Dạo này mình bận quá nên không có thời gian edit đều, nhưng mình sẽ có gắng để post 4 chương/tuần. Mong mọi người thông cảm nhé!!!
Chương 67.
Dư Đông Huy đã nhìn trúng vào vùng đất Tây Sơn này từ lâu, vì hắn biết nơi này núi non phong cảnh rất đẹp, thích hợp để khai phá làm nơi du lịch. Cho nên vài năm trước hắn đã mất rất nhiều công sức mới lấy được hạng mục này về tay, sau đó bắt đầu xây dựng thành ôn tuyền sơn trang dùng làm nơi nghỉ mát. Thành công này đã khiến cho Dư Đông Huy hết sức hưng phấn, hắn thậm chí vào thời điểm xây dựng xong còn đi mời cả người của hiệp hội thiên sư tới xem giúp phong thủy, để chắc chắn được đây chính là một nơi phong thủy tốt.
Quá trình xây dựng sơn trang không hề thuận lợi, công trường luôn xuất hiện một ít chuyện kì quái, lúc ấy công nhân đều truyền tai rằng là do bọn hắn đắc tội với sơn thần ở đây. Làm cho cả quãng thời gian này không ai dám khởi công tiếp, khiến cho Dư Đông Huy cũng phải sợ hãi. Nhưng hạng mục này đã tiêu tốn quá nhiều tâm huyết và tiền tài, nên hắn vô cùng tức giận khi biết mọi người bãi công, mà càng vì thế thì hắn lại càng quyết tâm phải xây dựng sơn trang cho bằng được, và bỏ ngoài tai những lời đồn đãi. Tiếp đó những sự kiện thần quái càng lúc càng xảy ra nhiều hơn, tuy cho tới bây giờ chưa từng có ai bị thương tổn, nhưng lại khiến cho lòng người hoảng sợ, kéo theo công trình tiến hành khó khăn hơn. Lúc đấy Dư Đông Huy bỗng nhiên suy nghĩ lại, có thể hay không là do nhóm yêu quái ở nơi này làm loạn, sợ bị hắn quẫy nhiễu nơi tu luyện của chúng mà chạy tới quấy rối, hi vọng sơn trang không được suôn sẻ xây dựng.
Thương hội Lâm Tuyền cùng với hiệp hội thiên sư có mối quan hệ rất sâu xa, mà Dư Đông Huy lại là người của thương hội cho nên hắn biết sự kiện yêu quái này là có thật, và không hề lấy làm kì quái. Từ khi yêu quái và nhóm người thiên sư đạt thành hiệp nghị, nhóm yêu quái rất ít khi đến quẫy nhiễu sinh hoạt của nhân loại, dù cho yêu quái sinh sống ở trong thành phố cũng rất quy củ, không ra tay làm thương tổn tới bất cứ ai. Thế lực của hiệp hội thiên sư rất lớn, mà nơi này lại gần với thành phố Lâm Tuyền, cho nên yêu quái ở Tây Sơn chưa từng gây ra chuyện gì cũng là điều dễ hiểu.
Công trình lúc nãy đã tiến hành được một nửa, lúc này mà muốn đình chỉ lại thì đối với Dư Đông Huy là chuyện không thể nào. Dù biết là mình bị yêu quái quấy nhiễu, hắn cũng không có ý định thu tay. Nhìn yêu quái trên núi Tây Sơn vẫn luôn chỉ áp dụng mấy hành vi làm loạn nho nhỏ, ý đồ muốn ngăn cản kiểu này đương nhiên là Dư Đông Huy hiểu rất rõ, hắn cảm thấy bọn yêu quái ở đây chỉ là một đám nhút nhát sợ phiền phức mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận trước sau, Dư Đông Huy không do dự nữa, hắn lập tức liên hệ với người của hiệp hội thiên sư. Sau đó nói công trường của bọn hắn gặp phải yêu quái quấy rầy, mời hiệp hội thiên sư cử người tới xử lý. Người của hiệp hội thiên sư đến rất nhanh, ở trong phạm vi sơn trang bày ra trận pháp ngăn cản yêu quái tiếp cận. Thừa cơ hội này, Dư Đông Huy đã không làm thì thôi, mà đã làm là phải làm đến cùng. Hắn bắt đầu tung ra lời đồn là sơn trang bọn hắn chính là do người của hiệp hội thiên sư dựng lên, ý đồ để tránh cho bọn yêu quái lại ra tay đối với sơn trang lần nữa.
