Dẫn Lửa Thiêu Thân


“Không cần.” Hắn nhấc đũa tiếp tục nói “Đợi người dậy làm phần khác, đừng làm phiền.”
Giọng điệu khác xa so với ngày thường, Thạch Lý không hiểu nổi, là “Người” trong lời nói không có mặt nên mới vậy, hay Lam Tổng vốn dĩ chẳng lạnh lùng như dáng vẻ bên ngoài?
Đến lúc Cao Tử Hạ thức giấc quản gia đã đóng kín cửa phòng, ai lại thức đến hai giờ sáng.
Nhìn thức ăn được đậy kín ở trên bàn cô tự biết hâm nóng, tay nghề của quản gia vẫn như mọi khi nhưng còn thiếu một thứ, ma bệnh không xuất hiện mùi vị giảm đi một tầng.
Từ khi xuyên không ngoại trừ ấm ức tức giận ra, ma bệnh chính là người thân duy nhất cô đối mặt, người thân trên danh nghĩa sau một năm phải kết thúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cao Tử Hạ còn nằm dài trên giường, Lam Vũ Hàn đã đọc tài liệu thư ký riêng gửi đến.
Thời gian này hắn tự cho phép bản thân nghỉ ngơi nên không đụng vào bất cứ cái gì liên quan đến công việc, lần này thư ký gửi tin nhắn đến liên tục, nhất định có chuyện quan trọng.
Tài liệu gửi đến là đường link đính kèm được đăng tải từ nhiều ngày trước, hình ảnh tài khoản giả mạo Cao Tử Hạ được cập nhật liên tục, góc chụp chính diện là do người khác chụp, Lam Vũ Hàn nhận ra khung cảnh trong vài bức ảnh.
Có lúc là tập thể dục bị bắt gặp, có lúc đang đi trên đường, người đó tự nhận mình là Cao đại tiểu thư có cuộc sống sang chảnh, được người chồng sau tai nạn sủng lên tận trời.


Cố ý lôi kéo những người khác để nhận lại lời miệt thị, tình hình đang chuyển biến về hướng xấu.
Cao Tử Hạ dần dần trở thành cô gái ăn chơi tiêu sài phung phí, nhờ có đoạn clip được trích xuất khiến cô nổi tiếng, cứu vớt vài phần.

Cuộc tranh cãi nổ ra, một số bênh vực đến điên cuồng, một số chẳng tiếc lời chửi rủa.
Đặc biệt tấm ảnh Cao Tử Hạ nắm tay Lưu Hạo Nhiên bị thêu dệt thành con riêng của Lam Vũ Hàn, hắn đọc đến đây cảm thấy thú vị không ít.
Vốn dĩ Lam Gia kín tiếng chưa từng sôi nổi như vậy, Cao Tử Hạ đã gả vào Lam Gia đương nhiên không thể nói là người ngoài.
Thư ký riêng gửi tin nhắn đến: “Lam Tổng, có cần cho người đè tin tức xuống không?”
“Chưa đến lúc, tôi muốn xem người đứng phía sau.” Hắn gửi tin nhắn xong gập laptop rời khỏi phòng.
Phải ngăn cản Cao Tử Hạ ra khỏi nhà, tránh để đối phương có thêm nguồn ảnh.

Hắn ngồi đợi ở ngoài phòng khách ước chừng ba mươi phút, bóng dáng cô mới rời khỏi phòng.
“Hôm nay anh dậy sớm thế, không ngủ thêm sao?” Cô chạy đến trước mặt hắn mở miệng.
“Trong người không khỏe.” Hắn điềm tĩnh thốt ra mấy từ.
Sắc mặt Cao Tử Hạ trở nên khó coi, nhìn vào còn chẳng biết ai mới chính là người không được khỏe ở đây.


Cô đưa tay chạm nhẹ lên trán hắn, nhiệt độ vẫn bình thường thì thờ phào một hơi nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, nhìn thấy người trước mặt có thêm một vết thương, Cao Tử Hạ không thoải mái trong lòng, sau vụ tai nạn hắn đã chịu đựng quá nhiều rồi.
“Tôi gọi bác sĩ Lưu đến sớm một chút.”
“Như thế rất phiền.” Hắn nhìn đến phía cửa tiếp tục nói “Hôm nay, cô đừng ra ngoài.”
Cô lập tức đồng ý lời đề nghị: “Được, anh về phòng nghỉ đi, để cửa phòng mở có chuyện dì Lý còn biết đường.”
Lam Vũ Hàn giữ đúng lời để cửa phòng mở, đứng bên ngoài nép sang một bên tận mắt nhìn thấy hắn cực nhọc leo lên giường, đến khi yên phận đắp chân thì cô mới chịu rời đi.
Nếu đã không thể ra bên ngoài thì lên phòng tập mấy bài đơn giản ở không gian hẹp, sau khi cảm thấy đủ thì tắm một lần nữa rồi xuống nhà, mong ngóng Lưu Hạo Bình đến.
Thạch Lý ra bên ngoài làm sạch con đường dẫn vào nhà, tưới nước cho hoa, chuẩn bị nấu bữa sáng mà Cao Tử Hạ vẫn úa tàn ngồi lỳ ở một chỗ.
Bà ta len lén đứng bên cạnh, cất giọng hỏi hỏi: “Cô làm sao vậy, hôm nay không đi tập thể dục, sắc mặt cũng không tốt.”
“Không có việc gì đâu dì Lý.” Cao Tử Hạ đột nhiên nhớ ra lập tức hỏi “Hôm qua anh ta có dùng bữa chiều không?”
“Có dùng, xảy ra vấn đề gì sao?” Thạch Lý lo lắng hỏi lại.
“Anh ấy nói trong người không khỏe, không biết trước đó có bệnh án gì không nữa.” Cao Tử Hạ phóng đại mà suy đoán, không thể nghĩ một cách đơn giản nên cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Quản gia bị lây nhiễm, buổi sáng đợi bác sĩ Lưu đến cả hai cứ thấp thỏm không yên.
Lam Vũ Hàn ngủ một giấc dài, đến khi thức dậy dùng bữa sáng cùng với Cao Tử Hạ không có một chút gì gọi là khó chịu.
Vị cứu tinh Lưu Hạo Bình đã đến, ngày hôm nay được tiếp đón đặc biệt nhiệt tình.

Vừa đặt mông xuống ghế đã phải kiểm tra sức khỏe cho Lam Vũ Hàn, sau khi xác nhận mọi thứ vẫn bình thường mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghiêm túc nói: “Vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát.”
“Nhất định sẽ đi.” Cao Tử Hạ lập tức đáp.
Lam Vũ Hàn tiếp lời: “Hết tuần cũng đến thời gian kiểm tra định kỳ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui