Chuyện của gia trưởng không cần giải thích với trẻ con, Lộc Minh Trạch luôn luôn mang quan điểm này, cho nên hắn không định giải thích với Mary tại sao vừa rồi trói Auston thành bộ dạng đó.
Hoặc là nói, chuyện này càng giải thích càng phiền phức.
Auston cùng Lộc Minh Trạch ngồi song song trên ghế sô pha, người máy trợ lý bưng cho bọn họ một người một ly nước sôi, sau đó rời đi.
Nói ra thì robot trợ lý kém hơn robot quản gia rất nhiều, chúng nó chỉ có thể phục vụ theo một hình thức xác định được thiết lập, ví như đồ uống mang ra luôn luôn là nước sôi, y hệt máy móc chân chính vậy. Mà robot quản gia lại có thể nhằm vào các kích thích bên ngoài mà tiến hành phản hồi thông tin cũng như phản ứng, gần gũi với con người hơn.
Robot quản gia giá cả đắt đỏ, cả trạm cứu tế chẳng có lấy một robot quản gia, chỉ có một vài robot trợ lý.
"Sao anh còn chưa đi."
Lộc Minh Trạch có chút khó chịu, khoanh tay dựa vào ghế sô pha công cộng: "Anh không thấy sao, chỗ của tôi đơn sơ cực kì, không thể chiêu đãi vị đại thiếu gia ngài đây được."
Tất cả mọi thứ ở trạm cứu tế đều là công cộng, phòng khách công cộng, nhà tắm công cộng... Bọn họ căn bản không có không gian cá nhân, việc sử dụng tất cả thiết bị cũng phải thay phiên nhau. Tuy rằng bây giờ rất nhiều người đã đi tham quân, nhiều chỗ trống hẳn ra, nhưng làm việc vẫn rất bất tiện.
Auston nhíu mày: "Ngược lại là em nhắc nhở tôi, chuyện này là lỗi của tôi. Tôi nên sắp xếp nơi cư trú phù hợp cho các em sớm hơn, em tạm thời chịu đến ngày mai đi."
Lộc Minh Trạch nhìn y ngờ vực: "Không cần đi, mai tôi đến trường quân đội báo cáo, Mary cũng phải trở về quân đội, cho dù có nơi ở, cũng không ai ở."
Auston là thật lòng cảm thấy có lỗi, cũng không phải y không để trong lòng, chỉ là xưa nay y bình thường chẳng phải cân nhắc những việc nhỏ nhặt cỡ này, tất cả sinh hoạt thường ngày đều có robot quản gia sắp xếp cho y, ở mức độ nào đó, y đã quen với cuộc sốnh cơm đến thì há miệng áo đến thì đưa tay, trong suy nghĩ của y căn bản không có thứ như "không nhà để ở".
"A Trạch..."
Auston thở dài nắm chặt tay Lộc Minh Trạch: "Đầu tiên tôi phải thừa nhận sai lầm của mình, nhưng sau này em có khó khăn gì trong cuộc sống nhất định phải nói với tôi, được không? Có một số việc tôi không cân nhắc tới, em cứ nhắc nhở tôi."
Lộc Minh Trạch nguýt một cái rồi dùng sức rút tay về: "Thôi đi, tôi cũng đâu phải không nuôi nổi mình, nếu như không phải Mary cùng đi quân đội, tôi đã sớm giải quyết vấn đề này, mình tôi ở đâu cũng được, làm gì đến nỗi tiêu thêm tiền. Hơn nữa đã quen ở nơi này, còn rất tốt, không phải anh đã nói rồi sao, ít nhất thì nơi này an toàn."
"Dù nói vậy..."
Auston chỉ nói nửa đầu, lại không nói tiếp phần sau, hắn thả tầm mắt xuống thư thông báo trúng tuyển Lộc Minh Trạch để ở một bên.
Lộc Minh Trạch không biết y đang suy nghĩ gì, dứt khoát xem ti vi.
Hắn khẽ đặt tay lên bàn, trên mặt bàn thuần sắc lập tức hiện ra một bàn điều khiển cảm ứng, Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng vuốt trên đó mấy lần, tìm điều khiển từ xa của ti vi, bắt đầu đổi kênh. Tiếng người rộn ràng trong ti vi rốt cuộc cũng khiến gian phòng này có chút tiếng người, Lộc Minh Trạch thuận miệng hỏi: "Nhưng đâu liên quan đến việc hôm nay anh vào trạm cứu tế, nếu việc ra vào nơi này của anh bị người giám sát thì làm sao?"
Auston lúc này mới lấy lại tinh thần, cười với hắn: "Không sao, một lần hai lần, không nghiêm trọng như vậy."
Lộc Minh Trạch thờ ơ gật đầu, đổi sang kênh giải trí, chuyển tới liền thấy gương mặt của Auston, Lộc Minh Trạch dứt khoát dừng động tác đổi kênh, cười híp mắt nhìn chằm chằm màn hình: "Ôi, anh xem, anh thành minh tinh rồi."
Hầu tước Nicolas thần bí khó lường kể từ lần lộ diện trước mặt truyền thông trước, thì không còn xuất hiện trước mặt công chúng nữa, thế nhưng tin tức về y xưa nay chưa từng đứt đoạn, dù sao "nhìn mặt" cũng là một chủ đề muôn thuở trong xã hội loài người. Auston đại diện cho ba yếu tố đỉnh cao của giàu có và quyền lợi, bây giờ vị "thần linh" trong truyền thuyết này lại được thêm đề tài "mỹ mạo" mà thăng hạng, đám fan kiêng dè mới là lạ.
Auston cũng chẳng để lời trêu chọc của Lộc Minh Trạch trong lòng, y tùy ý đưa mắt nhìn hình ảnh trên ti vi, hơi nhíu lông mày: "Rầm rộ quá, đây là đài truyền hình nào, về bảo Bộ văn hóa gọi qua, nói bọn họ thu liễm lại."
Hơn nữa y lộ diện cũng chỉ trong một đoạn video tin tức ngắn, tấm ảnh cắt ánh sáng lờ mờ lặp đi lặp lại, xem phát ngán. Nhưng cũng chẳng trách đài truyền hình được, Auston đã không bằng lòng, đừng ai hòng có được bất kỳ tin tức nào liên quan tới y.
Lộc Minh Trạch nhìn y: "Có tinh thần giải trí chút được không."
Hắn bưng lên cốc nước sối trước mặt uống một hớp, đổi kênh: "Nhưng từ khi "đám fan" này của anh thành công xuất hiện, tôi phát hiện các vương tử cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt công chúng nhiều hơn, như thể muốn dựa vào thời điểm tổng tuyển cử tổng thống này kéo chút tiếng tăm cho mình."
Auston khoanh tay dựa vào ghế sô pha mỉm cười nói: "Vô dụng."
"..."
Y nói không sai, cuối cùng vị quan giám sát là y không hé miệng, những vương tử này tiếng tăm cao chừng nào cũng vô dụng.
Auston cùng Lộc Minh Trạch xem ti vi một chốc, đột nhiên nói: "Em chuyển tới ở với tôi đi."
"... Cái gì?" Lộc Minh Trạch có chút theo không kịp suy nghĩ của y.
Auston cười, nhìn về phía hắn: "Tôi nghĩ ra vài phương án, vẫn cảm thấy ở chỗ của tôi an toàn nhất, vừa an toàn vừa thuận tiện."
"Không được, tôi sẽ ở ký túc xá trường quân đội."
"Đương nhiên, nhưng cuối tuần em phải đến."
"..."
Lộc Minh Trạch nghĩ tới việc thường ngày đến phủ đệ hầu tước là bao nhiêu phiền phức, liền quyết đoán từ chối: "Tại sao chứ? Bình thường tôi ở trường quân đội không được à? Tôi nghe nói điều kiện chỗ ở của Glasgow rất tốt, có phòng hai người, thậm chí là phòng một người, tôi còn muốn ra ngoài chơi vào cuối tuần đấy." Chờ hắn được lĩnh thẻ pha lê của trường quân đội, hắn liền vi vu khắp đế đô, ai thèm cuối tuần ở chung với y, chẳng tự do chút nào.
Lý do của Auston rất đầy đủ: "Trở về cũng không làm lỡ việc ăn chơi của em, huống chi, chúng ta cần phải liên lạc thông tin với nhau, có một số việc tôi nhất định phải tự truyền đạt với em, em sẽ không cho rằng sau khi thi trường quân đội là có thể triệt để an tâm đấy chứ? Em đến trường quân đội để chơi phải không?"
"...Vậy tôi đến làm cái gì?"
Auston mỉm cười nói: "Đặc vụ dự bị."
"..."
Hai người họ ở bên này giằng co không xong, Mary đột nhiên cầm giấy bút chạy tới, trước tiên cô đứng xa xa nhìn Lộc Minh Trạch và Auston, thấy hai người bọn họ đồng loạt xoay đầu về hướng này, mới xít tới gần. Lộc Minh Trạch cảm thấy nụ cười trên mặt Mary rất kỳ quái, không biết là cười bỉ ổi hay cười mỉa, nói chung là khiến người ta vừa nhìn liền muốn đánh cô.
"Làm gì? Không phải nói muốn viết kế hoạch biểu sao? Viết xong rồi?"
Mary cười hì hì ngồi bên cạnh Lộc Minh Trạch, kề sát hắn cọ hai lần: "Không phải là em gặp phải chữ không biết viết, lại đây hỏi anh sao? Yên tâm, sẽ không trì hoãn các anh quá lâu đâu."
Cô đưa giấy bút cho Lộc Minh Trạch: "Titan trong titan nhẹ viết thế nào?"
Lộc Minh Trạch buồn cười nhận lấy giấy bút, viết lên giấy: "Em đây là đang viết kế hoạch biểu hay viết danh sách mua sắm vậy?"
Titan nhẹ thật ra là con dao găm màu đen hắn mới vừa mua cho Mary, lại là một loại kim loại hắn chưa từng nghe nói dùng để chế tạo dao, nghe đâu vừa sắc bén lại nhẹ nhàng, rất thích hợp cho việc tăng tốc độ nhưng sức mạnh không đủ để giống cái sử dụng.
Mary le lưỡi với Lộc Minh Trạch một cái: "Đều viết mà."
Cô cầm giấy bút toan đi, lại bị Lộc Minh Trạch gọi lại, chỉ vào chỗ ghế sô pha bên cạnh bảo cô ngồi xuống: "... Chớ vội đi, anh có việc nói với em."
Mary chẳng hiểu gì ngồi xuống, nhìn hai người Lộc Minh Trạch và Auston mang biểu cảm hoàn toàn tương phản trên gương mặt, trong lòng không khỏi nghi hoặc: "Anh Lộc, đến cùng anh muốn nói cái gì? Em còn có thứ muốn viết."
Auston liếc Lộc Minh Trạch một cái, ra hiệu cho hắn tiếp tục, người kia lúng túng ho khan vài tiếng, chỉ vào y nói: "Cái này, trước kia có rất nhiều chuyện chưa đề cập với em, hôm nay anh muốn chính thức giới thiệu cho em một chút, anh ta là..."
Mary cười hì hì tiếp lời: "Aus mà, em biết, đâu phải lần đầu gặp mặt."
Auston cười rồi gật đầu với Mary, biểu hiện rất tự nhiên, trái lại Lộc Minh Trạch không dễ chịu, hắn lén lút nguýt Auston, gượng cười: "Anh biết đây không phải lần đầu gặp mặt, đây, đây không phải đã đến chủ tinh à, anh muốn giới thiệu lại một chút về thân phận của y."
Mary lặng thinh nhìn Lộc Minh Trạch, lại nhìn Auston, nhướng mày: "Các anh muốn kết hôn?"
"Choang!"
Lộc Minh Trạch không khống chế lại lực tay, bóp nát cái ly, nước sôi ào một tiếng tung tóe. Auston lập tức đưa tay kéo Lộc Minh Trạch: "A Trạch, tay em không sao chứ, sao không cẩn thận chút?"
"Không... Không có gì."
Lộc Minh Trạch dùng sức rút tay về, nắm thành quả đấm, hắn trông thấy nụ cười bỉ ổi quen thuộc trên khuôn mặt của Mary, nếu không phải Auston ngồi ở đây, hắn liền đập Mary ngay tại chỗ, cho nhỏ rõ ràng cái gì gọi là huynh trưởng như cha.
"Ha ha ha ha!"
Mary nằm nhoài ra tay vịn ghế sô pha cười gập cả người, thấy Lộc Minh Trạch muốn tiến lên trừng trị cô, mới vội vàng khoát tay: "Được rồi được rồi, em không đùa với các anh nữa, đến cùng muốn nói cái gì? Anh Lộc, có phải là anh quên mất lúc trước em từng thấy Aus trên ti vi sao, không cần đặc biệt giới thiệu thân phận của anh ấy với em đâu ha?"
Lộc Minh Trạch thở dài: "Chính là bởi vì vậy, mới muốn nói với em, sau này đừng nhắc đến mối quan hệ của chúng ta và Aus với người khác, còn có chuyện trước đây của y ở sao Snow, cũng không cần nói. Chuyện này có quan hệ trọng đại, em nhất định phải nhớ kỹ, biết chưa?"
Mary là đứa bé hiểu chuyện, dù có đôi khi sẽ hơi nghịch ngợm, nhưng những chuyện Lộc Minh Trạch cố ý cường điệu hóa cô bé vẫn sẽ tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.
Cô nghiêm túc gật đầu: "Em hiểu rồi. Nhưng mở đầu kiểu này khá giống mô tuýp gã đàn ông cặn bã vong ân phụ nghĩa nha, anh Lộc anh phải cẩn thận anh ấy, tốt nhất nên quan sát thêm, đừng gả mình đi sớm như vậy."
"..."
Trên trán Lộc Minh Trạch nảy lên một sợi gân xanh, Auston bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng: "Mary."
"Hả?"
Y mỉm cười nhìn Mary không hề phòng bị, nhìn cần cổ cô mà hời hợt nói: "Đẹp quá nhỉ."
"..."
Tiếng cười của Mary nín bặt, cô phản xạ có điều kiện mà che cổ lại, cả người sốt sắng cả lên. Auston lại như xác nhận được chuyện nào đó, cười đến là khiếp người, khẽ nói: "Trẻ con không cần lo chuyện của người lớn, biết chưa."
Cô bé lập tức nhảy dựng lên như lửa thiêu mông rồi chạy đi: "Biết rồi! Các anh tâm sự đi, em đi làm việc trước!"
Lộc Minh Trạch khó hiểu nhìn bóng lưng Mary, rồi nhìn về phía Auston: "Con bé làm sao vậy? Anh nói cái gì đẹp cơ?"
"Tôi đang nói dây chuyền của cô bé."
Đầu óc Lộc Minh Trạch vẫn mơ hồ như trước: "Dây chuyền? Dây chuyền gì?"
Auston đưa tay sờ lên bàn phím, đổi sang kênh quân sự, một bên hờ hững nói: "Em thật chẳng quan tâm gì đến em gái mình cả. Cô bé đang yêu, em không biết sao?"
"Cái gì?!"
Auston không lên tiếng, Lộc Minh Trạch đưa mắt nhìn hướng Mary chạy đi, trực tiếp tắt ti vi, xách cổ áo Auston lên, ép y đặt lực chú ý lên mình: "Đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau! Yêu đương gì hả!"
Tuy rằng hắn không muốn nhìn thấy Mary đắm chìm trong bóng tối của chuyện vị hôn phu mất tích, nhưng cũng không ngờ cô sẽ rơi vào lưới tình nhanh như thế, đối phương là ai, đáng tin cậy hay không hắn cũng không biết, đứa nhỏ này lại yêu?!
"Chẳng bằng em tự mình đi hỏi? Tôi không thích nói chuyện của người khác sau lưng họ."
Lộc Minh Trạch lập tức đứng lên, vừa đi ra ngoài hai bước liền lui về, ngồi xuống lần nữa. Hắn buồn bực nguýt Auston: "Đừng nói nhảm, anh cảm thấy tôi đi hỏi thì thích hợp sao? Dù Mary là em tôi, nhưng người ta cũng là con gái mà... Nói nhiều có thể sẽ bị ghét. Anh bớt xàm xí đi, biết gì thì mau nói."
Auston sâu sắc thở dài một hơi: "Được thôi, chuyện này cũng không trách em. Sợi dây chuyền mà cô bé đang mang kia là mẫu mã mới nhất năm nay. Nó có thể ẩn hình dưới ánh mặt trời, ở những nơi không có ánh nắng sẽ hiện ra như vết nước, kiểu dây chuyền này khá được ưa chuộng trong giới Omega. Đương nhiên, có một phần giống cái cũng rất yêu thích. Nhưng dựa thu nhập hiện tại của em, hiển nhiên là mua không nổi, càng không thể là tự cô bé mua. Cho nên tôi suy đoán, có lẽ đấy là đối tượng yêu đương của cô bé tặng."
Lộc Minh Trạch nhíu mày lại: "Tôi thật sự không phát hiện ra sợi dây chuyền nào..."
Auston vẫy vẫy tay: "Có thể lý giải, tôi cũng là nhờ gần đây khá để ý loại vật liệu này mới phát hiện. Hơn nữa lúc cô bé tán gẫu với chúng ta luôn luôn vô thức dùng cổ áo che cổ, trong lúc đó còn dùng tay giữ cổ áo năm lần, hiển nhiên, cô bé cũng không muốn để người ta biết chuyện này."
Auston suy tư: "Tôi cảm thấy em nên quan tâm để ý cô bé kỹ càng, dựa theo hiểu biết của tôi với Mary, cô bé không phải người tham món lợi nhỏ, nhận quà tặng quý giá như vậy từ đối phương, rồi lại không muốn công khai... Thứ tình yêu này khiến người ta cảm thấy quai quái. Đương nhiên, cũng có thể chỉ là cô bé đang do dự làm sao để nói cho em."
Song Auston lại lập tức nghĩ đến, giữa y và Lộc Minh Trạch trước mắt cũng có vẻ là thứ tình yêu "quai quái" trong miệng y, bọn họ tuy chấp nhận thân phận của nhau, nhưng vẫn không có gì để nói, đặc biệt là Lộc Minh Trạch, tình cảm đối với y căn bản không thể dự đoán, như thể hắn bất cứ lúc nào cũng có thể quay người rời đi. Bởi vì thái độ của hắn quá mức thờ ơ, Auston chẳng thể nào cảm giác được sự quan tâm của Lộc Minh Trạch.
Đương nhiên, đây cũng là mục đích hôm nay y đến, một số hành động trước kia hắn đã vô tình bộc lộ sở thích của mình, khiến cho đối phương...dường như nảy sinh sự hiểu lầm nào đó với y.
Được rồi, có lẽ cũng chẳng phải hiểu lầm, nhưng Lộc Minh Trạch hiển nhiên không thích bị đối xử như vậy.
Auston ở trong lòng sâu sắc thở dài một hơi, tổng kết kinh nghiệm thất bại, lần này y quá gấp gáp, Lộc Minh Trạch thoạt nhìn thì dễ đối phó, nhưng muốn "hầm nhừ" hắn, còn cần chút "sức lửa".
Có lẽ tạm thời trở lại quan hệ như gần như xa thuở ban đầu thì tốt hơn?
Lộc Minh Trạch không biết Alston trong đầu cong cong nhiễu nhiễu ý nghĩ, hắn giờ đây như bị sét đánh mà ngồi trên sô pha, gần như không thể nào nhúc nhích.
Lộc Minh Trạch cảm nhận được tâm tình của những bậc gia trưởng đột nhiên biết con nhà mình yêu sớm, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu. Mary ở trong quân đội còn có thể quen được loại người tốt lành gì sao?! Mắt nhìn của con bé cũng khá tốt, nhưng nhìn xem hình tượng của nhỏ bây giờ đi, trên ý nghĩa chủ quan Lộc Minh Trạch rất không tin tưởng thẩm mỹ của con bé, nếu như coi trọng loại người ngu ngốc như những người trên sao Snow kia thì làm sao bây giờ?
Auston thấy bộ dạng này của Lộc Minh Trạch, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai hắn động viên: "Nhưng em cũng không cần quá sốt sắng, tôi đã sớm nói, em nên nới lỏng vòng tay với Mary một tí, đừng mãi nắm chặt cô bé, cô bé có suy nghĩ của riêng mình."
Lộc Minh Trạch bực bội phẩy tay y đi: "Anh không có em gái, anh biết cái gì."
"Hung hăng thế? Sớm biết đã không thèm nghe em nói nữa."
Lộc Minh Trạch lập tức đeo nụ cười giả lả: "Xin nhờ Đại thiếu gia ngài lần sau phát hiện điều kì lạ gì thì nhất định phải nói với tôi nha, tiểu nhân vô cùng cảm kích."
Auston hài lòng vỗ vỗ đầu của hắn: "Xem biểu hiện của em đã."
"..."
Auston thoáng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Tôi nên về rồi, tiễn tôi một đoạn đi."
Lộc Minh Trạch lúc này mới nhận ra, bất tri bất giác đã sắp nửa đêm, thế mà hắn chỉ mời Auston uống một ly nước sôi để nguội. Hắn nhanh chóng đứng dậy từ ghế sô pha, sóng vai cùng Auston đi ra ngoài: "Đi thôi, tiễn anh ra ngoài."
"Nói đến thì, tôi cũng không kịp hỏi anh, anh ăn cơm tối chưa?"
Auston cười nói: "Bây giờ em hỏi thì hơi trễ nhỉ, đã là giờ đi ngủ rồi."
Lộc Minh Trạch hơi ngượng ngùng mà gãi đầu: "Vậy lần sau gặp lại anh, chuyện đầu tiên sẽ hỏi anh ăn chưa."
Auston mắt nhìn phía trước, cười như gió nhẹ mây trôi: "Không cần, tôi cũng không phải mấy thứ ngu ngốc em nuôi dưỡng ở sao Snow."
Lộc Minh Trạch nhìn gò má của y, không khỏi bĩu môi, thật đúng là không thể đối xử tốt với người này, vừa dịu dàng với y một chút thôi, y liền bắt đầu bới móc.
Auston đột nhiên đứng lại, hắn xoay người nhìn Lộc Minh Trạch: "Tôi đi đây, em trở về đi, nhớ tới báo danh đúng hạn. Hành lý cũng không cần mang, trong trường quân đội có."
Lộc Minh Trạch bị y lải nhải một trận đến nỗi á khẩu không trả lời được: "Được rồi, biết rồi, sao anh cứ như mẹ tôi..."
Auston hơi nhíu mày: "Chẳng qua tôi cảm thấy trước đây quan tâm em quá ít."
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng: "Đã đủ nhiều rồi được chưa?" Đã tiến hành quản chế tức thời rồi được chưa? Sao gần đây người này cứ như đột nhiên bước vào thời kỳ mãn kinh vậy.
Nghĩ tới đây, Lộc Minh Trạch đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Lại nói, trong lòng tôi vẫn luôn có nỗi nghi hoặc, anh...anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Auston vừa định nâng mặt Lộc Minh Trạch lên gửi một cái goodbye kiss ngọt ngào, lại bị đối phương đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc cắt ngang, không thể làm gì khác hơn là dừng lại, hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"
"Chính là anh lớn chừng nào... Thôi, anh, anh không cần nói với tôi." Ngộ nhỡ thực sự là đời cha, thậm chí là đời ông, sau này hai người bọn họ làm sao... A?! Vậy nhất định y sẽ xuất hiện rối loạn cương dương!
Lộc Minh Trạch bị suy đoán của mình hù dọa, hắn yên lặng lùi về sau một bước: "Tôi về trước, hẹn gặp lại."
Auston mặt không đổi nhìn Lộc Minh Trạch đờ đẫn rời đi, kỳ thực có chút không tìm ra manh mối. Lớn chừng nào? Tại sao đột nhiên hỏi vấn đề thế này? Chờ chút, goodbye kiss đâu? Mặc dù nói phải giữ khoảng cách nhất định, nhưng không thể đến hôn môi cũng không có chứ, khoảng cách này xa quá rồi.
Thế nhưng rất đáng tiếc, khả năng hành động của y hiếm thấy lại không đuổi kịp tốc độ truyền thông tin của não bộ, giờ mà đuổi theo đòi hôn cũng hơi kỳ, bầu không khí cũng không thích hợp, cứ thế trơ mắt nhìn Lộc Minh Trạch đi xa.
"Ừm... Sau này có thời gian sẽ bù đắp hết."
Auston âm thầm ghi nhớ chuyện này.
- -------------------
Editor: Các thím đi xem Spider man: FFH chưa, cậu nhà tôi lúc nào cũng ngầu cũng nhọ hết =))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...