Bà bô của Đường Lạc có ít nhất bảy tám xưng hô với cậu.
Bình thường gọi cậu là Lạc Lạc, lúc cực kỳ vui vẻ thì gọi cậu là cục cưng hoặc là con ngoan, khi tức giận sẽ gọi thẳng tên đầy đủ của cậu, khi cằn nhằn thì gọi cậu là thằng mất nết, thỉnh thoảng hào hứng sẽ gọi cậu là Đường Tiểu Lạc.
Từ giọng điệu và cách gọi của bà, Đường Lạc có thể lập tức tìm được thái độ đối phó chính xác.
Nhưng gia đình Hạ Kính Sinh hình như hoàn toàn không phải vậy.
Mẹ anh thoạt nhìn là một người vô cùng ôn hòa, lúc nói chuyện luôn luôn mỉm cười, khóe mắt có vết chân chim dài nhỏ.
Trước đó Hạ Kính Sinh nói với Đường Lạc, khi còn trẻ bà là giáo viên âm nhạc của trường trung học cơ sở.
Có lẽ cũng vì thế, ngữ điệu nói chuyện của bà cũng uyển chuyển hơn, khiến người ta sinh ra ấn tượng tốt sau khi tiếp xúc.
Ở một khía cạnh nào đó, Hạ Kính Sinh thực sự giống bà đến mấy phần.
Hào hoa phong nhã, lịch sự lại thân mật.
Khiến người ta cảm thấy chân thành, cũng cảm thấy xa cách.
Đường Lạc hoàn toàn không tưởng tượng ra được bà cưng chiều gọi con trai của mình một tiếng “Cục cưng” giống như bà bô nhà cậu sẽ như thế nào.
Mẹ của anh có vẻ sẽ không, cha anh thì càng không thể.
Trước kia Đường Lạc đã biết, ông Hạ qua tuổi bốn mươi mới có được một mụn con duy nhất này.
Người ta bảo già mới có con luôn được cưng chiều, nhưng nhìn hai cha con này dường như hoàn toàn không có chuyện đó.
Cho nên, đàn anh yêu dấu của cậu, có lẽ chưa bao giờ được cha mẹ yêu thương gọi bằng nhũ danh một lần.
“Đường Lạc?” Hạ Kính Sinh ở bên ngoài gõ cửa, “Em vẫn ổn chứ?”
Đường Lạc đứng dậy khỏi bồn cầu: “Em không sao! Sắp xong rồi đây!”
Thật ra cậu tắm xong lâu rồi, nhưng không dám đi ra ngoài, cho nên mới ngồi trong phòng tắm suy nghĩ lung tung về quan hệ gia đình của Hạ Kính Sinh.
“Anh vẫn đang xếp hàng đây,” Giọng điệu của Hạ Kính Sinh có phần không biết làm sao, “Anh buồn ngủ quá, em còn không ra anh sẽ ngủ mất.”
Đường Lạc hít sâu, sau đó lại chạy đến trước gương lau sạch hơi nước, đoạn soi một vòng trên dưới trái phải.
Gương mặt của cậu đỏ ửng, cũng không biết bị “chưng” bởi hơi nóng trong phòng tắm hay là bị “chương” bởi hơi nóng trong lòng.
Lâm thời quyết định ngủ ở ngoài đương nhiên không có đồ ngủ.
Bây giờ trên người cậu mặc áo thun của Hạ Kính Sinh, nhãn kích thước sau lưng là XXXL, kích thước này bản thân Hạ Kính Sinh mặc nhất định cũng rộng thùng thình, mặc trên người Đường Lạc thì càng không vừa.
Vai của cậu hẹp hơn nam sinh có cùng chiều cao, khiến cổ áo có vẻ rất rộng.
Chết người hơn là, Hạ Kính Sinh nói chỉ có một chiếc quần ngủ, không có cách nào cho cậu mượn.
Không mặc quần dài, cái áo thun rộng quá này sẽ thành váy ngủ.
Nhưng trước kia cậu làm ở Masked girls mặc nhiều váy ngắn như vậy, đều dài hơn cái áo thun hôm nay rất nhiều.
Đường Lạc cảm thấy mình đi nửa bước cũng khó dịch chuyển, mỗi một bước đi như ẩn như hiện, hết sức khó xử.
Nhưng Hạ Kính Sinh ngoài cửa vẫn đang chờ dùng phòng tắm, cậu không thể mãi mãi ở trong không ra.
Sau khi xoắn xuýt thêm một lát, cuối cùng Đường Lạc quyết tâm.
Đường Lạc vừa đẩy cửa ra, Hạ Kính Sinh ngồi trên sofa lập tức ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, bầu không khí trong phòng tức thì trở nên kỳ dị.
“Ờ, em xong rồi,” Đường Lạc dịch chuyển bước nhỏ đi vào trong phòng, “Anh tắm đi.”
Nhưng Hạ Kính Sinh lại không động đậy, ánh mắt cứ rơi gần bắp đùi cậu, biểu cảm giống như cười mà không phải cười.
“À… em….
em xong rồi…” Đường Lạc lúng túng lặp lại, “Anh không tắm hả?”
Hạ Kính Sinh cúi đầu cười một lúc, cuối cùng mới đứng lên, cầm lấy quần áo thay giặt đi đến phòng tắm.
Lúc đi ngang qua Đường Lạc, anh rất tự nhiên duỗi tay xoa nhẹ một cái trên đầu cậu.
“Cái quần này của em đáng yêu quá.” Anh nói.
Đường Lạc cúi đầu lao thẳng nhảy lên giường, chui vào trong chăn.
Sau cùng cậu vẫn lựa chọn mặc chiếc quần bó bí đỏ của mình.
Phần ống quần ban đầu tròn xoe và phồng lên để khi mặc váy có thể làm căng váy, nhưng bây giờ áo thun ngắn quá, ống quần lộ hết ra bên ngoài.
Lúc Đường Lạc tự soi gương cũng cảm thấy buồn cười lắm, như diễn viên hài kịch vậy.
Mặc dù chỉ có một cái giường rộng, nhưng trong tủ còn có một cái chăn.
Lúc cậu đang tắm rửa Hạ Kính Sinh đã trải hai cái chăn song song trên giường.
Đường Lạc quấn mình vào trong một cái chăn, trong lòng cũng không biết là tiếc nuối nhiều hơn hay thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn.
Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước, mà Đường Lạc vùi toàn bộ mình vào trong chăn bắt đầu đọc bài vè phép nhân, ép buộc bản thân đừng nghĩ mấy thứ không xong nữa.
Bảy bảy bốn mươi chín, bảy chín bốn mươi hai.
Đường Lạc lắng nghe tiếng nước mà hoa mắt choáng đầu, thần chí không rõ, trong đầu toàn là hình mờ.
Sau khi nhận ra làm vậy không thể bình tĩnh lại được, cậu lại chui ra khỏi chăn, rót cho mình một cốc nước đun sôi để nguội, uống ừng ực ừng ực.
Sau khi uống xong đột nhiên nhớ ra một chuyện chính.
Kể từ khi gặp chị Chu Tĩnh ở trong trường vào hôm đó, sáng và tối những ngày khác cậu đều gửi tin nhắn cho cô như quẹt thẻ chấm công.
Mới đầu dùng chân tình làm cảm động dùng lý lẽ để thuyết phục, sau đó nói hết mấy lý luận trống rỗng rồi, đành phải tìm chuyện để nói.
Từ hôm nay thời tiết đẹp đến bữa sáng chị đã ăn gì.
Toàn bộ lịch sử lướt lên trên hơn mười tin nhắn đều là sân khấu của một mình cậu, chưa bao giờ nhận được trả lời.
Sau khi gửi xong tin nhắn của hôm nay, vẫn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Đường Lạc chạy nước rút trăm mét chui vào ổ chăn, lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Sau khi xoắn xuýt mười giây đồng hồ, cậu quyết định dứt khoát giả vờ ngủ.
Một khi nhắm mắt lại, những giác quan còn sót lại sẽ nhạy bén hơn.
Sau khi cửa phòng tắm được đẩy ra, Đường Lạc có ảo giác ngay cả làn da của mình cũng có thị lực.
“Đường Lạc?” Hạ Kính Sinh gọi tên cậu một lần, một lát sau phát hiện không ai trả lời, vì vậy tất cả hành động của anh đều trở nên nhẹ chân nhẹ tay.
Nghe âm thanh, hình như anh đi thu dọn quần áo đã thay ra, lại đi chỉnh nhiệt độ máy điều hòa trong phòng, sau đó tắt đèn trên hành lang.
Sau rốt tiếng bước chân dừng lại ở một bên giường, tiếp đó vang lên âm thanh anh tháo kính đặt lên tủ thấp ở đầu giường.
Sau đó, nệm dưới người Đường Lạc vang lên tiếng động khe khẽ.
Cạch một tiếng, chiếc đèn cuối cùng trong phòng cũng tắt rồi.
Đường Lạc không dám thở mạnh, trong lòng bàn tay nắm chặt chăn đều là mồ hôi.
Trong phòng yên tĩnh một lát, Hạ Kính Sinh nằm trong một cái chăn khác bên cạnh cậu trở mình ba lần liên tục, tiếp đó đột lên mở miệng nhỏ giọng nói: “Đừng giả vờ nữa, anh biết em đang thức.”
Đường Lạc hít sâu một hơi, cứng ngắc xoay người lại, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sao anh biết…”
“À,” Rõ ràng Hạ Kính Sinh đang cười, “Anh thuận miệng hỏi thôi, hóa ra là thật hả?”
Trúng kế rồi.
Đường Lạc nhoáng cái đỏ bừng mặt trong một vùng tối om.
Sau khi xấu hổ, cậu vẫn hơi hối hận.
Hạ Kính Sinh vừa tắm xong, trên người chắc chắn cũng mặc áo thun kích cỡ lớn rộng thùng thình làm áo ngủ, hình như anh chưa sấy tóc, cho nên bây giờ chắc tóc cũng đang ướt.
Vừa rồi còn nghe thấy tiếng anh tháo kính ra, Đường Lạc chưa bao giờ thấy dáng vẻ khi không đeo kính của anh.
Cơ hội quá tốt, cứ vậy bị mình đạp hỏng rồi.
Bây giờ đèn đã tắt, hết thảy đã muộn rồi.
Đường Lạc đấm ngực dậm chân ở trong lòng.
“Bây giờ em buồn ngủ không?” Hạ Kính Sinh hỏi.
Tất nhiên Đường Lạc hoàn toàn không buồn ngủ.
Mặc dù thời gian đã khuya, hôm qua cũng ngủ không ngon, hôm nay còn bôn ba cả ngày.
Có lẽ cơ thể thực sự hơi mệt mỏi, nhưng bây giờ tinh thần cậu đang phấn khích cực độ, cảm thấy mình có thể lập tức nhảy xuống giường chống đẩy hai mươi cái.
Cậu lắc đầu, tóc dài cọ trên gối phát ra tiếng sột soạt.
Hạ Kính Sinh nghe hiểu.
“Anh cũng không ngủ được,” Trong lúc nói chuyện anh cũng lật người lại, mặt nhìn về phía Đường Lạc, “Giúp anh một việc đi.”
“… Vừa nãy anh giục em còn nói mình buồn ngủ.” Đường Lạc nhỏ giọng nói.
“Buổi ngủ, nhưng muốn nói chuyện với em,” Giọng của anh rất khẽ, nghe vào thực sự không có tinh thần mấy, “Không muốn để ý tới anh?”
Đường Lạc nhanh chóng lắc đầu: “Vậy, anh muốn nói chuyện gì?”
Hạ Kính Sinh lại không lập tức trả lời.
Anh nằm yên lặng, không động đậy cũng không lên tiếng, khiến Đường Lạc gần như cho rằng anh ngủ rồi.
Mãi đến khi Đường Lạc cũng bắt đầu rơi vào mơ hồ theo, cậu mới nghe thấy đối phương nhỏ giọng hỏi: “Em có cảm thấy nhà anh rất kỳ lạ không?”
Thật ra là có chút.
Mấy ngày nay cậu cảm thấy hình tượng của Hạ Kính Sinh trong lòng mình đã hơi thay đổi.
Đàn anh lúc đầu ở trong mắt cậu luôn luôn khách sáo chu đáo, khiêm tốn và lễ độ, thì ra cũng biết cố tình trêu cậu, thỉnh thoảng giở mấy ý đồ xấu.
Nhưng Đường Lạc không hề cảm thấy mất mát hoặc là ảo tưởng tan vỡ.
Giữa người và người luôn là càng quen thuộc mới càng thoải mái, điều này chứng tỏ khoảng cách giữa cậu và Hạ Kính Sinh, trái tim với trái tim trở nên gần hơn.
Vì vậy sự khách sáo dư thừa mới được cất đi, bằng lòng biểu hiện một mặt chân thực và tự nhiên hơn của mình cho đối phương nhìn.
Nhưng tối hôm nay lúc ăn cơm với người nhà, hình như anh lại bưng nó ra.
Không chỉ là vấn đề cha mẹ của anh luôn gọi tên đầy đủ của anh, mà giữa gia đình họ, hoàn toàn không tìm được chút cảm giác thân thiết nào.
Cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của mẹ Hạ Kính Sinh dành cho con mình, nhưng hình thức thể hiện lại nghiêm túc và lạnh nhạt.
Không chỉ vậy, về mặt tư duy và quan niệm cha mẹ anh cũng hơi có vẻ kỳ lạ.
Chuyện của Chu Tĩnh, Đường Lạc sẵn sàng vô điều kiện tin tưởng Hạ Kính Sinh vô tội, nhưng cha mẹ của anh lại chỉ tin tưởng mấy lời đồn nhảm.
Hơn nữa, hai người họ mới bao nhiêu tuổi, bình thường xem như yêu đương, nào có gấp gáp gặp mặt phụ huynh như vậy.
Cũng khó trách trưa hôm nay khi Hạ Kính Sinh nhắc đến họ, lời giới thiệu duy nhất cũng chỉ có “Khó ở chung”.
Trong lòng Đường Lạc có rất nhiều lời nói thầm, nhưng cuối cùng vẫn ngại nói ra, đành ba phải cái nào cũng được mà trả lời: “Vẫn bình thường…”
Sau khi cậu nói xong, bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Một bàn tay thò ra từ cái chăn bên cạnh, mò mẫn dời đến trước mặt cậu, búng nhẹ một cái lên trán Đường Lạc.
“Nói thật.”
“…” Đường Lạc giơ tay xoa đầu, “Em cảm thấy… hình như anh không thân với cô chú cho lắm.”
“Ừ.”
Hạ Kính Sinh đáp một tiếng rồi không nói nữa, vì vậy để tránh xấu hổ, Đường Lạc chỉ có thể tiếp tục nghĩa cách khắc phục: “Cô vẫn rất quan tâm anh.
Nhưng hình như bà ấy có chút hiểu lầm về anh.”
“Bà ấy nói gì với em rồi?”
“Bà ấy tưởng là anh đánh bạn trai cũ của chị Chu Tĩnh,” Đường Lạc nói, “Rõ ràng em mới là người bị đánh.”
Cậu nói rất chi là tức tối bất bình, nhưng Hạ Kính Sinh lại hoàn toàn không đáp lại.
Cho nên bầu không khí khôi phục yên tĩnh một lần nữa.
“… Lẽ nào, anh thật sự đánh người?” Sau khi ngờ vực, Đường Lạc thử hỏi.
Lần này, Hạ Kính Sinh lại trả lời rất nhanh: “Em không cảm thấy hắn rất ngứa đòn à?”
“…” Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, “Chuyện xảy ra khi nào thế? Sao em không biết gì hết?”
“Chuyện xảy ra sau khi em đến phòng y tế ngày đó,” Hạ Kính Sinh nói, “Chắc là hắn bị đánh tức không chịu nổi, trở về mới đăng topic kia.”
Đường Lạc bó tay rồi.
Ngày đó lúc Hạ Kính Sinh đến phòng y tế tìm cậu thoạt nhìn điềm nhiên như không có việc gì, Đường Lạc chỉ xem như trong khoảng thời gian đó anh đang giải thích nguyên do với giảng viên, hóa ra còn có tình cảnh như vậy.
Trong topic người kia không hề đề cập tới việc này, sợ là không lấy được lòng, thích sĩ diện.
“Vậy cũng không phải lỗi của anh mà,” Lập trường của Đường Lạc hết sức kiên định, cùi chỏ bẻ thành bánh quai chèo[1], “Là hắn không phân tốt xấu đổ oan cho anh, cũng là hắn ra tay trước, đáng đời, đúng là ngứa đòn.”
[1] câu gốc là “cùi chỏ xoay ra bên ngoài”: nghĩa tốt là “vô tư”, nghĩa xấu là “vô tư” không có tình người, không phân biệt đúng sai, ở đây bạn Lạc bênh anh Sinh mặc dù anh cũng sai
“Sớm biết anh đã nhịn đến khi giáo viên đi lại ra tay,” Hạ Kính Sinh cười thở dài, “Kết quả chuyện này trong trường học không ai biết, truyền đến tai bố anh ngược lại rõ nhanh.”
Đường Lạc nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của ông Hạ, lập tức giật cả mình.
“… Vậy cô nói anh luôn trốn học, cũng là thật hả?”
“Thật ra đây cũng là một trong những nguyên nhân họ đột nhiên tới đây,” Hạ Kính Sinh chậm rãi nói, “Anh trốn học quá nhiều, đứng đầu trong khoa luôn, bị phòng giáo vụ lấy ví dụ điển hình.”
“Có rớt môn không?” Đường Lạc lo lắng thay anh.
“Không biết, nhưng có khả năng sẽ ghi hình phạt để giết gà dọa khỉ.” Nghe giọng điệu của Hạ Kính Sinh cũng không lo lắng.
“Vậy phải làm sao,” Đường Lạc sốt ruột, “Bố anh có rất nhiều người quen trong trường mà? Không thể giúp đỡ à?”
“Nhưng ông ấy cũng chưa hẳn sẽ giúp anh.” Hạ Kính Sinh nói.
“Tại sao?” Đường Lạc không hiểu.
Cho dù hình thức ở chung khá đặc biệt, nhưng trong hồ sơ của con ruột mình để lại hình phạt cũng không phải chuyện gì tốt.
“Anh không nộp tác phẩm tham gia triển lãm cuối kỳ, chọc ông ấy tức hộc máu.” Hạ Kính Sinh nói.
Đường Lạc kinh hãi: “Không nộp?!”
“Đúng rồi,” Ngữ điệu của anh nghe còn có vài phần vui sướng, “Đã quá thời hạn rồi, anh không vẽ gì cả.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...