Cuộc sống của Lộc Minh Trạch lại quay về với vẻ yên bình lúc trước. Sau vụ lùm xùm trốn học lần trước, Lawrence gần như liệt ba người họ vào nhóm đối tượng trọng điểm cần chú ý, muốn làm việc gì cũng gian nan cực kì, Lộc Minh Trạch dứt khoát an phận, nghiêm túc huấn luyện.
Steven quậy một trận om sòm với Lộc Minh Trạch và Gavin, nguyên nhân là trốn học mà không dẫn cậu ta theo, quan trọng hơn hết, cậu ta nghĩ đây là một chuyến mạo hiểm hiếm thấy, không dẫn cậu ta theo thì đúng là chơi chẳng đẹp gì cả.
Đặc biệt, khi biết bọn họ đến sao Fansa mà mình hằng ước ao, đã thế còn suýt được kề vai chiến đấu cùng thần tượng hầu tước Auston, Steven gần như phát rồ, cậu ta giận dỗi nhảy tới nhảy lui mấy ngày liền, Lộc Minh Trạch hay Gavin vừa bắt chuyện là cậu ta sửng cồ ngay, chuyện cũ nhắc lại, ai oán như bị chồng ruồng bỏ...
"Là Fansa đấy! Là đế quốc mà tất cả quân nhân mơ ước đấy! Giống như Trường Minh quan(1) đối với các ca sĩ, điện Florie đối với các hoạ sĩ, bảng Phong Vân tinh tế đối với các nhà nghiên cứu khoa học vậy! Thế mà các ông lại lén lút chạy không dẫn tôi theo, còn khiến tôi bị phạt với các ông... Các ông, tôi xem các ông là anh em, các ông lại chẳng hề coi tôi là người một nhà!"
(1)长明冠 (mình cũng chẳng hiểu cái này là tên riêng hay gì nữa).
Lộc Minh Trạch và Gavin bị bài ca than oán của cậu ta trường kỳ tẩy não, dần dà cũng mơ hồ cảm thấy mình làm thế thật không hay, nhưng rõ là trước khi xuất phát bọn họ nghĩ cho Steven, lo cậu ta khó xử, nào ngờ không chỉ không được đối phương cảm kích, còn vô duyên vô cớ bị oán giận.
Hai người họ suy đi nghĩ lại, quyết định liên minh với nhau dỗ dành cu cậu, bấm bụng mời Steven mấy bận đến phòng riêng chất lượng cao ở nhà ăn. Cuối cùng đối phương mới thôi ầm ĩ, chỉ có điều chẳng thèm nhìn Lộc Minh Trạch và Gavin bằng mắt, mà đổi thành nhìn bằng lỗ mũi.
...Nom bản mặt gợi đòn chưa kìa.
Năm lần bảy lượt, cuối cùng vẫn là Lộc Minh Trạch hết giới hạn chịu đựng trước. Tính hắn vốn nóng nảy, lòng có chút áy náy mới chịu để Steven giày vò. Nhưng bị giày vò mãi, hắn quên, cũng chẳng để ý nhiều, Steven hếch cằm vênh váo khệnh khạng rảo bước, bị Lộc Minh Trạch kéo lại, vật ngã bằng một cú thật lực.
"Khệnh khà khệnh khạng... Chậc! Để bố thấy mày khoe cái lỗ mũi ra nữa, bố đánh chết!"
Kỳ quái thay, sau khi bị vật ngã chổng vó, Steven không trở chứng nữa, Gavin bảo cậu ta là vô liêm sỉ, Steven rầm rì, cũng không phản đối, Gavin nghĩ bụng cu cậu chịu phục rồi.
Về phần Gavin, Lộc Minh Trạch chẳng buồn nói nữa. Biểu hiện gần đây của tên này một lời khó nói hết, như thể đã tự động xem mình là thân thích nhà họ Lộc vậy.
Gavin cảm thấy tình yêu của mình và Mary đã được Lộc Minh Trạch ngầm thừa nhận, vừa lơi lỏng vừa phách lối cực kì, gần đây đã bắt đầu trắng trợn ân ái với Mary trước mặt Lộc Minh Trạch.
Nhưng may thay Gavin được Lawrence chú tâm "săn sóc" ở trường, nội dung ân ái của bọn họ chỉ giới hạn ở trao đổi thư tín, hơn nữa, mỗi ngày tình cờ trông thấy anh ta ngồi cười ngây ngô, đổi lại là ai cũng không tài nào nhẫn nại được. Và nguyên nhân trước nhất khiến Lộc Minh Trạch quyết định tha cho anh ta chủ yếu vẫn là Mary, sự kiện sao Fansa đã làm cho cô bé thành kiến với hắn, hiện tại cô đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt cùng Gavin, nếu lại can thiệp vào chuyện tình yêu của cô, e là phản tác dụng, Lộc Minh Trạch sợ rằng đến lúc đó sẽ bị con quỷ con ấy ghét cay ghét đắng mất.
Suy đi nghĩ lại, chỉ có Auston khiến người ta đỡ lo nhất. Lần này y đã cứu thuộc hạ của mình về từ sao Fansa, chắc chắn sẽ cải thiện tình trạng của chính phủ liên bang rất nhiều, chí ít bên cạnh không còn thiếu người hỗ trợ nữa. Kỳ thực Lộc Minh Trạch chỉ mong sao mau chóng tốt nghiệp, bây giờ những gì hắn nhận được từ phía Auston luôn là đôi ba dòng tin tức. Dù rằng mỗi ngày đều có thể gặp y ở lớp, nhưng trong lòng hắn luôn ngờ ngợ, tình cảnh của Auston chẳng hề nhàn nhã như mình thấy.
Một ngày nọ, buổi huấn luyện kết thúc, Steven gọi Lộc Minh Trạch đi ăn trưa. Gavin thế mà không đi cùng họ, Lộc Minh Trạch thuận miệng hỏi một câu: "Gavin không ăn à?"
"Ăn chứ, nhưng ngày hôm nay ông ấy không đi với tụi mình."
"Hả?"
Lộc Minh Trạch nghi hoặc nhìn cậu ta: "Sao nghe ông nói cứ thấy quái quái."
Steven cười tí tởn vỗ vai Lộc Minh Trạch bồm bộp: "Ông nghĩ nhiều rồi, ha ha ha. Hình như mấy ngày trước tên kia mới quen được một người bạn, tình bạn giữa hai người đang trong "thời kì phát triển", tôi đoán, có lẽ là ông ấy đi cùng với người nọ đấy."
Lộc Minh Trạch lầm bầm: "Nói như ông mới làm tôi nghĩ nhiều ấy, sao cứ nghe như người ta đi hẹn hò chứ không phải kết bạn vậy?"
"Gavin đâu phải gay, hẹn hò quái gì."
Lộc Minh Trạch bị câu nói của Steven chặn cứng họng, hắn rất muốn gào lên với cậu ta, ngại ghê có một tên gay đang đứng trước mặt ông nè.
"Ông còn nhớ những gì tôi nói hôm trước, ông ấy quen được một người bạn mới ở buổi toạ đàm quân sự, cả ngày đi sớm về trễ không? Ô, sau lần đó hai người các ông lén lút chạy tới sao Fansa làm anh hùng nhỉ, chắc chắn ông không nhớ rõ rồi." Steven tùy ý phẩy tay, đặt mâm thức ăn xuống, cầm dao nĩa bắt đầu cắt bít tết một cách ưu nhã.
Lộc Minh Trạch suy tư một chốc, gật đầu nói: "Chuyện này thì tôi nhớ, lúc đó ông nói anh ta vì điểm số mới đi, nên tôi không quấy rầy." Khi ấy hắn vừa đoán ra Mary phải đi đánh giặc, phát rồ lên, vội vã tìm thư từ của bọn họ. Cố tình lúc này Gavin không rõ tung tích, hiển nhiên khắc sâu ấn tượng.
Steven ưu nhã nhấm nháp miếng bít tết xong, lúc này mới lên tiếng: "Không sai, ông ấy quen một người bạn ở buổi giảng giải tuyên truyền, có nhắc tới mấy lần, tôi biết họ tên kia, hình như cũng là tiểu quý tộc, hai người còn rất hợp cạ... Nhưng dường như vì bọn họ cùng tham gia một hội, cùng chung chí hướng, tình cảm đôi bên thăng tiến rất nhanh."
Lộc Minh Trạch nghe thấy tim mình đánh lô tô, tay siết chặt cái nĩa, thử thăm dò: "Hội gì? Hội Tự Do?"
Nếu đúng là Hội Tự Do, vậy thì quá tốt, cuối cùng đều là thuộc hạ của Auston, đều là người nhà.
"Phỉ phui cái mồm! Hội Tự Do cái gì!"
Steven nói rồi liếc một cái, hạ thấp giọng răn dạy hắn: "Ông nghe được từ này ở đâu, chớ nói bậy bạ. Nói thế là phạm pháp, bị kẻ xấu bụng nghe thấy cẩn thận đi bóc lịch đấy!"
"..."
Bóc lịch luôn á? Không phải chứ... Chẳng phải Auston nói Hội Tự Do không phải tổ chức tà giáo sao?
Steven thấy hắn hãi ra mặt, lên tiếng an ủi: "Đương nhiên không nghiêm trọng như tôi phóng đại, nhưng ông không nên nhắc tới. Cho dù không bị bóc lịch, nhưng để người khác nghe thấy được tuyệt đối sẽ tiến hành điều tra quân sự với ông, làm trễ nãi việc học, coi chừng không tốt nghiệp được."
Lộc Minh Trạch chép miệng một cái, điềm nhiên hỏi: "Nghiêm trọng thế à? Chỉ bàn tán cũng không được sao? Đây rốt cuộc là tổ chức gì vậy?"
Steven nói với vẻ xem thường: "Một đám dân thường vô công rồi nghề tụ tập cùng làm loạn thôi... Nghe nói rất nhiều quý tộc bị ám sát là do bọn chúng, tôi lại thấy không giống, cùng lắm là hận thù gia tộc, những vụ án mạng người đổ hết cho Hội Tự Do chịu tội. Sự căm ghét của công chúng đối với Hội Tự Do chủ yếu đến từ một nhóm Alpha tư tưởng cực đoan, bởi vì bọn chúng liên minh với Omega, phổ biến phong trào bình quyền, yêu cầu chính phủ liên bang áp dụng quyền lợi lao động bình đẳng. Chậc, cuối cùng biến thành tổ chức phi pháp."
Lộc Minh Trạch nghe cậu ta nói không khác những gì Auston kể cho mình là mấy, thở phào một hơi, đồng thời, nỗi nghi hoặc trong hắn cũng lớn dần: "Vì sao lại phi pháp? Yêu cầu quyền bình đẳng lao động không phải là bình thường sao?"
Steven xùy một tiếng thật dài, nghi ngờ nhìn Lộc Minh Trạch chòng chọc: "Ông hâm à? Ông có phải Alpha không? Sao có thể trao quyền được lao động cho Omega chứ? Ông biết tỷ lệ sinh sản hằng năm của liên bang chúng ta thấp chừng nào không? Chỉ khi Alpha kết hợp với Omega mới có thể tăng khả năng sinh sản, Omega đã khan hiếm như thế, liên bang đương nhiên sẽ không cho phép họ ra ngoài lao động, lãng phí tài nguyên."
Lộc Minh Trạch càng trố mắt ngạc nhiên: "Tôi đến từ vùng xa, đúng là chưa bao giờ gặp Omega, nhưng dù có cho họ ra ngoài làm việc cũng đâu đến nỗi, người lao động thì không có quyền sinh con đẻ cái à?"
Ở trái đất, ngay cả ở những khu vực kém phát triển cũng có phụ nữ được làm việc. Hơn thế nữa, vì áp lực sinh tồn quá lớn, ngày càng có nhiều "nữ cường nhân", làm ra tiền hơn cả đàn ông, có thấy nhà nước cấm cản gì đâu... Thật không hiểu nổi.
Steven vẻ hiển nhiên: "Nhưng công việc sẽ chiếm nhiều thời gian của họ, làm giảm tỷ lệ thụ thai của Omega. Chậc, nguồn tài nguyên khan hiếm này vẫn nên bảo vệ cẩn thận thôi, nhiều Alpha và Beta đến thế, làm cái gì chẳng được, sao nhất định phải để Omega xuất đầu lộ diện(2)."
(2)Gốc là 抛头露面: xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai.
Lộc Minh Trạch nghe cậu ta nói thế, nhất thời mất hứng ăn, hắn thấy hoang đường làm sao. Dẫu có là Omega, người ta cũng là người mà, còn không cho người ta có sở thích khác ngoài việc sinh con ư?
Lộc Minh Trạch suy nghĩ hồi lâu, không kiềm được lại hỏi: "Vậy... Không phải có Tử Mẫu Vân à? Tại sao cứ phải sinh tự nhiên, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển... Sinh con đau đến thế, dùng máy móc không tốt sao?"
Steven thở dài: "Loại máy móc này tôi cũng đã từng nghe nói, nhưng nghe phản đối là nhiều. Vài người nói đa số em bé tạo ra từ Tử Mẫu Vân sẽ có khuyết tật bẩm sinh, hơn nữa tỷ lệ thụ thai không cao như Omega... Tuy tôi chưa từng dùng, nhưng thiết nghĩ nếu đã có người nói như thế, không có lửa làm sao có khói được."
"Vớ vẩn, mẹ kiếp, ông chưa dùng mà đã bạ đâu tin đấy à."
Lộc Minh Trạch nguýt một cái, cắm phập miếng bít tết nhét vào mồm.
Steven không phục: "Vả lại, đã có Omega thì chọn Tử Mẫu Vân làm gì, kì cục lắm! Trừ phi là gay hoặc vợ chồng không quan hệ không mang thai... Ừm, Tử Mẫu Vân cũng khá có ích cho họ đó."
"Phì!"
Lộc Minh Trạch không kiềm được, phun hết thịt ra. Steven nhanh nhẹn né đi, mặt đen lại, nhìn mâm thức ăn lãnh đạn thay mình: "Ông kích động làm gì?"
Lộc Minh Trạch giật một tờ khăn giấy chà khắp mặt: "Ông có ý kiến gì với gay à!"
Steven nghi hoặc nghiêng đầu: "Sao có thể? Tôi không có thói quen kỳ thị người có xu hướng tính dục khác... Ấy? Ryan, ông phản ứng mạnh thế, làm sao, lẽ nào ông..."
Mặt Lộc Minh Trạch sầm lại.
Steven nói tiếp: "Chẳng lẽ ông có người thân là gay? Yên chí, yên chí, thực ra gay chỉ có xu hướng tính dục hơi kỳ lạ thôi, đừng để bụng."
"..." Thằng nhóc này ngốc à?! Thật muốn nói cho cậu ta biết rằng có một tên gay đang an tọa trước mặt, rằng thần tượng cậu ta là gay, cũng là người khởi xướng Hội Tự Do!
Nhưng rốt cuộc hắn cũng hiểu một điều – tại sao Auston nói Roy sẽ không phản bội y. Hiện trạng xã hội tàn khốc, Roy rõ ràng là một anh chàng có khuynh hướng "chủ nghĩa Omega", chỉ khi theo Auston mới có tiền đồ.
Lộc Minh Trạch cuối cùng vẫn kiềm lòng được, không nói gì. Sự chú ý của Steven rất nhanh đã quay về với Hội Tự Do: "Tôi không giải thích rõ ràng với ông được, chung quy ông chỉ cần nhớ kỹ, Hội Tự Do là tổ chức bị pháp luật cấm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trường quân đội, sau này ông đừng đề cập đến nó với người khác, cẩn thận bị điều tra quân sự."
Nghe Auston bị gọi là thủ lĩnh tà giáo từ miệng những người khác có chút vi diệu.
Lộc Minh Trạch biết Steven có lòng tốt, không thể nói rõ với hắn trong thời gian ngắn, đành trả lời: "Biết rồi."
Bữa trưa của Steven bị Lộc Minh Trạch phá dở, cậu ta đành phải đi lấy một phần khác. Lúc này, âm thanh của TV treo tường bỗng hấp dẫn sự chú ý của hắn.
"... Kính chào quý vị khán giả đang theo dõi bản tin tinh tế ngày hôm nay. Dưới đây là tin tức về..."
Lộc Minh Trạch nâng cằm, xoay mặt về hướng đó, giọng nói ngọt ngào của robot dẫn chương trình tiếp tục vang lên: "... Cuộc tổng tuyển cử tổng thống người người mong đợi sắp bắt đầu. Mới đây, hội chính ủy tinh tế đã công bố, ngoài giám sát viên, chủ tịch hội đề xuất thành lập nghị viện đặc thù, cùng giám sát viên đồng quản lí vị trí tổng thống. Hội chính ủy dự định điều chỉnh cơ cấu cho cuộc tổng tuyển cử sắp tới."
Lộc Minh Trạch nghe thế bỗng trợn mắt lên. Nghị viện đặc thù?! Cái quỷ gì thế?! Rốt cuộc đặc thù đến chừng nào để nó ở đâu đâu rơi xuống vậy?!
Steven bưng thức ăn về, thấy Lộc Minh Trạch hấp tấp bỏ chạy, cậu ta hô lớn: "Ryan? Ê... Ông đi đâu vậy?"
"Tôi có việc đi trước! Ông ăn một mình đi!"
Nghị viện đặc thù, nói mới xuôi tai làm sao. Vừa nghe đã biết, thứ quỷ này chỉ dùng để phân chia quyền lực của giám sát viên, ngay cả một kẻ mù chính trị như hắn cũng hiểu, cái nghị viện này thành lập để nhằm vào Auston.
Lộc Minh Trạch vừa chạy vừa lấy đồng hồ định vị vị trí của Auston. Thấy điểm đỏ biểu thị đang ở phòng làm việc, hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức lo lắng.
Thế là thế nào, không phải lúc này Auston nên trên đà thăng quan tiến chức sao? Hay Adrian đã ra tay với y? Đời nào y lại mặc thứ như thế nhắm vào mình được! Tuy chỉ là đề án "dự tính", nhưng đã chính thức công bố trên truyền thông, đồ rằng chuyện đã ăn chắc rồi.
Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng bất an. Auston... Y sẽ không thua thiệt với người ta đấy chứ!
——————————————
Editor: Nghĩ lại vẫn không biết dùng từ "tinh tế" có đúng không. Tinh tế là từ phiên âm, dịch thẳng ra là giữa các vì sao, liên sao giống như interstellar trong tiếng anh vậy, nó không có một từ riêng để diễn tả. Quạu vl.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...