Đàn Lang


Tiếc là Thẩm Xung không thức được lâu, vừa nằm xuống đã thiếp đi mất.
Tôi ngồi ở bên giường, tỉ mỉ ngắm gương mặt say ngủ của chàng, có chút mơ mộng hão huyền.

Thấy xung quanh bốn bề vắng lặng, tôi liền to gan vuốt lên mu bàn tay đang để lộ ra bên ngoài chăn của Thẩm Xung một cái, trong lòng lập tức cảm thấy kích thích như một tên trộm đạt được ý xấu.

Thiết nghĩ nếu hiện giờ mà soi gương thì ắt hẳn tôi sẽ nhìn thấy ngay nụ nười ngu ngơ thô bỉ toe toét trên mặt mình.
Chỉ bằng một câu khen ngợi vừa rồi của Thẩm Xung như tiếp thêm cho tôi mười hai phần sức mạnh, cơn buồn ngủ quá Ngọ lập tức bay biến.
Tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài, cảm thấy tiết trời thật đẹp, Thẩm Xung chắc hắn sẽ không tỉnh lại ngay, vì vậy liền quyết định sẽ đi cắt một ít hoa mang về trước.
Phủ Hoài Âm Hầu cũng giống như phủ đệ của các nhà quý tộc khác, xây rất nhiên hoa viên.

Thẩm Xung rất giỏi làm vườn, người người đều nói hoa nở ở trong vườn của chàng là rực rỡ nhất.

Có điều đám hoa cỏ đó đều là tâm huyết của Thẩm Xung, tôi tất nhiên là không nỡ lòng nào hái xuống.

Vì vậy tôi quyết định đến vườn hoa ở hậu viện, hăng hái cắt một đống hoa cỏ đủ loại để mang về.
Sau giờ Ngọ, trong phủ bất luận là chủ nhân hay nô bộc cũng đều đã đi nghỉ ngơi, là thời điểm thích hợp nhất để tự do hoạt động.

Tiếc là bây giờ đã vào thu, cho dù có là hoa viên của nhà cao môn quý tộc thì cũng không bì được với mùa hè, trăm hoa đua nở rực rỡ như gấm.

Tôi lui cui chọn tới chọn lui một vòng nhưng chẳng có mấy loại hợp ý, đang lo lắng xem nên phối như thế nào thì sau lưng chợt truyền tới một âm thanh nữ tử – “Đó là tước đầu hồng[1] mà Hoài Âm Hầu yêu thích nhất, ngươi thực sự muốn cắt xuống thật sao?”
Tôi cả kinh quay lại, hóa ra là Ninh Thọ Huyện chúa.
Nàng ta nhìn tôi, thần sắc thản nhiên, trong tay còn đang cầm một nhành hoa quế mới bẻ.
Tôi mỉm cười, lập tức khôi phục lại thần thái bình thường, thi lễ với nàng ta.
“Bẩm Huyện chúa, nô tỳ phụng lệnh của biểu công tử đến hậu viên chọn hoa về cắm ở trong phòng.” – Tôi nói.
“Ồ?” – Ninh Thọ Huyện chúa nhìn tôi – “Dật Chi công tử tỉnh rồi ư?”
Tôi tất nhiên chẳng đời nào tạo cơ hội cho nàng ta, bèn đáp – “Dạ biểu công tử vẫn còn chưa tỉnh, chỉ là hôm qua công tử đã dặn dò như vậy.”

Ninh Thọ Huyện chúa hiểu ra, lại nói – “Nghê Sinh, hai ta đã lâu không gặp, người đi dạo với ta một chút nhé?”
Tôi kinh ngạc nói – “Huyện chúa sao lại muốn đi dạo với nô tỳ?”
Ninh Thọ Huyện chúa cong khóe môi – “Ta và ngươi tuy mới gặp mà như đã thân quen từ lâu, ta rất thích ngươi.”
Tôi – “…”Trong phủ Thẩm có rất nhiều hoa viên, các lối nhỏ cũng được bày trí vô cùng khéo léo, dùng các loại đá xếp thành hình hoa văn cát tường, có thể nhìn ra được đã bỏ rất nhiều tâm tư.
Tôi ôm hoa đi theo Ninh Thọ Huyện chúa.

Nàng ta khoan thai đi ở phía trước, tôi thì chầm chậm nối gót đằng sau.
“Nghe nói đêm hôm đó ngươi cũng có mặt ở trong cung?” – Đi được một đoạn, Ninh Thọ Huyện chúa chợt hỏi tôi.
Dĩ nhiên là tôi biết Ninh Thọ Huyện chúa hẳn không chỉ muốn mời tôi đi dạo đơn giản như vậy, nghe nàng ta hỏi, tôi cũng ung dung đáp – “Bẩm đúng vậy.”
“Là Đại trưởng công chúa mang ngươi vào cung?” – Ninh Thọ Huyện chúa hỏi.
“Không phải, là công tử nhà nô tỳ.”
Ninh Thọ Huyện chúa gật đầu, lát sau lại nói – “Vân Nghê Sinh, nếu ngày mai ta đến xin ngươi về phủ Dự Chương Vương, ngươi thấy thế nào?”
Tôi kinh ngạc nhìn Ninh Thọ Huyện chúa, không hiểu nàng ta bỗng dưng nói vậy là có ý gì.
“Nô tỳ hoang mang, không rõ vì sao lại được Huyện chúa sủng ái như vậy?” – Tôi hỏi.
“Không vì lý do gì cả,” – Ninh Thọ Huyện chúa cười một tiếng – “Vừa rồi không phải ta đã nói rồi đó sao, ta và ngươi tuy mới gặp mà như đã thân quen từ lâu, ta rất thích ngươi.”
Tôi – “…”
“Ngươi yên tâm đi.” – Ninh Thọ Huyện chúa nói tiếp – “Nếu như ngươi chịu đến phủ ta, ngươi không cần làm thị tỳ.

Ta còn có thể cho ngươi một chức nữ quan, có tỳ nữ hầu hạ.

Còn không tốt hơn gấp ngàn lần so với việc ở lại phủ Hoàn hầu hạ người khác hay sao.”
Tôi thầm bất lực trong lòng.
Cái khỉ gì mà “tuy mới gặp mà như đã thân quen từ lâu”, chẳng qua vẫn là nhìn trúng bản lĩnh giả thần giả quỷ của tôi mà thôi.

Mặc dù Dự Chương Dương cũng tham gia vào việc lật đổ Tuần Thượng nhưng Hoàng hậu đắc thế, Thái tử lại đột ngột hoăng khiến cho tình cảnh của vị đại thần phụ chính duy nhất còn sót lại như ông ta trở nên lúng túng.


Hiện tại Ninh Thọ Huyện chúa nghĩ đến tôi, đại khái là muốn tôi trổ ra tài nghệ thần thông như lúc ở ải Già Hồ, giúp Dự Chương Vương chỉ ra một con đường sáng mà thôi.
Đám quý nhân này kẻ nào cũng sành sỏi tính toán, luôn thích dùng mấy cái lợi ích cỏn con để lôi kéo tôi, so ra thì vẫn là Tần vương hào phóng nhất.
“Huyện chúa.” – Tôi nói – “Nô tỳ là người của phủ Hoàn, tuy may mắn được Huyện chúa sủng ái nhưng rốt cuộc vẫn là thân bất do kỷ.

Huyện chúa cứ thương lượng cùng chủ nhân nô tỳ là được.”
“Nhưng ta lại muốn thương lượng với ngươi,” – Ninh Thọ Huyện chúa nói – “Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta tự khắc có cách xin ngươi về.”
Tôi ngẩn người, dở khóc dở cười.
“Huyện chúa,” – Tôi nói – “Chủ nhân để nô tỳ hầu hạ bên cạnh công tử chính là bởi vì để phù trợ thời vận cho công tử, cho dù Huyện chúa có ý muốn xin nô tỳ thì e rằng chủ nhân cũng khó mà đồng ý.”
“Chuyện phù trợ cho công tử nhà người, không phải phương sĩ đã nói chỉ cần chờ đến lúc Hoàn công tử thành thân thôi sao?” – Ninh Thọ Huyện chúa chớp mắt – “Đợi sau khi Hoàn công tử thành thân, ta mới đến xin ngươi.”
“Xin Huyện chúa đừng giễu cợt nô tỳ nữa.” – Tôi nói – “Tội danh phản bội chủ nhân, nô tỳ ngàn vạn lần không dám gánh đâu.”
“Vân Nghê Sinh.” – Ninh Thọ Huyện chúa ý tứ sâu xa nhìn tôi – “Ngươi vốn không muốn xa rời Hoàn công tử có đúng không?”
Tôi chợt lúng túng.

– “Huyện chúa sao lại nói những lời này…”
Ninh Thọ Huyện chúa dường như không vui nói – “Ta thấy ngươi có chút tài trí, lòng can đảm cũng không thua gì đấng tu mi nên nghĩ rằng giả như cho ngươi một cơ hội thì hẳn là cũng có thể tạo nên chút thành tựu.” – Nàng ta cau mày – “Nhưng thế gian đâu phải chỉ là chuyện vui vẻ trong một thoáng, Hoàn công tử và ngươi thân phận khác biệt, há có thể lâu dài? Nhưng ngươi lại bằng lòng vì thế mà chùn bước, thật ngu ngốc biết bao.”
Tôi sửng sốt.

Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ giả vờ xấu hổ một chút cho có lệ, ấy vậy mà Ninh Thọ Huyện chúa lại mang một đống đạo lý ra để dạy dỗ tôi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của nàng ta, tôi chợt thấy có chút hứng thú.
“Huyện chúa quả thực đã quá coi trọng nô tỳ rồi, nô tỳ vốn chỉ là người hèn kém, không có tài học gì cả.” – Tôi tiếp tục khiêm tốn nói.
“Không có tài học?” – Ninh Thọ huyện chúa nói – “Nếu như ngươi thực sự không có tài học vậy thì vì sao ngươi có thể giúp đại quân chiến thắng? Đại trưởng công chúa vì sao lại tin phục ngươi như thế, ngày hôm ấy còn để cho ngươi đi tặng lễ cho phụ vương ta?”
“Huyện chúa minh giám,” – Tôi vội nói – “Những chuyện mà nô tỳ làm chẳng qua chỉ là nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Ngày hôm đó đến phủ tặng lễ chỉ bởi vì bên cạnh Đại trưởng công chúa vừa khéo không có người để sai bảo mà thôi.”

Ninh Thọ Huyện chúa không cự cãi chuyện này với tôi, đang định mở miệng nói thêm gì đó thì chợt nghe thấy tiếng của Huệ Phong gọi từ đằng xa.
“Nghê Sinh,” – Huệ phong đứng ở bên kia vẫy tay với tôi – “Công tử tỉnh rồi!”
Tôi đáp lại nàng ấy, nhủ thầm trong bụng thật đáng tiếc, tôi vốn còn muốn trêu chọc vị Huyện chúa này thêm một chút nữa.
Tôi nhìn Ninh Thọ Huyện chúa, tiếc nuối nói – “Huyện chúa, nô tỳ còn phải về hầu hạ Thẩm công tử, xin phép được cáo lui.”
Ninh Thọ Huyện chúa cũng không giữ tôi lại.
“Những điều mà ta vừa nói, ngươi cứ suy nghĩ kĩ đi” – Nàng ta vừa nói vừa dúi cành hoa quế trong tay vào bó hoa tôi đang ôm trong ngực – “Hoa này cho ngươi.”
Dứt lời Ninh Thọ Huyện chúa như cười như không nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi.
“Ninh Thọ Huyện chúa nói gì với cô vậy?” – Trên đường quay trở về viện của Thẩm Xung, Huệ Phong nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi đáp – “Không có gì, chỉ là hỏi thăm về tình hình gần đây của Thẩm công tử thôi.”
Huệ Phong hừ một tiếng nói – “Ta biết ngay là nàng ta có mưu đồ bất chính với công tử nhà ta mà, Nghê Sinh, lần sau nếu nàng ta lại hỏi cô thì cô hãy mượn cớ mà lỉnh đi chỗ khác, đừng để ý đến nàng ta!”
Tôi ngượng ngập nói – “Ta biết rồi.”Thuốc của tổ phụ quả thực rất công hiệu, sức khỏe của Thẩm Xung ngày một khá hơn, ngay cả Thái y trong cung đến thăm bệnh cũng phải ngạc nhiên.
Thời gian tỉnh táo của chàng càng lúc càng dài hơn, thường xuyên muốn ngồi dậy, tựa ở đầu giường đọc sách cả nửa buổi mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Thú vị ở chỗ, sau cái hôm tôi trò chuyện với chàng về Bá Di, Thúc Tề, tinh thần Thẩm Xung dường như tốt hơn nhiều, không còn giống như lúc trước tỉnh lại là ngẩn người ra, cũng dần dần khôi phục lại thần sắc ôn hòa ngày xưa.
Kiểu người nhiều năm đọc sách thánh hiền như Thẩm Xung thường hay vướng mắc về mấy cái đại đạo lý, thích tự mình đâm đầu vào chỗ bế tắc.

Tôi bầu bạn ở bên cạnh chàng, dường như có hơi lý giải được tâm sự của mấy vị hôn quân trầm mê trong sắc đẹp.

