Dẫn Lửa Thiêu Thân


“Phối hợp một chút.” Lam Vũ Hàn nói rồi mệt mỏi xoa xoa thái dương, sau đó đứng dậy với sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nghiêm Hải Quỳnh dùng ánh mắt cảnh cáo nói: “Cô đưa Vũ Hàn lên phòng đi.”
Cao Tử Hạ khẽ gật đầu: “Con đưa anh ấy lên phòng trước.”
Cô đứng bên cạnh dìu Lam Vũ Hàn, thoang thoảng mùi rượu kèm theo cảm giác ấm áp mà hắn truyền đến.

Thành công tẩu thoát khỏi đó, cả hai cùng ngã ra giường ánh mắt chăm chú nhìn lên trần nhà.
Hắn lấy tay làm gối, mắt nhắm hờ nói: “Em tắm trước.”
“Toàn thân mất hết sức lực, đợi một lát nữa.” Cao Tử Hạ trở chứng lười biến đã nằm thì không muốn ngồi.
“Mèo có thói quen sạch sẽ, em không phải vậy sao?”

“Là đang mắng nữa sao?” Cao Tử Hạ bật dậy, nhìn hắn chăm chăm.
Chân vừa thả xuống giường cô đột nhiên nhớ ra chuyện hệ trọng, bọn họ đến đây đột ngột không có mang theo đồ, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy có thời gian bàn đến.
Lam Vũ Hàn mở mắt nhìn thấy con mèo nhỏ đang hoảng loạn: “Làm sao vậy?”
“Không mang theo đồ.” Cô ủ rũ nói.

“Tôi đi bảo quản gia chuẩn bị, em yên tâm vào trước đi.” Hắn nói như lẽ đương nhiên.
Sốt sắng bật dậy như thể chưa từng uống rượu, dáng vẻ cau có đều ném đi đâu rồi, một đường thẳng mà đi.
Cao Tử Hạ ngồi trên giường ngoan ngoãn đợi người trở về, không dám tự tiện vào phòng vệ sinh trước, nếu như gặp phải chuyện khó xử thì cả hai càng thêm gượng gạo.
Đến khi Lam Vũ Hàn quay trở về nhìn thấy cô thì ngạc nhiên không ít, bước chân thong thả mở cửa phòng vệ sinh, bên trong rộng rãi hai người tắm cùng lúc cũng không hề gì, phòng tắm được dựng lên bởi bốn tắm kính trong suốt, bên kia là bồn có thể ngăm mình, thông qua cửa sổ liền ngắm nhìn được khung cảnh bên ngoài.
Tắm gương treo ở lối vào phản chiếu hình ảnh của hai người bọn họ, Lam Vũ Hàn đặt đồ xuống rồi âm thầm lui ra bên ngoài.
Con mèo nhỏ thường ngày dương nanh múa vuốt, thời khắc này lại ngoan ngoãn cho người khác an bài.
Lam Vũ Hàn ra bên ngoài lập tức gọi cho ai đó, giọng nói trầm đi vài phần: “Ngày mai không cho phép Diên Ảnh bước vào phòng làm việc của tôi, còn bằng cách nào thì tùy cậu.”
Trong lúc đợi đến lượt mình, hắn không chịu rảnh rỗi, ngồi vào bàn làm việc xem bảng cáo tài chính qua các năm của công ty, xem một cách chậm rãi và tỉ mỉ, thật ra hắn đã xem qua rồi lúc trước dùng cách quan sát của đối thủ cạnh tranh, hiện tại thì khác.
Công ty mà chính tay mình gầy dựng bị Lam Gia mua lại, đã bố trí người khác đến quản lý, muốn quay về vị trí cũ, nó cũng chẳng phải của hắn.

Lĩnh vực này Lam Vũ Hàn không tính là giỏi, nhưng cố gắng chút là được cộng với những lần vấp ngã tích lũy không ít kinh nghiệm.


Cao Tử Hạ bước ra ngoài với chiếc khăn trắng trùm trên đầu, quần áo ngủ như cái bao rộng thùng thình, cô dùng một tay để nắm chặt, nhất thời buông cả đời sau này không thể nhìn ai.
Cô hận không nói nên lời, đã chuẩn bị đồ lót tốt như vậy đồ ngủ vì sao lại quá cỡ?
Lam Vũ Hàn nhịn không được khẽ nhếch môi, vài cọng tóc lòa xòa trên trán cùng với nụ cười ấm áp làm tăng thêm vẻ quyến rũ, hắn lên tiếng châm chọc: “Em không buông tay được sao? Cứ nắm nó khư khư.”
Cao Tử Hạ nhíu mày, lập tức đáp lại: “Anh chắc chắn cố ý.”
“Ai bảo em ngày nào cũng chăm chỉ tập thể dục, cố ý giữ eo làm gì?”
Chẳng qua là thân hình Cao Tử Hạ chưa được hoàn thiện, cô muốn cái thân thể này đẹp trong mắt người khác, làm cho những kẻ trước nay khinh nhược phải trố mắt trầm trồ, tiếc nuối rồi ganh tị trong lòng, nhất là Cao Tử Hỵ người em cùng cha khác mẹ.
Dường như cô ta cũng là người trong giới giải trí, sẽ chẳng bao lâu nữa cả hai sẽ gặp lại nhau.

Tốt nhất là Cao Tử Hạ nên biểu hiện tốt trong vai diễn đầu tiên, thật ra cô có bảy tám chính phần lợi thế, bởi vì nó sát với nghề nghiệp ở đời trước.
Diễn như không diễn, chỉ cần nhớ mấy mẹo vặt và lời căn dặn của giáo viên, Cao Tử Hạ nghĩ nó sẽ ổn.

Cô không đôi co vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi: “Máy sấy tóc ở đâu?”
Lam Vũ Hàn tháo bỏ đồng hồ vứt lên bàn, đứng dậy di chuyển đến tủ đồ lấy từ trong đó ra máy sấy tóc: “Đến đây.”
Một tay nắm chặt lưng quần một tay kéo kéo bên dưới, trông cứ lếch phếch luộm thộm, mấy phần ưu điểm trên cơ thể đều biến thành trò cười, đi đến ngồi xuống giường, kể cả khi an phận thì vẫn phải để ý đến, hớ hênh là nhục nhã.
Hắn bật công tắc duy trì một khoảng thích hợp, mỗi lần di chuyển luôn cảm nhận nhiệt độ bằng tay của mình trước.
Mùi hương nồng đậm giống hệt với hắn, cảm giác như được ôm con mèo nhỏ trong lòng, dư vị rất tốt.
“Có thấy nóng không?” Lam Vũ Hàn cẩn thận hỏi.
“Rất tốt, sau này thất nghiệp xin vào mấy tiệm cắt tóc, phụ việc cũng không tồi.”
Hắn luồn tay vào những lọn tóc, tiếp tục công việc dang dở, khi chạm qua tai, Cao Tử Hạ có chút phản ứng sau gáy lập tức ửng đỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui