CHƯƠNG 11
Hai người cứ nhìn nhau chăm chú như vậy một lúc lâu, mắt thấy sắc mặt Khúc Lâm Uyên càng ngày càng khó xem, bàn tay đang cầm chặt lấy tay ta cũng càng bóp càng chặt, rốt cuộc vẫn không nhịn được khẽ thở dài, mở miệng trước: “Cơn tức hôm nay của Hầu gia cũng không nhỏ, lại có người gây sự làm ngươi tức giận sao?”
Khóe miệng của y hơi hơi run rẩy, cả giận nói: “Trừ tên xú hòa thượng nhà ngươi này ra, còn có thể là ai?”
“Ta?” Không khỏi ngẩn người, có hơi ngạc nhiên.
Từ đầu đến cuối, ta chung quy chỉ mới nói có hai câu mà thôi, như vậy đã đủ làm y tức giận rồi ư?
“Ta uống nhiều rượu quá, mới nghĩ đến việc ra ngoài cho tỉnh rượu, không dự đoán được, lại vừa vặn nhìn thấy yêu tăng nhà ngươi ở…” Y dừng một lát, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi phiếm đỏ, ***g ngực phập phồng kịch liệt, nói: “Ở đây lêu lổng với một tỳ nữ!”
Dứt lời, lại dùng loại ánh mắt giống như muốn ăn thịt người này nhìn ta.
Nghe y nói như vậy, ta mới nhớ tới tình cảnh hiện giờ của mình, đích xác rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Vì thế chậm rãi đứng dậy, kín đáo rút tay của mình về, phủi sạch bụi đất bám trên áo mình xong, mới chậm rãi nói ra tiền căn hậu quả.
Trường Ly vô luận làm chuyện gì, luôn luôn không cần giải thích với người khác, nhưng xem ở giao tình thân thiết giữa ta với Khúc Lâm Uyên, vẫn nên nói rõ ràng với y có vẻ tốt hơn.
Chẳng qua, nói đi thì phải nói lại, vì sao y phải tức giận vì loại chuyện râu ria này?
Cười nhẹ lắc lắc đầu, ném đi hoang mang trong lòng, thật sự không thích phí nhiều thời gian đi đoán tâm tư của người khác.
Khúc Lâm Uyên nghe xong giải thích của ta, sắc mặt cuối cùng tốt lên rất nhiều, không hề… Khụ, mặt mũi hung tợn như vậy nữa.
“Chiếu theo cách nói của ngươi, yêu quái trong phủ này chính là bạch hổ gặp lần trước?” Y liếc liếc qua vai trái của ta, ánh mắt rất chi là quái dị, “Ngươi thật sự phải bắt nó sao? Có quá nguy hiểm hay không?”
“Nguy hiểm?” Ta nhíu mày, cười nhẹ nhàng. “Hầu gia là đang chỉ yêu vật kia, hay là người trong nhà này?”
Y nghẹn lời, trừng lớn mắt nhìn ta.
Một lát sau, mới cùng cười rộ lên, nói: “Đúng. Phàm là không cẩn thận gặp gỡ xú hòa thượng nhà ngươi này, bất kể là yêu hay là người, tất cả đều không chiếm được tiện nghi.”
Cách nói này, vô luận nghe thế nào cũng không xem như khích lệ, nhưng ta vẫn yên tâm thoải mái chấp nhận, hai tay hợp thành chữ thập, làm như đáp lễ.
“Hầu gia ra ngoài cũng được một lúc rồi nhỉ? Cũng đã đến lúc cần phải trở về.” Người trong phủ thượng thư cũng thật là, lại để mặc cho ‘khách quý’ này chạy loạn khắp nơi.
Khúc Lâm Uyên hừ hừ, ‘bá’ một tiếng mở chiếp phiến trong tay, nói: “Bộ binh thượng thư là người dưới trướng Thụy vương gia, xưa nay vốn không hợp với bản Hầu gia, nếu không phải vì, vì…” Y nhanh chóng liếc qua ta một cái, lời nói trong miệng mơ hồ không rõ, “… Ta mới lười tới đây! Giờ phút này, đương nhiên cũng không thích trở lại tiệc rượu, nghe những lời khen nghìn bài một điệu đó.”
Gì? Không quay về chỗ lúc đầu uống rượu, vậy y ở lại đây làm cái gì? Ngắm phong cảnh?
Mặc dù có hơi nghi hoặc, nhưng sở thích của người khác, ta thật sự không nên xen vào. Cho nên chỉ hơi khom người, nói: “Canh giờ không còn sớm, bần tăng cũng nên quay về Phổ Pháp tự. Hầu gia thỉnh tùy tiện.”
“Ngươi… Phải về?” Y cứng đờ cả mặt, vẻ mặt cổ quái hỏi.
“Đúng.”
Trong mắt Khúc Lâm Uyên hiện lên một mạt ám quang, đột nhiên liền vươn tay ra, ôm chầm lấy ống tay áo của ta, thốt lên: “Ta đưa ngươi về!”
Thân hình hơi khựng lại một lát, lập tức nở nụ cười nhẹ.
“Hầu gia thật sự quá khách khí rồi, bần tăng cũng chưa đến nỗi không tìm được đường về.”
Y cắn chặt răng, lại vẫn túm chặt quần áo ta không thả, nói: “Ai nói ngươi sẽ lạc đường chứ? Chỉ là, sắc trời đã muộn như vậy rồi, vạn nhất trên đường gặp kẻ xấu nào đó, giựt tiền lại cướp sắc…”
“A?”
“Không! Ta là nói… Diện mạo như ngươi, đương nhiên không có khả năng bị cướp sắc! Chẳng qua…” Y tức giận nhìn ta, rồi chợt quay đầu đi, khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ, hô to, “Nói ngắn lại, ta đưa ngươi về là được.”
“Nhưng mà…”
“Làm sao?” Y nhướn nhướn mày, hung hăng trừng ta, “Xú hòa thượng, ngươi là xem thường bản Hầu gia sao?”
“Đương nhiên… Không dám.” Ta liếc nhìn y một cái, nhỏ giọng nói thầm, “Chỉ là, người dễ dàng bị người khác kiếp cái này kiếp cái nọ, hẳn phải là ngươi mới đúng chứ.”
“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt mang theo vẻ tức giận kia đột nhiên tới gần.
Ta thầm thở dài một cái, nhắm mắt lại, cười đến chi là ôn hòa vô hại.
“Ta là nói, nếu Hầu gia đã dụng tâm như thế, vậy làm phiền ngươi đưa bần tăng trở về đi.”
Nói dùng cái gì để đi, kết quả đương nhiên chỉ có hai người chúng ta đi bộ trên đường phố vắng lặng, xe ngựa linh tinh gì đó đều không được để ý.
Suốt dọc con đường, chỉ cảm thấy trên đường trống rỗng, không khí hơi có chút quỷ dị. Ta đoán Lam Yên nhất định sẽ âm thầm bảo vệ, cho nên thật sự cũng không phải quá lo lắng.
Chẳng qua, người bên cạnh, thật sự là tương đối ồn ào nha.
Không để ý đến lời nói của y, dường như tỏ ra ta rất thiếu cấp bậc lễ nghĩa; nhưng nếu cận thận đi nghe, ta đối với cung đình tranh đấu và các loại yêu thích của bản thân y, lại thật sự không có hứng thú gì, cho nên chỉ có thể luôn cười lấy lệ.
Thực sự nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì sao lúc trước y phải trốn ta hơn nửa tháng chứ. Quả thật là vì tính tình hỉ nộ vô thường sao? Chỉ nói đến điểm này, lại thật ra giống người nào đó y như đúc.
Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên thấy da đầu run lên.
Yêu vật?!
Ta biến sắc, vội vàng vươn tay cản lại bước chân của Khúc Lâm Uyên, cũng hạ giọng nói: “Hầu gia, chớ có lên tiếng.”
“Làm sao vậy?”
“Việc nhỏ thôi, một lát là giải quyết xong.” Ta nói, tiến lên một bước, chắn trước người y, đồng thời cao giọng nói, “Thí chủ đã cố ý cản trở đường đi của bần tăng, vậy cần gì phải cố làm ra vẻ huyền bí? Dứt khoát hiện thân chẳng phải nhanh hơn?”
“A…” Bầu trời đêm bay tới một tràng cười quái dị, “Nhanh như vậy đã phát hiện ra ta, thật không hổ là cao tăng đắc đạo.”
Gió nổi lên, dưới ánh trăng, một bóng dáng mảnh khảnh nhẹ nhàng dừng ở trên đầu tường.
Thanh âm người nọ trầm thấp lại khàn khàn, trầm giọng hỏi: “Biệt lai vô dạng, đại sư còn nhận được ta?”
Ta chỉ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gảy tràng hạt trong tay.
Sao có thể không nhận ra? Vết thương trên vai ta cũng nhờ nó ban tặng.
Bạch hổ này quả nhiên đã hóa thành hình người, chỉ là không biết, bây giờ rốt cuộc là ‘hắn’ hay là ‘nàng’?
Đối phương mặc một bộ nam trang, tóc cũng được buộc lại tùy ý, nhìn qua thì như là nam. Nhưng khuôn mặt kia, thật sự là quá mức minh diễm, giữa đuôi mắt lông mày lại mang theo một chút mị ý, cùng với… Vài phần ngạo khí.
Cuồng ngạo ư? Như thế xem ra, nên là nam tử mới đúng.
“Thí chủ tới vừa lúc, thật sự làm bần tăng tiết kiệm không ít thời gian. Thí chủ đi khắp nơi hút tinh phách con người, đã sớm rời bỏ con đường tu đạo chân chính, nếu ham đường tắt, tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ, chỉ sợ không lâu sau sẽ rơi vào ma đạo, cho nên…”
“Muốn bắt ta, muốn bắt thì bắt đi, cần gì phải nói mấy thứ lý luận sáo rỗng làm gì?” Hắn nâng cằm, cười nhạo nói, “Ta xem thường nhất chính là loại ngụy quân tử như các ngươi!”
Dứt lời, vung tay lên, lập tức liền biến ra một thanh trường kiếm. Sau đó thả người nhảy xuống, đánh thẳng về phía ta.
Một kiếm kia, sát khí rất nặng. Nếu chỉ hướng về phía ta, tự nhiên không đáng để ý, chỉ sợ là… Sẽ ảnh hưởng đến người phía sau ta.
Tâm niệm vừa động, tay trái lập tức nâng cao ra phía sau, tạo ra một bức chắn kiên cố.
Đồng thời vươn tay phải, trực tiếp nghênh đón kiếm khí mạnh mẽ ập đến kia.
Ngăn cách trường kiếm, trở tay kéo lại, lại bắn nhanh tràng hạt trên cổ tay ra ngoài.
Cả loạt động tác này thực hiện liền mạch lưu loát, tốc độ lại vô cùng kỳ quái, đảo mắt, đã phân ra cao thấp.
Tràng hạt đánh thẳng vào ***g ngực của yêu quái kia, chỉ thấy hắn phun ra một miệng máu tươi, phẫn hận nhìn thẳng ta.
“Xú hòa thượng! Ngươi chờ đó cho ta!” Hắn thở hổn hển một lát, khói trăng chợt bay lên, nháy mắt biến mất vô tung.
Ta cất bước muốn đuổi theo, lại do bận tâm đến người phía sau mà từ bỏ ý niệm trong đầu này.
Dù sao đã hiểu được lối ra của hắn, muốn bắt không khó, chẳng qua…
“Này! Yêu tăng,” Khúc Lâm Uyên tiến lên vài bước, đứng nghiêm ở trước mặt ta, hỏi, “Tên vừa rồi kia… Là yêu quái?”
Gật đầu. “Hầu gia sợ sao?”
“Làm sao có khả năng? Bản Hầu gia mới không sợ mấy thứ kia! Ngược lại là ngươi, làm gì mà cứ cười mãi không ngừng?”
Ta khẽ nhếch môi, làm thế nào cũng không dừng được ý cười trong mắt.
“Ta ngày thường bắt yêu, rất ít khi thất thủ, càng không nói… Lại làm cho đối phương liên tục chạy thoát đến hai lần.” Tuyệt không giống tác phong của Trường Ly, là bởi vì bên cạnh có thêm một người nữa sao?
Khúc Lâm Uyên nhíu nhíu mày, hỏi: “Thế thì làm sao?”
Ta không đáp, vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng trong mắt lại gợn lên hoang mang nhàn nhạt.
Đúng vậy, thế thì… Làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...