“Tại sao anh lại ở đây” Bạch Diệc Trạch kinh ngạc nhìn Sở Mặc đang ngồi trên chiếc xe mang phong cách thể thao. Không ngờ anh lại xuất hiện ở khu nhà cao cấp này, dường như còn chuẩn bị đi vào bên trong nữa thì phải.
“Sở tiên sinh, ngài đã về rồi!” Bảo vệ đứng ở cửa cũng cung kính chào hỏi Sở Mặc.
Bảo vệ vừa rồi đối với Bạch Diệc Trạch còn có thái độ hờ hững bao nhiêu thì khi nhìn thấy Sở Mặc đã thay đổi bấy nhiêu, sau đó rất nhanh đã nâng thanh chắn ở cửa khu nhà lên để cho xe Sở Mặc đi vào. Vừa nói vừa nhìn Bạch Diệc Trạch, chỉ sợ Bạch Diệc Trạch sẽ nhân cơ hội này mà xông vào.
Sở Mặc gật đầu với bảo vệ, nhưng không lái xe chạy vào. Mà chuyển hướng về bên phía Bạch Diệc Trạch đang đứng, miệng mỉm cười nói: “Tiểu Trạch, em đặc biệt đến để gặp tôi, đúng không?”
Trong lòng Bạch Diệc Trạch mơ hồ có dự cảm sắp xảy ra chuyện không tốt, nên cậu không trả lời mà hỏi lại một câu: “Anh không phải là sống ở trong khu này đấy chứ?”
Xét theo khả năng quan sát đối với một ông chủ của tập đoàn, thì Sở Mặc chắc chắn sẽ không ở nơi này. Mỗi ngày đi tới công ty Sở Mặc đều có xe riêng, nhưng nếu từ đây đi tới công ty thì phải đi ngược mất một đoạn khá xa.
“Tôi còn tưởng em đã biết từ trước rồi chứ, nên hôm nay mới cố ý tới đây tìm tôi” Sở Mặc nhún vai, vẻ mặt tỏ ra thất vọng. Nhưng rất nhanh anh đã thu hồi lại tâm tư vui đùa, vì đoán ra Bạch Diệc Trạch muốn vào bên trong khu nhà này. Có lẽ là do bị bảo vệ ngăn lại nên anh cũng không hỏi rõ ràng, mà chỉ nói hai chữ: “Lên xe!”
“Sở tiên sinh” Sắc mặt bảo vệ thay đổi trong nháy mắt, cẩn thận hỏi: “Vị tiên sinh này là bạn của ngài sao?”
Đến khi có được câu trả lời khẳng định, bảo vệ cảm thấy hơi xấu hổ: “Thật sự có lỗi quá, vừa rồi vị tiên sinh này muốn đi vào trong, nhưng khi hỏi là muốn tìm ai thì ngài ấy lại không chịu nói. Bởi thế nên chúng tôi mới ngăn cản không cho vào. Ngài cũng biết ở trong khu nhà này gần đây xảy ra chút chuyện, tình huống đặc biệt, nên hi vọng ngài có thế thông cảm”.
Các nhân viên bảo vệ lo lắng nên đem mọi chuyện phủi đi sạch sẽ, bọn họ nào biết Bạch Diệc Trạch quen biết với Sở Mặc. Chứ không thì đâu cần cố ý ngăn cản không cho đi vào, hơn nữa Bạch Diệc Trạch lại không nói là đến tìm ai, trông bộ dạng khả nghi… nên sao có thể trách bọn họ được.
Vẻ mặt Bạch Diệc Trạch không hề thay đổi nhìn bảo vệ, cậu vẫn đứng ở bên ngoài cửa xe, không thèm để ý tới sự nghi ngờ của bảo vệ. Cậu đang do dự không biết có nên vào trong xe của Sở Mặc không, hay là đi tìm Bạch Tiểu Cửu nhờ hỗ trợ. Ánh mắt Bạch Diệc Trạch cứ hết nhìn Sở Mặc rồi lại nhìn sang Bạch Tiểu Cửu, đắn đo mãi không đưa ra được quyết định.
“Đi lên xe nhanh lên!” Sở Mặc hết kiên nhẫn, mở miệng thúc giục: “Không thấy tôi đang đứng ở giữa đường đi hay sao hả?”
Lời nói của Sở Mặc lúc này gần như là uy hiếp, ý nói nếu Bạch Diệc Trạch không lên xe, anh sẽ không đi. Đến lúc đó đường bị cản trở, tất cả trách nhiệm đều do Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch cắn răng, mở cửa xe vào ngồi. Khu chung cư này cậu chưa từng đến, nên đương nhiên không quen thuộc hoàn cảnh bên trong. Nếu như muốn tìm một căn hộ, khẳng định sẽ mất rất nhiều thời gian. Sở Mặc đã sống ở đây, so với cậu tất nhiên sẽ quen thuộc địa hình hơn, ít ra có Sở Mặc dẫn đường cũng tốt hơn cậu tự đi mò mẫm nhiều.
Bạch Tiểu Cửu cũng đang định trèo lên xe, đột nhiên bị Sở Mặc ngăn lại: “Bạch Tiểu Cửu không thể đi vào được!”
Bạch Tiểu Cửu dừng động tác lại, đứng bên ngoài xe hung ác nhìn chằm chằm vào Sở Mặc. Tư thế kia thật giống như muốn nói, nó nhất định sẽ không bỏ qua cho Sở Mặc. Bạch Diệc Trạch cũng khó hiểu mà nhìn Sở Mặc, muốn anh giải thích lý do với cậu.
Sở Mặc lạnh lùng bỏ qua ánh mắt tức giận của Bạch Tiểu Cửu, dường như so với trong suy nghĩ của anh không có khác nhau gì nhiều. Anh đoán Bạch Tiểu Cửu chắc chắn rất đặc biệt, hơn nữa nó hình như còn có thể hiểu được tiếng người. Ánh mắt Sở Mặc hiện lên ý cười sâu xa, từ từ nói: “Trong khu nhà này không cho nuôi dưỡng sủng vật, nên đương nhiên là không thể mang sủng vật đi vào”
Sở Mặc cố ý nói lớn tiếng, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía bảo vệ. Các nhân viên cực kì biết điều mà phối hợp gật đầu, chứng minh lời anh nói là sự thật.
Các nhân viên bảo vệ ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nếu như Sở Mặc không nói, thì bọn họ cũng đang chuẩn bị ngăn cản Bạch Diệc Trạch mang sủng vật lên xe.
“Ý của anh là muốn tôi để Bạch Tiểu Cửu ở lại bên ngoài này một mình!” Bạch Diệc Trạch mở miệng nói với Sở Mặc.
Ở cùng với Sở Mặc một chỗ cậu cảm thấy quá nguy hiểm, nếu có Bạch Tiểu Cửu ở cùng, ít ra cậu cũng không sợ Sở Mặc sẽ làm xằng làm bậy.
“Em yên tâm để cho nó chạy khắp công ty, rồi lại càng yên tâm khi để cho nó đi theo một người không quen biết là Lục Hàm, sau đó một mình em lại tự ý rời đi không để ý tới nó, thì giờ để cho nó ở bên ngoài này có sao chứ” Sở Mặc tỏ vẻ chẳng sao cả nói: “Để nó ở bên ngoài này thì tính là gì, Bạch Tiểu Cửu thông minh như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Kể cả khu nhà này có cho nó đi vào thì anh cũng sẽ không đồng ý! Bạch Tiểu Cửu khinh miệt nhìn thoáng qua phía sau khu chung cư. Sau đó nó không để ý Bạch Diệc Trạch đang ngồi ở trong xe, mà khinh thường xoay người chạy nhanh đi. Nếu không nể mặt mũi Bạch Diệc Trạch, và cũng vì đã đồng ý giúp cậu chuyện này rồi thì nó còn lâu mới chịu thế này. Dù cho có kêu người mang kiệu tám người khiêng nâng bản đại tiên đi vào, bản đại tiên đây cũng chẳng thèm vào đâu!
Thời điểm này mà đi tranh cãi, còn không bằng đi tới luân hồi tuyền tu luyện còn hơn.
“Này!” Bạch Diệc Trạch bất đắc dĩ nhìn hồ ly rời đi, nói không ra lời. Cậu vẫn mong chờ vào thời điểm mấu chốt thì cho thể nhờ nó giúp đỡ một chút, hiện tại nó lại bỏ đi như vậy là sao.
Sở Mặc nhanh tay lẹ mắt, vươn người về phía Bạch Diệc Trạch đem cửa đóng lại. Không để cậu có thời gian phản ứng, đã lập tức khởi động xe chạy vào bên trong khu chung cư. May mắn lúc này trời đã tối, xe đi lại bên trong cũng ít, chứ nếu không thì cản đường lâu như vậy sẽ bị người ta phàn nàn.
“Em muốn đi đâu?” Sở Mặc thong thả lái xe, một bên hỏi Bạch Diệc Trạch.
“Tòa nhà số bảy” Bạch Diệc Trạch lúc sáng đã nghe được địa chỉ của tên tiểu quỷ từ trên báo. Chuyện này đã gây lên ầm ĩ rất lớn, mọi người sống gần khu nhà cậu đều bàn tán xôn xao, nên cậu muốn biết tiểu quỷ sống ở đâu cũng rất đơn giản.
Sở Mặc sửng sốt một lúc, rồi mới đạp chân ga lái xe về phía garage của tòa nhà số bảy. Bạch Diệc Trạch trợn mắt há mồm nhìn Sở Mặc đem xe ngừng lại bên trong garage: “Anh, anh ở nơi này hả?”
Sở Mặc dừng xe xong, rồi lại vòng qua bên phía cửa Bạch Diệc Trạch ngồi mở cửa. Dẫn người ra, Sở Mặc mỉm cười trêu tức: “Tiểu Trạch chẳng lẽ xấu hổ không dám thừa nhận là em đến đây để tìm tôi, nên mới giả vờ hỏi như vậy”
“Ai mà thèm có hứng thú muốn biết anh ở đâu chứ” Bạch Diệc Trạch liếc mắt nhìn Sở Mặc: “Cảm ơn anh đã dẫn tôi vào đây, giờ tôi có việc nên đi trước”
Vừa xuống xe thì Bạch Diệc Trạch đã vội vàng nói phải rời đi, nhưng chưa kịp đi thì đã bị Sở Mặc giữ chặt bả vai, nhanh nhẹn nhập mật mã để mở ra cánh cửa bên ngoài, rồi thuận tiện đẩy cậu vào trong thang máy.
“Em định đi chỗ đó để tìm nhà của tên tiểu quỷ kia hả?” Sở Mặc thu lại giọng điều trêu đùa. Ngay khi Bạch Diệc Trạch đang kinh ngạc thì đã nói: “Ngay cả mật mã mở cửa cũng không biết, em định vào bằng cách nào? Em nên cảm thấy may mắn, vì tôi cũng sống ở trong tòa nhà này mới đúng”
“Gần đây ở trong khu nhà này xảy ra chút chuyện, tuy đã chứng minh chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là một mạng người nên đã khiến cho người bên trong khu nhà này rất hoảng sợ. Chuyện càng lúc càng ầm ĩ lên, dẫn tới rất nhiều người đến điều tra và phỏng vấn. Nghiêm trọng hơn là còn ảnh hưởng rất lớn tới mấy hộ gia đình khác sống ở trong đây, vì thế mà mấy hộ gia đình này đều rất cẩn thận, mỗi khi ra vào đều bị kiểm tra rất kĩ. Cũng vì thế mà vừa rồi khi em muốn vào trong mới bị bảo vệ ngăn cản” Sở Mặc vừa nói vừa ngẩng đầu lên, ý bảo cậu nhìn camera theo dõi ở trên đầu: “Người nào có hành vi khiến họ nghi ngờ, thì ngay lập tức họ sẽ gọi bảo vệ tới bắt lại”
Lần trước Sở Mặc đưa Bạch Diệc Trạch về nhà, nhìn thấy Tôn Uy sống ở cạnh phòng của cậu, anh đã không thể ngồi yên được nữa nên mới quyết định chuyển tới nơi gần khu cậu sinh sống ở lại, phải nhìn thấy người anh mới yên tâm. Nhưng vì khu chung cư của Bạch Diệc Trạch ở quá cũ nát, anh chuyển tới đó sẽ bị người ta nghi ngờ, may mà tìm được nơi này cũng gần nhà cậu, chỉ cách một con đường nên anh đã chọn mua nó, rồi nhanh chóng chuyển vào ở.
Nói chuyển tới nhưng cũng không phải dễ dàng, tuy có tiền là có thể mua được nhà, cơ mà không phải lúc nào cũng có phòng trống để bán ra. Nên phải mất thời gian chuẩn bị tới gần nửa tháng, anh mới có thể mua được căn nhà ở nơi khác, rồi đem đổi với người ở trong này để mong người ta nhường lại cho mình căn nhà đó.
May mắn thời điểm anh muốn chuyển tới đây, ở bên trong có một hộ gia đình cũng vừa vặn muốn tìm nơi khác để chuyển đi. Bên trong đã trang trí đầy đủ nội thất, chỉ cần chuyển đến là có thể ở ngay.
Cũng do vài ngày trước ở đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một hộ gia đình có một đứa con bướng bỉnh, nhân dịp người lớn không có nhà, nửa đêm trèo lên cửa sổ nghịch… kết quả là cửa chống trộm bỗng nhiên bị bong tróc ra, đứa trẻ ngã xuống dưới. Đúng lúc đó anh lại đang có ý muốn chuyển tới đây ở, mà gia đình gần đó nghĩ nơi này có vẻ xui xẻo, nên càng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Sở Mặc không quan tâm tới vấn đề này, anh chỉ muốn ở gần Bạch Diệc Trạch là được, thế nên không hề do dự đã mua luôn. Ngay ngày hôm sau chuyển tới ở.
Hôm qua anh đã hỏi Lục Hàm rất rõ ràng, chuyện tư liệu của công ty bị tiết lộ là do hành động của tên tiểu quỷ. Hơn nữa hắn còn rất oán giận chuyện Bạch Diệc Trạch đoạt đi cái bình đựng linh hồn, cho nên hiện giờ trên tay cậu chắc hẳn đang giữ tên tiểu quỷ đó. Mà mục đích của Bạch Diệc Trạch đến khu chung cư này vào ngày hôm nay, anh cũng đại khái đoán được một chút. Tiểu quỷ oán linh kia chắc chắn là bé trai đã xảy ra chuyện vào mấy hôm trước, nên Bạch Diệc Trạch xuất hiện ở đây có lẽ là vì muốn làm cho tiểu quỷ đó đi đầu thai.
Dẫn Bạch Diệc Trạch tới căn nhà của hộ gia đình kia, ấn vào chuông cửa.
“Ai vậy?” Người bên trong nhà không mở cửa, mà chỉ đứng ở sau cửa kính vừa mở miệng hỏi vừa cảnh giác.
Đang lúc Bạch Diệc Trạch muốn nói chuyện, Sở Mặc đã ngăn cản cậu lại, quay mặt về hướng cửa nhà nói: “Trình tiên sinh, Trình phu nhân xin chào. Tôi là người sống ở tầng dưới, là người quản lý của tập đoàn Vân Mặc”
Sở Mặc khách khí mở miệng báo danh tính, và chào hỏi.
“Tập đoàn Vân Mặc ở gần đây? Anh chính là giám đốc của tập đoàn Vân Mặc?” Người trong nhà do dự hỏi. Hiển nhiên là hắn đã nghe qua cái tên này, nhưng vì không rõ ý đồ của Sở Mặc, nên vẫn cảnh giác hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Cửa vẫn không mở ra như cũ, âm thanh người vợ đứng ở sau lưng ông chồng vang lên mang theo sự nghi ngờ.
“Tôi đối với chuyện xảy ra ngoài ý muốn ngày đó muốn bày tở sự thương tiếc!” Sở Mặc cũng không để ý tới thái độ của đối phương, anh nói thẳng ý đồ mình tới: “Là hàng xóm, tôi rất muốn vì con trai của hai người làm vài chuyện. Xin hỏi tôi có thể đi vào trong nhà rồi nói chuyện được không?”
Sở Mặc vừa nói, vừa lấy ra danh thiếp của mình đưa qua.
Sở Mặc chuyển đến đây ở, nên anh biết rõ, Trình gia vì đột nhiên mất đi con trai nên rất đau khổ. Nhưng lạ là không có một ai bày tỏ sự đồng tình cả, ngược lại chỉ thấy mọi người toàn chỉ trích Trình gia không chịu chăm sóc tốt cho con trai nên mới dẫn tới chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, khiến trình gia biết được càng thêm tự trách. Người ngoài cứ bàn tán không ngừng, Trình gia vì không chịu nổi áp lực của dư luận, nên rất cảnh giác đối với người xa lạ. Bạch Diệc Trạch rất ngốc, cái gì cũng không biết, nếu anh để cho cậu mở miệng thì chỉ sợ hiệu quả sẽ bị phản ngược lại.
Cửa rốt cuộc cũng để lộ ra một khe hở, người trong phòng nhận tấm danh thiếp tỉ mỉ nghiên cứu một lúc lâu, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn lên trên người Sở Mặc, và Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch kịp thời phản ứng, hướng người bên trong gật đầu, phối hợp nói: “Trình tiên sinh, Trình phu nhân, tôi là nhân viên của tập đoàn Vân Mặc, đi đến cùng với Sở tổng”
Cuối cùng Bạch Diệc Trạch mới hiểu được vì sao Sở Mặc không cho mình nói chuyện, không biết vì sao mà cha mẹ của tiểu quỷ lại cảnh giác tới vậy, ngay cả lý do bọn cậu vừa nói ra cũng bị từ chối, không thèm nhìn bọn cậu. Nhân cơ hội cậu cúi người nhìn chăm chú vào chiếc bình đựng linh hồn ở bên hông, trong nháy mắt đó cậu cảm nhận được oán khí của tiểu quỷ lại tăng lên gấp đôi.
Bạch Diệc Trạch biết mình tìm đúng địa chỉ, hiện tại cậu muốn nghĩ cách hỏi ra khúc mắc của tiểu quỷ.
“Mời vào!” Xác nhận thân phận của hai người, cửa nhà lúc này mới hoàn toàn mở ra, để cho hai người Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch đi vào.
Cha mẹ tiểu quỷ mời hai người ngồi xuống, rót trà mời uống. Sau khi làm xong việc, cả hai đều im lặng trầm mặc. Bạch Diệc Trạch nhìn vào ánh mắt của họ, cậu cảm nhận được sự bị thương không thể che dấu ở trong đó rất lớn. Tuy trong nhà có bốn người, nhưng không gian vẫn đặc biệt lạnh lẽo.
Hết chương 32.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...