Buổi tối ăn cơm xong, Hạ Kính Sinh lại giành đi rửa bát.
Đường Lạc – người ở nhà từ trước tới nay mười ngón tay không dính nước mùa xuân vỗ bụng nằm trên giường trong phòng mình vui vẻ chơi điện thoại, bà bô nhà cậu đi vào quở trách một trận.
“Mày nhìn mày, rồi nhìn lại người ta xem,” Bà rặt vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thằng bé tốt biết mấy, sao lại thích cái thằng mất nết như mày?”
Đã lâu Đường Lạc không về nhà, vẫn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp của gia đình, đã bị tai bay vạ gió kiểu này, trong lòng cực kỳ ấm ức.
Nhưng cậu rất tự tin.
“Anh ấy thích con đó,” Trong lúc nói chuyện mặt Đường Lạc còn hơi nóng, “Thì làm sao!”
Mẹ cậu tỏ vẻ ngờ vực, đi đến bên giường cậu hỏi: “Người này không phải mày dùng tiền thuê tới chứ?”
“Con bị điên à!” Đường Lạc dở khóc dở cười, “Có mưu toan gì đâu?”
“Vậy nó bị mày nắm thóp gì hả?”
“Mẹ ơi!” Đường Lạc cực kỳ bất lực, “Mẹ chướng mắt con trai mình đến thế à?”
“Vừa rồi lúc ăn cơm, mày cứ lườm nó, nó cũng nghe theo mày.” Mẹ cậu ngồi xuống mạn giường, “Với cái điệu bộ tôn sùng nó của mày trước kia, thật sự ở bên nhau có thể có tương lai không? Còn không giống con cún đi vòng quanh người ta?”
Cái gọi là hiểu con không ai bằng mẹ, chỉ đến thế là cùng.
Đường Lạc chột dạ lại xấu hổ, nhưng ỷ vào việc Hạ Kính Sinh không nghe thấy nên vẫn mạnh miệng: “Vậy anh ấy cứ thích con như thế đấy.”
“Hầy,” Bà bô nhà cậu lắc đầu, rồi bảo, “Thằng bé này rất tốt, tiếc là không phải con gái, nếu không mẹ với bố mày nằm mơ cũng sắp cười tỉnh.”
Mắt thấy Đường Lạc sắp tịt ngòi đưa mắt nhìn xuống không rên một tiếng, bà còn nói thêm: “Bố mẹ đã chấp nhận rồi, nói hai câu cũng không được?”
Đường Lạc ngẩng đầu, cười nhe răng với bà: “Dù sao nói tiếp cũng không có tác dụng mà.”
Vừa rồi cậu không nói gì, cũng không phải vì bị tổn thương bởi lời nói của mẹ mình, mà là đột nhiên nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng.
Khoảng thời gian phát hiện Lão Vương là Hạ Kính Sinh cậu cố tình tức giận, hoàn toàn quên mất trọng điểm.
Trước đây rất lâu cậu từng ảo tưởng nếu như Hạ Kính Sinh là một cô gái sẽ là cô gái xinh đẹp nhường nào, đồng thời mong mỏi trong lòng.
Bây giờ, biết đâu giấc mộng có cơ hội vụt sáng thành hiện thực.
Nửa dưới gương mặt của Hạ Kính Sinh không hề thô, thậm chí mũi và bờ môi đều rất thanh tú, cằm càng không vuông như anh tự nói.
Lúc anh giả gái nếu tháo khẩu trang xuống, ắt hẳn rất xinh.
Đường Lạc tưởng tượng một chút, lập tức hơi rạo rực, thậm chí muốn chạy đến phòng bếp tìm Hạ Kính Sinh đang cố gắng biểu hiện tốt đưa ra lời mời.
Vừa nhảy xuống giường, mới nhớ ra họ vẫn chưa làm lành.
Sao cãi nhau phiền thế không biết, sau này sẽ không muốn cãi nhau nữa.
Vẫn đang buồn rầu thì có người khẽ gõ cửa phòng cậu.
Thành viên trong nhà này đi vào phòng cậu chưa bao giờ gõ cửa, người lễ phép như vậy chỉ có thể là một người.
Đường Lạc vẫn đang suy nghĩ phải dùng thái độ gì để trả lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Ngoài cửa ngoại trừ Hạ Kính Sinh, còn có bố Đường Lạc đang cầm chốt cửa.
“Con cứ đi thẳng vào thôi,” Ông Đường cười duỗi tay ra, “Khách sáo gì với thằng nhóc này?”
Sau khi đóng cửa, Hạ Kính Sinh rõ ràng đang cố nhịn cười, thở dài một cái, đi tới trước mặt Đường Lạc, dang cánh tay ra.
“Ôm một cái?” Anh nói.
Cái này bảo Đường Lạc trả lời như nào.
Nếu là trước kia, cậu đã chủ động nhảy lên người Hạ Kính Sinh từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, ít nhiều cũng hơi mất mặt.
Nhưng nếu từ chối, cũng không muốn.
Cũng may không đợi cậu rối rắm xong, Hạ Kính Sinh thấy cậu đứng tại chỗ không trốn tránh, bèn trực tiếp thu cánh tay ôm cậu vào lòng.
“Mệt chết mất,” Anh đặt đầu trên vai Đường Lạc, nhỏ giọng nói, “Căng thẳng muốn chết, thần kinh sắt đứt luôn rồi.”
“… Sao em chẳng nhìn ra tẹo nào.” Đường Lạc dứt lời cũng giơ tay lên, cẩn thận từng li từng tí đặt sau lưng anh.
“Thật? Vậy hẳn là anh biểu hiện khá tốt đúng không?” Hạ Kính Sinh nói xong hơi lùi lại một chút, nhìn cậu cười hỏi, “Có thưởng gì không?”
Hôn em đi, anh nhanh hôn em đi.
Đường Lạc mím môi nhìn anh, nhỏ giọng hò hét ở trong lòng.
Sau đó người trước mặt thật sự nghe thấy.
Có lẽ kiêng dè ngoài cửa còn có phụ huynh, anh chỉ cúi đầu đụng nhẹ một cái trên môi Đường Lạc rồi lập tức lùi về.
Nhưng Đường Lạc nhẫn nhịn hai ngày đã nở đầy hoa trong lòng rồi.
“Đừng giận anh nữa, được không?” Anh lại kéo Đường Lạc vào lòng một lần nữa, “Em không để ý tới anh, buổi tối anh cảm thấy không ngủ được.
Anh chưa bao giờ bị mất ngủ.”
Đường Lạc đột nhiên hơi muốn cười.
Hạ Kính Sinh nói lời này, cậu tin.
Trước đó hai lần tận mắt chứng kiến anh đến giờ là lập tức thiếp đi, chất lượng giấc ngủ có thể thấy được chút ít.
“Cười rồi?” Hạ Kính Sinh lén nghiêng đầu nhìn cậu, “Vậy là không giận nữa?”
“… Em đại nhân không nhớ tội tiểu nhân.” Đường Lạc nói.
Hạ Kính Sinh vùi mặt trên vai cậu, nhỏ giọng cười.
“Hôn một cái đã tha thứ cho anh, hóa ra là thật.”
“…”
Đường Lạc đỏ mặt trộm nghĩ trong lòng, vậy trước đó anh đã làm gì.
Bầu không khí vừa vặn, thích hợp để tâm sự và nói vài lời tâm tình lại làm nũng.
Đường Lạc lúc nào cũng muốn Hạ Kính Sinh thành thật khai báo động cơ gây án, tiếc là cha mẹ nhà mình không phối hợp.
Chưa được bao lâu đã ở bên ngoài gọi họ ra ăn trái cây.
Đường Lạc muốn bưng đĩa trái cây vào trong phòng đóng cửa lại ăn, Hạ Kính Sinh thế mà không phối hợp, chủ động chạy ra ngoài trò chuyện với cha mẹ cậu.
Đâu ra nhiều chuyện để nói với họ thế.
Đường Lạc cảm thấy mình đã bị lạnh nhạt, vô cùng uất ức.
Ban đầu còn mong chờ có thể nằm bên nhau tán gẫu vài câu trước khi đến giờ anh thiếp đi vào buổi tối, không ngờ hôm qua cha mẹ cậu lại một lần nữa dọn phòng cho khách đã biến thành phòng tiện ích.
“Hai người không chê phiền à!” Đường Lạc cảm thấy cả thế giới đều đang lừa cậu, “Giường của con rộng thênh thang con với anh ấy ngủ chung là được mà.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người im lặng, bầu không khí lập tức lúng túng.
“Ăn Tết mà, đúng lúc bố mẹ quét tước,” Ông Đường hắng giọng một cái, “Tiểu Hạ tới làm khách, có thể ngủ thoải mái tại sao phải chen chúc với con.
Tướng ngủ của con lại xấu.”
“… Con còn lâu nhé,” Đường Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không tin bố hỏi anh ấy xem.
Tướng ngủ của con có xấu không? Mấy lần đó em có làm ồn đến anh không?”
Lời nói này lại ngượng ngùng lần nữa.
Hạ Kính Sinh giơ một tay lên đỡ trán, sau đó cực kỳ miễn cưỡng nói: “Không có không có, em vẫn chưa tới anh đã ngủ rồi, một giấc đến sáng, không mảy may phát hiện em ở bên.”
Anh nói xong cúi đầu xuống, lấy điện thoại ra loay hoay một lúc dưới gầm bàn.
Một lát sau, Đường Lạc nhận được một tin nhắn.
—— Cầu xin xem, chạy về phòng đi đừng nói gì nữa.
Đường Lạc tủi thân.
Nhưng cậu rất nghe lời, bưng quả táo đã cắt lẩm bẩm về phòng, còn tiện thể đóng cửa lại.
Đến khi cậu thở phì phì ăn sạch quả táo, lại bẻ tăm thành từng đoạn ngắn và xếp thành một đống.
Hạ Kính Sinh ở bên ngoài gõ cửa.
Gõ xong không đợi Đường Lạc lên tiếng, anh đã tự mở cửa đi vào.
Đường Lạc định lên tiếng kháng nghị, anh lại giành oán trách trước.
“Em giỏi nói chuyện quá đấy,” Anh ngồi xuống trước mặt Đường Lạc, hai bàn tay cùng bóp mặt cậu, “Có ai gài bẫy người như em không?”
Đường Lạc muốn giải thích, khổ nỗi mặt bị anh xoa nắn tới lui, mới mở miệng phát ra âm thanh không ai hiểu gì cả.
Hạ Kính Sinh vừa nghe vừa cười: “Em đang nói ngôn ngữ gì vậy?”
Anh chế giễu đồng thời tay vẫn chưa thả xuống, cực kỳ vô sỉ.
“Đó là bố mẹ em, em có thể tùy tiện, nhưng bây giờ anh chắc chắn không thể.” Anh nói tiếp, “Những lời em nói lúc nãy có nhiều nghĩa khác, rất dễ khiến họ lo lắng.”
Anh nói xong buông tay ra, lại vuốt mũi Đường Lạc một cái: “Đừng hại anh nữa được không?”
Đường Lạc bĩu môi: “Nhưng em muốn ngủ với anh.”
Có lẽ là chê cậu khó giao tiếp, Hạ Kính Sinh không đáp lời, chỉ nhìn cậu đầy bất lực.
“Thôi,” Đường Lạc nghĩ ngợi, “Dù sao khóa cửa phòng kia hỏng rồi.”
Hạ Kính Sinh sửng sốt: “Em muốn làm gì?”
Đường Lạc cười với anh: “Hề hề.”
“Tổ tông của anh ơi,” Hạ Kính Sinh đau khổ, “Có phải em thực sự hy vọng anh bị bố mẹ em đuổi ra ngoài không?”
“Nào có,” Đường Lạc cười, “Em khe khẽ, họ không biết.”
Tuyệt đối không ngờ lúc dọn phòng cha mẹ cậu đã tiện thể sửa lại khóa cửa rồi.
Càng khiến cho Đường Lạc buồn bực là, tuyên bố phạm tội vừa rồi của cậu khiến Hạ Kính Sinh cực kỳ tỉnh táo, buổi tối dứt khoát khóa cửa lại.
Nửa đêm Đường Lạc đã nghĩ xong lời thoại, định rón rén chui vào chăn của anh lại nói cho anh biết “Tiểu mỹ nhân bây giờ em gọi rách cả cổ cũng sẽ không có ai tới cứu em”, không ngờ đứng ở ngoài cửa vặn cả buổi thì phát hiện không vào được, chỉ có thể điên cuồng gửi tin nhắn qua cánh cửa.
Cậu vừa cứng vừa mềm, vừa làm nũng vừa giả vờ cáu kỉnh.
Ngặt nỗi Hạ Kính Sinh thủ thân như ngọc ý chí kiên định, giả vờ còn đáng thương hơn cậu.
Đường Lạc nhanh chóng thua trận, ấm ức chạy về chăn của mình.
Sau khi nằm xuống vẫn không cam lòng, cậu gửi tin nhắn cho Hạ Kính Sinh.
—— Em giận rồi! Anh đừng hối hận!
Vừa mới nhấn nút gửi đi được vài giây, lại nhận được lời mời trò chuyện đến từ Hạ Kính Sinh.
“Chúng ta nói chuyện thế này, xem như ở cạnh nhau, được không?”
Tốc độ nói của anh rất chậm, giọng nói cũng khẽ, trong giọng điệu còn mang theo cơn buồn ngủ, Đường Lạc nghe được cũng không tự chủ muốn ngáp theo.
“Không giống, em muốn ôm anh.” Đường Lạc nói.
Hạ Kính Sinh cười đáp: “Ôm cái gối cũng không khác mấy.”
“Khác nhiều chứ,” Đường Lạc không nhịn được phàn nàn, “Anh đối xử với em ngày càng tệ.”
“Vậy chẳng phải còn không bằng cái gối?” Hạ Kính Sinh trả lời.
“…” Đường Lạc trở mình, quyết định ngó lơ lời nói vừa rồi của anh, “Anh không muốn làm chút gì đó với em à?”
Hạ Kính Sinh im lặng hơn mười giây, khiến Đường Lạc tưởng là anh đột nhiên lăn ra ngủ rồi.
“Ê?” Cậu kìm lòng không đậu nhỏ giọng hỏi, “Anh còn thức không?”
Trong điện thoại vang lên âm thanh thở dài.
“Đúng là đồ ngốc,” Hạ Kính Sinh nói, “Anh sẽ nhớ hết cho em.”
Đường Lạc nghe không hiểu, nhưng chợt nhớ ra anh còn nợ mình một vụ kia, thế là nói: “Em cũng nhớ rồi, lần trước anh nói muốn giải thích, giải thích đâu?”
“À…” Bên Hạ Kính Sinh vang lên tiếng sột soạt, giống như đang cọ mạnh vào gối, “Anh vẫn không biết phải nói thế nào.”
“Đã cho anh hai ngày rồi.”
“Chuyện khó mở lời trôi qua lâu hơn nữa cũng vẫn khó mở lời, ” Hạ Kính Sinh nói, “Em khó khăn lắm mới hết giận, lỡ như anh không cẩn thận lại nói sai thì phải làm sao?”
“Vậy là nội dung có thể khiến em tức giận?”
“Tại sao phải đột nhiên tư duy linh hoạt ở nơi như thế này,” Giọng Hạ Kính Sinh rất khẽ, “Anh chỉ sợ anh nói ra, em sẽ không thích anh nữa.”
“Chẳng lẽ anh thật sự cố ý giấu giếm em, muốn nhìn trò cười của em, trêu em khóc anh cảm thấy rất thành công đúng không?”
“… Sao có thể chứ,” Hạ Kính Sinh bật cười, “Anh đâu nỡ lòng, ban ngày anh chỉ muốn nhìn em cười.”
“Ban ngày?” Đường Lạc không hiểu, “Thế còn buổi tối?”
“Buổi tối?” Hình như Hạ Kính Sinh trở mình, “Buổi tối, ví dụ như bây giờ… anh rất muốn nhìn em khóc.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...