“Con…”
“Em ấy bận, có buổi thử vai.”
Nghiêm Hải Quỳnh không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Vậy thì ngày mai, con đã đồng ý ở lại thêm vài ngày rồi đúng chứ?”
“Con…”
“Không được, em ấy đã đồng ý tham quan chỗ làm của con.”
Nghiêm Hải Quỳnh cố chấp hỏi: “Ngày mốt thì sao?”
Cao Tử Hạ nhanh như chớp đáp: “Đồng ý, con đồng ý.”
Người nào đó bị chặn miệng không thể từ chối, Lam Vũ Hàn rõ là biết mẹ mình chỉ dẫn Cao Tử Hạ đi, không có ngỏ ý cho hắn đi cùng.
Nghiêm Hải Quỳnh đạt được mục đích liền từ tốn đứng dậy: “Tốt lắm, vậy thì ta ra ngoài đây, không làm phiền nữa.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Cao Tử Hạ hí hửng mở lời: “Có phải…”
Lam Vũ Hàn chặn ngay cái ý nghĩ không tốt đang hiện lên trong đầu ai kia: “Không phải, đừng có mơ mộng giữa ban ngày nữa.”
Diễn biến của các bộ phim mà mẹ cô thường hay xem đều là như vậy, hẹn riêng rồi đàm phán vụ tiền bạc.
Cô muốn bao nhiêu thì rời xa con trai tôi? Cao Tử Hạ cười khúc khích khi nghĩ đến câu thoại này, mặc dù hơi cũ nhưng vương mùi tiền, hạnh phúc biết bao?
Sau khi dùng xong bữa, cô nằm trên giường lướt điện thoại xem vài thứ linh tinh, Lam Vũ Hàn nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt tập trung làm tăng thêm vài phần hút người.
Những thứ trên bàn ngoại trừ cái laptop với những văn bản thì có thêm chậu xương rồng.
Trong căn phòng của người trưởng thành, đặc biệt người đó là Lam Vũ Hàn, không thể tìm thấy vết tích gì của những loại kỷ niệm.
Cao Tử Hạ từ khi bước vào ánh mắt đã quan sát kỹ lưỡng từng ngóc ngách, quá gọn gàng ngăn nắp đến phát ngán.
Đến giờ đưa Cao Tử Hạ đi làm hắn lập tức rời khỏi bàn, khi cả hai sánh vai xuống sảnh chính, thì nhìn thấy Diên Ảnh ngồi vắt chéo chân ở bộ bàn ghế đắt tiền được chạm khắc những chi tiết cầu kỳ, tách trà nghi ngút khói nằm trên tay cô ta cũng sang trọng toát lên vẻ hào nhoáng.
Lam Vũ Hàn đột nhiên choàng tay qua chiếc eo nhỏ xíu, không yên phận mà xoa nhẹ vài cái, cảm giác trơn mượt, mềm mịn khiến người ta lưu luyến không buông.
Bị đụng chạm Cao Tử Hạ khẽ giật mình, song cũng mặc hắn tùy hứng.
“Đi thử vai sao?” Chất giọng khó nghe phát ra từ miệng Diên Ảnh, cô ta lắc lư ly trà vài vòng tiếp tục nói “Có đi cũng tốn công vô ích, xuất thân không bằng ai mà cũng học đòi làm diễn viên.”
Lam Vũ Hàn miết nhẹ, tiếp tục đi, về phần cô thì không có ý kiến, mấy lời khó nghe hơn đã còn chịu đựng được, Diên Ảnh tính là gì?
Đứng giữa cục cảnh sát cô bị người nhà của nạn nhân trách móc, hoàn cảnh khi đó vừa bất lực vừa ấm ức.
Trong lòng rối bời chỉ biết bản thân đang đứng, đứng mặc cho người ta trút giận.
Sau khi được đội trưởng dàn xếp ổn thỏa, kéo ra khỏi đống lộn xộn cô đã ngồi dưới chân cầu thang nơi mà ít người qua lại.
Khóc, khóc cho đến khi mắt đau rát, cái giọng nức nở nghẹn lại ở cổ họng, rồi bàn tay chìa ra kèm theo tờ khăn giấy trắng tinh.
Tên đội trưởng khốn khiếp! Cô đã thầm mắng như vậy.
Tự ý thức được bộ dạng của bản thân không ra gì, xấu xí, yếu đuối, nhếch nhác, hắn xuất hiện bên cạnh để quan sát hết thảy, cô ngoài xấu hổ ra thì không còn nghĩ đến chuyện gì nữa.
Còn nhớ rõ lúc đó nhận cuộc gọi khẩn cấp, đứa con trai ăn chơi cờ bạc sa vào nghiện ngập, tình trạng của người đó đã mất kiểm soát, người gọi đến là hàng xóm, nhận được cuộc gọi cô và một số đồng đội đến ngay lập tức.
Đáng tiếc là đã quá muộn, thi thể của bé gái nằm dưới sàn cùng với vũng máu be bét, trong giây lát cô muốn đánh chết cái tên nghiện kia cho rồi, sau khi khống chế tên đó người mẹ đã chạy đến không ngừng trách mắng.
“Các người làm việc kiểu gì vậy, con gái tôi chết rồi, chết rồi.”
Cô đứng bất động tự hỏi, bà ta quản con mình như thế nào, sau để chuyện đi đến bước này.
Nhưng bà ta nói đúng là do cô đến chậm trễ, nếu như đến nhanh thêm một chút nữa… Có lẽ là ngăn cản kịp, không để bé gái phải từ bỏ cuộc sống, từ bỏ tương sáng lạng ở phía trước.
“Còn muốn bắt con trai tôi nữa sao? Cùng một lúc, cùng một lúc mất đi hai đứa con.”
“Cô nói gì đi, cô làm việc như thế có cắn rứt lương tâm không?”
“Không có người nhà nên không hiểu cảm giác này sao? Cô là cảnh sát kiểu gì vậy, nghỉ việc đi.”
“Cút khỏi đồn cảnh sát, trả lại con trai cho tôi.”
Cao Tử Hạ quay về thực tại, ngồi vào ghế phụ lái, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Lam Vũ Hàn giúp cô thắt dây an toàn, tay nâng cằm nhẹ nhàng hỏi: “Sợ rồi sao? Lần đầu chúng ta gặp nhau cô đâu có thế?”
Cô nhéo vào bàn tay đang đặt ở dưới cằm, nghiến răng nói: “Không có sợ, anh mau bỏ ra.”
Ở khoảng cách gần với cái hành động quá ư là khó nói, Cao Tử Hạ không thích, bọn họ không cần phải diễn khi không có mặt người ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...