Dẫn Lửa Thiêu Thân


Cao Tử Hạ hoài nghi hỏi: “Mặt tôi có dính gì sao? Có chút ngại rồi.”
“Họ không phải cười nhạo.” Lam Vũ Hàn cẩn thận nắm tay cô xuống bậc thang phía trước.
Từ khi hắn đi được những chuyện này quá đỗi bình thường, Cao Tử Hạ không có quá nhiều phản ứng, những lễ nghi của gia tộc cao quý từ nhỏ cô đã thấy qua, rườm rà không cần thiết.
“Chiều nay tôi đưa em đến công ty.” Lam Vũ Hàn cẩn trọng hỏi “Có thể không?”
Cô gật đầu đáp: “Có phiền anh không?”
“Không phiền.” Hắn dứt khoát nói.
Khi hồi phục Lam Vũ Hàn có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng ưu tiên đã thay đổi, xử lý chuyện liên quan đến Cao Tử Hạ trước, chuyện của hắn chậm một chút cũng không sau.
Giúp cô mở cửa xe ngồi vào vị trí phụ lái, sau đó mới trở về chỗ của mình, đã một khoảng thời gian dài hắn chưa chạm vào vô lăng, cảm giác không tồi.
Chiếc audi lau nhanh trên đường, chẳng kiêng nể một ai.

Thực ra lúc đến bệnh viện Cao Tử Hạ đã được trải nghiệm rồi, kinh khủng mà chẳng thể tả bằng lời.
“Anh đừng mà, chậm… Chậm chút.” Cô sợ hãi mấp máy nói mấy chữ.

Mắt nhắm mắt mở không, trái tim treo lơ lửng như đang dấn thân vào cuộc chạy đua đuổi bắt tàn dư của băng đảng phạm tội.
Cao Tử Hạ hét lớn: “Ông chủ chạy chậm lại.”
Với tốc độ này mà chỉ què chân trong ba tháng hơn, Cao Tử Hạ cảm thấy kỳ tích đã xảy ra, đáng lý phải chết luôn rồi ấy chứ.
Tốc độ dần dần chậm lại, Lam Vũ Hàn thành thật nhận sai: “Tôi xin lỗi.”
Cao Tử Hạ thuận miệng nói: “Biết lỗi là tốt, tôi còn làm cảnh sát sẽ bảo người phạt nặng anh đấy.”
Hắn cứng nhắc hỏi lại: “Cô vừa nói…”
Nhận thức được vấn đề đã không thể quay ngược thời gian, Cao Tử Hạ lấp liếm bằng vấn đề khác: “Tôi từng, từng tập một vai diễn là cảnh sát.”
Cao Tử Hạ vừa thở ra một hơi đã nhận ra một chuyện nghiêm trọng khác, lập tức lên tiếng: “Đoạn đường này thật lạ, anh muốn đi đâu nữa sao?”
“Đến nhà ba mẹ tôi, chào hỏi.” Lời phát ra từ miệng Lam Vũ Hàn cực kỳ nhẹ nhàng.
Như khúc ca cuối cùng đưa tiễn Cao Tử Hạ về với đất mẹ, cô ngạc nhiên không nói nên lời, trong lòng dâng trào cảm giác lo lắng.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Quà, tôi chưa chuẩn bị quà.”
“Đều là người cùng một nhà, cần gì thứ đó?” Hắn xoay đầu nhìn, ánh mắt ngập tràn ý cười.

Biểu hiện gần đây của Lam Vũ Hàn thật sự bất ổn, quá khác biệt.

Từng hành động, lời nói khiến cô cảm nhận được tâm ý, ban đầu còn lấy lý do này nọ để thuyết phục bản thân đó là hiểu lằm, dạo gần đây Cao Tử Hạ còn thấy khó tin với lý do mình đề ra.
Xe của bọn họ giảm tốc, cánh cổng chậm rãi mở ra đón chào cậu chủ nhỏ quay trở về.

Cao Tử Hạ trố mắt nhìn sự sa hoa sang trọng của nơi đây, con đường rộng thênh thang dẫn vào ngôi nhà phía trước, đài phun nước phản chiếu hình ảnh của những chú chim bay lượn trên bầu trời, hàng người đứng nghiêm túc ở phía trước thể hiện được bao nhiêu phần khí thế, gia cảnh ở thế giới cũ không thể so với nơi đây.
“Không thể đùa được mà.” Cao Tử Hạ thu lại ánh mắt thất thố.
“Em thích nơi này sao?” Hắn tiếp tục nói “Có thể ở lại vài ngày.”

Cô thấy lời đề nghị này không tồi, làm thân với trưởng bối tăng thêm tính nhiệm của bạn thân, mặc dù sẽ không gắn bó lâu dài.

Lam Vũ Hàn để lộ đôi chân dài, mái tóc được vuốt gọn gàng, ánh sáng chiếu đến khuôn mặt rạng ngời tràn đầy sức sống.

Đôi mắt sắc sảo trông rất có hồn, hàng mi khẽ lây động đem sức sống mãnh liệt.

Hắn đi vòng qua phía còn lại mở cửa xe, cẩn thận đưa tay ra cho Cao Tử Hạ nắm lấy.

Cô nhỏ giọng: “Chúng ta xây dựng hình tượng có chút không phù hợp.”
Lam Vũ Hàn nhịn không được cười một cái: “Đừng nói linh tinh.”
“Tôi nói thật mà.” Cô nhíu mày nhìn hắn.

Cao Tử Hạ cảm thấy những chiếc váy quả thật không có chỗ chê, thường ngày ưu tiên quần ống rộng, chủ yếu quần dài.

Ngày hôm nay cũng vậy, chiếc quần jean vừa vặn khoe trọn vòng ba mà thời gian qua cô đã khổ luyện, chiếc áo thun ba lỗ ôm sát cơ thể điểm nhấn là chiếc eo thon tạo thành đồng hồ cát.

Ngày đầu ra mắt, Cao Tử Hạ cảm thấy nên mặc đầm liền, tốt nhất qua đầu gối, thể hiện được cái bản chất tiểu thư thì ổn hơn.

Lam Vũ Hàn thì hay rồi diện nguyên bộ âu phục đắt tiền, giày da bóng loáng, đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng.

Bọn họ cùng nhau đi vào trong, hàng người hai bên nghiêm túc cuối chào.

Vừa vào đã nhìn thấy mọi người tụ họp ở chiếc bàn dài, có vẻ như đang dùng bữa.

Cái đặc sắc hơn còn phải kể đến Diên Ảnh, cô ta làm gì ở đây chứ?
Lam Vũ Hàn mặc dù đã nhìn thấy nhưng không để tâm đến hạt bụi đó, hành động vô cùng thản nhiên kéo ghế cho vợ mình.
Cô cuối người bình tĩnh mở miệng: “Con là Cao Tử Hạ, con gái lớn nhà họ Cao, rất vui khi gặp mọi người ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui