Dẫn Linh Sư

Bạch Diệc Trạch tự hỏi bản thân mình, cậu cũng đâu phải là một người hay mang thù, nhưng hành vi lần trước của Lục Hàm đã thật sự khiến cho cậu nuốt không trôi cơn giận. Tên Lục Hàm này cũng thật có bản lĩnh, chỉ mời hắn đến bắt một oán linh thôi, vậy mà hắn lại dám hô một cái giá tiền lớn như vậy để Sở Mặc chi trả, mà quan trọng là tất cả khoản tiền này đều tính lên trên đầu cậu ạ.

Bạch Diệc Trạch đã muốn tìm Lục Hàm tính món nợ này từ lâu rồi, chẳng qua là ở nhà có Bạch Tiểu Cửu cứ nhìn cậu chằm chằm cho nên mới khiến cậu không có cơ hội mà đi trả thù thôi. Cho dù cậu có thật sự đi thì dựa theo tính tình của Bạch Tiểu Cửu, chỉ sợ nó sẽ là người đầu tiên nhảy ra ngăn cản. Tuy Bạch Diệc Trạch có khả năng cầm chắc phần thắng, nhưng cậu lại không muốn tìm phiền phức, vì vậy vẫn không nên đắc tội với Bạch Tiểu Cửu thì hơn.

Tính sổ thôi mà, cũng đâu nhất thiết phải bắt Lục Hàm đem khoản tiền này trả lại, Bạch Diệc Trạch chỉ muốn làm cho hắn không được thoải mái mà thôi. Vì dù sao thì cậu biết Sở Mặc chắc chắn đã thu được không lợi ít từ số tiền đó, chứ không phải bị hớ hênh như những gì mà cậu nhìn thấy.

Nếu giờ đem Bạch Tiểu Cửu đưa cho Lục Hàm, Bạch Tiểu Cửu chắc chắn sẽ không phản đối. Hoặc là nói, nó chỉ mong sao có thể qua nhà Lục Hàm ở mà thôi. Có điều, Lục Hàm có lẽ không biết được, đó là con sủng vật mà hắn yêu thích này đang ôm ấp một tâm tư không hề tầm thường chút nào. Bạch Diệc Trạch tin tưởng, nếu như Bạch Tiểu Cửu mà không tìm được cơ hội tiếp xúc với Lục Hàm, thì nó sáng nào cũng sẽ đi tìm người ta mà lăn lộn làm nũng.

Bạch Diệc Trạch và Bạch Tiểu Cửu có khế ước, cho nên cậu cũng không ngại mà ra tay se sợi tơ hồng giúp bọn họ rồi sau đó ở phía sau xem kịch vui. Cậu đã suy nghĩ rất kĩ rồi, giờ cậu đi chơi hai ngày, còn Bạch Tiểu Cửu thì cứ quẳng cho Lục Hàm nuôi hộ, hơn nữa cậu còn có thể dùng điều kiện này để bắt Bạch Tiểu Cửu đi ra dẫn linh thay cậu ở luân hồi tuyền vào buổi tối.

Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch híp mắt, trông cậu lúc này giống như tiểu hồ ly vậy. Không biết là cậu đang có chủ ý gì, anh đưa tay gõ lên đầu cậu vài cái rồi cười hỏi: “Nghĩ gì mà tập trung vậy hả? Chắc lại đang tính kế người nào đúng không?”

“Tính kế gì chứ, tôi chỉ có ý định đưa Bạch Tiểu Cửu cho Lục Hàm và nhờ hắn nuôi hộ hai ngày, đây cũng chính là đề nghị của anh mà” Bạch Diệc Trạch sờ lên chỗ bị gõ ở trên đầu, tức giận nói: “Tôi chẳng qua đang nghĩ, phải làm sao mới có thể để cho Lục Hàm đồng ý giúp tôi nuôi dưỡng Bạch Tiểu Cửu hai ngày thôi mà!”

