Trong phòng ngủ chính của lầu hai biệt thự Tư Nam, ánh mặt trời xua tan bóng tối, có thể loáng thoáng thấy được cơ thể mềm mại của người phụ nữ nằm nghiêng trên chiếc giường nhung màu đen cỡ lớn, lúc sắp bị đẩy xuống đất, bỗng nhiên, bàn tay thon dài của người đàn ông kéo cô về, theo động tác của anh chăn cũng rơi xuống thắt lưng, lộ ra cơ bắp lồng ngực đầy gợi cảm.
“Tạ Thầm Ngạn!”
Lông mi Hạ Nam Chi thoáng run rẩy, cảm giác treo lơ lửng kia làm cho đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại, đang muốn nổi giận với anh một trận, rõ ràng không gian giường lớn đến vậy lại như mắc chứng đói khát, ngủ một giấc cũng phải dính chặt vào nhau, không phải hôn cô thì là nghịch tóc cô, ngây thơ muốn chết.
Không đợi cô mở miệng.
Vừa mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, nhìn thấy áo ngủ bằng lụa của người đàn ông trước mắt mở rộng, còn anh thì đang lười biếng tựa vào đầu giường, vài sợi tóc rủ xuống trước trán, đôi mắt ngọc trai kia đang nhìn cô chăm chú.
Tầm mắt Hạ Nam Chi lặng lẽ trượt xuống, phẩm chất này, nhìn thì lạnh lùng cấm dục đấy, nhưng thực ra lên giường rồi, cởi bỏ hết lớp âu phục tinh xảo đắt tiền ra, cơ thể hoàn mỹ với đường cong cơ bắp rõ ràng này lại giống như một tác phẩm nghệ thuật, không hề che giấu để cho bà Tạ độc quyền chiêm ngưỡng.
Vành tai dưới mái tóc đen nhánh bỗng dưng đỏ lên, cơn tức giận vì bị quấy nhiễu giấc ngủ cũng giảm đi từng chút.
Cô nuốt lời muốn nói xuống cổ họng, giọng mũi mềm mại nhẹ nhàng lên án: “Anh không ngủ được à?”
Tạ Thầm Ngạn cúi đầu hôn lên má cô, giọng nói lúc sáng sớm chứa đựng tiếng cười khàn khàn: “Không ngủ nữa, dậy chơi với anh một lát đi, buổi sáng hầm canh cá cho em uống.”
Vọng tưởng dùng đồ ăn mua chuộc cô!
Hạ Nam Chi muốn khéo léo từ chối thịnh tình sáng sớm này, nhưng vải lụa trơn mịn trên đầu vai đã bị người đàn ông kéo xuống, mùi hương Tuyết Vấn kia nháy mắt bao trùm lên da thịt trắng nõn như sứ.
Đến khi uống xong ngụm canh cá kia thì cũng sắp hơn mười giờ.
Ánh mặt trời rực rỡ từ cửa sổ sát đất chiếu xuống sàn đá cẩm thạch, cô ngồi nghiêng trên ghế, làn váy như nước lướt qua mắt cá chân, nhẹ nhàng lắc lư, khiến lúc Tạ Thầm Ngạn nhìn xuống phải dừng lại thêm hai giây.
Có lẽ là nhận thấy được nguy hiểm lại có tính chiếm hữu rất mạnh.
Hạ Nam Chi giấu mũi chân như ngọc đi, nhấp một ngụm canh cá tươi, mở miệng cảnh cáo: “Tháng này anh đã trễ giờ đến công ty mười lần rồi, còn đi trễ về sớm như vậy, để Tạ thị phá sản…Cẩn thận em sẽ mách bố!”
Từ sau khi đăng ký kết hôn.
Cô cũng tự nhiên đổi xưng hô với Tạ Lan Thâm từ bác Tạ sang bố thân yêu.
Mà cũng không phải kêu không.
Trong tài khoản cá nhân của Hạ Nam Chi cùng ngày đã có thêm một tỷ tiền tiêu vặt, cùng với tứ hợp viện có giá trị liên thành ở trung tâm thành phố Tứ Thành và hai bộ trang sức đồ cổ sưu tầm.
Trong lúc cô đang do dự có nên giả vờ khách sáo hay không, Tạ Thầm Ngạn tựa như nhìn thấu, nhàn nhã nói một câu: “Cái tính tham tiền từ bé của em cũng không phải bố anh chưa từng thấy qua, nếu em không nhận, ông ấy lại tặng thêm gấp đôi, tặng tới khi nào em thấy hài lòng mới thôi.”
Vẻ mặt Hạ Nam Chi xấu hổ, nghĩ bụng vậy chẳng phải sẽ bị hiềm nghi là lừa tiền sao??
Thấy Tạ Thầm Ngạn đã nói như vậy, cô đành phải đưa hai tay tiếp nhận, sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ nháy, nở nụ cười, miệng ngọt gọi Tạ Lan Thâm vài tiếng bố, lại quy củ pha một tách trà nóng đưa lên.
Một tách trà nhỏ.
Tạ Lan Thâm lại thưởng cho cô một trăm triệu tiền tiêu vặt.
Khiến cho Hạ Nam Chi càng ngày càng có hiềm nghi lừa tiền, cũng không tiện thường xuyên chạy về nhà họ Tạ gia ở mấy ngày.
Cô còn đang cảnh cáo, yêu cầu Tạ Thầm Ngạn nhanh chóng đi làm kiếm tiền vì gia nghiệp trăm năm.
Hạ Lai đang nằm phơi bụng trong sân lẳng lặng bước chân mèo tới gần, một cục lông xù nhảy về phía cửa kính sát đất, xem ra lại muốn hù dọa chú cá nhỏ trong bể cá khổng lồ kia, chỉ là cách nhau quá xa, nó có tỏ ra hung dữ thế nào cũng có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Nói đến Hạ Lai.
Là sau khi cô được cầu hôn mới mang từ Hoành Đi.ếm về đây nuôi, nguyên nhân là con mèo mướp nhỏ này không tự biết cân nặng của bản thân, thường xuyên đi khiêu khích con mèo Đại Hoa của đoàn làm phim bên cạnh.
Vào một đêm mây đen gió lớn, nó và con mèo Đại Hoa đó đã vào trong góc quyết đấu một trận suốt một tiếng đồng hồ, thân thể đầy thương tích, ngay cả lông đuôi cũng hói một mảng.
Hạ Nam Chi hoảng hốt không thôi, đưa nó đến bệnh viện thú y cấp cứu ngay trong đêm.
Nằm viện khoảng một tuần.
Chờ Hạ Lai đến đoàn làm phim, cô nấp trong bóng tối quan sát một phen, lại phát hiện chỉ cần Đại Hoa nhìn thấy mèo mập đi ngang qua là sẽ nhào lên cắn xé, tựa như mang theo thâm thù đại hận, chó đi ngang qua muốn tới tham gia náo nhiệt cũng phải chịu hai cái tát.
Sợ lần sau trở lại Hoành Đi.ếm sẽ thấy thi thể của Hạ Lai.
Hạ Nam Chi suy nghĩ nhiều lần, lại hỏi ý kiến của Tạ Thầm Ngạn, mới đưa nó về biệt thự Tư Nam.
Đêm đầu tiên Hạ Lai vào ở căn nhà lớn siêu sang trọng này đã nhìn chằm chằm vào con cá trong bể.
Cá nhỏ sợ tới mức điên cuồng vẫy đuôi đi lên thượng nguồn, nó lại leo lên cầu thang xoắn ốc, nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần.
Cá nhỏ trốn vào lỗ san hô trong bể, nó lại dán cái đầu lông xù vào trước bể thủy tinh, tiếp tục nhìn chằm chằm.
Cuối cùng Tạ Thầm Ngạn phát hiện con cá kia đã tuyệt thực ba ngày, là bị theo dõi nên mắc bóng ma tâm lý.
Ngón tay thon dài của anh xách Hạ Lai lại ghé vào trước cửa kính bể cá lên, ném cả mèo lẫn đĩa ra bãi cỏ ngoài sân.
Có điều Tạ Thầm Ngạn khó có được lòng từ bi, cũng không để cho Hạ Lai tiếp tục chịu gió thổi phơi nắng, ngày hôm sau lại dặn dò quản gia tìm thợ mộc tới, lắp đặt ở góc sân một căn phòng nhỏ xa hoa thoải mái dành riêng cho mèo, ban đêm ngắm sao ngắm trăng, ban ngày nó còn có thể chạy đến xích đu bên kia phơi nắng, thỉnh thoảng treo ngược trên cành cây, lắc lắc cái đuôi.
Chỉ cần Hạ Nam Chi có một ngụm canh cá uống, Hạ Lai sẽ có một miếng xương cá ăn.
Ngón tay mảnh khảnh của cô đặt chiếc bát sứ tinh xảo xuống, chờ Tạ Thầm Ngạn cho mèo ăn xong, cô đi qua ôm anh, nói: “Sao em có cảm giác, con mèo này còn thân thiết với anh hơn nhỉ?”
Tạ Thầm Ngạn tùy ý liếc nhìn vẻ ghen tuông của cô: “Có sao?”
Hạ Nam Chi vốn muốn bày tỏ sự nhiệt tình của Hạ Lai với Tạ Thầm Ngạn, lời nói đến bên miệng, đuôi mắt lại liếc thấy đồng hồ treo trên vách tường đã chạy đến mười hai giờ trưa, bèn bày ra tư thế nghiêm túc thúc giục anh đi làm.
“Không muốn đi.”
“Tạ Thầm Ngạn, anh không đi làm, lấy đâu ra tiền nuôi cá nhỏ nuôi Hạ Lai???”
Hạ Nam Chi nghiêm khắc giám sát, Tạ Thầm Ngạn chậm rãi thay âu phục, nhưng cứ thắt đi thắt lại cà vạt, cuối cùng cô đành phải tự mình làm, ai ngờ vừa thắt xong lại bị anh cởi ra, trở tay trói cổ tay cô lại.
Lúc đầu gối dưới váy quỳ trên sô pha, cô thầm nghĩ rõ ràng buổi sáng mới làm, anh lấy đâu ra tinh lực lớn đến như vậy?
Cuối cùng Hạ Nam Chi phải vừa dỗ vừa lừa mới đẩy được Tạ Thầm Ngạn ra khỏi cửa, còn để lại một dấu răng tinh tế lên nốt ruồi son trên hổ khẩu của anh, nói là dấu hiệu riêng của cá nhỏ, có thể cùng anh vượt qua thời gian làm việc dài đằng đẵng.
Tạ Thầm Ngạn cụp mắt nhìn thật lâu, như là có được thứ quý giá, ngay cả khuy măng sét cũng không đeo.
*
Thời gian buổi chiều.
Hạ Nam Chi ngâm mình trong bồn nước hoa hồng thơm ngào ngạt, chờ cảm giác bủn rủn trong cơ thể dịu đi, cô mới khoác áo choàng tắm lười biếng nằm trên sô pha đã được dọn dẹp sạch sẽ lướt điện thoại di động.
Cô còn lên Baidu tìm hiểu xem hành vi dính chặt như trẻ sơ sinh này có phải là một dạng bệnh tâm lý không.
Sau đó thấy có cư dân mạng trả lời.
Vợ chồng nào trong tuần tuần trăng mật đều nhiệt tình như vậy, chờ qua thời gian này cuộc sống ở chung sẽ nhạt nhẽo như nước.
Hạ Nam Chi khẽ rũ mi, trong lòng yên lặng tính toán thời gian, từ khi cầu hôn đến bây giờ đã ba tháng, vậy Tạ Thầm Ngạn sẽ nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng cấm dục như trước chứ nhỉ?
Ngay sau đó, trong điện thoại di động lại nhận được cuộc gọi video của bị tổng tài bá đạo này.
Suy nghĩ bay xa của Hạ Nam Chi bị kéo về, lúc nhận máy, cô dài giọng hỏi: “Lại gì nữa?”
Giọng Tạ Thầm Ngạn nghe có vẻ bình thường: “Muốn ngắm em.”
“…..”
Hạ Nam Chi lười nói lời ngon tiếng ngọt với anh, không đến vài giây đã cúp máy.
Đáng tiếc điều này cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của Tạ Thầm Ngạn trong kỳ trăng mật tân hôn, cứ cách nửa giờ lại gọi thoại video cho cô một lần, nhiều lần như thế, Hạ Nam Chi dứt khoát xoay khuôn mặt xinh đẹp đi, nói: “Có chuyện quan trọng thì gọi điện thoại sau, vợ anh cũng phải ngủ trưa.”
Trong video, người đàn ông nhàn nhạt đáp lại một tiếng, còn bỏ lại một câu: “Nhớ em không phải chuyện gì quan trọng sao?”
A!!!
Hạ Nam Chi muốn điên rồi.
Trước kia cảm thấy Tạ Thầm Ngạn không hiểu phong tình, thật sự là nhìn nhầm.
Anh còn giỏi câu cá hơn bất cứ ai đấy!!
…
Ở biệt thự Tư Nam trải qua thế giới hai người, thỉnh thoảng Tạ Thầm Thời và Lam Anh cũng sẽ tới ăn chực như đã hẹn với nhau trước.
Tài nấu nướng của Tạ Thầm Ngạn đã bị dạ dày yếu ớt của cô thuần hóa đến trình độ đầu bếp năm sao, lần nào Hạ Nam Chi cũng hóa thân thành fan duy nhất chụp lại, đăng lên vòng bạn bè để show ân ái.
Bởi vậy, tần suất Tạ Thầm Thời và Lam Anh đến ăn chực càng cao.
Tính cách Hạ Nam Chi từ trước đến nay bao che khuyết điểm, không muốn Tạ Thầm Ngạn ban ngày phải vất vả đi làm rồi tối đến còn phải đảm đương vai người chồng đức hạnh hầu hạ ‘một nhà già trẻ’, bèn đề nghị Tạ Thầm Thời nhận thầu công tác vệ sinh rửa chén sau khi ăn xong.
Tạ Thầm Thời cười lạnh: “Tại sao lại là anh làm?!”
“Được thôi.” Hạ Nam Chi vì thể hiện sự công bằng, nói: “Chúng ta đánh bài một tiếng, ai thua thì vào bếp rửa bát rửa nồi.”
Ba người chuyển chiến trường đến bàn trà trong phòng khách.
Chỉ là chưa được mấy ván, Hạ Nam Chi đã phát hiện Tạ Thầm Thời ngồi đối diện có hiềm nghi phạm quy, mí mắt xinh đẹp không nhịn được nhíu lại, tầm mắt lại liếc về phía hai người này: “Sao hai người càng lúc càng ngồi gần nhau vậy?”
Chắc không phải là đổi bài cho nhau dưới bàn trà đấy chứ???
Thân thể xinh đẹp của Lam Anh ngồi nghiêng, mặt lộ vẻ trong sạch: “Đâu có.”
Tạ Thầm Thời khẽ nâng cằm lên, trông rất quý phái và kiêu ngạo: “Thắng em mà cần gian lận à?”
Hạ Nam Chi cầm bài, sau khi đánh giá qua lại hai người này vô số lần, cô lại thua một ván.
Một tiếng rất nhanh trôi qua.
Tạ Thầm Thời tính toán trên sổ nhỏ, kết quả rõ ràng, Hạ Nam Chi chắc chắn mấy ván trước cô không thua, là Tạ Thầm Thời trí nhớ hỗn loạn nhớ nhầm, còn nghi ngờ chỉ số thông minh của anh không hề cao hơn Einstein.
“Em có thể nghi ngờ nhân phẩm của anh có vấn đề.”
Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Thời búng lên cái trán trắng nõn của cô, nói: “Nhưng không thể nghi ngờ chỉ số thông minh của anh.”
Hạ Nam Chi hít sâu một hơi, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn: “Tối nay dù em đi rửa chén thì cũng phải nói, chỉ số thông minh của anh rõ ràng không cao bằng anh trai anh!”
“? “
Lòng tự trọng của Tạ Thầm Thời lập tức bị cô chia năm xẻ bảy ngã xuống đất.
Rất tốt, sau khi kết hôn con cá nhỏ này bắt đầu lộng hành ngang ngược rồi.
…..
Cuối cùng, vì ngăn cản tình nghĩa thanh mai trúc mã sắp rạn nứt, Lam Anh chủ động đứng ra rửa chén.
Không đợi cô ấy đứng dậy, Tạ Thầm Thời đã lười biếng ném quyển sổ nhỏ xuống bàn trà, xắn tay áo lên nói: “Bổn thiếu gia đỉnh thiên lập địa, lười so đo với các em.”
Nói xong liền đi vào phòng bếp.
Hạ Nam Chi cảm thấy khó hiểu, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi cái đầu nhỏ ngốc nghếch của cô ngẫm lại thì đã là tuần sau.
Tạ Thầm Ngạn xã giao xong, cố gắng về đến nhà trước mười giờ, vào cửa lên lầu, thấy Hạ Nam Chi cũng vừa kết thúc công việc nghệ sĩ trở về, đang cởi bộ lễ phục dạ hội cao cấp ở phòng thay đồ.
Anh đi qua, nâng ngón tay thon dài như ngọc lên giúp cô kéo dây tơ tằm sau lưng ra, lại cúi đầu, thân mật đặt xuống một nụ hôn.
Hạ Nam Chi dùng một tay ôm phần váy trước ngực sắp rớt xuống, xoay người nhẹ giọng nói: “Tạ Thầm Thời dẫn Lam Anh đi ngắm cực quang.”
Cô còn muốn nói thầm với Tạ Thầm Ngạn vài câu, ai ngờ trong mắt người đàn ông này ngoại trừ cùng nhau tắ.m chung ra thì không thèm để ý đến người nào khác.
Hạ Nam Chi bị cắt ngang, lúc ấy cũng thuận miệng nhắc tới, sau đó tự nhiên quên sạch sẽ mọi chuyện.
Nhưng không ngờ hai ngày sau.
Tạ Thầm Ngạn dời lịch trình nghệ sĩ của cô về phía sau một tuần, không có thông báo trước, đổi chuyến bay của cô đến Paris chụp tạp chí thời trang thành bay tới Tromsø, Na Uy, thành phố cực quang nổi tiếng.
Buổi chiều đã đến nơi.
Băng tuyết phủ kín thành phố này, đẹp đến mức khiến người ta tắt tiếng, hai người giống như một đôi tình nhân bình thường trong chúng sinh, tới nơi này hưởng tuần trăng mật.
Hạ Nam Chi bọc chặt áo khoác màu đen dùng để chống lạnh của người đàn ông, khuôn mặt không trang điểm dưới thời tiết gió lạnh hơi ửng đỏ, chạy một vòng trong tuyết, lại tự động chui vào trong lòng Tạ Thầm Ngạn, hôn anh: “Em muốn ở trong nhà kính!”
Tạ Thầm Ngạn lần này ra ngoài không mang theo vệ sĩ và thư ký, cư dân nơi này cũng sẽ không biết người cầm quyền nhà họ Tạ và nữ minh tinh được vạn người chú ý là ai.
Anh thuê một chiếc xe, trước tiên dẫn Hạ Nam Chi đi dọc theo cung đường đến thắng cảnh du ngoạn, chụp cho cô không ít ảnh đẹp.
Thỉnh thoảng cũng gặp phải một số ít du khách chú ý đến hai người họ.
Cũng không phải bị nhận ra, là giá trị nhan sắc của hai người thật sự quá cao, hình ảnh hôn môi ở đầu đường giống như cảnh trong phim, rất là bổ mắt.
Hạ Nam Chi chụp từ góc nào cũng thấy đẹp, cô chia sẻ cho Đàm Tụng ở trong nước xa xôi.
Gần đây Đàm Tụng bận rộn chuyện in ấn cuốn tự truyện người đại diện kim bài, cũng không rảnh quan tâm đến cô, qua hơn nửa tiếng mới trả lời, vừa khen vừa hỏi, kêu cô thỉnh thoảng cũng nhớ đăng ảnh nghỉ phép lên Weibo.
Fan của Nhân Gian Đệ Nhất Chi đều nhìn ra, trọng tâm của Hạ Nam Chi đã không còn nghiêng về bản đồ giới giải trí, nói cô gả vào hào môn muốn làm phu nhân hiền lương thục đức cũng không đúng, dù sao người ta vừa sinh ra đã là quý cô hào môn cao cấp.
Nói cô không quay phim cũng không đúng, cô vẫn giữ vững ý nguyện ban đầu, sẽ chạy đến đoàn làm phim làm khách mời, dù chỉ xuất hiện một hai phút cũng nhận, đồng thời cũng tiếp xúc với những bộ phim có đề tài tốt.
Chỉ là một người có vô số fan hâm mộ trên Weibo như cô lại thường xuyên chia sẻ những thứ liên quan đến việc quảng bá di sản văn hóa phi vật thể kinh kịch quốc gia.
Có tin đồn trên mạng.
Trong danh sách khách mời thường trú của chương trình giải trí mùa thứ hai ‘Tìm Kiếm Âm Thanh Núi Sông’ có cô.
Hơn nữa chương trình này còn là do Tạ Thầm Ngạn đầu tư, trong mắt fan thì càng thực tế hơn.
Lúc này, Hạ Nam Chi khéo léo từ chối đề nghị của Đàm Tụng.
Cô không muốn để lộ địa điểm du lịch, để khi cô ngắm cực quang đêm đó, nhóm người hâm mộ sẽ vây kín nhà kính hàng trăm dặm.
*
Tạ Thầm Ngạn đặt phòng kính siêu cấp sang trọng, còn tặng kèm phúc lợi ngâm suối nước nóng.
Hạ Nam Chi không mua đồ bơi, mặc luôn áo sơ mi của anh xuống nước, muốn cởi ra nhưng suối nước nóng là ngoài trời, có thể liếc mắt nhìn thấy cảnh sông băng tuyết bên ngoài, Tạ Thầm Ngạn có tính chiếm hữu cao, thế nào cũng bắt cô bọc kín người, đưa ra lý do là: “Em là nữ minh tinh đấy.”
Bình thường Hạ Nam Chi chắc chắn sẽ châm chọc loại hành vi tàn dư phong kiến này của anh, nhưng vừa nghĩ tới sự kiện Hạ Úc Phỉ và Ôn Kiến Từ thuê phòng bị paparazzi chụp ảnh lúc trước, lập tức nuốt lời xuống.
Trong làn sương mù lượn lờ, cơ thể mịn màng như ngọc của cô chỉ có thể giấu dưới chất liệu tơ lụa, cố ý ngồi lên người anh.
Tạ Thầm Ngạn hiển nhiên không lo lắng về phương diện này, không cho cô cởi, bản thân lại cởi rất lưu loát.
Cánh tay rắn chắc chống lên mép hồ suối nước nóng, sườn mặt bị sương mù nhuộm màu như tranh vẽ.
Nhìn những giọt nước trong suốt chảy dọc theo theo hàng lông mày tinh xảo của anh, cô vô thức muốn giơ tay lau đi, còn chưa tới gần đã bị anh nhẹ nhàng giữ lấy: “Muốn sàm sỡ anh à?”
“Con người anh.”
Ngữ điệu bình thường của anh lại khiến trong lòng Hạ Nam Chi thoáng gợn sóng, muốn nói gì đó.
Rõ ràng người được hời là Tạ Thầm Ngạn mới đúng.
Ngâm chừng mười phút, hiển nhiên tâm tư hai người đều không ở đây, môi mỏng của anh dán vào khóe môi cô, thấp giọng hỏi: “Quay về phòng kính chờ cực quang nhé?”
Hạ Nam Chi cảm thấy sương mù rất nóng, cũng mơ mơ màng màng gật đầu.
Trên đường đi về cô quấn chặt áo choàng tắm dày và áo khoác ngoài, vừa vào cửa đã bắt đầu cởi ra.
Bông tuyết lặng lẽ bay xuống cửa kính, trong phòng không bật đèn, khi cả hai đều sức cùng lực kiệt, đắp cùng một tấm thảm lông nằm ở trên giường hình tròn thoải mái, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, cô thấy được trên màn đêm như nhung đen xuất hiện cực quang rực rỡ như kim cương.
“Là cực quang!”
Hạ Nam Chi nằm trong lòng Tạ Thầm Ngạn, vô cùng thích thú, lập tức chắp tay trước ngực lẩm bẩm ước nguyện.
Ánh sáng và bóng tối yên lặng tràn qua tấm kính, như thể trong tầm tay.
Tạ Thầm Ngạn đã ôm được món bảo bối quý giá nhất vào lòng, không còn gì cần cầu xin nữa, nhìn dáng vẻ cầu nguyện trẻ con của cô, môi mỏng gợi lên nụ cười: “Nói ra sẽ không linh nghiệm.”
Vừa dứt lời.
Ngón tay nhỏ nhắn của Hạ Nam Chi bóp vào cơ bụng rắn chắc của anh một cái: “Không được nói linh tinh, em ước chúng ta sẽ yêu nhau thật dài lâu!”
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy vẻ hối hận trên khuôn mặt xưa nay luôn khắc chế của Tạ Thầm Ngạn, muốn trêu chọc cô.
Giây tiếp theo.
Tạ Thầm Ngạn khẽ nhếch môi: “Em ước lại lần nữa đi.”
Đôi mắt bị bàn tay người đàn ông che lại, lại dời đi, cực quang một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt.
Hạ Nam Chi tiếp tục véo anh: “Anh có ấu trĩ không cơ chứ?”
“Vậy anh ước.”
Tạ Thầm Ngạn thân là người theo chủ nghĩa duy vật điển hình, lại vì cô mà phá vỡ nguyên tắc quá nhiều lần, nhẹ giọng nói: “Hy vọng Hạ Nam Chi mãi mãi yêu anh.”
Một câu ước nguyện này đã chạm vào trái tim thánh mẫu của Hạ Nam Chi.
Điều cô không thể chịu đựng nhất là dáng vẻ cầu tình cô đơn của Tạ Thầm Ngạn, đêm nay cực quang là cảnh đẹp tuyệt mỹ mười năm khó gặp, mà cô cũng muốn cho người đàn ông này hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình của một người vợ xinh đẹp tựa tiên nữ.
Nhà vệ sinh cách nhà kính mười bước, ở đây không tiện súc miệng.
Khóe mắt Hạ Nam Chi ửng đỏ, trước khi chui vào chăn, cô đưa ra ba điều kiện với anh.
Không được giữ cái ót của cô, người nắm giữ tiết tấu nhất định phải là cô, cũng không được rút ra khi chưa có sự cho phép.
…..
Sáng sớm, ngoài phòng kính ngập tràn cảnh tuyết.
Khi Tạ Thầm Ngạn còn đang ngủ say, Hạ Nam Chi rời giường đi ra ngoài rửa mặt trước, cũng không lâu lắm.
Lúc trở về, cô còn theo hơi lạnh nhào vào trong ngực anh, thoang thoảng mùi hoa hồng lạnh lẽo, rất có thể giúp đầu óc tỉnh táo.
Cũng may trong phòng sưởi ấm đủ, Tạ Thầm Ngạn lại kéo thảm lông bọc kín cô, tóc ngắn rối tung, lông mi dài rủ xuống, một chốc sau cũng không thấy anh nâng lên.
Hạ Nam Chi nhìn khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Đừng, em nói với anh một chuyện.”
Giây tiếp theo.
Tạ Thầm Ngạn hơi mở mắt, vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút khàn khàn: “Hửm?”
Hạ Nam Chi chỉ chỉ bên ngoài, khuôn mặt kiều diễm viết bốn chữ ‘tin đồn gây sốc’: “Em vừa thấy em trai anh cũng tới đây ngắm cực quang!!! Lam Anh mới từ phòng kính của anh ấy đi ra.”
“Ừ.”
Tạ Thầm Ngạn vô cùng bình tĩnh, thấy vẻ mặt Hạ Nam Chi suy sụp, lại bổ sung: “Buổi trưa hẹn bọn họ cùng đi ăn một bữa cơm.”
A a a!!!
Đây là đang thảo luận hẹn ăn cơm sao?
Cô muốn nói có phải tối hôm qua Tạ Thầm Thời và Lam ở cùng một phòng kính ngắm cực quang không!
Tạ Thầm Ngạn không để ý cô kêu réo, giơ bàn tay cực kỳ cấm dục lên giữ chặt gáy cô, lấy môi bịt miệng cô lại.
*
Sự kiện ngắm cực quang bất ngờ chạm mặt này khiến Hạ Nam Chi luôn cảm thấy Tạ Thầm Thời và Lam Anh không trong sạch.
Mà trong một đoạn thời gian rất dài lại gió êm sóng lặng, các quý cô trong giới hào môn Tứ Thành biết Tạ Thầm Ngạn đã kết hôn sớm, vả lại đời này cũng không có khả năng ly hôn với vị thiên kim tiểu thư kia nhà họ Hạ, có không ít người đã dời suy nghĩ sang Tạ Thầm Thời.
Chỉ vì gen của nhà họ Tạ quá xuất sắc, các quý cô muốn ‘xin’ gen tốt nên rất muốn thử gả vào nhà Tạ.
Tạ Thầm Thời tuy rằng rượu chè bê bết nhưng khẩu vị lại rất xảo quyệt, anh lại không đến mức lấy tiêu chuẩn của Hạ Nam Chi ra để sỉ nhục những người phụ nữ muốn làm ô uế sự trong trắng của mình, nhưng lại dựa vào tiêu chuẩn của chị gái Tạ Âm Lâu.
Muốn trở thành vợ của cậu hai nhà họ Tạ thì dung mạo tài hoa đều phải xuất sắc hơn chị gái của anh ấy mới được.
Vì vậy.
Không ít các quý cô thầm cảm thấy Tạ Thầm Thời có bệnh, đời này cứ sống cô độc một mình đi.
Ai mà không biết cô cả nhà họ Tạ từ ba tuổi đã bái sư trở thành đệ tử của nhà họ Nhan, một gia tộc có địa vị cực cao trong giới văn học, ngày thường thích sưu tầm sách cổ, dung mạo còn rất giống mẹ Khương Nại.
Nếu không phải tuân theo truyền thống khiêm tốn trăm năm của nhà họ Tạ, hoàn toàn có thể xếp thứ nhất trong giới quý cô giới thượng lưu.
…….
Thời gian thoáng cái trôi nhanh, Hạ Nam Chi ngoại trừ thỉnh thoảng tiếp xúc được kịch bản tốt, diễn một số bộ phim xu hướng, từ chối làm phát ngôn cho một số thương hiệu cao cấp và tạp chí thời thượng gì đó ra, cô còn thường xuyên diễn cho sân khấu kịch.
Sau đó, chuỗi tài chính của Tinh Kỷ xảy ra vấn đề, Lê Mạch dẫn theo mấy nghệ sĩ ra đi, bộ phận quản lý cũng giải tán bảy tám phần.
Hạ Nam Chi dứt khoát thu mua Tinh Kỷ, dùng một nửa cổ phần làm món quà tặng sinh nhật ba mươi tuổi của Đàm Tụng.
Đây là chuyện khi cô vẫn còn là diễn viên tuyến 18, hai người đã từng nói đùa với nhau.
Cũng là mộng tưởng trở thành sự thật.
Đầu thu tháng Chín, là ngày đoàn viên.
Rạp hát đang bắt đầu một buổi biểu diễn.
Hậu trường vô cùng bận rộn, Lâm Kinh Thước nghe Liễu Thành Trúc nói, đêm nay có mời một vị đồng nghiệp nổi tiếng lên sân khấu biểu diễn, cô bèn tranh thủ chút thời gian đọc kịch bản, tới phòng hóa trang gặp mặt trước.
Mới vừa đẩy rèm vải thêu tơ vàng ra, chợt thấy Hạ Nam Chi đã thay xong trang phục diễn màu hồng nhạt ngồi trên ghế gỗ lim chạm trổ hoa văn, bàn tay trắng nõn khẽ lắc lư chiếc quạt đàn hương, gió thổi qua khóe môi đỏ tươi đang cong lên của cô:
“Đàn chị.”
Lâm Kinh Thước khẽ buông tay đứng im tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ, nở nụ cười: “Tiểu Lý Nhi, hoan nghênh trở về.”
Minh nguyệt biệt chi kinh thước, thanh phong bán dạ minh thiền* ——
Cách nhiều năm.
Kinh Thước vẫn còn, chỉ đợi Nam Chi.
(*giải nghĩa: ánh trăng xuyên qua nhành cây làm bầy chim kinh thước hoảng sợ, gió đêm mát lạnh như nghe thấy tiếng ve sầu xa xa.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...