Sau đó ngồi yên lặng chăm chú quan sát, Lam Vũ Hàn đang cố gắng dựa vào bức tường để đứng dậy, nhìn thấy không ít lần hắn suýt té ngã rồi thật sự té ngã xuống mặt sàn cứng ngắt.
Mỗi lần như thế Lam Vũ Hàn đều nhìn về phía cô, như vậy mới có thể biết cô có ghê tởm dáng vẻ hiện tại của hắn không.
May mắn là đôi mắt kia chúa cả bầu trời lo lắng, đau xót thay mỗi lần hắn té ngã.
Muốn ngày ngày được Cao Tử Hạ tiếp thêm động lực nhưng Lam Vũ Hàn thay đổi ý định rồi, dáng vẻ như đang bị tra tấn kia, hắn không thể nhìn thêm.
Lam Vũ Hàn chính là người cảm nhận nỗi đau da thịt chứ không phải cô, Cao Tử Hạ ngồi đó làm hắn có thêm một nỗi đau đặt ở ngay tim, thật không nỡ.
“Chúng ta nghĩ mười phút.” Lưu Hạo Bình đỡ Lam Vũ Hàn đến sofa, những bước chân chập chững như trẻ mới tập đi.
Cao Tử Hạ lập tức nhìn đến những vết đỏ trên tay do ngã mà thành, cô biết lý do hắn hay mặc áo dài tay rồi, đó không phải sở thích mà cô hay nghĩ.
Muốn mạnh mẽ trước mặt người khác sao?
Lưu Hạo Bình hiểu ý lập tức lên tiếng giải thích: “Qua mấy ngày sẽ tan thôi.”
“À.” Cô di dời tầm mắt.
Tối hôm đó, hắn không dùng lại căn phòng ở tầng trệt mà quay về căn phòng trước đó trên tầng một, cạnh bên phòng Cao Tử Hạ.
Hắn căn dặn Thạch Lý dọn dẹp sạch sẽ căn phòng mà Diên Ảnh bước vào, bản thân cảm thấy khó chịu vì xuất hiện mùi khó ngửi, thứ không sạch sẽ.
Những thứ trước đó đem xuống đều bị vứt bỏ không sót cái nào.
Lam Vũ Hàn dành một buổi tối để xem sơ yếu lý lịch của đại tiểu thư nhà họ Cao, câu nói phát ra từ miệng cô nó khiến hắn càng tin tưởng vào sự nhận định của bản thân nhiều hơn.
“Đã quen rồi sao?” Hắn khẽ cười tự nói với chính mình.
Ngồi trong phòng với ánh sáng mập mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ, hắn ngồi đọc kỹ càng những sự kiện trải qua trong đời người tên Cao Tử Hạ.
Sau cái chết của vợ trước, Cao Tử Chung lập tức dẫn một người phụ nữ khác về, còn có đứa bé bảy tuổi, cách Cao Tử Hạ một tuổi.
Cô sống trong im lặng, mọi thông tin đều chỉ ra rằng đại tiểu thư nhà họ Cao ít khi xuất hiện trong các buổi tiệc hay cùng Cao Tử Chung ra bên ngoài.
Trước khi được gả cho hắn, Cao Tử Hạ là một nhân viên văn phòng, cuộc sống gói gọn trong vòng lặp từ nhà đến công ty.
Tài khoản duy trì bởi con số thấp đến bất ngờ, giống như một kẻ bị bỏ rơi chẳng ai đề cập đến.
Tính chất của hai việc hoàn toàn khác xa, Cao Tử Hạ chưa từng được nhắc đến dù chỉ là báo lá cải, chưa từng bị chỉ trích vì dùng tiền hoang phí vốn dĩ tài khoản không có nổi năm triệu, càng chưa từng dùng tiền để thể hiện bản thân.
Lam Vũ Hàn nhắm hờ mắt, vui sướng không ngui.
Mỗi ngày mỗi ngày, hắn tìm được sự trùng hợp trên con người tên Cao Tử Hạ, một người mà hắn thích, cực kỳ thích.
Hắn không muốn Cao Tử Hạ làm thế thân cho người đó, nên cẩn trọng xem xét mọi thứ, không muốn bất kỳ sự nhầm lẫn nào ở đây.
Những ngày sau đó nữa, Cao Tử Hạ quay lại lớp học hoàn thiện chính mình, những tin tức về cô vẫn còn đó, hai luồng ý kiến tranh cãi dữ dội.
Cả ngày mệt mỏi với việc thay đổi nhiều sắc thái trên khuôn mặt, tối ngồi xem tin tức với Lam Vũ Hàn.
Hắn thu thập thêm nhiều bằng chứng, đến hiện tại có thể xác nhận Cao Tử Hạ là người mình chờ đợi bấy lâu nay.
Lần gặp tai nạn này đối với Lam Vũ Hàn không có gì to tát, đều xứng đáng.
Một tuần sau tay của Cao Tử Hạ khỏi hoàn toàn, ba tháng tiếp theo Lam Vũ Hàn đã có thể đi lại bằng chính đôi chân của mình.
Sau tai nạn khiến Lam Vũ Hàn áp lực, căng thẳng kéo dài mới dẫn đến không còn nghe thấy, hắn không tính là nghiêm trọng.
Chính vì thế mà ông bà Lam mới quyết định cho người đến bầu bạn, không lui tới một thời gian dài, công việc cũng tạm gác sang một bên.
Hàng ngày kết hợp với đơn thuốc bác sĩ chỉ định, tai hắn dần dần khôi phục.
Đến hiện tại, một bên đã nghe thấy âm thanh của bản thân và mọi người, tương lai vẫn phải đi tái khám theo định kỳ.
Cao Tử Hạ đi bên cạnh Lam Vũ Hàn, trên tay là kết quả của lần tái khám.
Nhìn hắn dần dần khởi sắc có da có thịt, cô đột nhiên cảm thấy yêu đời hẳn.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt đầu tiên, hắn như đứng ở trong bóng tối từ xa nhìn ngọn đèn đường duy nhất, cơn mưa rỉ rả mang theo cảm giác lạnh buốt.
Chẳng còn giữ một chút hy vọng nào nữa, muốn ngọn đèn đó hoà vào bóng tối, bị cái nhạt nhẽo đen ngòm nuốt chửng.
Hiện tại đã khác xa, theo cảm nhận của cô là vậy.
Hắn chán trường nói: “Tôi nghĩ đã lâu, sắp phải quay về vị trí ban đầu.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi, là người lớn không được lười biến.” Cao Tử Hạ cười châm chọc sau đó tiếp tục nói “Chiều nay tôi có buổi thử vai, bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...