở đây chờ tôi trở về, tôi ngược lại muốn xem xem Manggis đến cùng đang giở trò quỷ gì."

Trong vũ trụ luôn là đêm tối, khách trong khoang thuyền tự nhiên có đèn chiếu sáng riêng, song vào khu vực ranh giới với khoang tạp vật lại bao trùm bóng tối dày đặc như ngoài vũ trụ. Hai người Auston và Lộc Minh Trạch mò ra khỏi khoang tạp vật, Auston liền chủ động dẫn đường.

Lộc Minh Trạch từ phía sau nhìn bóng lưng y, càng đi về phía trước lòng càng nghi ngờ, hắn nhận ra trình độ hiểu biết cấu trúc phi thuyền này của Auston đã không phải người "thường ngồi phi thuyền" có thể làm được, mục tiêu của y quá minh xác, quả thực như người chế tạo ra chiếc phi thuyền này vậy.

Lộc Minh Trạch lòng nghĩ vẩn vơ, liền bị tụt lại phía sau vài bước. Cũng không phải lần đầu hắn suy đoán thân phận khác thường của Auston, bây giờ chỉ là càng thêm xác định mà thôi, hơn nữa hắn cảm thấy địa vị đối phương sẽ không quá thấp. Lộc Minh Trạch ban đầu cứu Auston không ôm bất kỳ mục đích gì, cho dù là ai đều được lựa chọn cơ hội sống sót, miễn là ta còn sống, tất cả những điều tồi tệ rồi sẽ qua đi.


Nhưng sau này mục đích của hắn tất nhiên không còn đơn giản như thế, bất kể là đơn thuần hứng thú với người này, hay là hứng thú với thân phận đối phương, đều khiến Lộc Minh Trạch không thể không đặt ánh mắt vào Auston thật nhiều lần.

Thuở đầu, Lộc Minh Trạch muốn thay đổi sao Snow, nói cách khác, là muốn cứu vớt sao Snow, bởi vì nơi này có thân nhân, bạn bè của hắn, nhưng sau đó hắn phát hiện, đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, cho nên hắn từ bỏ, hắn lựa chọn tự mình rời khỏi sao Snow, vì vậy hắn muốn thi vào học viện quân sự đế quốc, song hắn lại thất bại, đồng thời được thông báo rằng vĩnh viễn vô vọng rời khỏi đó bằng cách này.

Lộc Minh Trạch không phải là một người tích cực xán lạn, mặt khác, hắn rất tiêu cực, hắn được chăng hay chớ, hắn có thể chấp nhận "sống bất cần". Rào cản của số mệnh san bằng sự gai góc và niềm tin của hắn, vì vậy hắn cảm thấy cả đời sống ở sao Snow cũng chả có gì là không tốt, người có giấc mộng tất nhiên rất tốt, nhưng sau khi giấc mơ tan vỡ, người ta liền không thể sống nổi sao? Đương nhiên có thể.
1

Chỉ có điều không thể mơ mộng nữa.
2

Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm bóng lưng Auston, cái cảm giác mơ mộng hắn đã sớm quên tựa như đang chậm rãi thức tỉnh, hắn không tài nào khống chế nội tâm mình ngừng rạo rựt, những ý nghĩ rục rịch trỗi dậy, hắn cấp thiết cần một cơ hội...

Nói không chừng Auston chính là cơ hội của hắn.
1

Là đàn ông, nếu như có thể sống như một anh hùng, ai lại nguyện làm "nội trợ", đặc biệt là loại người như Lộc Minh Trạch, cũng không phải là không có, mà là một người có giấc mơ tan vỡ, chỉ cần có vài đốm lửa, là có thể làm cho tro tàn rực cháy.

Lộc Minh Trạch bước nhanh, như không có gì mà nói: "Tôi càng ngày càng hiếu kỳ thân phận của anh đấy, thành thật mà nói, người bình thường ngay cả khi thường xuyên ngồi phi thuyền, cũng sẽ không rõ cấu trúc phi thuyền đến vậy."

Auston cười nhìn hắn: "Tôi chỉ biết vị trí trong phi thuyền mà thôi, nói rõ cấu tạo thì hơi ngoa."

Lộc Minh Trạch thờ ơ nhún vai: "Được thôi, giờ chúng ta đi đâu?"

Auston giải thích: "Tàu vũ trụ dân sự của chính phủ liên bang có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng có năm khoang lưu trữ bao gồm khoang phân phối điện, bây giờ ta đang ở tầng thấp nhất. Chiếc thuyền này chủ yếu là đối xứng trung tâm, vừa nãy chúng ta đã thấy hai khoang tạp vật, đối diện còn có hai cái."

Y nói rồi chỉ chỉ: "Chia binh hai đường?"

Lộc Minh Trạch suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tìm người đương nhiên là dùng thời gian càng ngắn càng tốt, kéo dài thời gian rất có thể sẽ bị người khác phát hiện, tách ra tìm có lẽ sẽ nhanh hơn, nhưng xảy ra chuyện lại không thể phối hợp lẫn nhau, vẫn nên an toàn là số một."

Đây chính là liên bang tinh tế người người đều thủ súng ống, Lộc Minh Trạch không dám mạo hiểm.

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân, Lộc Minh Trạch và Auston phản xạ có điều kiện mà đồng thời kề sát vào vách khoang, lẳng lặng nghe tiếng bước chân truyền đến từ nơi nào. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lộc Minh Trạch kéo tay áo Aus, ra hiệu bên cạnh, bản thân trước tiên dán vào vách khoang rồi dịch ra sau.


Auston nhìn Lộc Minh Trạch, không lên tiếng, cũng đồng thời di chuyển.

Chờ bọn hắn chuyển đến một góc chết, tiếng bước chân càng thêm rõ ràng, như thể đang ở ngay bên cạnh. Nhưng may mắn thay, trong góc có thùng đựng hàng nhỏ hẹp, Lộc Minh Trạch bò vào, Auston theo sát phía sau, trong thùng rất tối, nhưng có thể từ cái lỗ trên thùng thấy rõ những gì người bên ngoài đang làm.

Chỉ là thụng đựng hàng quá hẹp, Lộc Minh Trạch và Auston nhét chung một chỗ cực kì không tiện, hai người bọn họ gần như dính liền với nhau. Trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở, Lộc Minh Trạch càng cảm thấy không dễ chịu, hơi cụ cựa.

Hắn lập tức bị Auston ôm eo kéo vào lòng, hai người triệt để ôm nhau.

"Anh..."

"Suỵt."

Auston không hề nhìn hắn, chỉ cau mày nghiêm túc nhìn qua khe hở. Lộc Minh Trạch bị y ôm vào trong ngực, dường như y không ý thức được , cũng không có chút cảm giác không dễ chịu nào. Lộc Minh Trạch nhìn gò má Auston, lén lút đánh cái ực, hầu kết trượt trượt, sau đó trắc trở dời tầm mắt.

...Mẹ nó, vậy là sao, sớm biết đã không nhảy vào.

Tiếng bước chân hoàn toàn dừng trước thùng đựng hàng, Lộc Minh Trạch không nói nữa, cũng từ trong khe hở theo dõi người đến, đối phương có hai người, như đang thảo luận chuyện gì đó trên boong thuyền, bởi vì đưa lưng về phía bọn họ, hơn nữa chỉ có thể nhìn qua một cái khe, không rõ lắm, Lộc Minh Trạch không nhịn được nhướng đầu về phía trước, hắn cảm thấy ít nhất nên xác định đối phương rốt cuộc là ai.

Đầu hắn mới tiếp cận một nửa, liền bị Auston mạnh mẽ nhấn vào ngực, Lộc Minh Trạch vốn xem như đang ngồi xổm trong thùng, bây giờ bị y nhấn thành ngồi như con vịt. Đối phương lại như hoàn toàn không phát hiện, tốt bụng nhắc nhở: "Chỗ này chật lắm, đừng lộn xộn."

Lộc Minh Trạch bụng nói tôi thế này lộn xộn sao được, chân sắp tê cứng rồi. Không gian tối tăm, mập mờ khiến người ta thực sự không thể không sinh ra những ý tưởng kỳ quái, đặc biệt là khi người hắn dán chặt vào thân thể đối tượng mà hắn luôn ao ước lên giường cùng.

Lộc Minh Trạch cảm thấy nhịp thở của mình thật hỗn loạn, hắn cố đè nén tiếng hít thở, hơi ngửa đầu, đôi môi sắp đụng tới hầu kết Auston, hắn vẫn không thể lùi về sau, không có chỗ trốn, thật là dày vò...

Auston dường như nhận ra cảm xúc Lộc Minh Trạch sai sai, như chỉ vô ý, y đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng ma sát với chóp mũi Lộc Minh Trạch.

Ánh sáng bên trong thùng chứa tù mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt, chuyện đột ngột này khiến Lộc Minh Trạch lúng túng muốn chết, dính vào nhau tromg khoảng cách gần như vậy, nếu hắn phản ứng thì làm sao đây?! Lộc Minh Trạch đầu tiên dùng tay đẩy mặt ra, nhưng cũng chỉ là tránh né hơi thở của đối phương, mà người trong cuộc kia lúc này như mới nhận ra, dùng thanh âm đè thấp khẽ nói: "Xin lỗi."

Miệng thì xin lỗi, nhưng Lộc Minh Trạch hoàn toàn không cảm giác được tay của đối phương có dấu hiệu buông ra, vẫn vững vàng siết chặt lưng hắn, Lộc Minh Trạch tùy ý gật gật: "... Không có gì."

"Rốt cuộc còn bao lâu mới đến nơi?!"

Bên ngoài đột nhiên tăng cao âm thanh, đánh vỡ không khí ngột ngạt mờ ám bên trong thùng hàng, Lộc Minh Trạch nhanh chóng nhìn ra ngoài, cau mày nhỏ giọng nói: "Người bên ngoài hình như là Manggis."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận