Đường Lạc đã đến muộn.
Đến mười một giờ ba mươi trưa đã hẹn, cậu mới vừa ra khỏi quán cà phê.
Sau khi tỏ ra kinh ngạc về ngày nghỉ đột nhiên xuất hiện của cậu, Tiểu Tranh lại sinh ra tò mò mãnh liệt với việc cậu đặc biệt tới mời cô Lưu trang điểm tóc tai rồi thay váy rốt cuộc muốn đi đâu.
Nếu không phải trong quán chỉ có một mình anh ta, sợ rằng sẽ lén lút theo đuôi Đường Lạc cùng đến nơi hẹn.
Đường Lạc tốn hết nước bọt vứt sạch mặt mũi, mới khiến cho anh ta tin mình đã biến đổi ngầm trong quá trình đi làm thêm và có hứng thú say mê với trang phục nữ, có ý định ngày bình thường cũng bắt đầu ăn mặc như vậy.
Tiểu Tranh tràn đầy thích thú giao lưu tâm đắc với cậu, mãi cho đến khi phải mở quán mới thả cho cậu đi.
Cũng may địa điểm tình cờ gặp hôm qua rất gần quán cà phê, Đường Lạc cảm thấy chạy chậm đến hẳn cũng không mất quá nhiều thời gian.
Chênh lệch giữa lý tưởng và hiện thực được thể hiện trong dự đoán sai lầm của cậu về thể lực của mình.
Đến khi cuối cùng trông thấy Hạ Kính Sinh từ xa, Đường Lạc ngày thường thiếu rèn luyện đã không thở được.
Hạ Kính Sinh vẫn dựa vào chỗ hôm qua khiến cậu giật mình hét lên, dùng tư thế giống nhau cúi đầu xem điện thoại.
Cũng không biết phải chăng có thần giao cách cảm, sau khi Đường Lạc bước chậm cố gắng điều chỉnh hô hấp đi hai bước, Hạ Kính Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp đó lập tức chạy tới.
Sau khi đứng vững, không đợi Đường Lạc tỏ ý áy náy, anh đã chủ động lên tiếng: “Thật ra anh cũng vừa tới.”
Khác hẳn tối hôm qua, bây giờ ánh sáng tốt, tầm nhìn rõ ràng.
Đường Lạc hơi chột dạ, lo lắng sẽ bị nhìn ra sơ hở, vì vậy nhanh chóng cúi đầu, lấy quyển sổ tay nhỏ đã chuẩn bị trước đó ra khỏi túi, giơ lên trán, thuận tiện che khuất hơn phân nửa gương mặt của mình.
Trang đầu tiên của quyển sổ tay viết chữ.
— Xin lỗi, mấy ngày nay cổ họng em không thoải mái, không tiện nói chuyện.
Hạ Kính Sinh cười một tiếng, “Ừ, hôm qua anh đã phát hiện rồi.”
Anh nói xong, lấy một bộp giấy bẹp bẹp hình vuông ra, đưa tới.
Đường Lạc nhận lấy nhìn, là một hộp kẹo ngậm.
“Mặc dù là khẩu vị của người trung niên, không biết em ngậm có quen không.” Hạ Kính Sinh nói.
Ảnh in trên vỏ hộp thực sự giản dị tự nhiên, trông khẩu vị rất nặng.
Đường Lạc nhận lấy, sau đó dưới ánh nhìn mong đợi của Hạ Kính Sinh đành phải ngậm một viên, tiếp đó lập tức bị vị bạc hà mang theo mùi thuốc Đông y nồng nặc khiến cho lông mày nhăn tít lại.
“Vị nặng quá đúng không?” Hạ Kính Sinh nói, “Nhưng hiệu quả rất tốt.”
Đường Lạc hít vào hơi lạnh, lật quyển sổ tay sang mấy tờ sau, tìm được một từ thường dùng cậu đã chuẩn bị, giơ lên trán lần nữa.
— Cảm ơn.
“Không có gì,” Giọng nói của Hạ Kính Sinh rõ ràng đang nhịn cười, “Anh cũng mượn hoa hiến phật.”
Đường Lạc giữ nguyên tư thế lật đến trang thứ hai đằng trước.
— Xin hỏi hôm nay tìm em rốt cuộc có chuyện gì vậy?
“Ừm…” Hình như Hạ Kính Sinh đang sắp xếp tìm từ, “Thật ra là thế này…”
Đường Lạc lén lút ngước mắt nhìn anh qua khe hở giữa hai bàn tay, lại không ngờ ánh mắt bị bắt được.
“Đứng ở đây nói chuyện cũng không tiện, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước đã,” Hạ Kính Sinh nói, đoạn nghiêng người ra hiệu về phía trước, “Em chưa ăn cơm trưa đúng không?”
Cái này chưa chuẩn bị trước.
Đường Lạc vừa định lấy bút trong túi ra, lại bị Hạ Kính Sinh cầm tay.
“Đi thôi.” Anh cười với Đường Lạc, tiếp đó kéo cậu đi thẳng về phía trước.
Từ đây đến trung tâm thương mại gần nhất chưa đến mười phút.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi tay trong tay cùng đi trên đường, cho dù ai cũng sẽ nghĩ rằng là một đôi yêu nhau.
Dưới hình ảnh hài hòa này, một trong những người trong cuộc điên cuồng hồi hộp trong lòng.
Bàn tay Hạ Kính Sinh ấm áp và khô ráo, nhưng Đường Lạc cảm thấy tay mình đang đổ mồ hôi.
“Em có kiêng ăn gì không?” Hạ Kính Sinh kéo cậu vừa đi vừa hỏi.
Đường Lạc cẩn thận lắc đầu.
“Vậy thích món Nhật không?” Hạ Kính Sinh lại hỏi.
Thích.
Bình thường nhà ăn ở trường không được ăn, lúc cậu làm thêm ở Masked girls cơm tối thường xuyên gọi ship từ cửa hàng Nhật Bản gần đó, trước đó còn hẹn với Tiểu Tranh về sau có thời gian sẽ đến quán ăn.
Thấy cậu gật đầu, Hạ Kính Sinh cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Bây giờ đang là giờ cơm, khi đi đến ngoài quán, ở cửa có rất nhiều người đang đợi chỗ.
Mắt thấy Hạ Kính Sinh kéo cậu đi về phía người phục vụ ở cửa, Đường Lạc cuối cùng cũng lấy can đảm rút tay mình ra, lấy quyển sổ tay viết chữ lên.
— Người nhiều quá, ăn cái khác cũng được.
Nhưng mới viết đến chữ nhiều, đã nghe Hạ Kính Sinh nói với nhân viên phục vụ: “Có hẹn trước, họ Hạ, hai người.”
Cho đến khi ngồi xuống ghế và chọn món xong, Đường Lạc vẫn không hề có cảm giác chân thực.
Hai tay cậu nắm lại dưới gầm bàn, cảm thấy lòng bàn tay mình hình như vẫn sót lại chút cảm xúc và nhiệt độ vừa rồi.
“Em có thể đến thật sự tốt quá,” Hạ Kính Sinh ngồi đối diện cười nhìn cậu, “Dù sao hôm qua anh mời đường đột như vậy, sau đó trở về cứ lo lắng sẽ dọa em.”
Đường Lạc cúi đầu, ỷ vào việc bây giờ mình “câm” nên không đáp lại.
“Đúng rồi,” Trong lúc nói chuyện Hạ Kính Sinh tới gần cậu hơn, hai khuỷu tay chống lên bàn, “Sau đó em có nhắc đến anh với anh của em không?”
Đường Lạc sững sờ một lát, cân nhắc ngắn ngủi trong lòng rồi lắc đầu.
“Tại sao?” Hạ Kính Sinh hỏi, “Em không sợ anh lừa em à?”
Đường Lạc nghĩ ngợi, lấy sổ tay ra viết: Anh không giống người xấu.
“Người xấu sẽ không viết lên mặt,” Hạ Kính Sinh nói xong lắc đầu một cái, “Em không có phòng bị gì cả.”
Trong thời gian ngắn Đường Lạc không biết giải thích như thế nào, nghĩ ngợi một lát lại lật sổ tay về mấy trang phía trước, trở về vấn đề đã chuẩn bị trước đó.
— Xin hỏi hôm nay tìm em tới rốt cuộc có chuyện gì vậy?
“Muốn nhờ em giúp một việc, “Hạ Kính Sinh nói, “Hy vọng em nể tình anh và anh em là bạn tốt, có thể đồng ý với anh.”
Anh đọc rõ hai chữ bạn tốt, Đường Lạc nghe mà trong lòng cảm thấy rất ngờ vực.
Đàn em được giúp đỡ, fan trung thành nhiều năm, người mến mộ đã bị từ chối nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn dốc sức nhảy mấy lần.
Đây là vị trí mà cậu luôn xác định cho mình.
Cho dù là loại nào, cũng khác rất xa “bạn tốt”.
Trước mắt nghe thấy Hạ Kính Sinh định nghĩa quan hệ của hai người như thế, dù không biết anh có thật lòng hay không, Đường Lạc vẫn cảm thấy mừng thầm vài phần.
Cậu nghe vậy gật đầu một cái, viết lên sổ tay: Anh nói đi?
“Lát nữa anh sẽ dẫn em đến gặp hai người, họ… thoạt nhìn có thể sẽ hơi khó ở chung, nhưng không sao, em ngồi như bây giờ là được rồi, cũng không cần dùng đến sổ tay,” Hạ Kính Sinh nói, “Sau đó mặc kệ anh nói gì, em cũng phối hợp duy trì mỉm cười là được.”
Đường Lạc hết sức ngờ vực, vừa định truy hỏi thì nhân viên phục vụ đã đặt một cái đĩa to đùng giữa hai người.
Đĩa đang không ngừng bốc lên sương trắng, ở giữa sương mù là những lát cá màu đỏ cam được cắt dày thoạt nhìn rất tươi mới nằm ngay ngắn trên đá bào.
“Ăn trước đi,” Hạ Kính Sinh cười với cậu, “Đã đến giờ này, chắc chắn đói bụng rồi nhỉ?”
Đường Lạc vừa ăn vừa cảm thấy mình thất sách.
Bởi vì quá căng thẳng nên đang ăn dở cậu không cẩn thận bị sặc mù tạc rất nhiều lần, vừa lo lắng sẽ làm nhòe lớp trang điểm vừa sợ hỏng hình tượng, chỉ có thể cưỡng ép nhẫn nại, hai mắt trợn tròn xoe một lúc lâu cuối cùng vẫn chảy nước mắt.
Hạ Kính Sinh cười suốt, lúc đầu còn cố ý che giấu, nhưng sau khi nhận ra không che giấu được thế mà còn trêu cậu, nói là lo lắng người ngoài sẽ tưởng anh đang bắt nạt cậu.
Cuối cùng dùng khăn giấy lau miệng, Đường Lạc mới nhận ra son môi đã bị ăn hết.
Trước kia ở trong quán Lão Vương đều sẽ nhớ nhắc nhở cậu lau son môi trước khi ăn cơm, sau khi ăn xong sẽ chủ động tô lại một lần cho cậu, bây giờ lại không có ai có thể tô lại cho cậu.
Cũng may Hạ Kính Sinh hoàn toàn không để ý mấy chi tiết này.
Sau khi xác nhận cậu đã ăn no thì đi thanh toán, rồi dẫn theo cậu đến ven đường gọi xe.
Trong lòng Đường Lạc hơi xấu hổ.
Trước đó đã nói mấy lần muốn mời Hạ Kính Sinh ăn một bữa thịnh soạn, kết quả đến giờ mới mời người ta ăn hai bữa ở nhà ăn, trái lại còn khiến đối phương tốn kém, thực sự áy náy.
Trên thực tế vừa rồi cậu định giành trả tiền, nhưng bị Hạ Kính Sinh ngăn cản với lý do “Xem như một chút đáp đền khi nhờ em giúp”.
Sau khi lên xe, Hạ Kính Sinh báo một địa chỉ cách chỗ này vô cùng xa xôi với bác tài.
Đường Lạc cảm thấy nghe hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra gần đó có những gì.
Không thể nói chuyện thật sự quá bất tiện, mới hơn một tiếng ngắn ngủi, cậu đã sắp khiến mình bực bội mà chết.
Bây giờ Đường Lạc chỉ muốn lần lượt viết lên quyển sổ tay nhỏ của cậu “Bây giờ đi đâu vậy” “Đi gặp ai thế” “Tại sao muốn em đến gặp” “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì” “Vừa rồi tại sao lại điềm nhiên như không có gì rồi nắm tay em”, sau đó điên cuồng lật qua lật lại trước mặt Hạ Kính Sinh.
Mặc dù thế giới nội tâm không ngừng múa tung, nhưng cơ thể Đường Lạc vẫn đang giả vờ thục nữ.
Hạ Kính Sinh và cậu cùng ngồi ở ghế sau, trên đường đi câu được câu chăng trò chuyện với cậu, chủ đề cuối cùng sẽ bất tri bất giác dẫn lên người “Anh trai em”.
Lúc thì bảo hai người họ thực sự giống như sinh đôi, cho dù chưa xem ảnh nói không chừng cũng có thể nhận ra được.
Tiếp đó lại hỏi chữ của cậu đẹp như thế có phải vì cũng học vẽ tranh với anh mình không, bây giờ đang học ở đâu.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, đột nhiên bắt đầu khen tranh do Đường Lạc vẽ.
“Trước đó anh đến nhóm của cậu ấy xem đã thấy bản nháp của Đường Lạc, trên đó có rất nhiều hình tiện tay vẽ của cậu ấy,” Lúc nói chuyện Hạ Kính Sinh dựa vào lưng ghế sau, ánh mắt rơi bên ngoài cửa sổ, “Một đống người nhỏ, mèo chó, còn có đủ loại động vật nhỏ kỳ lạ.
Mấy đường cong rất đơn giản, tổ hợp lại đều rất sống động, cảm thấy rất thần kỳ.”
Mặt Đường Lạc đỏ lên, Hạ Kính Sinh thế mà còn lật vở cậu ra, mình hoàn toàn không chú ý.
“Có vẻ như cậu ấy luôn không tự tin, cảm thấy tranh mình vẽ rất bình thường,” Hạ Kính Sinh lại nói tiếp, “Nhưng anh rất thích.
Nét vẽ của cậu ấy giống như con người của cậu ấy, đều rất có linh khí, rất sống động, có thể khiến người ta rung động.”
Đường Lạc ngồi trên ghế, lén lút nâng tầm nhìn lên nhìn bên mặt Hạ Kính Sinh.
Quyển sổ tay trong lòng cậu lại có thêm hai trang mới, cũng muốn lật cho anh xem, và cũng không dám.
“Thật ạ?”
“Vậy anh có bị rung động không?”
Vấn đề không nói ra được nhiên không nhận được câu trả lời.
Xe taxi lái nửa tiếng, cuối cùng đã đến nơi.
Đường Lạc xuống xe sau đó lập tức nhớ ra tại sao địa chỉ này nghe hơi quen.
Nơi này vốn là một trong những khu vực phồn hoa nhất, ngoài những trung tâm mua sắm, rạp chiếu phim và khu thương mại tiêu chuẩn, còn có thủy cung duy nhất trong thành phố này.
Hạ Kính Sinh vừa xuống xe đã đi đến chỗ bán vé của thủy cung, Đường Lạc đi theo sau anh chẳng hiểu gì cả.
Cậu chủ động duỗi tay kéo ống tay áo của Hạ Kính Sinh, sau đó dùng biểu cảm bày tỏ nghi hoặc của mình lúc này.
Người muốn gặp, chẳng lẽ ở trong này?
Đối phương quay đầu nhìn cậu nháy mắt ra hiệu, tiếp đó như là đột nhiên hiểu ra, gật đầu với cậu một cái: “À, đúng rồi.
Em ở đây đợi anh một lát, anh quay lại ngay.”
Hạ Kính Sinh nói xong, nhìn xung quanh một vòng, kế đó bước nhanh chạy về hướng hai người đã tới.
Đường Lạc đứng tại chỗ đầy nghi hoặc, mắt thấy anh chạy về phía một chiếc xe kem, một lát sau, lại giơ hai cái kem chạy về.
“Dâu tây hay là socola?” Hạ Kính Sinh hỏi.
Đường Lạc nhận thấy có vấn đề lớn trong việc giao tiếp giữa hai người, bộ não tạm thời trống rỗng, trong thời gian ngắn không thể đưa ra phản ứng.
“Muốn thử cả hai à?” Thấy cậu đứng nghệt mặt, Hạ Kính Sinh lại nói, “Vậy chúng ta đổi cho nhau ăn à?”
Nghe vậy Đường Lạc nhanh chóng lắc đầu, tiếp đó tiện tay nhận lấy kem vị dâu tây.
Lúc cậu đang thẫn thờ liếm láp kem, Hạ Kính Sinh đã xếp hàng ở chỗ bán vé.
Trong vị dâu tây hỗn loạn, Đường Lạc đột nhiên nhớ ra kế hoạch hẹn hò đến từ Lão Vương đã từng bị mình kiên quyết bác bỏ.
Trước tiên cùng ăn trưa, sau đó đến thủy cung hoặc là công viên trò chơi, buổi tối lại xem một bộ phim.
Lúc đó Đường Lạc gạch hết ăn cơm, thủy cung và công viên trò chơi, chỉ để lại xem phim.
Dù sao muốn cậu mặc váy đi ra ngoài, vẫn là nơi tối như mực không cần di duyển sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Khi đó cậu còn nghiêm túc khuyên bảo Lão Vương, mình bằng lòng đồng ý với thỉnh cầu biến thái này của hắn đã là thể hiện lòng tốt rồi, đừng có được voi đòi tiên.
Không ngờ rằng đổi sang đối tượng khác, thế mà cũng chạy không thoát quá trình này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...