Giống với suy nghĩ của hắn, nhóm yêu quái quả nhiên bị lừa, thêm nữa lại có trận pháp trợ giúp, cuối cùng không có yêu quái nào dám đến làm loạn ở sơn trang tiếp. Sơn trang theo như kế hoạch ban đầu mà được xây dựng thành công, nhưng chỉ là không ngờ nhóm yêu quái vẫn chưa chết tâm, vào đúng thời gian bọn hắn khai trương không được bao lâu, thì chúng nó lại ra tay làm cho khách tới du lịch bị hôn mê.
Bạch Diệc Trạch đẩy cửa đi vào, lúc cậu rời đi không có ai để ý, thậm chí đợi tới khi cậu quay lại vẫn chẳng ai biết. Giờ phút này tất cả mọi người đều đem tinh thần tập trung ở trên người Dư Đông Huy và con sóc nhỏ đang tranh cãi. Một người, một yêu không ai nhường ai, nghe ai nói cũng đều thấy có lý, nhưng mà lại không ai có chứng cứ để chứng minh.
Vẻ mặt Bạch Diệc Trạch không chút thay đổi, làm người ta không nhận ra được cảm xúc của cậu như thế nào. Mọi người chỉ thấy cậu ôm hai cái cặp hồ sơ lớn, sau khi đóng lại cửa phòng hội nghị thì đi về phía chiếc bàn.
“Em làm sao vậy?” Sở Mặc không để ý tới Dư Đông Huy và con sóc kia, mà người anh chú ý chính là Bạch Diệc Trạch. Từ khi thấy cậu quay lại, anh thấy mặt cậu lạnh lùng là đã biết cậu đang tức giận rồi, cho nên anh mới ân cần hỏi han.
Vừa rồi lúc cậu rời đi anh cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Bạch Diệc Trạch không đồng ý, bởi vì chuyện sơn trang cùng với nhóm yêu quái này cũng không có quan hệ gì với anh cả. Nhưng mà chuyện Lý Đức Hải bị hôn mê, chỉ sợ nếu chuyện này một khi chưa có được kết luận rõ ràng thì anh sẽ không thể rời đi. Còn đối với chuyện mọi người ầm ĩ tranh cãi, anh cũng không để ý gì nhiều, mà tất cả tập trung đều dồn vào cánh cửa để đợi Bạch Diệc Trạch quay về. Nhưng đợi tới khi cậu quay về, Sở Mặc lại thấy trên tay cậu có hai tập hồ sơ lớn, khiến cho anh rất tò mò.
Đương nhiên Sở Mặc vẫn quan tâm tới tâm tình không tốt của cậu hơn.
Bạch Diệc Trạch cũng không trả lời vấn đề của Sở Mặc, cậu cầm hai tập văn kiện ở trên tay vung lên, chuẩn xác không có chút sai xót nào mà ném thẳng tới trước mặt Bạch Diệc Phong. Sau đó Bạch Diệc Trạch kéo ghế ra ngồi xuống, cả một quá trình cậu không nói một câu, nhưng Bạch Diệc Phong lại hiểu được ý tứ của cậu, đó là anh tự xem rồi làm đi!
“Bốp” Một tiếng trầm đục vang lên, cũng đồng thời làm cho cuộc tranh cãi giữa một người, một yêu không hẹn mà cùng ngậm miệng lại. Tiếp theo đó, tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung nhìn vào đống văn kiện ở trên mặt bàn.
Bạch Diệc Phong cũng không để ý tới sự vô lý của em trai, hắn cũng thuận tay cầm tập văn kiện trên bàn lên lật xem vài trang, nhưng càng xem thì sắc mặt hắn lại càng thay đổi.
Mọi người tò mò nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phong, không biết đây là văn kiện gì mà lại khiến cho phó hội trưởng của hiệp hội thiên sư phải tức giận như vậy. Sau khi đọc xong một tập văn kiện, Bạch Diêc Phong lại đặt xuống rồi cầm tập còn lại lên xem. Mãi cho tới khi xem xong cả hai tập văn kiện, đột nhiên áp suất ở trong phòng thấp xuống, làm cho cả phòng hội nghị không ai dám thở mạnh.
“Dư Đông Huy!” Sắc mặt Bạch Diệc Phong xanh mét, hắn đem tất cả tư liệu ném lên trên người Dư Đông Huy hỏi: “Hiệp hội thiên sư từ khi nào thì tuyên bố với bên ngoài mảnh đất Tây Sơn này là của chúng ta hả?” Dư Đông Huy cảm thấy chuyện lớn không ổn, trước kia hắn rất tự tin là bởi vì chuyện bịa đặt này đã được hắn xử lý rất sạch sẽ. Lời đồn vớ vẩn chỉ là điều vô căn cứ, không có chứng cứ thì đâu làm nên được chuyện gì. Cho dù là yêu quái có nói rách miệng thì cũng chẳng có người nào tin tưởng, nên hắn mới dám tự tin là không có chuyện gì.
Sơn trang của bọn hắn có chỗ dựa là hiệp hội thiên sư, đây đều là do nhóm yêu quái tự cho là đúng mà nghĩ thế thôi, chuyện này sao trách được bọn hắn. Chuyện chiếm địa bàn càng không thể nào là thật, mảnh đất này đã được phê duyệt, hơn nữa nhóm yêu quái này còn làm người bị thương, nên chỉ có nước là chờ thiên sư thu thập mà thôi.
Chẳng lẽ sự việc bị bại lộ rồi sao? Dư Đông Huy nhìn tài liệu Bạch Diệc Phong ném tới rồi phán đoán, nhưng ngay lập tức hắn đã phủ định lại ý nghĩ vừa rồi. Hắn đã sớm đem mọi chứng cứ đi tiêu hủy không còn một mảnh, những thứ tư liệu này tuyệt đối không phải là thật. Huống hồ em trai của phó hội trưởng chỉ đi ra ngoài một lúc, làm sao có thể trong thời gian ngắn mà tìm ra chứng cớ được.
Dư Đông Huy mang theo một tia hi vọng, hai tay run rẩy mở tập hồ sơ ra xem. Tiếp sau đó hắn liền trợn trắng mắt — hai tập hồ sơ này chính là những tư liệu bao gồm toàn bộ quá trình xây dựng sơn trang từ trước đến nay. Trong đó còn có những chuyện bẩn thỉu mà hắn đã làm, những tài liệu này tuyệt đối có thể lấy ra làm chứng cứ chứng minh lời của tiểu yêu kia nói một chữ cũng không sai. Nghiễm nhiên chứng tỏ chuyện bọn hắn lấy hiệp hội thiên sư ra làm chỗ dựa, sau đó chiếm lấy địa bàn của nhóm yêu quái ở núi Tây Sơn.
“Bạch, phó hội trưởng Bạch!” Dư Đông Huy run rẩy, lập tực đối với Bạch Diệc Phong nói: “Tôi, hãy để tôi giải thích….”
“Câm mồm!” Bạch Diệc Phong lạnh lùng ngắt lời của Dư Đông Huy nói: “Chứng cớ đã vô cùng xác thực, anh còn có gì để giải thích!”
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Trạch, anh không biết Bạch Diệc Trạch làm sao lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã tìm được chứng cứ đầy đủ để chứng minh, và kết tội Dư Đông Huy. Mà Bạch Diệc Trạch lại trông cứ như chẳng hề liên quan gì tới mình, chỉ thấy cậu thờ ơ chơi với mấy đầu ngón tay của mình, mặc kệ mọi người đang đứng ở trong phòng.
Vừa rồi Bạch Diệc Trạch thấy một người một yêu cứ tranh cãi, không biết được ai đúng ai sai, nên cậu mới vụng trộm đi ra bên ngoài sơn trang, sau đó gọi thỏ yêu của liên minh tới trợ giúp. Đợi tới khi nó mang toàn bộ tư liệu của sơn trang tới, thì cậu mới quay lại.
Lúc trước cậu đem nhóm tiểu yêu hợp lại, hứa hẹn sẽ bảo vệ bọn nó được an toàn ở trong thành phố Lâm Tuyền, mà điều kiện để trao đổi chính là bọn nó phải giúp cậu đi thu thập những tư liệu mà cậu muốn. Nhưng bất ngờ ngoài dự liệu, đó là dựa vào thân phận tiểu yêu này của bọn chúng lại chính là ưu điểm rất thuận tiện, mỗi tư liệu được thu thập rất cặn kẽ rõ ràng và tỉ mỉ. Dần dần các tình báo của Lâm Tuyền đều được chúng thu thập rất đầy đủ, hiện tại bọn chúng đã thành lập thành một cơ quan dữ liệu chứa đựng mọi thông tin khổng lồ của cả thành phố.
Mặc dù Tây Sơn cách xa Lâm Tuyền một chút, nhưng tính ra thì vẫn thuộc trong phạm vi của Lâm Tuyền, cho nên sự kiện xây dựng sơn trang lớn như vậy đối với liên minh tiểu yêu kia mà nói thì đó chỉ là chuyện rất đơn giản, tất cả thông tin đều đã được bọn chúng ghi vào trong tình báo. Nếu không biết ai đúng ai sai, Bạch Diệc Trạch đương nhiên sẽ nghĩ ngay tới liên minh tiểu yêu này, chỉ cần lấy tư liệu ra xem một chút là đã biết chuyện gì đã xảy ra rõ ràng.
Thỏ yêu được Bạch Diệc Trạch gọi đến, sau khi nghe nói là có nhân loại cùng với yêu quái bọn nó tranh cãi, thì nó đã lấy tốc độ nhanh nhất đi lấy những tư liệu mà Bạch Diệc Trạch cần. Bạch Diệc Trạch chỉ cần dở vài trang xem qua, là đã biết ngay có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm qua khi cậu cùng với nhóm báo yêu gặp mặt, thấy được địch ý mà bọn nó đối với nhân loại, cậu đã đoán được ngay ý đồ mà bọn chúng muốn làm. Sau đó lại thấy bọn nó chỉ muốn làm Lý Đức Hải hôn mê chứ không gây ra thương tổn gì, thì cậu lại càng khẳng định được báo yêu kia chắc hẳn là do bất đắc dĩ nên mới làm thế. Mà mực đích thật sự của nó chính là muốn làm lớn chuyện, để khiến cho buôn bán của sơn trang bị tổn thất.
“Sóc nhỏ, chuyện này là do người của hiệp hội thiên sư chúng ta lơ là, nên mới khiến cho Dư Đông Huy có chỗ trống mà ra tay. Ta ở đây đồng ý thay mặt hiệp hội thiên sư đứng ra giải thích với các ngươi” Bạch Diệc Phong hạ giọng nói với sóc nhỏ: “Đến chiếm địa bàn của các ngươi ở núi Tây Sơn là do chúng ta sai, nếu như yêu quái các ngươi và thiên sư đã có ước định thì chúng ta không nên tùy ý xây dựng sơn trang ở đây. Nơi này linh khí rất tốt, thích hợp để tu luyện, cho nên nếu xây xựng sơn trang ở đây thì quá lãng phí rồi. Dư Đông Huy ỷ vào mình là người của hiệp hội thương nhân nên mới có thể không làm theo trình tự mà chiếm được giấy phép xây dựng. Nhưng chúng ta lại không phát hiện ra vấn đề này từ sớm, để ra tay ngăn cản việc xây dựng sơn trang. Chẳng qua chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ chúng ta đồng ý đứng ra chịu trách nhiệm, và đền bù lại tổn lại cho các ngươi”
Bạch Diệc Phong thở dài, lần này là bọn hắn đuối lý. Nhóm yêu quái này từ đầu tới cuối đều tuân thủ ước định, cho tới bây giờ cũng chưa từng thương tổn tới con người. Dù bị dồn tới mức này, bọn nó cũng chỉ làm hôn mê mỗi một người đó là Lý Đức Hải, dựa vào điểm này đã đủ để khiến cho Bạch Diệc Phong cảm thấy hổ thẹn. Sự tình bỗng nhiên phát triển thành như vậy, bọn hắn giống như không còn mặt mũi nào mà đi đàm phán điều kiện với nhóm yêu quái, chỉ đành phải kí gửi hi vọng, mong sao cho sự kiện này sẽ được hóa giải trong hòa bình.
Mà sự tình tựa hồ so với trong tưởng tượng còn phiền phức hơn, thiên sư cùng với yêu quái đã có hiệp nghị. Để cho hai bên cùng chung sống trong hòa bình, nhóm yêu quái trong rất nhiều năm qua cũng chư từng gây ra chuyện gì lớn cả, trong khi thiên sư bọn họ tuy nói có thực lực lớn mạnh, nhưng lại luôn muốn dùng công phu để cưỡng chế. Nên nếu giờ muốn bắt bọn họ ngậm miệng vĩnh viễn, chỉ sợ chẳng may để chuyện lọt ra ngoài sẽ tạo thành mâu thuẫn lớn giữ yêu và người. Vậy thì hòa bình sẽ bị phá vỡ ngay lập tức, đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn.
Cho nên trước mắt chỉ có thể trấn an, làm cho yêu quái ở Tây Sơn này vừa ý, thì mới có thể triệt để trừ bỏ đi mối tai họa ngầm.
“Có thể mang ta đi gặp báo yêu đại nhân ở trong miệng của người vừa nói tới không?” Bạch Diệc Phong nói tiếp với sóc nhỏ: “Chuyện này nếu muốn giải quyết, thì ta phải cùng với lão đại của ngươi nói chuyện mới được. Hơn nữa để tránh cho người vô tội bị liên lụy, ta hi vọng các ngươi có thể để cho người này tỉnh lại trước đã, sau đó chúng ta sẽ từ từ thương lượng cách giải quyết”
Sóc nhỏ hơi chút kinh hãi mà nhìn Bạch Diệc Phong, nó không thể tưởng tượng được Bạch Diệc Phong lại có thể lý giải được tình cảnh bọn nó, hơn nữa lại còn đồng ý đi giải quyết vấn đề này. Điều này đã khiến cho sóc nhỏ cảm thấy rất vui mừng, nhưng nếu tùy tiện để nó đem nhân loại, nói đúng hơn là thiên sư lợi hại này đến gặp lão đại thì nó lại có chút do dự. Theo bản năng nó liếc mắt nhìn Bạch Diệc Trạch một cái, hi vọng cậu có thể giúp nó.
Nhưng Bạch Diệc Trạch lại hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào, làm sóc nhỏ nhất thời không biết làm sao. Rồi nó lại nghĩ tới thái độ của Bạch Diệc Phong vừa rồi cũng rất tốt, lại còn là anh trai của dẫn linh sư đại nhân, cho nên nó cảm thấy vẫn có thể tin tưởng được. Ngay lúc sóc nhỏ muốn nói đồng ý với yêu cầu của Bạch Diệc Phong, thì một âm thanh nghiêm khắc xuất hiện ở trong phòng hội nghị.
“Sóc nhỏ, đừng để lời ngon tiếng ngọt của nhân loại lừa gạt!”
Mọi người sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng xem âm thanh kia là ai, thì một người vạm vỡ không biết từ đâu đã xuất hiện ở ngay trong phòng hội nghị. Người nọ tùy ý đi tới bàn, sau đó kéo ghế ra và ngồi xuống đối diện với Bạch Diệc Phong.
“Xin chào tiên sinh báo yêu, ta là phó hội trưởng của hiệp hội thiên sư – Bạch Diệc Phong” Bạch Diệc Phong ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, đã đoán được ngay người này chính là báo yêu trong bộ dáng hình người mà sóc nhỏ nhắc tới.
“Báo yêu!” Hà Dương mất bình tĩnh, kinh ngạc hỏi: “Bên ngoài sơn trang rõ ràng đã bày đặt cấm chế, người vào bằng cách nào?”
Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch vẫn ngồi trên ghế, không có bất luận hành động gì. Sở Mặc cũng chỉ tò mò nhìn lướt qua cái người mà bị Bạch Diệc Phong gọi là báo yêu một cái rồi thôi. Nhưng mà vài người khác ở đây thì lại không thể bình tĩnh được như thế, tuy nói báo yêu đang trong dáng vẻ hình người, cơ mà bộ mặt thì lại là dáng vẻ hung thần ác sát, điều này đã nói lên dấu vết của thú vật, chỉ sợ chính mình không cẩn thận sẽ bị ngộ thương.
“Ngươi cho rằng vài mánh khóe nhỏ đó là có thể ngăn cản được ta sao?” Báo yêu khinh thường nhìn thiên sư mà nói. Dù sao thì nó cũng đã sống mấy trăm năm, mấy kĩ xảo nho nhỏ đó của thiên sư nó cũng không để vào mắt. Chẳng qua vì không muốn gây hiểu lầm, cho nên nó mới không tiếp cận sơn trang mà thôi.
Ngày hôm qua sau khi bọn nó trở về kiểm tra lại nhân số, không nghĩ tới lại thiếu mất một con sóc yêu, mà trong rừng cây lại có mấy động vật nhỏ nói chúng nó nhìn thấy sóc yêu vụng trộm chạy vào bên trong sơn trang tu luyện. Bọn chúng kiên nhẫn đợi một buổi tối cũng vẫn không thấy sóc yêu trở về, thêm nữa ở sơn trang lại có mấy tên thiên sư đến, vì lo lắng cho sóc yêu gặp chuyện không may, mà nó lại là thủ lĩnh nên phải gánh tránh nhiệm đi vào sơn trang tìm kiếm… cũng chính vì thế mà vừa rồi thật không ngờ nó lại nghe được tất cả cuộc đối thoại.
“Phó hội trưởng Bạch!” Báo yêu cười lạnh, nhấn mạnh vào chữ phó: “Ta sẽ không thương lượng với các ngươi. Nếu các ngươi có thành ý thì để cho ta gặp hội trưởng hội thiên sư của các ngươi. Để cho hắn tự mình tới giải thích với ta, sau đó chúng ta sẽ từ từ nghĩ ra biện pháp giải quyết!”
Mấy ngày liên tiếp bị nhân loại chèn ép, báo yêu đã kìm nén một bụng hỏa, nhưng vì đại cục nên nó mới không xung đột chính diện với hiệp hội thiên sư. Hiện tại đã có chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa chứng cứ còn được lấy từ nhân loại, ai đúng ai sai đã rất rõ ràng rồi. Giờ thiên sư muốn áp chế chuyện này đã là chuyện không thể.
Cuối cùng cũng đến phiên bọn nó đề xuất ra yêu cầu với hiệp hội thiên sư, đem toàn bộ những thời gian chịu uất ức của bọn nó ở đây ra đòi lại.
“Để cho hội trưởng tới gặp ngươi, ngươi đùa cái gì vậy hả!” Tề Vũ cảm thấy vô cùng tức giận mà đập bàn. Lần này cho dù bọn hắn có sai, nhưng đòi hỏi của bọn yêu quái này cũng hơi quá đáng rồi. Hội trưởng hiệp hội thiên sư đâu phải là một chức vị bình thường, hơn nữa cũng rất ít khi xuất hiện ở trong hiệp hội. Chủ trì mọi sự việc ở trong hiệp hội của bọn hắn trước giờ đều là phó hội trưởng, còn bộ dáng của hội trưởng thì trừ phó hội trưởng ra, ngay cả bọn hắn từ khi bước chân vào hiệp hội tới giờ cũng chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa một người có địa vị cao như thế, sao có thể hạ thấp thân phận mà đi tới bàn bạc điều kiện với nhóm yêu quái này!
“Vậy thì không có gì để nói nữa rồi!” Báo yêu không sao cả đứng lên. Hiệp hội thiên sư đã làm sai, mà ngay cả chút thành ý này cũng không làm được, vậy thì đâu thể trách yêu quái bọn nó tự mình đi lấy lại công đạo.
Báo yêu xoay người muốn bỏ đi, sóc nhỏ cũng đã sớm chạy tới trên vai báo yêu.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, Bạch Diệc Trạch lại cảm thấy được hình như là ông trời đang muốn trêu đùa cậu ạ. Bạch Diệc Trạch cười khổ liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phong, sau đó cậu bất đắc dĩ thu lại ánh mắt.
“Đợi một chút!” Vẫn luôn ở vào trạng thái không liên quan tới mình, Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên mở miệng nói chuyện với báo yêu. Sau khi hít sâu một hơi, cậu mới nói tiếp: “Một khi đã như vậy, vậy thì nói chuyện đi!”
Hết chương 67.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...