Chương 28: Bị phần mềm khiêu dâm theo dõi?
Tạ Thầm ngửa mặt tựa lưng lên ghế sofa da thật mềm mại, một tay ôm lấy ‘vật trang trí’ hình người đang bám trên người anh, hơi nghiêng đầu, ánh mắt u ám sâu thẳm rơi vào khuôn mặt thanh tú của cô gái, chậm rãi vuốt ve bả vai run rẩy của cô: “Em làm chuyện trời đánh thánh vật còn ít sao?”
Hạ Nam Chi phản ứng chậm hai giây, men theo mùi hương lạnh quen thuộc trên người đàn ông để tìm kiếm sự che chở, bàn tay nhỏ bé vẫn ôm chặt anh không buông, cũng không nhận ra nguy hiểm đang cận kề, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn rất cậy mạnh: “Ai nên bị trời đánh thánh vật??? Em từ trường quay chạy qua đây chúc mừng sinh nhật anh, lo lắng sốt ruột nhưng vẫn luôn nhắc nhở mình phải làm một công dân tuân thủ pháp luật không hối lộ chú tài xế để vượt đèn đỏ ——”
Cô nói xong liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh mang theo ý lên án: “Sét mà có đánh em thì tiện thể đánh luôn cậu cả nhà họ Tạ lòng dạ từ bi này đi. À, miễn cưỡng hy sinh, cùng anh trở thành một đôi uyên ương vong mệnh.”
Ngón tay thon dài của Thầm Ngạn véo mặt cô: “Cùng em trở thành đôi uyên ương vong mệnh, em có chắc em là người hy sinh không?”
Hạ Nam Chi vô thức nghiến răng muốn cắn người, đáng tiếc không cắn được bàn tay xấu xa của anh.
Thế là cô nghiêng người về phía trước, cắn vào đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn.
Tên đàn ông chó má này, cắn đứt cái miệng của anh luôn đi!!
Tạ Thầm Ngạn vừa vặn cúi đầu, hơi thở ấm áp lượn quanh, rất tự nhiên tiếp được nụ hôn này.
Sau đó, từ chút nhẹ nhàng lưu luyến ban đầu đến không chút khách khí tiến quân thần tốc, toàn bộ quá trình đều làm cho đầu óc Hạ Nam Chi choáng váng, hoàn toàn quên mất mình nên làm gì, lúc cảm thấy hô hấp thiếu oxy mới vô thức nắm chặt nút áo sơ mi của người đàn ông: “Tại sao…”
“Hửm?” Trong khoảng trống giữa nụ hôn, Tạ Thầm Ngạn nổi lòng tốt cho cô cơ hội thở dốc. Nhưng Hạ Nam Chi vẫn ngồi trên đùi anh, còn đang rối rắm: “Anh hôn em thì sét không đánh?”
Tạ Thầm Ngạn bất đắc dĩ vài giây, tiếp tục cúi đầu hôn lên cái miệng mềm mại hồng hào của cô.
Ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa kính phản chiếu bóng đêm sâu thẳm, vài giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống, càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh của phòng khách. Cuối cùng nụ hôn khiến người ta đỏ mặt kia cũng lặng lẽ ngừng lại, trán hai người chạm nhau, sự tiếp xúc thân mật càng trở nên thận trọng theo bầu không khí ý loạn tình mê.
Khoảng cách gần như vậy, tim Hạ Nam Chi đập càng lúc càng nhanh.
Đuôi mắt hơi ửng đỏ của cô rủ xuống, dưới tầm mắt là bàn tay lạnh như ngọc của Tạ Thầm Ngạn đang sờ soạng dọc theo làn váy của cô. Vòng eo run rẩy bị nhiệt độ cực cao hun đút, lại bị khát vọng gì đó chi phối, sau đó ngoan ngoãn để ngón tay thon dài khó kiềm chế của anh men lên trên rồi siết chặt.
“Tim đập rất nhanh.”
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn mang theo chút khàn khàn, gần như tràn ra bên tai cô.
Khuôn mặt Hạ Nam Chi đỏ bừng như chín mọng, lắc lư bám vào lồng ngực anh không dám lộn xộn, mới đầu còn mím chặt môi không lên tiếng, mãi đến khi cảm nhận được hơi nóng dưới váy càng thêm rõ ràng, gần như muốn thiêu đốt trái tim run rẩy của cô.
Do dự một lúc, đột nhiên cô nhớ tới chuyện quan trọng hơn, đầu ngón tay lập tức bắt lấy cổ tay thon dài trắng lạnh của anh: “Chờ một chút… Em còn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Thầm Ngạn vẫn duy trì tư thế nguy hiểm kia, đôi mắt như ngọc đen nhìn chằm chằm vào cô cố chấp muốn có một nghi thức hoàn chỉnh.
Hạ Nam Chi luống cuống tay chân rời khỏi đùi người đàn ông, mở bánh ngọt nhỏ mình mang đến rồi đặt trên lòng bàn tay vui vẻ bưng tới trước mặt anh: “Tạ Thầm Ngạn, bổn tiên nữ cho anh tự tâng bốc mình mười phút, bắt đầu đi.”
Ngọn đèn pha lê trong phòng sáng ngời, chiếu lên chiếc bánh sinh nhật trắng sữa to bằng bàn tay này.
Cũng không biết Hạ Nam Chi làm thế nào mà còn có thể đặt hai nhân vật hoạt hình giống hệt nhau ở giữa. Tạ Thầm Ngạn cụp mắt nhìn vài giây, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại có hai anh?”
Hạ Nam Chi chỉ vào người đeo kính bên phải, được chế tác tinh xảo đến mức ngay cả sợi dây chuyền bạc mỏng rủ xuống bên cạnh khung kính cũng sống động như thật: “Đây là Tạ Thầm Thời, cậu em trai đáng thương của anh vừa mất quyền thừa kế gia tộc thì lập tức chơi trò mất tích.”
Sau đó, cô lại chỉ sang mỹ nam mặc âu phục hơi cúi gằm mặt thoạt nhìn rất khó hòa đồng ở bên cạnh: “Đây là anh.”
Lông mày của Tạ Thầm Ngạn hơi nhíu lại, tầm mắt cụp xuống nhìn chăm chú vào chiếc bánh sinh nhật kia. Ngay lúc Hạ Nam Chi quay đầu lấy nến trong túi ra, không quên bước quan trọng nhất của nghi thức là cầu nguyện, ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy hai ngón tay của người đàn ông vặn đầu Tạ Thầm Thời xuống, dưới ánh đèn vẽ ra một đường bán cung hoàn mỹ, vô cùng chuẩn xác ném vào thùng rác xa xa.
Tay Hạ Nam Chi còn cầm nến run lên.
Nội tâm gào thét, aaaa!!!
Cô mất một tiếng mới nặn xong, Tạ Thầm Thời cứ thế đã bị chặt đầu!
Thế nhưng ‘tên hung thủ giết người’ Tạ Thầm Ngạn này lại tỏ ra cao quý lạnh lùng, hoàn toàn không còn nhiệt tình như khi hôn cô, đôi môi mỏng hờ hững thốt ra một câu: “Bánh sinh nhật này quá mức bình thường.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nam Chi trừng lớn, tức giận đến mức không nói nên lời, chỉ có thể chỉ vào hoạt hình không đầu, lại chỉ vào anh: “Anh anh anh…”
Nói rõ xem chỗ nào quá mức bình thường, rồi anh vặn đầu người ta xong là đẹp lắm chưa?
Đang chuẩn bị một bài văn ngàn chữ lên án hành vi quá đáng của anh, chưa kịp mở miệng, chiếc di động màu đen đặt trên bàn trà đã vang lên.
Thời điểm này quá chuẩn, chắc là có người gọi tới chúc sinh nhật anh.
Hạ Nam Chi tò mò liếc trộm, nhìn thấy bàn tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn cầm lấy, vừa đứng dậy khỏi sofa vừa liếc mắt nhìn qua: “Bố anh.”
Anh đằng hắng giọng.
Hạ Nam Chi giả chết chôn mình trên thảm, chờ nghe được tiếng bước chân thong thả của người đàn ông đi về phía phòng làm việc của khách sạn, qua một lúc cô mới chậm rãi bò dậy, khóe mắt đảo qua chiếc bánh sinh nhật bị phá hư kia lại thấy tức giận.
Cô còn chưa kịp chụp ảnh khoe với bàn dân thiên hạ là tay nghề tự làm nữa đấy!!?
Hạ Nam Chi không phục, trực tiếp chụp một bức ảnh cận cảnh rồi đăng lên vòng bạn bè: [Bánh sinh nhật này mà quá mức bình thường? Người nào đó có bị mù thì quyên tặng đôi mắt cho rồi đi.]
Lam Anh xông pha đi đầu vào bình luận với cô: [Trời ạ, công chúa điện hạ nhà ta tự tay làm bánh ngọt luôn sao? Thật sự rất đẹp luôn đó cục cưng. Mạo muội hỏi một câu, người không có đầu kia là cậu em trai nhu nhược bám chân bố của sếp Tạ đúng không?]
Hạ Nam Chi bỏ qua mấy trăm lời khen trong thời gian ngắn, chỉ trả lời Lam Anh: [Đúng vậy! Tên ác ma Tạ Thầm Ngạn đêm nay hai tay đã dính đầy máu tươi!!]
Tin đồn cứ thế lan truyền.
Lam Anh gửi tới ba ngọn nến: [Thật sự rất đáng chúc mừng… Ơ tôi lỡ tay, sếp Tạ là vì dân trừ hại đấy công chúa điện hạ, về sau phải nhớ rõ trên bánh sinh nhật không thể đồng thời gắn hai người đàn ông nha.]
Trước kia lúc Hạ Nam Chi chúc mừng sinh nhật của đôi song sinh nhà họ Tạ, bất luận là tặng quà hay bánh sinh nhật thì mỗi người đều có phần.
Lần này cô cũng quen rồi, mặc dù không liên lạc được với Tạ Thầm Thời, nhưng khi làm bánh ngọt cô vẫn có nghi thức nặn thêm một bộ hoạt hình.
Lam Anh nói không thể gắn hai người đàn ông, Hạ Nam Chi chậm rãi trả lời: [Nhưng làm hai cái bánh sinh nhật rất vất vả…]
Giây tiếp theo.
Thân là nghệ thuật gia theo chủ nghĩa cổ điển rất có danh tiếng trong giới điêu khắc, Lạc Đại xuất hiện đưa ra lời bình luận vô cùng gay gắt: [Sau khi Tạ Thầm Ngạn chính thức lấy được quyền thừa kế, cậu ta lại bình dị dễ gần như vậy sao??? Gắn cái hình hoạt hình thế kia mà vẫn chưa ném em ra khỏi cửa à???]
Hạ Nam Chi vẫn còn nhớ mối hận phải gánh khoản nợ ba trăm vạn, bèn trở tay block luôn Lạc Đại.
Có vết xe đổ xui xẻo này.
Trì Lâm Mặc rất chững chạc để lại một câu bình luận: [Bánh sinh nhật màu kem sữa nhìn đẹp quá ta.]
*
Thoát khỏi Wechat xong, Hạ Nam Chi thấy Tạ Thầm Ngạn vẫn đang ở trong phòng làm việc chưa ra, mà mười hai giờ đêm cũng đã lặng lẽ trôi qua.
Xem ra nghi thức cầu nguyện gì gì đó, tên đàn ông chó má một lòng chỉ có công việc này không xứng có được.
…
Nửa tiếng sau.
Hạ Nam Chi từ phòng tắm phủ đầy hơi nước bước ra, trên người khoác áo choàng tắm nam, cổ áo lỏng lẻo loáng thoáng còn nhìn thấy bầu ngực mềm mại. Cô không ăn mặc đàng hoàng, ngồi xếp bằng ở mép giường chờ đợi.
Theo thời gian giành giật từng giây trôi qua, ngoài cửa không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào.
Tạ Thầm Ngạn không hổ là hệ cấm dục, có một vị hôn thê đẹp tựa tiên nữ đợi sẵn ở trong phòng thế này mà vẫn có thể bình tĩnh qua đêm trong phòng làm việc sao??? Nếu không phải cô tự soi mình trước chiếc gương trong phòng tắm mười mấy lần, bảo đảm toàn thân trên dưới hoàn mỹ đến không tỳ vết, ngay cả sợi tóc cũng thoang thoảng mùi thơm, có lẽ cô đã tự mình hoài nghi….
Có phải Tạ Thầm Ngạn đã chán ngấy khuôn mặt của cô nên đã hết hứng thú rồi không?
Chờ thêm ba phút nữa.
Hạ Nam Chi tắt đèn, dứt khoát quấn chặt chăn chiếm lấy giường đôi của khách sạn.
Cơn mưa ngoài cửa sổ thủy tinh đã tạnh, ánh đèn rực rỡ muôn màu của thành phố cũng lần lượt tắt ngúm trong màn đêm, trong phòng dần dần tràn ngập bóng tối dày đặc.
Cho đến khi Hạ Nam Chi mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên cảm giác áo tắm trượt dọc theo đầu vai, vừa muốn động đậy thì thắt lưng đã bị giữ chặt, cô lẩm bẩm một tiếng: “Em mệt mỏi tới nỗi biến thành con cá mặn rồi, nếu anh dám tranh thủ cơ hội ngược đãi vợ sắp cưới là phải ngồi tù đấy…”
Giữa lúc mơ hồ, Tạ Thầm Ngạn ở trong bóng đêm ôm lấy cơ thể nhỏ bé đầy sức quyến rũ của cô vào lòng, trong hơi thở nóng bỏng, anh đồng thời nắm chặt đầu ngón tay mềm mại của cô: “Vậy em giúp anh bắn ra đi.”
Giúp thế nào?
Hạ Nam Chi đỏ mặt, cả người lập tức tỉnh táo!
….
……
Sau nửa đêm, cơn mưa ẩm ướt lại bắt đầu rơi.
Rèm cửa sổ dày nặng không biết từ lúc nào đã bị kéo lại, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hơi thở mập mờ đầy ngọt ngào.
Chờ vệt đỏ bên tai dần mờ đi, Hạ Nam Chi chớp khẽ hàng mi ướt át rồi choàng mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn từ phòng tắm bước ra, trên người anh chỉ quấn khăn tắm, thân hình chuẩn đẹp không gì thua người mẫu nam đốt cháy ánh mắt của người khác.
Hạ Nam Chi đã không còn buồn ngủ, cô vô thức cuộn chăn co người về phía chân giường.
Hệ cấm dục cái nỗi gì chứ!!!
Tạ Thầm Ngạn thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy là bởi vì anh sợ nếu ở bên ngoài ăn chơi hoang đàng, hư danh bại hoại sẽ tổn hại đến hình ảnh người thừa kế cao quý của Tạ thị!
Hạ Nam Chi đầy bụng châm chọc, khi anh từng bước tới gần, cô lại nhịn không được muốn khiêu khích vài câu: “Tay vợ sắp cưới của anh sắp gãy rồi, có tính là tai nạn lao động không?”
Tạ Thầm Ngạn không giống như mấy người đàn ông bình thường là sau khi hành xử xong sẽ ôm lấy người mình yêu hôn hít một phen, ngược lại rất lạnh lùng vô tình bắt đầu mặc quần áo. Anh với lấy chiếc áo sơ mi màu xám sạch sẽ đặt ở bên cạnh khoác vào người, ngón tay thon dài như ngọc tạm dừng ở cúc áo nửa giây, cụp mắt hỏi cô: “Em là nhân viên của anh à?”
Hạ Nam Chi không ngờ nhà tư bản ác độc Tạ Thầm Ngạn đã chiếm được hời còn keo kiệt không nói được một câu dễ nghe.
Cô lập tức vén chăn ngồi dậy, trừng lớn đôi mắt đầy gợn sóng dập dềnh: “Lần sau cho dù anh có quỳ xuống đất cầu xin, cũng đừng mơ em dùng tay làm cho anh!”
Tầm mắt Tạ Thầm Ngạn dừng lại trên khuôn mặt kiêu ngạo của cô vài giây, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ mọng đang dẩu lên, vẻ mặt hờ hững nói: “Ừ, lần sau không cần dùng tay đâu.”
Cho dù ánh sáng ảm đạm.
Hạ Nam Chi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang dừng trên miệng mình, cô sửng sốt vài giây, giật lấy góc chăn che mặt lại: “Không được nghĩ không được nghĩ!! Tạ Thầm Ngạn, cho dù anh chỉ nghĩ thì tội cũng nặng thêm một bậc!”
Đêm nay anh thật sự rất quá đáng, phá hư bánh sinh nhật của cô đã đành, còn hại đôi tay bé bỏng mềm mại của cô mất đi sự trong sạch!
Trái lại Tạ Thầm Ngạn đã ăn mặc chỉnh tề, chậm rãi sửa sang lại ống tay áo: “Em cứ la tiếp đi, tốt nhất là để cả khách sạn đều nghe thấy.”
Hiệu quả cách âm của khách sạn năm sao làm gì kém tới vậy?
Hạ Nam Chi mặc dù nghĩ như thế nhưng cũng rất tự giác câm miệng, cô khẽ chớp mắt, lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai: “Nửa đêm canh ba anh ăn mặc thế này… Chẳng lẽ còn muốn đi hẹn hò với hồng nhan tri kỷ tiếp theo?”
Chỉ trong vài giây.
Lông mày cô khẽ nhíu lại, suy nghĩ kỹ càng rồi bò ra khỏi chăn, đứng ở trên điểm cao đạo đức chỉ vào tên đàn ông chó má vẫn chưa thỏa mãn dục vọng này!!!
Ai ngờ Tạ Thầm Ngạn lại bình tĩnh nói: “Công ty chi nhánh Lịch Thành xảy ra chút chuyện, bố bảo anh tự mình qua đó một chuyến để giải quyết hậu hoạn, giờ em muốn giữ anh lại, không sợ đau sao?”
Hạ Nam Chi bỗng chốc câm như hến, lại rụt đầu vào chăn.
Chủ tịch đã nghỉ hưu tự mình truyền đạt mệnh lệnh.
Cho dù trời sập xuống thì chuyến này cũng phải đến Lịch Thành, cho nên Lam Anh, Thịnh Kỳ và đoàn thư ký đã sớm chờ ở dưới lầu khách sạn.
Kết quả Thịnh Kỳ bấm đồng hồ bỏ túi mang theo bên người tính giờ, từng giây từng phút trôi qua, đồng hồ bỏ túi đột nhiên mở ra rồi đóng lại.
“Đã gần một tiếng rưỡi rồi, sinh nhật của sếp Tạ vẫn chưa kết thúc sao?”
Bên trong xe Rolls Royce, Lam Anh cầm phấn trang điểm lại cho mình để tránh trường hợp dung nhan tàn tạ do chạy cả đêm, cô ấy khẽ nhếch đôi mày tinh xảo, nói: “Mới một tiếng rưỡi thôi mà, thư ký Thịnh vẫn chưa có bạn gái đúng không?”
Giọng điệu chắc chắn này khiến Thịnh Kỳ có chút tổn thương: “Không phải cô cũng là cẩu độc thân sao!”
Lam Anh vén mái tóc đen bên tai, nụ cười quyến rũ động lòng người: “Nhưng người theo đuổi tôi cầm số xếp hàng lên tới hàng nghìn luôn rồi.”
Nụ cười của Thịnh Kỳ đã biến mất, là hoàn toàn tắt ngúm.
Cũng may mười phút sau.
Tạ Thầm Ngạn mặc âu phục màu đen chậm rãi xuất hiện, Thịnh Kỳ vội vàng cầm ô che mưa chạy qua, đồng thời cung kính mở cửa xe phía sau cho anh: “Sếp Tạ, mời.”
Tạ Thầm Ngạn tự nhiên bước lên xe, sau khi ngồi xuống, tài xế vững vàng khởi động xe chạy về phía xa.
Trong thùng xe sang trọng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, đoàn thư ký đi theo duy trì sự trầm mặc, thỉnh thoảng khóe mắt cũng có liếc trộm sườn mặt tuấn tú trầm tĩnh của sếp Tạ nhà mình một cái. Lam Anh rốt cuộc cũng đã trang điểm xong, nhịn không được châm chọc: “Lão hồ ly Bồ Hoành kia ỷ vào ‘trời cao hoàng đế xa’ nên cho rằng trụ sở chính của Tạ thị bên này không thu thập được chứng cứ nợ nần của ông ta sao? Tôi thấy lần này ngay cả tên nhãi con kia cũng ngồi chung mâm. Nghe bảo tên nhãi ngu ngốc đó tháng trước uống say, còn dõng dạc nói bố cậu ta đã vất vả sát cánh cùng chủ tịch tranh giành giang sơn, Tạ thị cũng có một phần của nhà họ Bồ cậu ta, nên gả cô chủ cho cậu ta mới phải.”
Đúng là người si nói mộng.
Lam Anh tuy rằng thuở nhỏ không thường xuyên thấy Tạ Âm Lâu, nhưng cũng nghe mọi người xung quanh nói cô ấy là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch, là viên ngọc bích tuyệt đẹp được nhà họ Tạ cất giữ cẩn trọng… có vẻ đẹp thanh tao dịu dàng hệt như cái tên của cô ấy.
Không phải phàm phu tục tử có thể tùy tiện sánh đôi, vị sếp tổng lúc trước xin cưới cô ấy cũng phải trải qua rất nhiều thử thách như địa ngục.
Có Lam Anh cà khịa châm chọc, chửi hay như hát, trên đường đến Lịch Thành dường như cũng không còn nhàm chán như trước.
Tạ Thầm Ngạn bỏ lại một câu lời ít ý nhiều: “Tìm con trai của Bồ Hoành cho tôi.”
Sau đó, anh thờ ơ nhận lấy di động Thịnh Kỳ cung kính trình lên.
Người liên lạc với Tạ Thầm Ngạn không ít, dù là việc công hay việc tư thì bình thường anh đều phê duyệt bất kể thời gian, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở giao diện tin nhắn ra, vừa vặn có một số lạ gửi vào.
[Cô nghe nói chuyện tôi nửa đêm trần truồng đi gõ cửa phòng Tằng Trừng rồi đúng không?]
[Đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe rồi, là bởi vì đêm đó nấm trong canh gà chưa chín, tôi ăn một chén lớn mới xuất hiện ảo giác, cô đừng nghe mấy người kia nói xấu… đặt điều cho tôi.]
Nửa giây sau.
Một tấm ảnh chụp cảnh anh ta vén vạt áo khoe cơ bụng lại được gửi tới, kèm theo câu hỏi: [Có to không?]
Lam Anh cách gần nhất, thấy biểu cảm trên sườn mặt như ngọc của Tạ Thầm Ngạn có gì đó không đúng, bèn tò mò liếc nhìn màn hình điện thoại, dừng lại ở trên đó vài giây, lập tức khiếp sợ: “Sếp Tạ, gần đây anh bị phần mềm khiêu dâm theo dõi à?”
Ai ăn tim gấu mật báo.
Dám nửa đêm canh ba gửi tin nhắn quấy rối tình dục này cho Tạ Thầm Ngạn??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...