“Vậy em nghĩ ra được cách nào chưa?” Sở Mặc bật cười nhìn Bạch Diệc Trạch đang đắc ý. Anh biết cậu chắc hẳn là đang muốn trả thù Lục Hàm vì chuyện lần trước đã thu tiền với mức giá trên trời đây mà.

“A Mặc, giúp tôi một chuyện!” Bạch Diệc Trạch ghé sát vào Sở Mặc, rồi dùng giọng điệu nhờ vả nói: “Trước khi đi ôn tuyền sơn trang, anh lái xe đi qua chỗ Lục Hàm trước để tôi đem Bạch Tiểu Cửu qua đó, nhờ hắn ta trông giúp Bạch Tiểu Cửu”.

Bạch Diệc Trạch nhấn mạnh vào chữ nhờ ở trong câu nói kia, sau đó cậu cười vô cùng sáng lạn. Thậm chí còn làm cho Sở Mặc có cảm giác, anh thật sự muốn cầu nguyện thay cho Lục Hàm, hi vọng hắn sẽ không bị Bạch Diệc Trạch chỉnh quá thê thảm. Tuy là biết Bạch Diệc Trạch có ý đồ xấu, nhưng mà rõ ràng chỉ là đưa một con sủng vật qua nhờ chăm sóc thôi mà, chẳng lẽ chỉ vậy thôi mà cậu lại vui vẻ như vậy sao. Với cả Bạch Tiểu Cửu chẳng lẽ có cách nào làm cho Lục Hàm phải bận rộn tới mức không yên…?

Tóm lại là một khi Bạch Diệc Trạch đã mở miệng nhờ giúp đỡ, Sở Mặc đương nhiên là vô cùng vui vẻ công hiến sức lực rồi. Anh cố ý tan ca sớm, đi theo Bạch Diệc Trạch về nhà giúp đỡ chuẩn bị đồ đạc. Nhân viên của công ty Hải Đạt đã được sắp xếp hành trình ổn thỏa, bọn họ sau giờ tan tầm hôm nay sẽ được cho nghỉ hai ngày và đi tới ôn tuyền sơn trang nghỉ dưỡng trước, còn anh và Bạch Diệc Trạch sau khi thu dọn xong sẽ đi qua đó sau.

Sở Mặc đi theo Bạch Diệc Trạch về nhà, vừa vào cửa đã thấy Bạch Tiểu Cửu ngủ gật ở trên sofa. Trông thấy cảnh này, Sở Mặc thật không biết phải nói gì cho phải. Làm một con sủng vật, có thể nói Bạch Tiểu Cửu đã quá lười nhác. Ở trong ấn tượng của Sở Mặc, mỗi lần anh tới nhà Bạch Diệc Trạch, thì hoặc là Bạch Tiểu Cửu không có ở trong nhà, hoặc là làm tổ ở trên ghế sofa ngủ… chứ không có khả năng thứ ba.


Bạch Tiểu Cửu biết có người đi vào, ngay cả đầu cũng chưa thèm ngẩng lên thì đã bắt đầu ngủ tiếp. Đối với hành vi của Sở Mặc nó đã quen lắm rồi, nên giờ khi thấy anh xuất hiện ở trong nhà thì nó cũng coi như không nhìn thấy. Bởi vì chỉ cần nó để ý, chỉ càng khiến bản thân nó trở nên không thoải mái mà thôi.

“A Mặc, giúp tôi lấy mấy bộ quần áo, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Cửu một chút!” Bạch Diệc Trạch không khách khí mà sai Sở Mặc đi giúp mình chuẩn bị hành lý.

Sở Mặc đã ở trong nhà cậu mấy hôm rồi, cho nên anh cũng tự coi mình không phải là người ngoài. Hơn nữa anh đối với thói quen sinh hoạt của Bạch Diệc Trạch rất quen thuộc, chẳng khác nào nắm rõ trong lòng bàn tay. Vì thế chuyện giúp cậu chuẩn bị quần áo và hành lý đối với anh chẳng khác nào một bữa ăn sáng. Mà Bạch Diệc Trạch cũng không nghi ngờ gì, hoặc là nói nếu cho Sở Mặc thêm một thời gian nữa, thì thậm chí ngay cả đồ dùng các loại vật phẩm anh đều biết rõ vị trí của chúng nằm ở đâu luôn.

Sở Mặc nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Cửu, sau đó mới đi vào phòng Bạch Diệc Trạch làm cu li. Tuy là thế nhưng anh lại rất tò mò muốn biết xem cậu định dùng cách nào để nói chuyện với Bạch Tiểu Cửu.

Bạch Tiểu Cửu nghe thấy Bạch Diệc Trạch gọi tên mình, nó miễn cưỡng mở to hai mắt, sắc mặt không tốt mà nhìn Bạch Diệc Trạch. Bởi vì nó và Bạch Diệc Trạch đã giao hẹn, thời điểm Sở Mặc có mặt thì nó không được nói chuyện, không được biến thành bộ dáng hình người, không được có nửa điểm không phù hợp với thân phận của sủng vật!

Những cái này nó đều làm theo không hề sai sót, cho nên thời điểm Sở Mặc xuất hiện nó đều đi ngủ, tuyệt không quấy rầy hai người… vậy mà Bạch Diệc Trạch lại còn có ý kiến gì nữa đây!!! Hiện tại nó ngủ một giấc mà cũng không yên à? Ý tứ của Bạch Tiểu Cửu rất rõ ràng, ngươi có chuyện thì nói nhanh chứ đừng quấy rầy bản đại tiên nghỉ ngơi. Nếu ngươi dám nói lời vô nghĩa, đừng trách nó trở mặt ở ngay trước mặt Sở Mặc, phá đám ngươi bằng mọi cách.

“Tiểu Cửu nè, ta muốn ra khỏi nhà hai ngày” Bạch Diệc Trạch tươi cười đầy mặt mà nhìn Bạch Tiểu Cửu.

Bạch Tiểu Cửu cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Trạch, nó biết ngay là Bạch Diệc Trạch tìm nó nhất định sẽ không có chuyện gì tốt mà. Cậu ta muốn ra ngoài đi chơi, chẳng phải ý tứ muốn nó vào buổi tối giúp cậu đi làm dẫn linh sư sao! Chính nó tu luyện còn chưa xong, làm gì mà có thời gian rảnh giúp Bạch Diệc Trạch đi dẫn linh!

Lại định muốn sai sử nó à, không có cửa đâu! Lần trước là vì thân thể cậu không khỏe nó mới có lòng tốt đi giúp đỡ. Bạch Tiểu Cửu khinh thường quay đầu, không hề có ý muốn tiếp tục nghe Bạch Diệc Trạch nói chuyện.

“Ta đi ra ngoài, trong nhà chỉ có mình ngươi cho nên ta không thể mặc kệ ngươi được!” Bạch Diệc Trạch làm bộ thở dài.

Bản đại tiên khi nào thì cần ngươi phải lo lắng hả! Bạch Tiểu Cửu bị nói thế nên nó lập tức nổi giận, nằm úp sấp ở trên sofa dùng móng vuốt đem lỗ tai bịt kín lại. Nó không muốn nghe Bạch Diệc Trạch nói thêm một chữ nào nữa.


Sở Mặc dựa vào cửa phòng Bạch Diệc Trạch, nhìn cậu đang nghiêm túc cùng với một con sủng vật thương lượng về vấn đề sinh hoạt của hai ngày. Anh cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà kì lạ là con sủng vật kia thật sự giống như có thể nghe hiểu tất cả những gì mà Bạch Diệc Trạch nói vậy, thậm chí những hành động mà nó làm ra khiến cho người khác phải buồn cười.

Sở Mặc không lên tiếng, anh chỉ yên tĩnh liếc Bạch Diệc Trạch đang ngồi xổm ở trước sofa cùng thương lượng với Bạch Tiểu Cửu.

Bạch Diệc Trạch vươn tay ra đè hai cái móng vuốt ở trên tai Bạch Tiểu Cửu xuống, không cho nó che tai nữa để còn nghe cậu nói chuyện. Nếu như nó chỉ là một con tiểu cẩu bình thường thì sao có thể đấu lại được sức mạnh của một con người, nhưng Bạch Tiểu Cửu đâu phải là một tiểu cẩu… mà nó chính là một con hồ ly ngàn năm, nên Bạch Diệc Trạch muốn lấy cái móng vuốt ra là chuyện không thể nào. Đợi mãi một lúc lâu mà Bạch Diệc Trạch vẫn không lấy xuống được, mà thậm chí Bạch Tiểu Cửu vẫn cứ nằm im bất động, tựa hồ như đang rơi vào trạng thái tu luyện.

“Tiểu Cửu, ngươi không phải là rất thích cái tên thiên sư họ Lục kia sao?” Bạch Diệc Trạch buông tha cho cái móng vuốt của Bạch Tiểu Cửu, mà tung luôn ra một miếng mồi, rồi cố ý cường điệu hai chứ rất thích.

Lục Hàm? Chẳng lẽ Bạch Diệc Trạch muốn… Bạch Tiểu Cửu bỗng nhiên tinh thần hăng hái, lỗ tai cũng không che lại nữa. Nó từ trên sofa đứng lên, quay đầu trừng mắt đầy mong chờ mà nhìn Bạch Diệc Trạch.

“Ngươi nói nếu như ta đưa ngươi cho Lục thiên sư chăm sóc hai ngày thì thế nào?” Bạch Diệc Trạch nói tuy giống như hỏi, nhưng cậu vẫn nhìn vào ánh mắt Bạch Tiểu Cửu mà làm ra vẻ khó xử. Đưa ngươi đi không thành vấn đề, nhưng mà buổi tối lại không có ai giúp đỡ cậu dẫn linh ạ. Giờ cậu đi chơi không được, mà thế thì cậu cũng không có lý do để đưa nó đi cho Lục Hàm chăm sóc.

Cho nên nếu như ngươi muốn ta đưa ngươi cho Lục Hàm, thì rất đơn giản … buổi tối ngươi phải giúp ta làm việc hai ngày.

Bạch Tiểu Cửu ra sức gật đầu, sau đó lập tức cho Bạch Diệc Trạch một ánh mắt hiểu ngầm, tỏ vẻ nó vô cùng đồng ý với điều kiện của Bạch Diệc Trạch.

Bạch Diệc Trạch đúng là rất hiểu nó, biết nó bị cậu hạn chế bởi khế ước, thêm nữa là ở trước mặt Lục Hàm nó cũng không dám biến trở thành bộ dáng hình người. Lục Hàm có tu vi không phải là thấp, cho nên một khi nó biến thân thì sẽ bị Lục Hàm nhận ra ngay thân phận. Nó còn chưa đủ tự tin để khiến cho Lục Hàm chịu tiếp thu chính mình, cho nên trước mắt nó phải dùng thân phận sủng vật mà tiếp cận hắn, để cho Lục Hàm không thể nào rời khỏi nó trước đã.

Lục Hàm thích nó trong bộ dáng hiện tại, Bạch Tiểu Cửu cũng không ngại tiếp tục duy trì hiện trạng này để giành được sự yêu thích của Lục Hàm. Chẳng qua cũng chỉ là một dạng “chủ nhân” với sủng vật thôi mà, nó tin chỉ cần có thời gian thì sẽ có cơ hội bồi dưỡng tình cảm. Vừa vặn dựa vào cơ hội này của Bạch Diệc Trạch nó còn có thể phát triển thêm về mặt tình cảm với Lục Hàm, tuy chỉ hai ngày nhưng cũng đủ để nó làm được rất nhiều chuyện.

Không lâu nữa nó có thể độ kiếp phi thăng, giờ buổi tối phải phân tán linh lực để giúp Bạch Diệc Trạch dẫn linh, nhưng nếu so sánh với chuyện có thể ở gần Lục Hàm mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.


“Các người…. nói chuyện như thế nào vậy?” Sở Mặc nén cười. Anh thấy Bạch Tiểu Cửu khi nghe thấy tên Lục Hàm thì lập tức trở nên hưng phấn vô cùng, anh có cảm giác cuộc thương lượng giữa người và sủng vật này rất vui vẻ thì phải.

“Anh làm tôi sợ gần chết!” Bạch Diệc Trạch thấy Sở Mặc đột nhiên xuất hiện ở phía sau làm giật mình, nhưng rồi cậu lại cảm thấy may mắn vì Sở Mặc không biết rõ sự thật ở phía sau. Bên ngoài có vẻ là cậu đang cùng thương lượng với Bạch Tiểu Cửu, để nó đồng ý cho Lục Hàm chăm sóc, nhưng trên thực tế thì là cậu đang cùng với đại yêu quái bàn bạc về điều kiện – để cho cậu rảnh rỗi trong hai ngày sau.

Bạch Tiểu Cửu nhịn không được mà trợn trừng mắt, nó thấy Bạch Diệc Trạch mỗi lần ở trước mặt Sở Mặc thì tính cảnh giác đều trở thành không. Sở Mặc đứng ở cửa lâu như vậy, cậu lại một chút cũng không phát giác. Đợi cho tới khi người ta đi tới chạm vào người thì mới phát hiện ra, đã thế lại còn vẫn không biết xấu hổ mà nói thành mình bị dọa sợ.

“Mọi thứ đều thu dọn xong rồi à? Nếu xong rồi thì chúng ta đi thôi, trước tiên đem Tiểu Cửu đưa đến nơi Lục thiên sư đã” Bạch Diệc Trạch chỉ chỉ vào Bạch Tiểu Cửu đang vui vẻ ở trên sofa cười nói: “Anh xem kìa, Bạch Tiểu Cửu rất vui vẻ đó!”

“Tất cả đã thu dọn xong rồi, em muốn kiểm tra lại một lần không?” Sở Mặc cầm túi hành lý ở trong tay đặt xuống trước mặt Bạch Diệc Trạch, rồi sau đó đem cậu từ trên mặt đất kéo lên nói: “Tôi nhìn ra được là Bạch Tiểu Cửu không thích ở cùng với em, cho nên từ sớm đã nghĩ tới chuyện đi tìm Lục thiên sư rồi. Tôi thấy em để ý tới con sủng vật này làm gì vậy, thừa dịp này đưa luôn cho Lục thiên sư đi. Còn nữa, em đừng ngồi xổm trên mặt đất, ngồi lâu rồi tới khi đứng lên lại choáng váng đầu đó”.

Sủng vật xa cách với chủ nhân, thậm chí khi nghe được chủ nhân nói sẽ đưa cho người xa lạ chăm sóc mà còn không hề thương tâm, ngược lại còn vui mừng như thế thì đúng là lần đầu Sở Mặc nhìn thấy. Anh vốn không vừa mắt Bạch Tiểu Cửu, cho nên hi vọng nhân cơ hội này mà giải quyết luôn con sủng vật phiền phức này cũng được.

Sở Mặc cười tít mắt nhìn Bạch Tiểu Cửu, con sủng vật ngốc nghếch vui vẻ mà không biết thật ra nó đang bị Bạch Diệc Trạch tính kế.

“Nói lung tung gì vậy, anh không thấy Bạch Tiểu Cửu được tôi chăm sóc rất tốt à. Cho nên nó làm sao có thể không thích tôi chứ!” Bạch Diệc Trạch tức giận phản bác lại Sở Mặc, sau đó quay đầu nói với Bạch Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu ngươi nói có đúng không? Đi thôi, chúng ta không để ý tới anh ta nữa. Ta mang ngươi đi tìm Lục Hàm nhé!”

Nói xong, cậu cũng không để ý tới hành lý của chính mình, mà đem Bạch Tiểu Cửu đi ra ngoài cửa.

Bạch Tiểu Cửu khinh thường ngáp một cái, không để ý tới hành động động kinh của Bạch Diệc Trạch. Tâm tình của nó vốn đang rất tốt vì đề nghị của Bạch Diệc Trạch, nhưng khi thấy nụ cười của Sở Mặc, nó cảm thấy hình như đồng ý điều kiện này là một quyết định sai lầm thì phải, giống như là nó bị rơi vào cạm bẫy của hai người thì đúng hơn.

Sở Mặc nhận mệnh trở thành nhân công lao động miễn phí của Bạch Diệc Trạch, anh mang theo túi hành lý của cậu, rồi khóa cửa lại và đi theo sau con sủng vật xuống dưới nhà.

Hai người một trước một sau đi xuống, lái xe đã chờ ở dưới nhà từ sớm. Tới khi trông thấy ông chủ xuất hiện, hắn vội vàng xuống xe tiếp nhận hành lý ở trong tay ông chủ, rồi đem để ở sau xe.

Lái xe một bên cất hành lý, một bên vụng trộm đánh giá người trợ lý mới của ông chủ. Vừa rồi khi nhìn thấy ông chủ tay sách hành lý, trong khi trợ lý đi người không thì đã làm hắn bị dọa sợ không nhẹ đâu đó. Làm một trợ lý có phải là đã quá vô trách nhiệm rồi không, công ty tổ chức hoạt động đã không đi theo mọi người khởi hành thì thôi, lại còn để cho ông chủ phải chủ động đi đưa đón là sao. Đây cũng là việc nhỏ, tuy làm trợ lý thì phải đi theo ông chủ chuẩn bị mọi chuyện, nhưng mà nếu mà nói để cho ông chủ phải đích thân làm việc thì có phải là hơi vô lý rồi không.


Hiện tại là sao đây, cậu ta không xách hành lý cho ông chủ thì thôi, lại còn cứ cắm đầu đi thẳng không thèm nhìn lại. Thậm chí ông chủ còn phải đi theo sau cầm hành lý giúp, ai không biết còn tưởng đâu là phân thân của hai người đã bị đổi ngược cho nhau chứ. Lái xe có thể khẳng định chắc chắn, hành lý ông chủ vừa đưa cho hắn chính là của người trợ lý này, bởi vì hành lý của ông chủ đã đưa cho hắn từ sớm và để trên xe rồi ạ.

“Không phải là anh lái xe tới sao?” Bạch Diệc Trạch cảm thấy hơi xấu hổ, cậu không dự đoán được sẽ có người ngoài ở đây. Trong khi bản thân thì hai tay trống trơn tiêu sái đi xuống dưới, còn hành lý thì để cho Sở Mặc cầm giúp. Giờ bị người ta nhìn thấy cậu thật không biết nghĩ sao nữa, tuy nói người ta chỉ là lái xe của Sở Mặc, nhưng tóm lại là vẫn không tốt.

Từ công ty về nhà rất gần, sau khi tan tầm thì về thu dọn hành lý nên Bạch Diệc Trạch cứ tưởng Sở Mặc sẽ lái xe từ nhà đi luôn tới ôn tuyền sơn trang nghỉ phép. Thật không ngờ, Sở Mặc lại gọi lái xe tới đưa bọn họ đi.

“Tự mình lái xe thì làm sao thoải mái được” Sở Mặc nói với vẻ đương nhiên, sau khi nói xong thì anh đi đến chỗ ngồi phía sau xe gọi Bạch Diệc Trạch lên xe: “Lên xe đi, không nhanh lên thì khi tới đó sẽ bị muộn mất mấy tiếng đó”.

Đường đi ôn tuyền sơn trang nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, cho nên nếu tự lái xe thì chưa nói tới vất vả hay không, mà vào thời gian này giao thông đông đúc vô cùng cũng đủ để tốn rất nhiều tinh thần quan sát. Cho nên anh thà đem tinh thần tập trung vào trên người Bạch Diệc Trạch còn hơn.

Bạch Diệc Trạch mất tự nhiên ngồi xuống, còn Bạch Tiểu Cửu thì lập tức chạy ra bên ghế phụ đang mở cửa mà ngồi vào, nó không muốn ngồi cùng với hai người kia đâu.

“Ông chủ, này….” Lái xe thấy chỗ ngồi bên cạnh bị một con cẩu hồ ly ngồi vào thì hoảng sợ. Lúc nãy nhìn thấy nó từ trên tầng đi xuống, hắn cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là nó được người khác nuôi dưỡng ở khu nhà này thôi, chứ không nghĩ tới là do Bạch Diệc Trạch nuôi dưỡng, rồi đi cùng tới ôn tuyền sơn trang. Cho đến tận khi thấy tiểu cẩu lên xe, còn ngồi luôn ở bên ghế phụ.

Lái xe đau lòng nhìn chiếc ghế bên cạnh, hắn lo lắng con cẩu hồ ly này sẽ đem chiếc ghế đắt tiền mà làm bẩn.

“Nếu nó thích chỗ ngồi đó, thì cứ kệ nó đi!” Sở Mặc đối với biểu hiện của Bạch Tiểu Cửu lần này rất vừa ý, nên hiếm khi mà anh tỏ ra khoan dung như vậy. Bạch Tiểu Cửu cứ ngồi ở đó là tốt nhất, ở phía sau chẳng phải sẽ cản trở anh và Bạch Diệc Trạch sao: “Để cho nó đi cùng một đoạn đường, rồi sau đó sẽ cho nó xuống xe”.

Sở Mặc đưa danh thiếp có ghi địa chỉ liên lạc mà Lục Hàm lần trước đã để lại cho anh, chỉ mong sao nhanh chóng có thể tiễn bước Bạch Tiểu Cửu đi thật nhanh. Hoặc nếu có thể dùng tiền mà làm cho Lục Hàm kia chấp nhận cũng được, chỉ cần hắn chịu chăm sóc nó thì cuộc mua bán này với anh chỉ là chuyện nhỏ.

Lái xe lúc này mới kịp phản ứng, ông chủ nói con cẩu hồ ly ngồi bên cạnh hắn tên gọi là Bạch Tiểu Cửu. Lái xe bỗng nhiên không biết nói gì cho phải, ông chủ của bọn họ từ khi nào thì đi lo chuyện thiên hạ như vậy rồi. Công ty sắp đặt hoạt động, nhân viên tham gia thì phải tự mình đi giải quyết chuyện nhà của mình chứ, đằng này sủng vật ở nhà không ai chăm sóc, nhân viên chưa giải quyết thì thôi… ông chủ lại còn quan tâm tới cả chuyện này, thậm chí còn đem sủng vật đi gửi nuôi! Mà kỳ quái chính là ông chủ còn tự mình đưa đi, vậy xem ra con sủng vật gọi là Bạch Tiểu Cửu này có vẻ rất quen thuộc với ông chủ rồi.

Lái xe cố gắng che giấu lo lắng và kinh hãi, rồi khởi động xe lái đi theo địa chỉ mà ông chủ vừa nói.

Hết chương 53.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui