Vẫn là căn phòng với ánh đèn tù mù, người đàn ông mặt trắng bệch bị trói toàn thân, buộc ngồi trên một cái ghế, tuy nom gã tiều tụy là thế, nhưng quần áo lại coi như sạch sẽ, trang phục màu trắng đính tua rua vàng nhạt cùng khuy áo kim cương chói lóa.
Có thể thấy rõ người này là quý tộc.
Khi Auston bước ra từ trong bóng tối, người đàn ông kia bị dọa hoảng hồn, gã mở to hai mắt nhìn Auston, rồi đăm đăm tàn bạo: "Ngươi lại dám giam cầm ta phi pháp!"
Auston cười: "Không hẳn thế, tôi chỉ đang ngăn chặn một tên tội phạm chiến tranh bỏ trốn thôi."
"Tội phạm chiến tranh?"
Auston rút một tờ giấy ố vàng từ trong túi áo, mở ra cho người đàn ông xem: "Tôi đã dùng danh nghĩa giám sát viên khởi tố với tòa án, hi vọng ngài có thể ra tòa đúng giờ tối nay, điện hạ thân mến."
Người đàn ông kia phẫn nộ trợn mắt lên: "Ngươi điên rồi?! Kẻ bị phán quyết rõ ràng phải là ngươi! Ngươi..."
Auston đột nhiên đi tới, cúi người khẽ nói mấy câu gì đó bên tai đối phương, người đàn ông còn đang kêu gào chợt im re. Vừa nãy gã chỉ tức giận gào lên, giờ mới là sợ thật, vẻ phách lối và phẫn nộ trong mắt gã đã bị nỗi sợ hãi chiếm chỗ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Auston ngồi dậy, gương mặt vẫn đeo nụ cười như cũ: "Tôi sẽ không làm gì ngài đâu, đến thời điểm như thế này, tôi sẽ không để bản thân nhận tội ngược đãi tù nhân vô duyên vô cớ được."
Nhưng, thường thì luật hình sự nghiêm khắc nhất không phải trừng phạt thể xác đối phương, mà là hủy hoại trụ cột tinh thần của người đó ngay trước mặt họ.
Người đàn ông kia hồi lâu sau mới phản ứng, gã cố sức giãy dụa, kéo theo cái ghế đang ngồi phát ra tiếng oành oành, thét vào mặt Auston với một giọng sắc lẻm: "Nicolas!! Rốt cuộc ngươi làm việc cho ai! Tổng thống vẫn là nhị vương tử! Cái thứ ma quỷ nhà ngươi! Đồ phản bội!"
Gã nguyền rủa Auston bằng những ngôn từ độc ác nhất mà gã có thể nghĩ ra, rặn hết sức mà chửi, thế nhưng tất cả những việc này đều không thể thay đổi hiện thực rằng gã sắp trở thành tù nhân. Auston lạnh lùng nhìn đối phương, kiên nhẫn đợi gã mắng đã đời, mới đưa nắm tay phải nhẹ nhàng đặt lên trái tim.
"Tôi không làm việc cho ai cả. Thứ duy nhất tôi tận hiến, luôn luôn là tín ngưỡng của chính mình."
Auston nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, con mắt xám chậm rãi tập trung vào người đàn ông nọ: "Tôi ước trên đời không còn quyền quý, không còn hi sinh, không còn tuyển chọn xâm phạm nguyện vọng, không còn phân biệt đối xử và bất bình đẳng; ước tất cả Omega đều có thể lựa chọn nghề mình thích, tất cả Alpha đều có thể tự do chọn người mình yêu."
Đối phương nghe y ca liền tù tì một bài liền sợ đến trượt dài trên ghế, nhìn chằm chằm Auston nửa ngày, mới ngập ngừng thốt ra một chữ: "Từ..."
Auston khẽ mỉm cười: "Điện hạ, đã đến giờ."
Cho ngài, cho tất cả quý tộc.
~•~
Lộc Minh Trạch cảm thấy Auston nên khẩn trương tổ chức một cuộc họp báo, hoặc làm sáng tỏ hoặc công khai chân tướng... Nếu như y cứ giữ yên lặng, sẽ chỉ khiến lời đồn đãi như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Chứ không phải dẫn hắn đến mấy chỗ kỳ quái!
"Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu?!" Đêm hôm khuya khoắt xuống lòng đất làm gì?
Lộc Minh Trạch rất nôn nóng, tăng bước theo Auston, lao về phía trước, giọng điệu cũng dồn dập: "Vào lúc này ló mặt ra ngoài không phải muốn chết sao? Tôi chỉ có hai nắm đấm, chẳng mang một món vũ khí, ngộ nhỡ dọc đường gặp phải bạo loạn mai phục, hai ta sẽ cùng biến thành bia đỡ đạn đó!"
Auston quay đầu lại nhìn Lộc Minh Trạch: "Đừng có dông dài, từ khi biết rõ tình cảnh của tôi, em cứ căng thẳng hoài. Tôi có thể sống bình an đến bây giờ mà chưa chết, em cũng có thể, thả lỏng đi."
Hai con mắt Lộc Minh Trạch trợn muốn rớt ra ngoài, đáy mắt còn giăng tơ máu, hắn muốn thả lỏng, nhưng căn bản không làm được! Auston lớn lên trong môi trường này, y đã quen bước trên mũi đao, giờ thậm chí còn chẳng thèm để ý mũi đao này mà lắc lư nhảy múa ở trên ấy, song Lộc Minh Trạch vẫn không thể quen, hắn không thể chịu đựng nỗi ám ảnh có thể bị ám sát bất cứ lúc nào một cách tự nhiên như sống trong thời đại hòa bình.
...Thời...thời gian lâu hơn chút sẽ thích nghi ư?
"Tôi đang cố thả lỏng đây!"
Lộc Minh Trạch lầm bầm một câu, hắn ngẩng đầu nhìn phía trên, đường hầm sâu thẳm phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo, còn có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc thoang thoảng. Lộc Minh Trạch không nhịn được nhắm mắt lại, khịt khịt mũi. Thật quen thuộc, dường như hắn đã từng đến nơi này.
Auston dừng bước bên cạnh Lộc Minh Trạch, chờ hắn mở mắt ra mới hỏi: "Sao thế?"
Lộc Minh Trạch ngờ ngợ nhíu mày: "Tôi cảm thấy nơi này có chút quen thuộc."
"Trông quen mắt hở?"
Lộc Minh Trạch sờ mũi: "... Quen mũi."
"..."
Lộc Minh Trạch buông tay, nói: "Tôi chưa từng đến đây, không hẳn là quen cảnh vật, nhưng mùi hương lại cực kì quen thuộc."
Auston rũ mắt, hơi nghiêng về bên trái: "Mùi mốc meo trong môi trường ẩm ướt đều rất giống nhau, phải chăng em ngửi nhầm?"
Lộc Minh Trạch lắc đầu: "Không đâu, mùi ẩm mốc này rất đặc biệt, ngoại trừ mùi mốc meo, còn có một mùi thơm phảng phất nữa."
Auston nở nụ cười với hắn: "Vậy thì đúng rồi, đây là nơi em từng sống trong quãng thời gian rất dài, em nên thấy quen thuộc."
Lộc Minh Trạch lại ngờ ngợ nhíu mày, lập tức tỉnh ngộ: "Đây là nơi tôi làm dũng sĩ lòng đất?!"
Auston gật đầu, quay người, tiếp tục đi về phía trước, để Lộc Minh Trạch đuổi theo: "Đúng thế. Lần đầu tiên em đề cập nơi này với tôi, tôi đã nhớ kỹ, sau khi trở về chủ tinh, tôi lập tức tìm người điều tra xem có tòa nhà lớn nào dưới lòng đất gần ngoại ô hay không, Roy và Hess tìm kiếm hơn mười ngày liên tiếp, mới tìm ra lối vào nơi này."
Lộc Minh Trạch vội vàng đuổi theo, kinh ngạc hỏi: "Hess?"
Auston mỉm cười nói: "Hắn đã khỏi rồi, qua các đợt trị liệu của Milocy, tinh thần cũng tốt hơn hẳn, đã có thể làm việc bình thường."
Lộc Minh Trạch gật đầu, hắn không ngờ Auston thật sự có thể chữa khỏi chứng bệnh thần kinh của Hess, hắn còn nhớ bộ dạng thừa sống thiếu chết của thằng cha thần kinh yếu đuối ấy, có thể triệt để chữa khỏi cho gã này cũng coi như trâu bò. Bản lĩnh thu mua lòng người của Auston hắn đã lĩnh giáo, cho nên chẳng hề kinh ngạc với việc y mua lòng Hess.
"Lối vào nơi này cực kì bí mật, muốn vào trong đó lại khó càng thêm khó, tất cả những kẻ giàu có ra vào đều phải mang theo thiếp mời đặc chế, đồng thời ghi lại vân tay và võng mạc của mỗi người... Không thể giả mạo. Họ cố tìm ai đó giả mạo kẻ giàu có để nhận được thiếp mời, mới phát hiện yêu cầu hội viên ở đây cũng vô cùng nghiêm ngặt, không chỉ yêu cầu xuất thân bình dân, mà còn không được có ghi chép làm ăn với quý tộc."
Lộc Minh Trạch suy tư: "Nghe như chủ nhân tòa nhà dưới lòng đất này có thù oán gì đó với quý tộc."
Auston lắc đầu: "Việc này chưa rõ lắm, nhưng tôi tạm thời biết chút ít mục đích của người này. Roy tìm ra một thương nhân phù hợp điều kiện nhập hội, lại phát hiện phí nhập hội của họ cao tới hai triệu tinh tệ."
Lộc Minh Trạch chép miệng một cái: "Vơ vét của cải?"
"Trước mắt... thì đúng thế."
Auston nói xong, bọn họ đã đến trước một cánh cửa to lớn, Lộc Minh Trạch lúc này đã bắt đầu thấy cảnh vật trước mặt quen thuộc, trên mặt cửa chạm khắc những hoa văn phức tạp, trước đây khi hắn làm dũng sĩ lòng đất, cũng đã gặp rất nhiều mẫu chạm khắc tương tự.
"Vậy sao anh tìm thấy lối vào không cần thiếp mời này?"
Auston cười nói: "Ban đầu tôi cũng không biết chỗ này không cần thiếp mời, nhưng Roy đã báo cáo tình hình ở đây, chỗ này không có cửa điện tử, qua đường hầm là có thể vào. Nhưng lúc đó hai người họ sợ bại lộ thân phận, nên không vào tra xét. Thời gian em sống ở đây không ngắn, nên tôi mới muốn dẫn em đi cùng, kiểm tra thử xem có thể vào trong không."
"Anh thật đúng là biết tận dụng..."
Lộc Minh Trạch thử kéo cánh cửa kia, phát hiện đã bị khóa lại, hắn cau mày suy nghĩ, đưa bàn tay mang tay gấu lên kích hoạt, dùng viên kim cương đen cứng rắn vẽ một vòng quanh ổ khóa, ổ khóa đứt lìa như miếng đậu hũ.
Lộc Minh Trạch cười, quay đầu nhìn Auston: "Món đồ anh cho tôi đáng tin cậy lắm, trước từng thử dùng nó cắt kim loại mấy lần, xẹt một phát là đứt cả."
Auston bước theo Lộc Minh Trạch, hai người cùng vào trong, Lộc Minh Trạch nghe y lẩm nhẩm ở đằng sau: "Đương nhiên, tình yêu của tôi không gì không phá được."
"Cái gì?"
Auston khá có thâm ý mà liếc hắn: "Tôi chưa nói với em sao? Tên của viên kim cương đen này cũng có nghĩa là "Tình yêu kiên trinh bất khuất"."
"..."
Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay nóng cực kì, như sắp bốc cháy ngay lập tức. Tên này, làm ơn đừng đột ngột buông lời trêu ghẹo lả lơi bất chấp tình huống được không, rất... rất kì cục đó?!
Auston như không phát hiện vẻ kì lạ của Lộc Minh Trạch: "Vào xem một chút đi."
Sau cánh cửa là một cái ống rất cao, Lộc Minh Trạch nằm ở bên cạnh nhìn một hồi, do dự nói: "Chỗ này hình như là bếp sau."
Auston ghé vào cạnh, dõi theo hướng hắn nhìn, chỉ có thấy một cái lỗ tối hù, ngửi được mùi khói thoảng qua.
"Nếu nhớ không lầm, ống kim loại trước mặt hẳn là ống khói, chúng ta có thể leo xuống theo ống khói."
Auston khẽ nói: "Sẽ rất nóng nhỉ, bề mặt trơn thế kia."
"Trông trơn láng thế thôi, chớ bên trên có cái hốc bí mật. Ống khói bên này thường hay gặp sự cố, sẽ có robot lên sửa chữa, chúng nó luôn làm mặt ngoài ống khói lồi lồi lõm lõm."
Lộc Minh Trạch nói rồi ghé vào ống khói nhìn xuống, hỏi: "Mà này, anh còn chưa nói cho tôi biết muốn tới nơi này làm gì?"
Auston ngồi xuống bên cạnh: "Cần lấy một vài tư liệu dưới lòng đất làm bằng chứng, nếu có thể tìm ra tư liệu thân phận chủ sỡ hữu lòng đất càng tốt hơn, không tìm được cũng chả sao, cứ từ từ. Tòa nhà đồ sộ đến vậy, muốn dỡ bỏ ngay chẳng phải chuyện dễ dàng."
Lộc Minh Trạch gật gật đầu, hắn nhìn xuống, như đang ước chừng độ cao ống khói, sau đó nói: "Anh ở đây chờ tôi, mình tôi xuống."
Auston lập tức từ chối: "Không được, chúng ta cùng xuống."
"Anh quên rồi à, tôi từng gặp loại người biến dạng sau khi bị ký sinh trùng ký sinh ở dưới kia, giờ anh mà xuống sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa tôi quen thuộc nơi này hơn anh nhiều lắm, hai ta cùng đi trái lại càng dễ bại lộ hành tung."
Auston còn chưa kịp từ chối, Lộc Minh Trạch đã đột nhiên nhào tới đu mình trên ống khói. Auston vô thức muốn vươn tay kéo hắn, nhưng Lộc Minh Trạch đã sớm bò xuống ống khói, sau đó đứng ở dưới phất tay với y: "Không sao đâu mà."
Hắn băng qua bếp sau, rành rọt đến trường đấu thú, hậu đài trường đấu thú thường nhốt giữ rất nhiều quái vật, thêm vài người từ tinh cầu khác bị bắt tới, nếu như muốn lấy bằng chứng, nhất định phải ra hậu đài.
Sau khi Lộc Minh Trạch tìm thấy những chiếc lồng sắt ở hậu đài, hắn liền lấy đồng hồ đeo tay chụp hình, những bức hình tập trung vào những "dũng sĩ" bị thương nhiễm bệnh, và một vài quái vật trông có vẻ "nguy hại đến an toàn xã hội". Lộc Minh Trạch vẫn còn khắc sâu mối hận đài truyền hình nói đồng bào sao Snow của hắn có thể nguy hại đến an toàn xã hội, hắn phải công khai những thứ này, để họ xem, rốt cuộc ai mới là kẻ nguy hại cho xã hội.
Thế nhưng đến lúc đó Auston phải làm sao để chứng minh cái chốn dưới lòng đất này do kẻ thù của y mở ra? Hắn thắm chí còn chẳng biết ai tính kế sau lưng Auston, hành động bắn tên không đích như thế hiển nhiên không quá sáng suốt.
Có khi vẫn là đại vương tử chăng? Vậy hắn cần phải tập trung chụp lại những người bị ký sinh trùng ký sinh, điều này dù có chút khiên cưỡng, nhưng vẫn tốt hơn không có gì. Lộc Minh Trạch lần tìm từng cái lồng một, sau khi chụp từng người biến dị, lại nảy sinh mối lo mới: làm sao có thể nói rõ những người biến dị này do đại vương tử làm nên?
Lộc Minh Trạch xoắn xuýt thật lâu, quyết định đến khu văn phòng thử vận may, đã vất vả tới đây, tất nhiên phải lấy đầy đủ bằng chứng. Song hắn còn chưa kịp đứng lên từ phía sau lồng sắt, đã nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, Lộc Minh Trạch vội vàng ngồi xuống lại.
Có hai người, bước chân nom vội vã, lại đang nói gì đó với nhau, Lộc Minh Trạch dính sát lồng sắt, ngừng thở, sau đó nhanh nhạy chỉnh đồng hồ đến trạng thái ghi hình.
Một người trong đó tức giận nói: "Hắn ta điên rồi!"
Người còn lại tiếp lời: "Suy nghĩ của thầy luôn luôn khiến người ta khó dự đoán, có gì đáng kinh ngạc đâu, lần này đột nhiên ra tay mạnh bạo thôi. Lần này thầy ấy đột ngột quá, làm chúng ta trở tay không kịp. Phải mau xử lý cái đuôi đi, bằng không kẻ bị chém tiếp theo sẽ là chúng ta đấy."
Lộc Minh Trạch không thấy mặt hai người nọ, chỉ nghe giọng nói cũng không biết đối phương là ai, đành phải ghi hết đoạn đối thoại của bọn họ lại. Trực giác của Lộc Minh Trạch nói rằng, người mà họ đang bàn tán hẳn là Auston, nếu gọi là thầy, thì hai người nọ phải là vị vương tử nào đó.
Hai người kia chỉ đi ngang qua, không dừng lại quá lâu, Lộc Minh Trạch chỉ nghe mỗi hai câu này, hắn nghe tiếng bước chân xa dần, toan theo đuôi hai người nọ thám thính thêm tin tức, nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện của bọn họ mang ý đồ đối phó với Auston, không dám dừng lại thêm, lo rằng nếu về trễ Auston sẽ bị kẻ khác xử ngay, đành tạm thời từ bỏ ý định này.
Auston ở phía trên đợi rất lâu rồi, Lộc Minh Trạch mãi không xuất hiện, lòng y như lửa đốt, đang định leo xuống nghĩ cách cứu viện, Lộc Minh Trạch mới xuất hiện dưới ống khói. Auston thầm thở phào nhẹ nhõm, bảo hắn mau lên đây.
Auston bắt lấy cánh tay Lộc Minh Trạch, kéo hắn lên, cau mày hỏi: "Sao chậm thế? Gặp phiền toái à?"
"Gặp phải hai người, tôi phải theo dõi một lúc. Làm sao vậy? Có trường hợp khẩn cấp?"
Auston lôi hắn về, vừa đi vừa nói: "Đêm nay có buổi phán quyết quân sự, sắp bắt đầu rồi, tôi là bên nguyên, nhất định phải ra tòa."
Lộc Minh Trạch kinh ngạc hỏi: "Cái gì?! Tôi mới lấy bằng chứng, anh liền kiện người ta lên toà?! Anh kiện ai? Chúng ta không cần sửa sang tư liệu chút à?!"
"Bằng chứng em lấy lần này không dùng được, tôi không lấy danh nghĩa bản thân khởi tố, mà lấy danh nghĩa giám sát viên để khởi tố. Bằng chứng cho việc khởi tố đã sớm đệ trình, chỉ chờ cơ hội nữa thôi."
Y nhìn Lộc Minh Trạch: "Và giờ, cơ hội đã đến."
Lộc Minh Trạch mơ mơ màng màng theo Auston ra khỏi cánh cửa lớn, ngẩng đầu nhìn trời, trên nền trời đen kịt có hai ánh đèn đỏ không ngừng nhấp nháy.
"Đệt! Phi hành khí?! Anh tính trước cả rồi à?"
Một chiếc thang dây buông xuống từ phi hành khí, Lộc Minh Trạch và Alston leo lên, gặp được người quen, chính là Gabriel được Auston "phái" đi nằm vùng chỗ Hibbeler.
Đối phương quay đầu, vẫy tay chào Lộc Minh Trạch: "Đã lâu không gặp!"
"Xin chào..."
Auston chưa bao giờ lãng phí bất kỳ tài nguyên nào, đặc biệt là nhân lực, một khi thu được người về dưới trướng, y sẽ không dễ dàng thả đối phương đi.
Gabriel chờ họ ngồi vững vàng mới hỏi: "Thưa hầu tước, đích đến là đâu ạ?"
Auston mỉm cười, nói: "Tòa án quân sự."
—————————
Editor: Trung thu mà sụt sịt mũi nên ráng edit cho rồi thôi, chắc còn lỗi ấy. Đăng đúng Trung thu cho chị em mình liên hoan với nhau hén ヾ(〃^∇^)ノ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...