Haizz, thấy mỹ nhân trong lòng ngày ngày mặt ủ mày chau thì làm sao có thể nhẫn nhịn được? Vì vậy, tôi đành dùng danh nghĩa của Vân thị, bịa ra một câu chuyện để khuyên giải chàng.

Nhưng cũng vì thế mà khơi gợi lên hứng thú của Thẩm Xung đối với Vân thị.

Chàng thường xuyên hỏi tôi ví dụ như con cháu Vân thị ở nhà thường đọc những sách gì, trong nhà liệu có cất giữ mấy thể loại như điển tịch tuyệt bản gì hay không?
Điển tịch tuyệt bản đương nhiên là có, chính là Vô Danh Thư.

Nhưng cho dù người hỏi có là Thẩm Xung thì tôi cũng không có ý định nói ra.
“Có thì cũng có,” – Tôi nói – “Có điều sau khi trải qua vài cơn bể dâu thì đã không còn lưu giữ lại được bao nhiêu.

Về phần sách do tổ phụ nô tỳ để lại, nghe nói sau khi tịch biên đều đã được đưa vào cất giữ trong Thái học.”
“Ồ?” – Thẩm Xung nói – “Nếu là Thái học thì ta rất quen thuộc, đợi thương thế của ta lành rồi sẽ thay nàng đi hỏi thăm một phen.”
Tôi nói – “Đa tạ biểu công tử.”

Thẩm Xung lại hỏi – “Trong nhà nàng còn có người thân không?”
Tôi đáp – “Phụ mẫu nô tỳ mất sớm, sau khi tổ phụ qua đời thì chỉ còn lại một mình nô tỳ.”
Thẩm Xung kinh ngạc – “Vậy nàng không còn huynh đệ tỷ muội nào khác hay sao?”
Tôi nói – “Cũng còn một vài thân thích nhưng có điều đều ở xa, không thường xuyên qua lại.”
Thẩm Xung lộ ra vẻ cảm thán – “Nghê Sinh, nếu sau này nàng có chỗ nào khó xử thì cứ tìm đến ta.”
Giọng điệu chàng ấm áp.

tựa như gió xuân thổi qua mặt nước hồ làm gợn lên từng vòng sóng.

Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, tựa như cất giấu một chú thỏ non.
Thẩm Xung thật sự rất yêu hoa cỏ, sức khỏe mới khá hơn một chút đã vội vàng nghĩ đến đám hạt mầm mà mình mới gieo độ trước, sai hạ nhân mang kiệu liễn tới đưa chàng ra vườn tự mình kiểm tra.
Nắng vàng ngày thu vừa khéo rớt trên khuôn mặt tái nhợt do ốm bệnh của Thẩm Xung, ôn hòa mà sáng sủa.

Chàng tựa người vào kiệu liễn, cúi đầu kiểm tra đám hoa cỏ, đầu mày hơi cau lại.

Tôi nghĩ, thảo nào mà có người thích nào là “Tây Tử[2] nhăn mày” “mỹ nhân bệnh”, đúng khó mà không mê mẩn cho được.
Đương nhiên, cơ hội thế này là điều mà tôi mong ước đã lâu, sao có thể bỏ qua.
Tôi chẳng nề hà phiền phức, theo sát bên cạnh Thẩm Xung, giúp chàng loay hoay với đống hoa cỏ.

Lúc trước ở Hoài Nam, tôi thường xuyên đi theo tổ phụ xem các hộ điền canh tác, cũng hiểu một chút về trồng trọt, đủ để đối phó với đám hoa cỏ kia.

Dưới sự chỉ vẽ của Thẩm Xung, tôi chẳng những xới đất cắt cành thành thạo mà còn có thể cùng chàng trò chuyện đôi câu.
Nhìn ra được, Thẩm Xung có vẻ rất hài lòng.
“Nàng cũng từng trồng hoa trong vườn của Nguyên Sơ à?” – Chàng hỏi.
Tôi đáp – “Không có, nhưng trước đây tổ phụ nô tỳ cũng rất thích làm vườn, nô tỳ thường đi theo giúp đỡ.”
Thẩm Xung gật đầu mỉm cười – “Tổ phụ nàng ắt hẳn là một người rất phong nhã thú vị.”
Tôi nghe chàng nói mà trong lòng vô cùng hưởng thụ, như thể người mà chàng khen là tôi vậy.

Nếu như để tổ phụ của tôi nghe được, có lẽ ông cũng vui vẻ tự hào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận