Bạch Diệc Trạch vặn vẹo hòng tạo ra cơ hội trốn thoát, nhưng tay cậu đã bị Sở Mặc giữ chặt, muốn chạy cũng không được.
“A Mặc, tôi thật sự có việc, không thể ở lại nhà của anh được” Bạch Diệc Trạch bất đắc dĩ nhìn Sở Mặc. Rõ ràng đây đâu phải là muốn mời cậu vào, mà là cậu bị Sở Mặc ép buộc phải vào. Dù muốn mời người tới làm khách thì cũng phải xem người ta có muốn hay không đã, chứ đừng nói tới thái độ muốn mời khách của Sở Mặc lúc này, thật sự nhìn rất không vừa lòng nhưng phải cố gắng kìm nén.
Bạch Diệc Trạch biết rõ tính tình của Sở Mặc, nên cậu đành phải kiên nhẫn giải thích: “Vừa rồi Bạch Tiểu Cửu chạy đi, tôi cảm thấy hơi lo lắng…”
Bạch Diệc Trạch kiên định lôi Bạch Tiểu Cửu ra làm lá chắn, cậu quyết định với tư cách là chủ nhân, trực tiếp đem Bạch Tiểu Cửu vứt bỏ qua một bên là không được. Nếu như Bạch Tiểu Cửu chỉ là một con sủng vật thông thường, thì xét theo cách cậu vừa nói là hợp tình hợp lý. Nhưng Bạch Tiểu Cửu đâu phải là một con sủng vật bình thường, mà nó chính là cửu vĩ hồ ngàn năm ạ. Nó không đi gây họa cho người khác, thì cậu đã phải cảm ơn trời đất rồi, chứ làm gì mà phải đi lo lắng cho nó, nhưng ít ra lấy nó làm cái cớ vẫn được.
“Em vừa rồi còn không phải rất yên tâm mà đi theo tôi vào đây sao?” Sở Mặc không khách khí mà vạch trần lời nói dối của Bạch Diệc Trạch: “Hiện tại sao lại lo lắng cho nó rồi hả?”
Bạch Diệc Trạch diễn trò quá kém, Sở Mặc còn chưa ăn sạch cậu là may rồi. Đâu thể nào tin được cậu thật sự lo lắng cho Bạch Tiểu Cửu, vừa rồi lúc để nó ở lại bên ngoài cho tới tận lúc vào trong anh đâu có thấy cậu lo lắng gì, hiện giờ lại kêu lo lắng, có phải là hơi muộn không!
Bạch Diệc Trạch nghẹn lời, vừa rồi không phải là do Sở Mặc ép cậu lên xe, không cho cậu có cơ hội từ chối hay sao?
Trên mặt Bạch Diệc Trạch tuy vẫn bảo trì nụ cười, nhưng tay thì đã dùng sức đẩy Sở Mặc ra. Một bên lùi về phía cửa, một bên thì mở miệng khách sáo nói: “A Mặc, hôm nay thật cảm ơn anh, nếu không nhờ anh giúp thì tôi cũng không hoàn thành được chuyện cần làm”
Bạch Diệc Trạch nói cảm ơn là thật tâm, hôm nay không có Sở Mặc thì cậu cũng không thể nào vào trong khu chung cư này được. Oán khí trên người tiểu quỷ cũng không vì thế mà dễ dàng hóa giải, sau đó lại còn có thể rời khỏi chiếc bình đựng linh hồn.
“À…. Thì ra là tôi giúp em được một chuyện lớn như vậy cơ à?” Sở Mặc bừng tỉnh, anh tiến lên vài bước chặn cậu lại.
Vì để có thể rời khỏi nơi này, Bạch Diệc Trạch không thể không tìm chuyện để nói. Tuy anh biết nếu cứ cố tình ép cậu ở lại đây thì có chút mất mặt, nhưng dù sớm hay muộn cũng phải làm vậy, nên trước cứ làm rồi sẽ giải thích sau.
“Đúng vậy ạ!” Biểu tình trên mặt Bạch Diệc Trạch cứng lại, trong lòng có dự cảm không tốt. Cậu có cảm giác như bản thân đang nhảy vào hố lửa, âm thanh nói chuyện cũng không được tự nhiên mà nhỏ lại: “Nếu không thì ngay cả bên ngoài khu chung cư tôi cũng không vào được, chứ đừng nói là có thể tiến vào trong nhà của Trình tiên sinh….”
“Nếu tôi đã giúp em nhiều như vậy” Sở Mặc cố ý dừng lại, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt: “Chẳng lẽ chỉ một câu cảm ơn là đủ? Có phải hay không là hơi thiếu thành ý?”
Bạch Diệc Trạch luôn giả vờ vô ý mà tránh né anh, không muốn tiếp xúc với anh nhiều… chuyện này không phải là Sở Mặc không nhìn thấy. Nhưng từ tối hôm đó ở trong phòng làm việc, khi thấy cậu không đẩy anh ra, Sở Mặc đã biết được trong lòng cậu vẫn có anh. Nên giờ Bạch Diệc Trạch muốn trốn, anh cũng chỉ còn cách là dùng thời gian để chơi trò em trốn tôi đuổi bắt. Đợi tới một ngày gần nhất, có thể đem cậu bắt tới tay một lần nữa.
Khó lắm mới tóm được sơ hở trong lời nói của cậu, Sở Mặc sao có thể dễ dàng buông tha. Bạch Diệc Trạch đã nói anh giúp cậu được không ít chuyện, đương nhiên anh cũng phải cẩn thận suy nghĩ xem nên muốn cậu dùng cái gì để ‘ tạ lễ’ chứ.
“Nếu không thì hai ngày nữa tôi mời anh ăn cơm?” Bạch Diệc Trạch do dự hỏi, thuận tiện trả lại bữa cơm mà Sở Mặc mời cậu mấy hôm trước.
“Ăn cơm?” Sở Mặc bất mãn, trực tiếp từ chối: “Chẳng lẽ tôi giúp em nhiều như vậy, giá trị cũng chỉ đủ đổi lấy một bữa cơm thôi sao?” Rồi lại tiếp tục nhắc thêm tới món nợ cũ: “Em đừng quên, lần trước em tìm người tới bắt quỷ, nếu không có tôi cho nhân viên rời đi hết, em nghĩ em có thể thực hiện được sao?”.
“Anh!”
Công ty của Sở Mặc bị oán linh gây chuyện, mời người đến xử lý là bổn phận của Sở Mặc. Bây giờ anh còn không biết xấu hổ, dám nói chuyện cậu giúp anh này thành anh giúp cậu!
Bạch Diệc Trạch tức giận không nói ra lời, tuy lúc đó đề nghị là do cậu nói, cũng là cậu vội vàng đi tìm Sở Mặc nhờ giúp đỡ. Khi đó cậu cũng không hiểu tại sao Sở Mặc lại đáp ứng nhanh chóng tới vậy… mãi cho tới hôm nay cậu mới hiểu, thì ra là vì để tính toán với cậu sau này mà anh mới có thể dễ dàng đồng ý.
Bạch Diệc Trạch biết Sở Mặc cố ý, cậu biết Sở Mặc nói vậy nhưng căn bản là do anh đã có mục đích khác. Vẻ mặt tức giận của Bạch Diệc Trạch lạnh xuống, đè nén tức giận hỏi: “Đừng nói lòng vòng nữa, anh muốn tôi làm thế nào thì cứ nói thẳng đi!”
“Thật nhanh gọn!”
Sở Mặc cười tà, ánh mắt đánh giá Bạch Diệc Trạch từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng là dừng lại ở trên bờ môi của cậu. Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch như nhìn con mồi, ánh mắt tim tòi nhiên cứu xem nên bắt đầu ăn ở đâu trước.
Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc nhìn chăm chú, cậu có cảm giác hơi sợ nên mất tự nhiên mà kéo ra khoảng cách giữa hai người. Biết trước là không nên để Bạch Tiểu Cửu chạy đi rồi mà, nếu có Bạch Tiểu Cửu thì nó giờ đã có thể giúp cậu ngăn cản, khiến Sở Mặc không thể làm càn như vậy rồi.
“Thật muốn tôi nói phải cảm ơn như thế nào à!” Sở Mặc vẫn còn đang hồi tưởng lại nụ hôn mỹ vị của ngày hôm trước, tiện thể còn nhớ tới cảnh Bạch Diệc Trạch bị anh ôm vào lòng, đôi môi mềm mại bị đầu lưỡi của anh mở ra rồi tiến vào trong khoang miệng. Nghĩ tới đây anh lại muốn được nhấm nháp lại lần nữa. Sở Mặc rất muốn lập tức kéo cậu tới bên cạnh mình, nhưng vẫn cố kìm nén rồi lạnh lùng nói ra yêu cầu: “Em hôn tôi một lần, coi như là báo đáp chuyện tôi đã giúp em, yêu cầu này chắc không có gì quá đáng chứ?”
“Anh….” Bạch Diệc Trạch đen mặt, cậu trước kia tại sao lại không biết Sở Mặc có tính nết vô lại như thế chứ!
Nhớ tới ngày mai cậu chuẩn bị đi gặp Lý Đức Hải xin từ chức, tuy công ty bọn cậu là trực thuộc tập đoàn Vân Mặc. Nhưng cậu cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, muốn từ chức thì chỉ cần Lý Đức Hải phê chuẩn là được. Hơn nữa từ trước tới giờ chưa có ai từng biết cậu có ý nghĩ này, mà cậu cũng không thể hiện điều gì cả, cho nên trong công ty nhất định không ai biết, kể cả Sở Mặc cũng không có khả năng đi đề phòng.
Ngày mai cứ trực tiếp đi đưa đơn xin từ chức là được, Lý Đức Hải chắc hẳn chỉ mong sao cậu nhanh chóng rời đi cho nhanh mà thôi. Về việc kí duyệt đơn từ chức cậu nghĩ ông ta nhất định sẽ rất vui vẻ mà đồng ý. Nên đợi tới khi Sở Mặc biết thì cũng đã không có cách nào ngăn cản được nữa. Sau đó cậu với Sở Mặc sẽ chấm dứt mọi quan hệ, vì vậy mà giờ cậu không thể làm ra hành động khiến anh nghi ngờ, nếu không chỉ sợ anh sẽ đoán ra được chuyện này mà nhúng tay vào… khi đó cậu muốn chạy sợ là còn khó hơn lên trời.
Trước mắt đành phải để kệ cho anh làm càn một phen, mà cậu cũng nhìn ra được nếu hôm nay cậu không để cho anh chiếm được chút tiện nghi thì cậu đừng mong rời khỏi nhà anh được.
Tóm lại là cứ tìm cách rời đi đã rồi nói sau.
Bạch Diệc Trạch tính toán một chút, cuối cùng mới bình tĩnh hỏi Sở Mặc: “Nếu tôi làm theo, anh sẽ để cho tôi rời đi chứ?”
Cũng chỉ là một cái hôn thôi mà, đâu mất đi miếng thịt nào. Trước kia đâu phải chưa từng hôn qua, đối với điểm này Bạch Diệc Trạch tiếp nhận rất nhanh. Nhưng Sở Mặc là một lão hồ ly, nên cậu phải nói rõ ràng đã, chứ đợi tới lúc anh được một tấc lại đòi một thước thì người bị thiệt vẫn là cậu.
Sở Mặc nheo mắt lại nhìn Bạch Diệc Trạch, thấy cậu không muốn chạy nữa thì anh mới buông cậu ra để cho cậu bớt khẩn trương, nếu làm cậu sợ thì sẽ không tốt. Trước đó là anh muốn thử xem điểm giới hạn của cậu là đâu, chỉ cần cậu không chán ghét anh thì anh sẽ có cách làm cậu quay lại bên anh một lần nữa.
Nhìn một lúc lâu sau, Sở Mặc mới gật đầu đồng ý với điều kiện của Bạch Diệc Trạch.
Tuy Sở Mặc đồng ý, nhưng anh lại vẫn đứng im một chỗ bất động. Ý bảo là Bạch Diệc Trạch phải chủ động đến hôn anh. Tay Sở Mặc cố ý chỉ vào miệng mình, tránh cho Bạch Diệc Trạch hôn nhầm chỗ.
Lời nói của Sở Mặc trước giờ rất có giá trị, chỉ cần chuyện anh đã đồng ý thì sẽ không đổi ý. Bạch Diệc Trạch nghĩ vậy nên cũng yên lòng, không tiếp tục lo lắng nữa.
Bạch Diệc Trạch oán hận nhìn nơi Sở Mặc chỉ, cậu hiện tại đã hiểu được tâm tình của Bạch Tiểu Cửu, người sống ở dưới mai hiên thì không thể không cúi đầu. Do dự một chút rồi Bạch Diệc Trạch từ từ đi đến trước mặt Sở Mặc, rất nhanh đã mổ lên miệng của anh một cái, nhẹ nhàng chạm vào một chút rồi rời đi ngay.
Thấy người đã đưa đến trước mặt, Sở Mặc làm sao có thể để cho Bạch Diệc Trạch trốn chạy được. Mà Bạch Diệc Trạch cũng chưa kịp rời khỏi miệng anh thì đã bị Sở Mặc nhanh tay lẹ mắt khống chế, kéo vào trong lòng. Một tay giữ lấy eo cậu, một tay chế trụ đầu cậu, trực tiếp đem môi mình dán chặt lên môi cậu.
Bạch Diệc Trạch trợn mắt nhìn Sở Mặc, cậu biết ngay mà, sao anh có thể dễ dàng buông tha cậu như vậy được. Vừa rồi cậu vẫn còn cảnh giác đề phòng, cho tới khi thấy anh không có động tác nào thì cậu mới dám tới gần, nào đâu dự đoán được Sở Mặc đột nhiên chơi trò đột kích.
Bị người giữ thắt lưng, ôm chặt vào trong ngực, khiến cho thân thể hai người gần sát vào nhau. Bạch Diệc Trạch muốn đẩy ra, nhưng không có biện pháp. Lần trước là do nhất thời bị Sở Mặc mê hoặc, nên lần này Bạch Diệc Trạch khôn hơn chút. Cậu ngậm chặt môi lại, không quan tâm tới cảm xúc ấm áp truyền tới từ giữa đôi môi anh, mà cậu chỉ cần nghĩ cách không cho anh có thể lợi dụng được lần nữa là ổn. Bạch Diệc Trạch quyết dùng thái độ cự tuyệt, để biểu đạt bất mãn của bản thân.
Sở Mặc coi như không nhìn thấy hành động vùng vẫy của Bạch Diệc Trạch, đồng thời còn bỏ qua luôn cả ánh mắt giận dữ của cậu.
Bạch Diệc Trạch không phối hợp, Sở Mặc cũng không nóng vội. Anh chuyên tâm hành hạ đôi môi cánh hoa của cậu, chỉ dùng đầu lưỡi liếm mút. Sở Mặc biết rõ nhược điểm của cậu, chỉ cần cứ làm vậy một lúc thì cậu sẽ trở nên mờ mịt, rồi mềm yếu để tùy anh làm càn.
Bạch Diệc Trạch bị anh hôn một lúc thì bắt đầu thở hổn hển, môi bị hành hạ tới tê dại, nên cuối cùng cũng bị anh làm cho phải thả lỏng đề phòng. Sở Mặc kiên trì, khiến cậu mới đầu còn tin tưởng sẽ có phần thắng, nào ngờ khi thời gian kéo ra càng lúc càng dài thì đã làm cậu đuối sức.
Sở Mặc nhân cơ hội này mà cạy mở miệng Bạch Diệc Trạch, đầu lưỡi công khai chui vào giống như đang biểu thị quyền sở hữu của bản thân. Anh bá đạo khuấy đảo, liếm mút khắp nơi ở bên trong miệng Bạch Diệc Trạch.
Cho tới lúc Sở Mặc cảm thấy đã hôn đủ, thì mới mỹ mãn mà thả người ra.
Khi Sở Mặc buông Bạch Diệc Trạch ra, thần trí của cậu vẫn chưa phục hồi lại. Trên mặt đỏ ửng, vì bị hôn mà hô hấp còn có chút dồn hập, nên cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn bộ dáng của Bạch Diệc Trạch nở nụ cười, anh cảm thấy cậu rất đáng yêu, nên lại nhẹ nhàng đến gần và hôn lên môi cậu.
Mãi tới lúc nhìn thấy khuôn mặt của Sở Mặc lại lần nữa phóng đại ở trước mắt mình, Bạch Diệc Trạch mới phục hồi mà đẩy Sở Mặc ra. Cậu tức giận liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái, sau đó đùng đùng rời đi khỏi nơi này.
Đi thẳng một mạch không dừng lại, Bạch Diệc Trạch trực tiếp về thẳng nhà. Vừa mới lấy chìa khóa mở cửa ra, thì đã thấy Bạch Tiểu Cửu đang nằm ở đó giống như đang đợi cậu về. Hơn nữa cậu còn trông thấy nó đang nằm ở trên ghế sofa, cười híp mắt.
“Ôi…” Bạch Tiểu Cửu ở trên sofa, khi trông thấy chiếc bình đựng linh hồn ở trên người Bạch Diệc Trạch trống không, nó cũng đoán được tiểu quỷ kia chắc đã bị thu phục. Rồi lại nhìn tới đôi môi sưng đỏ của Bạch Diệc Trạch mà suy nghĩ sâu xa: “Chắc thuyết phục tên tiểu quỷ kia rất khó khăn nhỉ, vì thuyết phục nó mà ngươi phải nói tới sưng cả môi..”
Bạch Diệc Trạch đang nổi nóng, tổn thất ở trên tay Sở Mặc còn chưa tính, đã thế khi về nhà còn bị Bạch Tiểu Cửu trêu chọc. Lời của hồ ly vừa vang lên, Bạch Diệc Trạch cũng phát hỏa, xoạt một cái đã quơ ngay được chùm chìa khóa, ném thẳng vào nó.
Bạch Tiểu Cửu đâu thèm nhìn cái động tác công kích nho nhỏ này vào mắt, nó nhàm chán ngáp một cái rồi cuộn tròn người thành một cục. Mà chùm chìa khóa đang lao thẳng vào nó bỗng nhiên biến đổi quỹ đạo, chỉ nghe thấy một tiếng vang lên, rơi thẳng xuống nền nhà.
Đối với kết quả này Bạch Diệc Trạch cũng không cảm thấy kỳ lạ, cậu phụng phịu nói: “Ngươi rảnh rỗi thì đi dọn dẹp giúp ta đi, đợi ngày mai ta đi từ chức thì lập tức chuyển nhà!”
Không muốn giải thích nhiêu với hồ ly, Bạch Diệc Trạch dùng hành động thực tế cảnh cáo Bạch Tiểu Cửu. Cậu cùng với tên hỗn đản Sở Mặc từ mai trở đi sẽ không còn quan hệ nào nữa, cho nên giờ chỉ có thể tức giận nhìn tiểu hồ ly.
“Chuyển nhà?” Bạch Tiểu Cửu nhất thời nổi lên hứng thú: “Chuyển đến chỗ nào?”
Nó đã cảm thấy bất mãn với căn phòng của Bạch Diệc Trạch này từ lâu, ở trong phòng này nó không thể biến ra bản thể của mình. Mỗi ngày chỉ có thể núp trong cái vỏ bọc tiểu hồ ly, nhà cửa kiểu này làm nó cảm thấy đối với thân phận của nó không xứng chút nào.
Bạch Diệc Trạch lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Cửu khiến nó không tự giác lại nằm úp sấp xuống. Nó sợ nếu còn trêu chọc cậu thì người chịu thiệt lại là nó mất. Bạch Tiểu Cửu cũng không hiểu, rõ ràng là Bạch Diệc Trạch thích tên nhân loại Sở Mặc kia, nhưng vì sao lại cứ phải che che giấu giấu, không chịu thành thật thừa nhận.
Buổi tối Bạch Diệc Trạch tận mắt nhìn tiểu quỷ tiến vào luân hồi tuyền. Trước khi tiến vào, tiểu quỷ đã thành thật nhận sai với Bạch Diệc Trạch, nó muốn cậu chuyển lời xin lỗi và cảm ơn tới Sở Mặc giúp nó. Nó muốn xin lỗi với Sở Mặc, bởi vì trò đùa dai của nó đã làm cho Sở Mặc bị tổn thất rất lớn, rồi lại muốn cảm ơn Sở Mặc vì đã làm cho nó hiểu ra được sự thật. Nếu không có Sở Mặc, sợ rằng bây giờ nó không có cách nào đi luân hồi được.
Bạch Diệc Trạch đối với lời cảm ơn của tiểu quỷ dành Sở Mặc này… hình như đã tạo nên ám ảnh ở trong lòng cậu rồi thì phải. Tuy ngoài mặt thì vẫn đáp ứng với tiểu quỷ, nhưng trong lòng thì lại thầm đem Sở Mặc mắng đến mấy lần. Cậu biết lời cảm ơn này khác với lời cảm ơn của cậu, nhưng cậu vẫn cứ gộp chung vào làm một, coi như sáng nay đã nói cảm ơn thay tiểu quỷ luôn rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Diệc Trạch đi tới công ty xin từ chức. Nhưng mới vừa đến nơi, còn chưa kịp lấy ra đơn từ chức, thì Lý Đức Hải đã từ chối xong xuôi việc xin từ chức của Bạch Diệc Trạch.
“Ngài vì sao lại không cho tôi từ chức!” Bạch Diệc Trạch chất vấn.
Hết chương 34.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...