Nếu nói khi học trung học Diệc Trạch lấy tên giả, rồi cố tình đi lừa hắn thì Sở Mặc cảm thấy cũng không hợp lý lắm. Dù sao cái tên đó Bạch Diệc Trạch cũng đã sử dụng ròng rã trong suốt ba năm học, từ thầy giáo tới bạn học, rồi hàng xóm xung quanh nơi bọn họ sinh sống, ai ai cũng đều chỉ biết tới cậu bằng cái tên đấy.
Cho tới tận bây giờ Sở Mặc vẫn chưa từng nghi ngờ cái tên kia là giả, mãi cho tới tận ngày Bạch Diệc Trạch giao bản kiểm điểm cho anh thì anh mới xác định trăm phần trăm thân phận của Bạch Diệc Trạch. Chứ nếu không thì làm sao anh dám tin nổi chuyện cái tên trước kia cậu dùng chính là tên giả, mà thậm chí ngay cả họ cũng là giả dùng để lừa mọi người.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Sở Mặc thật không ngờ rằng anh luôn dùng một cái tên không tồn tại mà đi tìm người ở khắp nơi trên thế giới, giả sử có tìm được thì thật đúng là gặp quỷ rồi.
Vừa mới bắt đầu xác định quan hệ thì bỗng nhiên Tiểu Trạch biến mất, Sở Mặc chỉ nghĩ đơn giản là hành động nhất thời, ngay cả Sở Vân lúc đầu không để ý cũng chỉ nghĩ là bạn bè giận dỗi nhau mà thôi.
Vài ngày sau Sở Vân phát hiện Tiểu Trạch thật sự là bốc hơi biến mất, lúc này mới cảm thấy có vài điểm đáng nghi ngờ.
Khi Sở Vân tra hỏi, Sở Mặc cũng không hề giấu diếm, nói ra sự thật là anh với Tiểu Trạch đang kết giao, hai người thật sự có tình cảm. Vốn định lên kế hoạch làm cho Sở Vân từ từ tiếp nhận quan hệ của anh và Tiểu Trạch, nhưng hiện giờ anh chỉ biết cam chịu. Tiểu Trạch tìm không thấy, lời anh nói có thật hay không, Sở Vân có thể tiếp nhận hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Sở Vân dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không thể tưởng tượng được hai người lại có quan hệ như vậy, Tiểu Trạch là người hiền lành và hiểu chuyện, lại có thể cùng với em trai mình thành ra như thế, hơn nữa cô vẫn luôn coi Tiểu Trạch như là em trai của chính mình mà quan tâm chăm sóc.
Mới đầu còn kinh ngạc, nhưng khi thấy em trai bởi vì Tiểu Trạch mà cơm nước không ăn, hình dáng ảm đạm thì Sở Vân cũng chẳng biết nên làm sao mới tốt. Tiểu Trạch bỏ đi không có lý do, nếu vào lúc này mà cô mạnh mẽ tách Tiểu Trạch và Sở Mặc ra, ngăn cản hai người ở cùng một chỗ thì cũng đỡ tốn công tốn sức và đơn giản hơn rất nhiều.
Chỉ cần tìm không thấy Tiểu Trạch, hai người xem như là tự động chia tay, Sở Vân cũng không nói thêm nhiều về chuyện này vì sợ sẽ khiến cho Sở Mặc khó chiu không thoải mái. Nhưng vốn chỉ tưởng Sở Mặc vài ngày tìm không thấy, thất vọng rồi sẽ buông tha, không lâu sau sẽ quên đi cái người tên Tiểu Trạch này, nào biết đâu rằng chuyện tình đã vượt qua phạm vi mà cô có thể khống chế.
Qua một khoảng thời gian, Sở Vân nhìn Sở Mặc từ trước tới giờ vẫn luôn kiên cường, mà nay bởi vì Tiểu Trạch rời đi, cảm xúc trở nên vô cùng tồi tệ, cả ngày đều trong trạng thái hốt hoảng. Lúc này cô mới ý thức được suy nghĩ của bản thân mình đơn giản tới mức nào, giờ phút này cô mới nhận ra tình cảm của Sở Mặc đối với Tiểu Trạch là thật, và tình cảm của hai người bọn họ chỉ e là so với chính cô nghĩ còn sâu nặng hơn nhiều.
Mắt thấy đã sắp đến thời gian khai giảng, Sở Mặc vẫn là bộ dáng như thế. Tuy đã dừng lại hành động tìm kiếm Bạch Diệc Trạch, nhưng cả người đều trở nên mệt mỏi, Sở Vân chưa từng mở miệng hỏi, nhưng trong lòng đã gấp đến rối bời. Em trai của mình tốt ra sao, tương lai sáng sủa thế nào, vậy mà lại bởi vì một người nam nhân mà biến bản thân mình thành ra như vậy.
Sở Vân khuyên can hết lời, an ủi cũng nhiều, chuyện có thể thì cô đều đã làm. Nhẫn nại cũng đã đến tột cùng, cô rốt cuộc bạo phát, ầm ĩ với Sở Mặc một trận.
Lúc đầu định sẽ theo Sở Mặc đi tới thành phố Sở Mặc học đại học cùng sinh sống, nhưng lúc này Sở Vân đột nhiên thay đổi ý định, Sở Mặc định đi tới miền nam thì cô liền lựa chọn thay anh là đi tới miền bắc. Dù sao cũng không muốn tiếp tục ở trong thành phố Lâm Tuyền này, thì đi tới nơi nào mà chẳng giống nhau.
Năm đó cãi nhau, nội dung cãi nhau là gì thì giời phút này Sở Mặc cũng đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là lúc ấy chị gái cực kì tức giận, rồi sau đó cô và anh cùng nhau rời đi.
Nếu Sở Mặc bởi vì tìm không thấy Bạch Diệc Trạch mà sa sút, thì đó cũng không phải là Sở Mặc nữa rồi. Thành phố Lâm Tuyền bị anh lật tung lên, nhưng vẫn không thể tìm thấy cậu, cho nên Sở Mặc đối với thành phố này không còn chút lưu luyến gì nữa. Bán hết mọi thứ có thể bán đi, rồi mang theo hành lý đơn giản, một mình đơn độc đi học đại học.
Nơi đấy chính là hi vọng cuối cùng của anh, là nơi mà anh cùng với Bạch Diệc Trạch cùng thi vào. Sở Mặc hi vọng và chờ mong kì tích sẽ xẩy ra, mong chờ Bạch Diệc Trạch sẽ xuất hiện ở trường đại học.
Kết quả chính là anh làm phải thất thất vọng, Vì thế mà Sở Mặc ở trong đại học chỉnh lý lại tâm tình, sách vở và bài tập đều ném qua một bên cũng được lôi ra củng cố lại kiến thức, sau đó bắt đầu dốc sức xây dựng sự nghiệp của chính mình. Quyển sổ tiết kiệm có số tiền không nhỏ mà Bạch Diệc Trạch trả lại cho anh, được anh dùng để gây dựng sự nghiệp tài chính lúc đầu.
Sở Mặc rất có thiên phú trong việc buôn bán, ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Dần dần số tiền gửi tiết kiệm cũng như vết dầu loang, càng ngày càng nhiều. Đến năm đại học thứ ba thì anh đã có công ty của riêng mình. Thuận buồm xuôi gió từ đó, rồi tới tận sau này thành lập ra tập đoàn Vân Mặc.
Sở Vân làm việc cũng rất tuyệt tình, cũng vào năm đó sau khi rời đi thì thay đổi số điện thoại, thậm chí cả địa điểm sinh sống cô chưa từng nói cho Sở Mặc dù là một lần. Sở Mặc ở trong khi học đại học cũng thay hai lần số điện thoại, bởi vậy mà hai người cứ thể triệt để cắt đứt liên hệ.
Chị em ruột với nhau thì làm sao có giận nhau lâu, sáng sớm hôm sau Sở Mặc không thấy chị gái đâu nên cũng chỉ nghĩ là chị gái giận hờn gì đó mà thôi. Hơn nữa lúc này đang trong giai đoạn khởi nghiệp, anh cũng không thể phân thân đi tìm Sở Vân được, Sở Mặc lúc này nghĩ nếu như mình làm nên chuyện, tạo được thành thích rồi trả ơn nuôi dưỡng, sau đó để cho Sở Vân chỉ cần ngồi hưởng phúc là được. Nhưng nào ngờ, khi công ty vượt qua bao khó khăn mới đi vào được quỹ đạo, thì Sở Vân cũng không tìm thấy đâu.
Sở Mặc không tin chị gái của mình sẽ biến mất một cách vô lý như thế, mặc dù anh đã tìm kiếm rất lâu, thậm chí còn vận dụng cả mối quan hệ đặc thù nhưng vẫn không tìm thấy Sở Vân.
Sở Mặc cảm thấy nhất định là do chị cố tình trốn tránh anh, từ nhỏ đã sống nương tựa với chị, trên thế giới này anh chỉ còn mỗi chị là người thân. Công ty anh cũng lấy tên là Vân Mặc, bởi Sở Vân ở trong lòng anh chính là một cái cây lớn, và là một nỗi đau buồn mà anh không muốn cho ai biết.
Bạch Diệc Trạch chính là một trong số rất ít người biết anh có người chị tên là Sở Vân, cho nên khi Bạch Diệc Trạch hỏi lai lịch tập đoàn Vân Mặc, Sở Mặc mới không cảm thấy có gì kỳ quái. Rõ ràng là dùng tên Sở Vân, nhưng trong công ty lại không ai biết có người tên Sở Vân, chính vì thế mà người nào cũng tò mò về nó.
Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch đang nằm ngủ say bên ghế phụ, không đành lòng đánh thức cậu. Nên nhẹ nhàng tháo giây an toàn, cởi áo khoác ra rồi nghiêng người cầm áo đắp lên vai cho cậu.
Cạnh bên tay lái có một chỗ trống, nên Sở Mặc cẩn thận ngả ghế phụ xuống và kéo thân thể Bạch Diệc Trạch qua, muốn làm cho cậu ngủ được thoải mái hơn.
Còn nhớ rõ lúc trước khi hai người còn ở cùng nhau, chính bản thân mình đã từng nói qua, nhất định phải lập được thành tích tốt, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Trạch cùng chịu khổ với mình được. Lúc đó mỗi khi Sở Mặc nghĩ tới đây, sẽ nhịn không được mà cười khổ, chính mình đã không dễ dàng mới có thể thực hiện lời hứa hẹn, nhưng mà người cùng anh ước định lại không còn ở bên cạnh nữa.
Hiện tại Tiểu Trạch lại xuất hiện một lần nữa, đi tới bên cạnh anh, vậy thì cho dù có phải dùng mọi cách, anh cũng phải đem người chói chặt ở bên mình.
Lần trước Bạch Diệc Trạch nói đi là đi ngay, đột nhiên biến mất, đã để lại cho Sở Mặc một sự ám ảnh cực kỳ sâu sắc. Đên tận bây giờ anh vẫn không rõ là năm đó cậu chia tay với anh là có nguyên nhân gì, nên anh đối với cậu cũng chỉ có thể cẩn thận thăm dò chứ không dám làm lộ liễu quá, chỉ sợ vô ý một chút thì cậu lại chơi trò biến mất một lần nữa.
Sở Mặc suy nghĩ loạn một lúc lâu, mà người ngủ ở bên cạnh vẫn không hề có chút động tĩnh nào, nhưng vì hô hấp vững vàng luôn đảo qua vùng cổ nhạy cảm của anh đã kéo Sở Mặc trở lại hiện thực.
Đầu lập tức nghiêng qua nhìn dung nhan phóng đại đang ngủ của Bạch Diệc Trạch, Sở Mặc đem toàn bộ lực chú ý dồn vào hai cánh môi đỏ tươi ướt át trên mặt của cậu.
Ngay từ đầu là anh thật tâm muốn để cho cậu được ngủ thoải mái, mới đem chỗ ngồi hạ thấp xuống để cậu được ngủ thoải mái hơn, còn anh lại chỉ muốn ngồi im nhìn cậu ngủ tới tận lúc trời sáng mà thôi.
Chẳng qua là thấy người ngủ say ở bên cạnh lại không hề phòng bị ở trước mặt mình, hô hấp ấm áp như có như không khiến anh ngứa ngáy, hơn nữa Bạch Diệc Trạch đang ngủ lại còn dựa sát vào anh, nên càng khiến cho anh khó tránh khỏi rạo rực. Sáng sớm hôm nay khi ở tại trong thang máy, Sở Mặc đã muốn thử xem mùi vị của nụ hôn môi này ra sao rồi, cộng thêm vào lúc này cậu cũng đang ngủ say, dù có bị anh hôn một chút chắc cũng sẽ không hay biết.
Sở Mặc còn đang suy nghĩ, thì đã thực tế làm ra hành động, không chút do dự cúi đầu chạm vào.
Tôn Uy sau khi làm bữa tối xong thì đã để lại một phần cho Bạch Diệc Trạch, rồi mới đi đưa cơm tới bệnh viện cho cha mình. Giống như thường ngày Tôn Uy vẫn luôn ở trong bệnh viện cùng cha cho tới khi kết thúc giờ thăm bệnh mới trở về. Trên đường trở về, khi gần tới nhà, ở xa xa Tôn Uy chợt nhìn thấy ở bên cạnh cầu thang nhà mình có một chiếc xe thể thao xinh đẹp đỗ ở đó.
Nếu như lúc này chiếc xe đó dừng ở bên khu dân cư cao cấp xa hoa bên kia, Tôn Uy sẽ không thắc mắc hay là cảm thấy kì quái, nhưng hiện tại nó lại xuất hiện ở nơi dẫy nhà cũ nát này, thì quả là khiến người ta cảm thấy không bình thường rồi. Nơi anh ở chỉ là một nơi dân cư cũ kỹ nhỏ bé, bình thường các xe ô tô sẽ rất ít đi ngang qua đây, bởi vì trong này chỉ toàn là ngõ nghách nhỏ hẹp, chứ càng đừng nói là một chiếc xe có phong cách thể thao đắt tiền như vậy.
Tò mò thì tò mò, nhưng Tôn Uy cũng không có quan tâm nhiều tới lai lịch của chiếc xe này, hơn nữa đèn xe lại còn sáng chứng tỏ trong xe có người.
Tòa nhà cũ này đã bị hỏng đèn bên ngoài từ lâu, cũng chưa có ai đến sửa chữa, mỗi lúc tối đi về Tôn Uy chỉ có thể dùng đèn điện thoại chiếu sáng, rồi sờ soạng đi lên lầu. Hôm nay thật may, vừa lúc nhờ có đèn của chiếc xe kia mà chiếu sáng rõ ràng hơn.
Tôn Uy không có hứng thú xen vào chuyện của người khác, nhưng một chiếc xe như vậy thì dù có cả đời anh cũng không kiếm đủ tiền mà mua, cho nên cũng chỉ muốn nhìn ngắm thêm chút mà thôi.
Ngược sáng nên Tôn Uy nhìn không được rõ ràng, nhưng ít ra có thấy được ở trên xe có hai người, hơn nữa anh còn cảm giác được người ngồi ở vị trí ghế phụ bên trái rất quen mắt. Đột nhiên tâm tư bát quái trỗi dậy, lại thấy người trên xe không chú ý tới mình, Tôn Uy lập tức thay đổi vị trí đứng, từ bên cầu thang đi tới bên cạnh xe.
Thay đổi góc độ, cuối cùng Tôn Uy cũng thấy được rõ ràng, người ngồi bên ghế phụ không phải ai khác, mà chính là Bạch Diệc Trạch hình như đang ngủ thiếp đi.
Bạch Diệc Trạch vì sao lại ở trong xe này thì Tôn Uy không biết, nhưng chuyện tiếp theo lại làm Tôn Uy vô cùng bất ngờ. Bạch Diệc Trạch thì anh đã quá quen thuộc rồi, chỉ cần nhìn qua bộ dáng đã nhận ra, nhưng người ngồi bện cạnh cậu là ai, Tôn Uy chỉ cảm thấy là đã từng gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là ai. Cho đến khi nhìn thấy người kia đang chuẩn bị tiến lại gần bên Bạch Diệc Trạch, muốn hôn cậu.
Tôn Uy không nhìn rõ bộ dáng người bên cạnh Bạch Diệc Trạch ra sao, nhưng anh lại nhìn rõ ràng người đấy là đàn ông!
“Diệc Trạch!” Tôn Uy bị dọa sợ tại chỗ, nhất thời không biết làm sao, chỉ đành kêu tên cậu ra tiếng, hy vọng có thể ngăn cản được.
Sở Mặc cảm thấy sắp hôn được Bạch Diệc Trạch đến nơi rồi, lại không ngờ bị một người không biết tốt xấu ở bên ngoài xen ngang. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngừng lại động tác của chính mình.
Đang trong lúc một tay Sở Mặc chống vào ghế phụ, một tay kia thì đang chạm vào ngang chiếc ghế mà Bạch Diệc Trạch đang nằm, khoảng cách của anh với Bạch Diệc Trạch đã rất gần rồi, lai thêm ý đồ bất chính vừa rồi nữa, nên khi lông mi của Bạch Diệc Trạch rung rung, anh có thể thấy được rất rõ ràng.
Mà Bạch Diệc Trạch lúc này cũng mở mắt.
Bạch Diệc Trạch bị âm thanh gọi tên của mình vang lên làm cho giật mình tỉnh giấc, mở to hai mắt phát hiện được Sở Mặc đang ở phía trước mặt mình, chỉ cần cậu nghiêng người một chút về phía trước là có thể chạm được vào bờ môi của Sở Mặc luôn rồi.
Vừa mới tỉnh lại, Bạch Diệc Trạch còn chưa kịp tỉnh táo, nên chỉ biết ngây ngốc nhìn Sở Mặc, không biết phải làm làm gì tiếp theo.
Thừa dịp Bạch Diệc Trạch ngây người, Sở Mặc đã trở lại vị trí lái xe lúc đầu, tốc độ di chuyển nhanh đến nỗi Bạch Diệc Trạch còn cho rằng chính mình là do vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ, tất cả chỉ là ảo giác.
“Tôi thấy cậu mệt nên ngủ thiếp đi, nghĩ vậy mới hạ chỗ ngồi của cậu xuống để làm cho cậu thoải mái hơn một chút” Sở Mặc nghiêm túc giải thích, đây cũng chính là mục đích ban đầu của anh. Hơn nữa trong lúc giải thích, mặt anh không hề đỏ, hô hấp cũng không dồn dập, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc một cách hoàn mĩ, cộng thêm vừa rồi lúc nói anh còn dựa vào cậu gần như vậy, rất dễ làm cho người khác hiểu sai.
“Tôi ngủ thiếp đi” Bạch Diệc Trạch giật mình nói, thấy rõ ràng nhìn thấy đèn xe đang chiếu vào hàng hiên của khu nhà mình ở, Bạch Diệc Trạch mới ý thức được là mình đã về đến nhà. Nghiêng đầu nhìn Sở Mặc, mất vài giây mới tiêu hóa được lời nói của Sở Mặc, rồi lo lắng hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Từ nhà hàng Tây kia về đến nhà mình chắc mất mười phút lái xe, Bạch Diệc Trạch thật không ngờ thời gian ngắn vậy mà mình còn có thể ngủ quên được. Không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, vạn nhất ngủ quên, bỏ lỡ giờ mở ra luân hồi tuyền, chậm trễ thời gian làm việc của dẫn linh sư thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Bạch Diệc Trạch luống cuống tay chân để tìm kiếm điện thoại của mình xem thời gian, bởi vì có chiếc áo khoác ở trước ngực nên làm cậu tìm mãi mà vẫn chưa thấy đâu.
“Đừng nóng vội, cậu mới ngủ được gần hai mươi phút thôi” Sở Mặc không rõ vì sao Bạch Diệc Trạch lại làm vậy, nên đành chỉ chỉ đồng hồ ở trên xe mà nói.
Bạch Diệc Trạch theo tay chỉ của Sở Mặc nhìn lại, rồi lại bắt đầu tính toán thời gian, xem ra là từ lúc rời khỏi nhà hàng tới giờ cũng chưa lâu lắm. Vậy Sở Mặc chắc là cũng vừa dừng xe chưa lâu, nghĩ tới công việc dẫn linh sư không bị muộn… lúc này Bạch Diệc Trạch mới cảm thấy yên tâm.
“Cạch! Cạch!” Hai tiếng.
Tôn Uy đứng ở bên ngoài xe thấy lâu như vậy mà người trong xe vẫn chưa phản ứng gì, đành gõ hai tiếng vào cánh cửa kính của xe.
Hai người ở trên xe lúc này mới nhớ ra là còn có người ở bên ngoài, chờ tới khi bọn họ đem lực chú ý nhìn tới bên ngoài, thì cửa xe bên phía Bạch Diệc Trạch đột nhiên mở ra, sau đó cậu bị người nọ kéo ra ngoài.
“Diệc Trạch, cậu không sao chứ?” Tôn Uy đứng ở ngoài xe, đợi khi cửa mở thì việc đầu tiên là kéo cậu ra rồi nhanh chóng hỏi han.
Hết chương 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...