Bình tĩnh trở lại, tôi một chút cũng không muốn nghĩ vì sao anh đối với tôi như vậy.
Là không dám nghĩ thì đúng hơn.
Bởi mỗi một điều nhỏ thôi cũng dễ dàng làm tim tôi vỡ vụn. Tham tìm rõ ngọn nguồn, không phải là một phương pháp thông minh.
Lòng tôi sẽ phải đau đớn bao nhiêu lần nữa đây?
Quan hệ của chúng tôi được bắt đầu bởi một tình yêu đơn phương, anh chỉ là một người bị động được nhận, mà tôi lại càng lúc càng bất ổn, gần như đang vượt rào.
Anh chán ghét tôi, cũng có thể là điều đương nhiên.
Nếu không rời khỏi anh, tôi chỉ có thể lựa chọn quên đi, chỉ cần anh vẫn để cho tôi nằm trong lòng anh, cái gì tôi cũng làm được.
Tiếp tục yêu anh, tôi không ngại nhiều thêm vài vết sẹo, chảy thêm vài giọt máu… Vì tôi thấy xứng đáng.
Từ lúc anh đi cho đến tận lúc anh trở về, tôi vẫn nằm trên giường không hề nhúc nhích, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trông bầu trời màu lam dần dần bị bóng tối bao phủ, sờ nhẹ lên chiếc nhẫn nho nhỏ kia, cố gắng quên tất thảy.
Khép hai tròng mắt, tôi nỗ lực hồi tưởng lại những lần hiếm hoi anh chợt nhiên ôn nhu, điều đó giúp tôi không miên man suy nghĩ, làm cho tôi đã chồng chéo vết thương cảm thấy bớt đau đớn.
Tôi biết tôi vô dụng, nhưng tôi không quan tâm, không chí khí cũng tốt, uất ức cũng tốt, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh, tiếp tục yêu anh mà thôi.
Tôi nâng cánh tay, ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, bất giác mỉm cười, nơi trái tim lan ra cảm giác hạnh phúc ấm áp.
Anh không yêu tôi, không quan trọng.
So với bức tôi hư vô mờ ảo yêu một người, chẳng thà cứ thật lòng cho tôi một cái ôm thật chặt.
Cả đời này, tôi tinh tường hiểu được, không có gì có thể tốt hơn chuyện được ở bên cạnh anh, cũng không có chuyện gì thống khổ hơn chuyện phải rời xa anh.
Đối với người khác mà nói, tình yêu có lẽ không phải là tất thảy, nhưng với tôi, nó là cả sinh mệnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, định thầm nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thấy làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn thật tâm với tiếng lòng của mình, thật tâm với cảm giác của mình. Giả tạo kiểu cách, chỉ càng làm cho tôi đau khổ hơn.
Giờ phút này, tôi chỉ muốn nằm trong vòng tay của anh, cảm thụ ấm áp ấy. Chính vì vậy, tôi với tay cầm lấy quần lót mặc vào rồi đi ra ngoài, như ngày thường sa vào lòng anh, tươi cười “Anh đã về rồi.”
Chuyện sáng nay giống như chưa từng phát sinh, tôi vòng tay ôm lưng anh, vùi mặt trước ngực anh cọ cọ, lau đi nước mắt không nén được đã tràn ra.
Anh nhíu mày nhìn tôi “Vào trong mặc quần áo vào.”
Tôi ngoan ngoãn trở về phòng.
Đến khi trở ra, anh vốn ngồi trên ghế sô pha đã đi đến cửa, tôi toan đi theo thì lại có chút nhụt chân, không dám tiến lên nữa.
“Đi ăn cơm.” Anh nói.
Vậy là tôi vui vẻ theo sát phía sau.
Khi ăn, bầu không khí vẫn yên tĩnh như thường. Thi thoảng tôi trộm giương mắt nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú ngoại trừ đôi mày kiếm cứ nhíu lại thì không có gì khác biệt.
Tâm trạng anh không tốt, nên mới tìm tôi trút giận sao?
Nếu có thể phát tiết, sẽ tốt hơn nhiều chứ?
Được như vậy thì tốt rồi, ít nhất cũng chứng minh anh không ghét tôi, tôi sống cũng dễ chịu hơn một chút.
Tôi không hỏi, không dám hỏi, chỉ biết im lặng thầm lo cho anh.
Cơm nước xong, chúng tôi về nhà. Anh thay đồ rồi vào thư phòng, tôi theo anh rồi nửa ngồi nửa quỳ ngồi xuống, giương mắt, lẳng lặng chuyên chú nhìn anh làm việc, thật giống một chú mèo nhỏ.
Không chạm vào anh, không nằm trong lòng ngực ấm áp ấy, tôi đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, rất không an tâm, rất hư không.
Tôi cuộn lại ở góc tường, không thể tự kiềm chế mà run rẩy.
Chỉ chốc lát, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, vẫn là chui vào lòng anh.
Anh chẳng để ý tôi, động tác trong tay cũng chẳng ngừng, nhưng không đẩy tôi ra.
Tôi ôm lấy tấm lưng dày rộng của anh, thẳng đến khi không còn run nữa, mới sâu kín hỏi “Anh mệt mỏi, chán ghét khi em ở bên cạnh anh lắm sao?”
Anh không đáp, còn uống một ngụm vang hồng.
“Nếu anh chán ghét, anh có thể nói với em. Chỉ cần đó là chuyện anh không thích, em sẽ không tiếp tục nữa.” Tôi dừng một chút, lại nói “Em thật ngốc, không hiểu, không đoán được tâm tư lòng người. Nhưng một khi anh không muốn nữa, em sẽ tự biến mất.”
Anh chăm chú nhìn tôi một hồi, rồi mới nói một câu làm cho tôi ngơ ngẩn.
“Thật xin lỗi.”
Mặt anh vẫn chẳng lộ ra bất kì cảm xúc nào, nhưng lòng tôi cứ như được nhồi vào vui sướng, khoái hoạt cứ như ở nơi xung yếu nhất cứ thế bùng nổ phá ra.
Tôi chôn mặt ở ngực anh, một chữ cũng không nói thành lời, cả người run run, nhưng lần này là vì quá hưng phấn mà run rẩy, không thể tin được anh nói những lời kia.
Anh cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thật lâu sau, tôi nâng mặt nhìn anh.
Chuyên chú, thâm tình.
Bỗng nhiên anh cúi xuống nhìn tôi.
Tôi hạnh phúc đến mức chỉ muốn bật khóc, nếu mỗi lần tổn thương tôi, anh cứ cho tôi ôn nhu như vậy thì những thương tổn đó sẽ chóng lành lại nhanh thôi.
…………………
“Anh Minh đó à? Em là Á Nhạc đây.”
“Á Nhạc? Có biết bọn tôi đang chờ cậu không hả? Cậu ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng lo lắng của anh Minh.
Thật xấu hổ.
“Em xin lỗi, anh Minh, em nghĩ em sẽ không đi làm nữa.”
“Cậu đây là có ý gì?”
“Em xin lỗi…”
“Được rồi, vậy hôm nay cậu thật sự không thể tới sao? Hôm nay có vài người cũng không đến làm, gấp đến điên lên được, xem như tôi cầu xin cậu đi.”
“Nhưng…”
“Á Nhạc, chỉ hôm nay thôi, ngày mai sẽ không phiền cậu nữa, hôm nay tôi thật sự rất cần cậu.”
Tôi nghĩ nghĩ một chút, băn khoăn, cuối cùng cũng đồng ý.
Chỉ một ngày nữa, chắc anh không giận đâu nhỉ, tôi nghĩ.
Đến phim trường, tôi lập tức tìm anh Minh, áy náy xin lỗi anh xong mới bắt đầu chuẩn bị.
Thỉnh thoảng tôi lại lén nhìn trộm qua ghế đạo diễn, nhịn không được cười đến ngọt ngào, tâm trạng trở nên thật tốt, cứ như thế, đợi chốc nữa diễn hẳn sẽ vô cùng nhẹ nhàng.
“Á Nhạc, cậu thật tốt bụng.” Anh Minh cười nói “Nhưng sao lại nghỉ việc? Thật là chỉ làm ngày hôm nay nữa thôi sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn tìm công việc nào đó giờ giấc cố định thôi ạ.”
“Vậy cũng tốt, dù sao diễn viên đóng thế cũng không phải là nghề lâu dài.” Anh Minh cảm thán “Giống tôi ấy, đến ba mươi là ngủm rồi, may cái cũng nghiên cứu chút ít, lại quen biết một vài người mới có được ngày hôm nay.”
Tôi cười cười.
“Trước cứ đi chuẩn bị đi, tí nữa cậu phải cẩn thận một chút, bởi người cậu diễn thế là bạn gái của đạo diễn đấy, nổi tiếng ngang ngược khó chiều. Nếu cậu đánh võ mà động tác không đẹp không mềm mại ha, một hồi cô ta sẽ mắng cậu xối xả như tát nước vào mặt, chẳng thèm nghĩ lại chính cô ta cũng chỉ là một diễn viên đóng thế vụng về mà thôi…” Anh Minh thao thao bất tuyệt oán giận.
Những lời sau đó, tôi không còn nghe vào tai nữa.
“Bạn gái… của đạo diễn…” Tôi thì thào lặp đi lặp lại, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết chính mình đang suy nghĩ điều gì.
Tôi cúi thấp đầu, im lặng nhận lấy quần áo.
Ngực tê dại, đau đến chết lặng.
“Á Nhạc, cậu không sao chứ? Không thoải mái à? Sao sắc mặt lại kém thế kia?”
“Em không sao.” Tôi cố gắng bảo trì bình tĩnh “Thế cho bạn gái của đạo diễn, nên em nghĩ phải làm tốt một chút.”
“Ừ, nghe bảo đâu thân thiết lắm, tôi thật không hiểu sao mà đạo diễn Mạc lại thích cô ta, trừ bỏ khuôn mặt có thể xem là ưa nhìn, còn tính tình thì thật tệ.” Anh Minh lắc đầu bỏ đi.
Tôi đến một góc khuất, bất lực mà đảo mắt tìm bóng dáng Mạc Tuấn Phong.
Tôi rất muốn chạy đi hỏi anh xem đây có phải là sự thật không.
Nhưng tôi không thể, vì tôi làm gì có tư cách kia chứ.
Đây là nguyên nhân anh phiền não bấy lâu sao?
Là anh không biết phải mở lời làm sao về chuyện bạn gái mình ư?
Thật xin lỗi…
Đây phải chăng là nguyên nhân câu xin lỗi đêm qua anh nói? Bởi anh sắp bỏ tôi, nên đột nhiên cảm thấy có lỗi với tôi sao? Vậy cũng xem như anh còn có lương tâm đi.
Hẳn cũng là lý do mà anh không muốn tôi quay về phim trường.
Sợ tôi ghen ghét đố kỵ mà vạch trần anh ở cùng một tên đàn ông, làm cho anh không còn mặt mũi?
Kì thật thì anh cứ yên tâm đi, tôi thà hủy diệt chính mình chứ không thể mảy may tổn thương danh dự của anh đâu mà.
Nói không nên lời, đây là cảm giác gì đây?
Bỗng nhiên lại cảm thấy không đau lòng đến thế, thậm chí tôi còn muốn cười, cười thật lớn.
Té xuống đất chắc chắn sẽ đau, nhưng từ thiên đường rớt xuống địa ngục là vạn kiếp bất phục, vậy có cảm giác không? Có đau không?
“Tuấn Phong.”
Nữ diễn viên Úc Tĩnh Lâm được vây quanh giữa một đám nhân viên đi vào phim trường.
Tôi ở xa xa nhìn cô ấy. Cô như một nữ vương ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước thẳng về phía trước, đeo kính râm to bản, không thể phủ nhận rằng cô ấy rất xinh đẹp.
Cô là nữ thần trong lòng của rất nhiều đàn ông.
Cũng là nữ thần của người tôi yêu!
Cô không về phòng tẩy trang mà đi thẳng đến phía Mạc Tuấn Phong, dừng trước mặt anh.
Tháo kính, trên mặt hiện lên một nụ cười tuyệt mĩ.
Mạc Tuấn Phong quay lưng lại phía tôi, có lẽ cũng tặng cô một nụ cười…
Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi mới thấy khoảng cách giữa chúng tôi là rất xa, rất xa…
Tôi tuyệt không thể tiến lên đoạt anh trở về, cũng không thể nói tôi yêu anh, càng không thể nói tôi là của anh.
Dưới ánh mặt trời, tôi cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể dõi mắt trông về anh đứng cùng người con gái khác.
Ngoại trừ tiếp xúc thân thể, chúng tôi quan hệ gì cũng không có, gắn bó của chúng tôi, trừ bỏ mình tôi đơn phương đau khổ, cái gì cũng không.
Tôi đã nghĩ chúng tôi có thể cứ như vậy cả đời, bởi tôi cảm thấy anh có một chút thích tôi.
Kia là ảo tưởng mất rồi, tôi đến tận bây giờ cũng không được yêu đâu.
Tôi đã nói, tôi bằng lòng trả giá gấp đôi để được trở thành một phần trên cơ thể anh, không được đáp lại cũng không sao cả… chỉ cần, được ở bên người anh…
Tất cả đều là nói dối!
Tôi chẳng thể mang lại hạnh phúc cho anh, không thể làm anh vui vẻ…
Có lẽ, từ đầu đến đuôi, chỉ có mình tôi khoái hoạt.
Tôi chỉ ích kỉ muốn giữ anh bên mình, ích kỉ ở trên người anh tìm hạnh phúc cho bản thân, không nghĩ đến cảm thụ của anh, đem tình yêu đơn phương của tôi áp đặt lên người anh…
Thậm chí cho dù anh có đẩy tôi ra khỏi cửa, tôi còn cố gắng bám lại…
Phụ nữ… Tôi vĩnh viễn thua kém phụ nữ.
Tôi cuối cùng cũng tỉnh.
Đồng hồ báo thức reo lên, mộng một giấc mơ đã nhiều năm, cũng nên tỉnh lại thôi.
Không biết tại sao, tôi rất muốn cười.
Bởi tôi khóc không được, nước mắt của tôi không biết đã trôi đi đâu.
Có lẽ, đây là lúc chia tay.
Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh.
Mơ hồ, tôi như nhìn thấy kết thúc của con đường này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...