Năm phút sau, Aus tập hợp các học viên lại, y mỉm cười dò hỏi mọi người có nhớ kỹ điểm cốt yếu mà mình vừa giảng không, mọi người đều gật đầu.
"Vậy thì chúng ta tiếp tục bài tiếp theo."
Auston lấy roi da trên giá, liếc nhìn Lộc Minh Trạch, người kia đứng giữa đám học viên, bắt gặp ánh mắt của y, khẽ nhếch mép. Lộc Minh Trạch lúc này đã thay một bộ đồng phục sạch sẽ, ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ, thì không nhìn ra dấu hiệu hắn mới bị chổng ngược. Auston cười cười với hắn, sau đó dời mắt. Dù gì y cũng không muốn cảnh tượng vừa rồi phát sinh trước mặt mọi người một lần nào nữa.
Lần này y chỉ giảng giải làm thế nào để dễ dàng quất roi da trúng điểm yếu của đối phương, chứ không tự quất lên mình, và phần nào của cơ thể con người sẽ khá đau.
Auston liên tục giảng giải phương pháp sử dụng các hình cụ bằng cách này. Dù mấy bận liền đối mặt với ánh mắt háo hức của Steven, Auston vẫn không yêu cầu ai giúp y thực hành trên cơ thể người thật. Dường như giữa Lộc Minh Trạch và Auston có sự ăn ý ngầm, cả hai đều đang phân cao thấp với đối phương, sóng ngầm khẽ vỗ, chờ chực đối phương thỏa hiệp với mình trước.
So ra, anh mới là kẻ không chịu nổi trước nhỉ.
Auston đọc được câu ấy từ nụ cười của Lộc Minh Trạch, hắn vừa khó hiểu lại lớn mật khiêu khích mình...trước mặt tất cả học sinh.
Y nắm nút thắt cà vạt nhẹ nhàng nới lỏng một chút, quay lưng, đặt cây roi trong tay lên giá, chẳng một ai phát hiện.
Nhưng trong phòng học này ngoại trừ một vài hình cụ yêu cầu thao tác bằng tay hoàn toàn, còn có vài hình cụ bán tự động. Ở những chỗ này Auston sẽ không nương tay, y để học viên trải nghiệm tập thể, chẳng hạn như tạp âm, ánh sáng lóa, hay không trọng lực. Lúc Gavin bước xuống từ máy không trọng lực, vịn vai Lộc Minh Trạch nói: "Tôi thấy mình như đang mang thai vậy."
"..."
"Các bạn."
Auston mỉm cười, nhìn bọn học viên ngã trái ngã phải bên dưới bục giảng: "Các bạn đã tự lĩnh hội tác dụng của một phần các hình cụ, tiếp theo, chúng ta chơi trò Tuần cảnh và đặc vụ."
Lộc Minh Trạch nghe vậy ngẩng đầu lên, ý tứ rất rõ ràng – cái tên này lại muốn giở trò quỷ gì đây?
Auston nói tiếp: "Vòng tay của tất cả mọi người đã được gửi một câu mật ngữ, sau khi xem xong, mật ngữ này sẽ bị tiêu hủy. Do đó, mật ngữ chỉ có các bạn biết. Cứ hai người được tự do lập thành một nhóm, một người đóng vai tuần cảnh, một người đóng vai đặc vụ. Hai người trong nhóm thay phiên đóng vai đặc vụ, nhiệm vụ của tuần cảnh là hỏi cho ra mật ngữ mà đặc vụ nhận được. Các bạn có thể sử dụng bất kỳ phương pháp nào, nhưng không thể làm tổn thương cơ thể của nhau, vòng tay đã được chỉnh về giá trị đo thấp nhất, nếu làm vòng tay của đặc vụ phát đèn báo động màu đỏ, tuần cảnh sẽ bị coi là thất bại, mà đặc vụ không chịu đựng được hình phạt mà tiết lộ mật ngữ, cũng sẽ bị coi là thất bại."
Auston nói xong, lấy tay nhẹ nhàng che miệng, trầm tư chốc lát: "Hình phạt cho người thất bại tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng người chiến thắng có thể được điểm cộng cho bài thi cuối kỳ của môn. Đúng rồi, môn của tôi không có thi cuối kỳ, thành tích đều là điểm cộng tích lũy trong lớp học, cho nên hi vọng mọi người cư xử nghiêm túc."
Các học viên dưới bục lập tức xôn xao. Họ không ngờ tiết tấu lớp học của Auston lại nhanh như vậy, mới dạy xong đã trực tiếp kiểm tra thực hành? Ít nhất cho cơ hội để họ luyện tập chút chứ.
Auston chẳng buồn quan tâm bọn họ nghĩ gì, hỏi: "Đã hiểu rõ quy tắc chưa?"
Steven đột nhiên giơ tay lên: "Báo cáo huấn luyện viên!"
Auston gật đầu ra hiệu cho cậu ta lên tiếng.
"Nếu như cuối cùng tuần cảnh không để chuông cảnh báo kêu, cũng không hỏi ra vấn đề thì sao ạ?"
Auston cười nói: "Cậu lo có người gian lận?"
Steven dùng sức gật đầu.
Auston nói: "Việc này không phải lo, toàn bộ quá trình kiểm tra của các bạn được quay lại, tôi sẽ căn cứ vào video để quyết định có cho điểm hay không, cũng căn cứ biểu hiện của các bạn để xét điểm cộng trừ. Thời hạn là cho đến khi chúng ta rời khỏi nơi này, mỗi tuần cảnh chỉ được phép chiếm dụng một nửa thời gian, sau nửa thời gian sẽ có tiếng nhắc nhở mọi người đổi vai. Vì bảo đảm tính liên tục khi thẩm vấn, robot quản gia sẽ cung cấp đồ ăn đúng lúc, có thể chọn ăn hoặc không ăn, buổi tối mọi người nhất định phải ngủ cùng nhau, nhưng cũng có thể chọn ngủ hoặc không ngủ."
Y cười, nhưng Lộc Minh Trạch lại ngửi thấy mùi âm mưu trong mấy câu cuối của y.
Cánh cửa phía sau Auston chậm chầm mở ra, xuất hiện mấy lối đi, mỗi lối đi kéo dài vào tận bên trong, và có mấy gian phòng giống hệt nhau.
Auston chỉ cửa vào nói: "Trong những căn phòng này đều có một bộ đầy đủ các thiết bị thẩm vấn, có thể tùy ý chọn lựa. Vậy, bây giờ bắt đầu, tự do ghép nhóm."
Lộc Minh Trạch không để ý những thứ khác, nhận được bài học lần trước, hắn bắt lấy cánh tay Steven ngay. Lần này nhất định không được lạc đàn! Gavin thấy bản thân bị dư ra, nhất thời giật giật khóe miệng: "Ryan! Cậu không được cướp với tôi."
Lộc Minh Trạch nguýt anh một cái đầy sát khí: "Xéo đi!" Còn muốn cua em gái hắn không đấy?!
Gavin hiển nhiên hiểu được ẩn ý của Lộc Minh Trạch, do dư buông tay Steven, nhưng Steven – kẻ bị xem là đạo cụ để tranh đoạt bỗng cảm thấy mình có độ tồn tại thật lớn, ra vẻ bó tay với hai người họ: "Được rồi được rồi, tôi biết tôi được hoan nghênh, đừng tranh nhau nữa mà..."
"Ryan, mời cậu lên đây."
Nhưng Lộc Minh Trạch nào có thực hiện được, Auston đương nhiên sẽ không bỏ mặc hắn đi theo người khác, y còn có lý do chính đáng.
Lộc Minh Trạch đảo mắt nhìn về phía Auston, khóe miệng mang nụ cười giễu cợt: "Huấn luyện viên, tôi đã ghép nhóm."
Auston cười nhìn Gavin lạc đàn, người kia vội vàng vung tay: "Không phải em!"
Auston nói: "Cậu mới vừa giúp tôi làm mẫu trấn nước để giảng giải cho mọi người, tôi nhất định phải làm chỉ đạo tâm lý cho cậu, để tránh việc cậu sinh bóng ma. Bài huấn luyện sau này tôi sẽ giúp cậu hoàn thành, mau theo tôi."
Lộc Minh Trạch ra sức lắc đầu: "Tôi không cần! Tâm lý của tôi không yếu đến thế đâu."
Auston mỉm cười nhìn hắn: "Một số chấn thương tâm lý luôn phát sinh khi chủ nhân không chú ý, là huấn luyện viên của cậu, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm."
Y đưa tay về hướng Lộc Minh Trạch: "Lên đây, binh sĩ."
Lộc Minh Trạch nghe y gọi "binh sĩ" liền biết rằng mình không thể do dự nữa, đấy gọi là quan trên một cấp đè chết người, Auston hiện tại vừa là thượng cấp vừa là huấn luyện viên, hắn nhất định phải phục tùng mệnh lệnh.
Hắn không thèm đếm xỉa đến bàn tay đang đưa ra của Auston, trực tiếp bước vào lối đi phía sau y, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn liền bị tóm về, Aus buông tay ra, bước vào một căn phòng: "Là bên này."
Lộc Minh Trạch vừa vào phòng liền đặt mông ngồi lên ghế, xoay một vòng, dừng trước mặt Aus. Hắn quét mặt nhìn bốn phía, hỏi: "Phòng này cũng có giám sát?"
Auston giật cà vạt ném sang một bên, ngồi đối diện Lộc Minh Trạch: "Có, nhưng chưa mở."
Tầm mắt Lộc Minh Trạch chạy dọc chạy ngang nơi cần cổ y, giật giật khóe môi: "Anh kéo tôi vào, không phải chỉ đơn giản muốn làm bài kiểm tra Tuần cảnh và đặc vụ đấy chứ? Rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng đi."
Auston bị ánh mắt của hắn trêu chọc, không nhịn được kéo ghế tới gần Lộc Minh Trạch, y đưa tay toan nắm cằm hắn, bị Lộc Minh Trạch quay đầu tránh thoát, sau đó ngả người vào ghế tựa, nhìn y: "Nói gì thì nói, đừng táy máy tay chân."
Auston cười cười: "Dỗi à?"
Lộc Minh Trạch tiện tay cầm cây bút máy trên bàn nghịch: "Anh nói như thể tôi dỗi thật ấy, nói chính sự đi, cái người ở ký túc xá của anh ngày đó rốt cuộc là ai? Gần đây có phải anh lên kế hoạch gì không?"
Auston xòe tay: "Chẳng giấu được em cái gì."
"Đó là bởi vì anh không muốn giấu tôi." Ở chung lâu, Lộc Minh Trạch đã sớm tính toán chính xác thực lực của Auston và của chính mình, đối phương thật sự không thể tiết lộ cơ mật trước mặt hắn.
"A Trạch, em đánh giá cao tôi quá."
Y nói rồi đè thấp giọng, thì thào rằng: "Trước khi em gọi tới, chúng tôi đang mở một cuộc hội nghị bí mật, người nhận điện thoại ấy là một người bạn trong Hội Tự Do. Em có nhớ tôi từng kể lúc rời khỏi chủ tinh thì mất liên lạc với bộ hạ của mình không?"
Lộc Minh Trạch chần chờ một chút rồi gật đầu: "Anh cũng từng nói trước truyền thông, không phải thuộc hạ của anh hy sinh cả rồi sao?"
"Lúc đó, khi tôi rời đi, liền biết họ không đơn giản là bị lôi vào cuộc chiến với hải tặc vũ trụ, mà là mất liên lạc với tôi, đến bây giờ không biết sống chết ra sao. Nhưng cách đây một thời gian, có người có được tin tức liên quan đến họ, Hội Tự Do đã cử người liên lạc với tôi, tôi nhất định phải tìm ra họ."
Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Tin tức liên quan đến họ là sao?"
Auston hít một hơi thật sâu, y khẽ nhéo mũi, trông vô cùng khổ não: "Trong số thuộc hạ của tôi, có một người là tiểu quý tộc. Vài ngày trước, tại một phòng đấu giá loại nhỏ dưới lòng đất xuất hiện một chiếc nhẫn mang gia huy của vị quý tộc này. Người của Hội Tự Do vừa hay ở buổi đấu giá ấy, nhận ra là đồ của thuộc hạ này, đem đi chứng thực với tôi. Từ khi trở lại chủ tinh, tôi vẫn luôn dò la tin tức của họ, nhưng không có chút đầu mối nào, cái này rốt cuộc cũng xem như đầu mối hữu dụng."
Lộc Minh Trạch nhớ tới cuộc gọi ngày đó, Auston rất vui vẻ, chắc là vì chuyện này. Hắn nghĩ tới nghĩ lui lại nghi ngờ soi mói Auston — người này...là kiểu quan tâm sự sống của thuộc hạ như vậy sao?
Lộc Minh Trạch nhớ rõ thái độ trước kia của y đối với những thuộc hạ – bao gồm cả Roy – trông không quá quan tâm đến sự sống chết của họ.
Lộc Minh Trạch xòe tay: "Vậy anh tính làm sao? Đi cứu người? Lại nói, cái người Hội Tự Do đó làm sao biết được gia huy của vị quý tộc nọ, còn có thể nhận ra thân phận của chủ nhân chiếc nhẫn?"
Auston nói như đương nhiên: "Hơn hai ngàn trong số người dưới tay tôi đều là thành viên Hội Tự Do, cũng chỉ có hơn hai ngàn người này tôi mới dám yên tâm dùng làm thân tín. Họ bỏ mình, có thể nói là gần như chặt mất một cánh tay của tôi, tôi nhất định phải cứu họ."
Lộc Minh Trạch gật gù: "Có đầu mối gì?"
Auston cười nói: "Chiếc nhẫn kia là lấy từ tay một thương nhân Fansa, trong hai tuần tới, tôi sẽ dùng danh nghĩa chinh phạt đến sao Fansa điều tra một phen, nếu may mắn, có thể tìm ra một vài manh mối."
Lộc Minh Trạch ngẩn người, hóa ra y thực hiện khóa học hai tuần chính là để đi công tác ở sao Fansa? Nhưng Auston hoàn toàn có thể dùng lý do chinh phạt chính đáng để xin nghỉ, tại sao phải thực hiện đặc huấn không gián đoạn gì gì đó... Trường học hẳn sẽ không bán mặt mũi của tổng thống đâu nhỉ.
Auston dường như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, giải thích: "Chương trình học của các em cũng không thể làm lỡ, như vậy không công bằng."
Hắn học theo điệu bộ của Auston, áp sát y, hạ thấp giọng: "Vậy tôi đi chung với anh nhé, bây giờ bên người anh chẳng có ai có thể sử dụng."
Auston không kiềm được nụ cười, đưa tay vò đầu hắn mấy cái: "Tôi sẽ dẫn Roy đi, lấy danh nghĩa chinh phạt dị tinh, tổng thống sẽ cho phép tôi dùng quân đội. Em ở trường học cho giỏi."
Lộc Minh Trạch bĩu môi. Mang một Omega đơn độc ra ngoài...hắn lại càng không yên lòng có được không.
Hắn còn muốn nói gì đó, cái ghế dưới mông bỗng nhiên không chuyển động được nữa, chỗ eo Lộc Minh Trạch tự động xuất hiện một đai buộc, trói chặt hắn vào ghế. Lộc Minh Trạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, cổ chân của hắn cũng lập tức bị trói lại.
Auston thả điều khiển từ xa trong tay xuống, mỉm cười nhìn hắn: "Thời gian không chênh lệch lắm, nếu không tiến hành bài học, sẽ bị em lấy không điểm mất, tôi cũng nên làm chút gì mới được."
Lộc Minh Trạch liếc nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử, chỉ còn mười phút nữa là hết thời gian "một nửa", chịu đựng được Auston trong khoảng thời gian còn lại này, dường như cũng không quá khó.
Lộc Minh Trạch nhướng mày, ngông cuồng hỏi: "Anh chắc chắn chứ? Chỉ còn mười phút thôi."
Auston cởi áo khoác ra, ném sang một bên, xắn tay áo lên: "Năm phút là đủ rồi."
"Tới đi, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, đừng có mà lấy việc công làm việc tư."
Lộc Minh Trạch dương dương tự đắc giương cằm với y: "Cho anh xem thế nào là ý chí sắt đá."
Không phải là tra tấn đó chớ, đất nước hắn không bao giờ thiếu các anh hùng liệt sĩ, hắn là hậu duệ của họ, thừa kế tinh thần sắt thép của họ, thừa kẻ thù thiếu luật pháp cũng không khiến họ khuất phục, chỉ là một người ngoài hành tinh...
"A!!!"
Mạch suy nghĩ trong đầu Lộc Minh Trạch còn chưa kết thúc, liền bị cơn đau thấu xương sống cướp đi sự chú ý, hắn kinh ngạc nhìn cái ghế đang ngồi: "Cái thứ này sao lại phóng điện?!"
Lúc Auston nhìn hắn, ánh mắt trở nên sâu không lường được: "Đây là đồ đặc chế."
"Nhưng trong nội dung bài giảng khi nãy của anh chưa từng nói đến giật điện!"
"Nhưng tôi nói có thể dùng bất kỳ phương pháp nào."
Lộc Minh Trạch giận dữ nhìn y, hắn muốn đứng dậy, song cơ thể và tứ chi hoàn toàn bị trói cứng vào ghế, không tài nào đứng thẳng được. Lộc Minh Trạch dùng sức vật lộn, sau lưng lại có một luồng điện bò lên, nhưng lần này không phải cảm giác đau đớn... Mà rất vi diệu.
Auston ném điều khiển từ xa trong tay qua một bên, bàn tay nhẹ nhàng xoa eo hắn, luồng điện cũng chạy lên ngón tay y, Auston mỉm cười, khẽ nói: "Lượng điện này, hẳn là sẽ không đau nhỉ."
Lộc Minh Trạch nhìn y chòng chọc: "Thả tay ra! Đây là lấy việc công làm việc tư!"
Auston khẽ cười, nói: "Tôi phải đi ngay, chút thời gian cuối cùng này đương nhiên sẽ không lãng phí vào việc giảng bài."
Lộc Minh Trạch vô thức ngửa ra sau, nói với vẻ mỉa mai: "Huấn luyện viên, thầy có tiền đồ tí được không, trước đây mỗi lần thẩm vấn phạm nhân cũng nửa chừng là cứng à? Không thấy mất mặt hả."
Auston dứt khoát cúi đầu hôn lên môi Lộc Minh Trạch, chặn hết mấy lời thô bỉ của hắn, y thuận theo vạt áo vói tay vào: "Thẩm vấn phạm nhân đương nhiên sẽ không, nhưng thẩm vấn em...lại khó nói chắc."
Lộc Minh Trạch cắn mạnh lên môi y: "Biến thái!"
Auston dứt khoát kéo hắn vào lòng, y liếm máu trên môi, thở dài: "A Trạch, đừng mắng nữa, tôi cũng có sĩ diện đó."
"..."
"Nhưng để không lấy việc công làm việc tư, tôi vẫn ghi nhớ thân phận của mình, em là đặc vụ, tôi là tuần cảnh. Cho nên..."
Y cởi cúc áo đồng phục của Lộc Minh Trạch, mỉm cười, đưa trán kề trán hắn: "Mau nói cho tôi biết, mật ngữ mà em nhận được là gì?"
Đây là có sĩ diện đó hả?! Đồ giáo viên lưu manh hạng nhất.
Lộc Minh Trạch bị một luồng điện nhỏ chích tê rần cả da, đã không còn nhận rõ rốt cuộc mình có cảm giác hay không.
"Mẹ nó, anh mơ... A."
Chính là ánh mắt này, ánh mắt khiến người ta muốn ngừng mà không được.
"Nói cho tôi, mật ngữ của em..."
Thời gian dần trôi qua.
"Zi zi zi."
Một tiếng nhắc nhở chói tai vang lên, Lộc Minh Trạch tóc đẫm mồ hôi ngẩng đầu lên từ bả vai Auston, hắn ngước cổ, khó khăn thở ra một hơi, như đang thở dài: "Tôi yêu anh."
Auston đột nhiên mở to mắt, nắm vai Lộc Minh Trạch, đẩy hắn ra, nhìn chăm chú vào mắt hắn như đang xác nhận. Y im lặng một hồi, mới hôn nhẹ lên bờ vai trần trụi của Lộc Minh Trạch: "Tôi cũng yêu em."
Người kia nhoẻn môi cười quái dị, dù cảm quan còn bị đối phương kiểm soát, lý trí lại được giải phóng khỏi cơ thể, Lộc Minh Trạch cởi trói. Đã đến lúc, bây giờ, trao đổi nhân vật.
Hắn ấn thật mạnh lên người Auston, cụp mắt nhìn y: "Tôi thắng rồi."
Auston ôm eo hắn, ngờ vực híp mắt, lập tức phản ứng lại: "Câu nói vừa rồi của em là mật ngữ?"
"Chính xác~"
Lộc Minh Trạch thở hổn hển cúi đầu, dùng sức hôn y: "Nhưng đáng tiếc quá, đã đến giờ. Huấn luyện viên, thủ đoạn của thầy cũng chẳng ghê gớm lắm."
Auston nở nụ cười bất đắc dĩ, vỗ hai cái lên lưng Lộc Minh Trạch, giọng y khàn đến đáng sợ: "Giờ thế nào? Phải tiếp tục sao?"
Lộc Minh Trạch nắm tay Auston, cười hì hì nói: "Đương nhiên, nhớ cho tôi điểm tối đa nhé."
"Không được, không thể lấy việc công làm việc tư, chỉ khi đạt yêu cầu thôi."
"Phải làm sao mới cho tôi điểm tối đa?"
Auston ôm hắn xoay người, đè xuống sàn nhà, y cười nói: "Tôi nhận hối lộ."
Lộc Minh Trạch vuốt những sợi tóc đẫm mồ hôi trước trán ra sau, ngón tay chạy dọc con sói trắng nơi ngực Auston: "... Nhưng anh lòng tham không đáy."
"Đúng, hối lộ bình thường không thể nào thỏa mãn tôi, để xem biểu hiện của em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...