- Sao nhất thiết phải mua nhà, em có thể ở nhà tôi mà?
Lộc Minh Trạch nằm nhoài trên bàn vừa viết vừa nhẩm tính gì đó, cứ được vài nét thì dừng lại suy nghĩ, rồi lại hạ bút viết tiếp. Hắn không buồn ngẩng đầu, nói:
- Vớ vẩn.
Auston đợi mãi, nhận ra hắn không định nói gì thêm ngoài câu "Vớ vẩn", không khỏi đâm giận. Ban đầu y nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn nổi nữa, y vỗ cái đét vào mông Lộc Minh Trạch:
- Dậy!
Lộc Minh Trạch ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Auston hết vặn cổ tay rồi sờ tay áo, biết thừa y muốn giở trò bạo lực. Hắn thu giấy bút, lánh qua phía bên kia ghế sô pha:
- Sao đấy, tôi đang xem nhà. Ờ... Tính mãi vẫn thấy thiếu tiền, ông chủ này, tôi xin tạm ứng lương trước được không?
Auston tức cười chồm tới gần Lộc Minh Trạch, nhìn tay hắn:
- Ứng lương cũng được, nhưng chí ít em phải nói cho tôi biết, tại sao nhất định phải mua nhà?
Cuối cùng Lộc Minh Trạch cũng ngẩng đầu khỏi tờ giấy, nhìn thẳng vào y:
- Tôi đâu thể để em gái mình chưa lấy chồng mà đã vào nhà người ta ở chứ.
Không bao lâu sau khi trở về từ sao Fansa, Mary đã "xuất ngũ vì chấn thương", dù rằng chuyện này chủ yếu là nhờ công lao của Auston, nhưng không thể không kể đến công Gavin khuyên giải Mary từ bỏ, kể từ đó Lộc Minh Trạch cũng hạn chế can thiệp việc hai người họ qua lại.
Nghe đâu Mary từng nấu ăn và mang đến tận trường cho Gavin, tình cảm hai người luôn duy trì ổn định, càng ngày càng nồng thắm. Nhưng sau khi Lộc Minh Trạch làm cảnh vệ, thi thoảng được dịp về trạm cứu tế, một lần nọ, hắn về thăm Mary, song chẳng thấy người đâu, gọi mấy cú liền mới tìm được cô nhóc, khi đó hắn vỡ nhẽ ra con nhóc ấy dám chuyển đến ở với Gavin!
Lộc Minh Trạch thiếu điều giận điên lên.
Mary xấu hổ ra mặt. Dù cho cô đã thành niên, nhưng bị người nhà bắt quả tang mình trọ ở nhà bạn trai, cô vẫn có cảm giác quái lạ vô cùng. Huống hồ Lộc Minh Trạch chẳng phải gia trưởng văn minh gì cho cam, trong ấn tượng của hắn, em gái của mình vẫn mãi ở tuổi mười bảy, vẫn còn con nít, vẫn chưa tới tuổi yêu đương nhắng nhít.
Thế nhưng, Lộc Minh Trạch chẳng hề lôi cổ Mary ra khỏi nhà Gavin, vì như thế là khó coi, và người mất mặt nhất sẽ là Mary. Chỉ riêng Gavin chắc chắn không thoát khỏi ngón đòn của Lộc Minh Trạch, dù cho anh ta không ở nhà, Lộc Minh Trạch vẫn tranh thủ đến trường dần Gavin một trận ra trò.
Mary biết thế thì khóc gào ầm ĩ, hai người suýt chút nữa thôi đã cắt đứt quan hệ anh em. Lộc Minh Trạch vừa giận vừa buồn ghê gớm. Có lẽ đứa con gái nào trưởng thành cũng sẽ thân thiết với bạn trai hơn, suy cho cùng nếu một ngày nào đó hắn đánh nhau với Gavin, Mary chắc chắn sẽ chọn giúp Gavin chứ không phải hắn.
Khi mọi chuyện đã qua, hai người mới tỉnh. Lộc Minh Trạch hỏi Mary tại sao muốn ở nhà người ta, Mary mới nói hắn hay: trạm cứu tế muốn họ dọn đi, may nhờ Gavin thu nhận cô, nếu không giờ này cô đã lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Lộc Minh Trạch lại đâm ra cáu kỉnh, thấy Mary dẩu môi, cố nén cơn giận xuống mà khuyên nhủ:
- Có gặp khó khăn gì thì phải nói với anh chứ, em đi tìm người ta làm gì? Hai ngươi mới được chừng nào mà đòi sống với nhau, không hay tí nào cả!
- Anh làm trong chính phủ, những khi anh không nghỉ em chẳng bao giờ liên lạc được. Ngày trước ở trường quân đội, em còn có thể gửi thư cho anh, giờ chẳng biết đằng nào mà gửi!
Nói đoạn, Mary ôm ghì Thượng Tá vào lòng, như thể làm vậy thì sẽ có thêm một người (một chó) đứng về phía cô:
- Vả lại, Gavin trọ ở trường quân đội! Nhà anh ấy có một người em trai Omega, ở ngay đối diện. Thế thì có gì mà không tốt? Tụi em có ở chung đâu cơ chứ.
- Em im đi! Há mồm ở chung, ngậm miệng ở chung...
Mary bĩu môi, nhưng cứ nghĩ đến công việc hiện tại của Lộc Minh Trạch, cô lại thấy vui:
- Cơ mà, anh Lộc giỏi quá. Bây giờ làm việc cho chính phủ việc, sau này sẽ không còn ai xem thường ta nữa, anh cũng không phải bôn ba ngược xui, làm việc cho tốt, em sẽ tự chăm sóc mình.
Lộc Minh Trạch chẳng lấy làm vui với lời khích lệ của Mary, hắn đã suy nghĩ rất lâu, kiểu gì cũng thấy không có nhà cửa sẽ rất phiền. Nếu họ có một ngôi nhà cho riêng mình, chí ít khi bị người ta đuổi cổ đi vẫn còn chỗ để về, chứ không nhất thiết phải ở nhà bạn trai.
Lộc Minh Trạch nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trước hết em cứ ở đây mấy ngày, anh sẽ mua nhà ngay.
Lộc Minh Trạch đặc biệt đến trường để xin lỗi Gavin. Trong chuyện này, đúng là hắn đã hiểu lầm người ta. Anh ta không thừa cơ lợi dụng Mary, bỏ qua thân phận bạn trai, người ta còn giúp em gái hắn thoát cảnh màn trời chiếu đất, cảm tạ người ta mới là lẽ đương nhiên.
- Thật ra hai mươi ba tuổi sống chung với người yêu xem như là hợp pháp...
- Ô hay!
Lộc Minh Trạch tiếp tục nhẩm tính số giấy tờ trong tay:
- Anh nói đi, có cho ứng lương không?
Auston thở dài:
- Rồi, rồi. Em muốn ứng bao nhiêu?
- Trước tiên... Ứng trước mười tháng đi. Vật giá ở đây đắt quá, một cảnh vệ như tôi sao mua nhà nổi...
Lộc Minh Trạch sầu não vò đầu bứt tai, tính tới tính lui rồi nói:
- Ứng trước mười tháng lương có thể đặt cọc, sau đó sửa sang...
Auston ngồi bên nghe thế thì thấy tức cười, liền nói:
- Hay tôi cho em mượn ít tiền nhé? Với mức lương của em, ứng trước mười năm thì may ra mua được một căn hộ ở khu này.
Y lấy ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn quanh khu vực của Lộc Minh Trạch trên bản đồ, phác họa cả đường nét của ngòi bút bên trong.
- Không mượn! Ăn cơm chúa, múa tối ngày(1), cái đạo lý này tôi biết rõ nhé.
- Vậy em có thể thuê phòng. Đổi khu, vay tiền, thuê phòng... Chọn một cái đi.
Lộc Minh Trạch suy nghĩ hồi lâu quay mặt đi xem Alston:
- Tôi chọn ứng lương mười năm.
- ...Tôi ứng cho em hai mươi năm, đủ mua nhà.
Auston vô cùng bất lực. Y muốn cho hắn ứng lương cả đời, với tính cách của Lộc Minh Trạch, chưa trả nợ thì sẽ không lủi đi.
Lộc Minh Trạch ôm giấy tính toán một lúc lâu, cuối cùng ừ một tiếng:
- Cũng được, vậy thì tôi có thể mua một căn lớn, anh mau đi lấy tiền đi.
Auston nhìn lại bản vẽ của hắn, ra chiều hài lòng:
- Thấy em đặc biệt chọn chỗ gần tôi, tôi có thể ứng thêm cho em mấy năm, mua nhà thoải mái.
Auston chuyển bàn phím cảm ứng, bấm số điện thoại thư ký, vờ như bảo người ta ứng trước cho Lộc Minh Trạch hai mươi năm lương, nhưng thực chất nào có cái kiểu ứng trước hai mươi năm, thật ra vẫn do chính y bỏ tiền ra thôi.
Lộc Minh Trạch lấy làm lạ nhìn Auston:
- Tôi chỉ chọn một nơi cách xa Gavin mà thôi.
Cứ ở gần nhau, kiểu gì hôm nào Mary chẳng đến tìm Gavin. Cả ngày nhìn bọn họ anh anh em em, Lộc Minh Trạch sẽ nổi khùng "đại khai sát giới".
Sau khi mua nhà, Lộc Minh Trạch nhận được nhiệm vụ đầu tiên khi đến văn phòng chính phủ để giảng hòa một cuộc tranh chấp dân sự.
Lộc Minh Trạch lấy làm lạ. Tại sao tranh chấp dân sự phải cần một cảnh vệ của giám sát trưởng như hắn giải quyết? Mặc dù cuộc tranh chấp phát sinh ở trung tâm thành phố... Nhưng đâu có đúng bộ phận. Song, vì Auston đã giao vụ này cho Lộc Minh Trạch, hắn không kìm được ý nghĩ rằng đằng sau vụ này có âm mưu gì đó.
Lộc Minh Trạch gặp được vị quan chức chịu trách nhiệm xử lý tranh chấp, hắn lôi cuốn sổ ra với dáng vẻ của một người thi hành công vụ:
- Tình huống thế nào? Các anh đã hỏi rõ sự tình của đương sự chưa?
Người quan chức kia lắc đầu:
- Tôi đưa ngài đến gặp đương sự.
Thế cũng được. Như vậy hắn sẽ dễ dàng tìm hiểu ngọn ngành tình huống hơn. Đương sự là giám đốc trung tâm thương mại, trạc ba, bốn mươi tuổi, người vận âu phục, cổ áo vốn phải chỉnh tề giờ nom hơi lộn xộn, cà vạt bị vẹo sang một bên. Anh ta nom rất hoảng sợ, hai bàn tay căn thẳng xoắn vào nhau:
- Kẻ gây sự là một Omega.
- Gì cơ?
Lộc Minh Trạch nghe thế, ngòi bút còn chưa kịp chạm vào giấy đã hoảng hồn vì câu nói của anh ta:
- Omega? Ý anh là mấy người ngây thơ, thuần khiết, thùy mị, đáng yêu theo truyền thống gây chuyện ấy hả?
Lộc Minh Trạch tự nói tự thấy ngược ngạo. Chí ít cho đến hiện tại hắn mới chỉ gặp những Omega hoàn toàn khác xa hình tượng "thỏ trắng ngây thơ, thùy mị, đáng yêu", ví như em trai Gavin, ví như Roy...
- Đúng vậy! Nhẽ ra họ phải vừa dịu dàng vừa đáng yêu mới đúng, nhưng Omega kia... Cậu ta dữ dằn lắm!
Người bị hại gục xuống, lấy hai tay che mặt, nếu không phải có người ở đây, có lẽ anh ta đã khóc òa lên rồi:
- Để bảo vệ Omega quý giá, trung tâm thương mại của chúng tôi đã đặc biệt xây dựng nhà vệ sinh chuyên dụng, phòng thay đồ chuyên dụng, và khu vực cả trang điểm chuyên dụng... Chúng tôi chỉ hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ thôi, thế mà Omega ấy lại đổ oan chúng tôi kỳ thị giới tính, không chỉ đòi khởi tố chúng tôi mà còn đập phá hết tất cả nhà vệ sinh của Alpha và Beta, sau đó còn nghênh ngang sử dụng nhà vệ sinh công cộng... Trời đất ơi, hãi quá đi mất! Có khách hàng bị thương thấy cậu ta là Omega nên tha thứ, nhưng lại muốn khởi tố trung tâm của chúng tôi. Anh cán bộ, anh phải cứu chúng tôi! Chuyện đó hoàn toàn chả liên quan gì đến chúng tôi cả, ai ai cũng xây dựng công trình công cộng như thế này mà! Chúng tôi chỉ bảo vệ Omega quý giá thôi...
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng, nhét bút về túi áo. Chuyện thế này bảo hắn ghi chép thế nào được, khôi hài quá đi mất.
Hắn hít một hơi thật sâu:
- Omega gây sự đâu?
Giám đốc chỉ vào căn phòng bên cạnh:
- Cậu ta ở trong đấy. Để bảo vệ cậu ta, chúng tôi không cho ai vào cả.
Lộc Minh Trạch nhíu mày nhìn căn phòng:
- Tôi vào xem sao.
Giám đốc chần chờ: "Cơ mà... Ngài là Alpha, không tiện cho lắm.
Lộc Minh Trạch liếc anh ta:
- Tôi là Alpha, nhưng cũng là người chịu trách nhiệm vụ việc này. Trong mắt anh, hễ Alpha ở cùng Omega sẽ xảy ra chuyện xấu ư?
Ánh mắt của Lộc Minh Trạch khiến ông anh giám đốc giật mình thon thót, anh ta không khỏi đảo mắt qua hướng khác, lắp ba lắp bắp nói:
- Đâu... Đâu có.
- Phía trên đã gửi tôi đến xử lý vụ này thì có lý do của họ. Anh đấy... Thay vì lo cho tôi, chi bằng tự lo cho mình trước đi. Ngoại trừ Omega này, không phải còn rất nhiều người đang muốn khởi tố trung tâm của các anh sao? Trước hết anh cứ động viên những người đó đi, biết đâu chừng hòa giải riêng tư được đấy.
Nếu muốn tiếp xúc với Omega, gửi Lộc Minh Trạch đến là một sự lựa chọn không thể thích hợp hơn. Liệu đây chính là ý đồ của Auston?
Nói rồi, Lộc Minh Trạch rầu rĩ thở phì phò. Ban nãy hắn đã nhìn sơ qua bố cục của phòng vệ sinh trung tâm, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh công cộng, mà nhà vệ sinh chuyên dụng cho Omega lại tập trung ở tầng hầm. Trung tâm thương mại này có hơn 180 tầng, cho dù sử dụng thang máy siêu tốc dành riêng cho Omega cũng sẽ mất rất nhiều thời gian, có khi vãi ra quần cũng nên. Nếu thật sự nghĩ cho Omega, tại sao không cho những Alpha nguy hiểm đi vệ sinh tập trung trên một tầng nhất định?
Bảo vệ tài nguyên Omega quý giá ư? Có ai lại chấp nhận mình bị đối xử như một loại tài nguyên chứ? Một căn bệnh xã hội... Không một ai cảm thấy kỳ quặc sao?
Kể cũng đúng, thân là Alpha đã quen hưởng thụ, làm sao nhận ra được sự bất bình thường chứ? Dù cho Omega nào đó không ủng hộ, nhưng ở thế yếu, họ lấy đâu ra sức mạnh để phản kháng xã hội này?
Có lẽ Hội Tự Do mới là hy vọng cuối cùng của họ.
Lộc Minh Trạch chợt nhận ra Auston là một tên Alpha lạc loài, y là quý tộc, lại muốn lật đổ quý tộc, y là Alpha, lại muốn lên tiếng thay Omega. Hẳn trong mắt vài người, kẻ như vậy là một kẻ điên.
Lộc Minh Trạch lắc đầu nguầy nguậy, đẩy cánh cửa dùng để "bảo vệ" Omega ra. Omega ngồi trong phòng nhìn về phía hắn với một vẻ lạnh lùng.
Khoảnh khắc thấy rõ diện mạo của đối phương, Lộc Minh Trạch vô thức xoay tay đóng sầm cửa, khóe miệng giật giật:
- Roy?
Một người khác trong căn phòng cười hì hì đứng dậy chào hỏi Lộc Minh Trạch:
- Chao ôi~ Ông anh họ thân ái của tôi, đã lâu không gặp~~~
Gã Milocy ngu ngốc cũng có mặt...
Quả nhiên, ý đồ của Auston không chỉ dừng ở "tiện thể tiếp xúc với Omega".
—————————
(1)Câu gốc là thành ngữ "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm": tức là ăn của người ta thì phải ăn nói mềm mỏng với người ta. Tương tự "Ăn cơm chúa, múa tối ngày", hẳn các bạn đã nghe, cũng có nghĩa ăn của người ta thì phải phục vụ cho người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...