Những nhân vật chủ chốt đến hành tinh Nhện Đỏ ngày một nhiều, ngay cả Tổng thống cũng đã xuất hiện tại đây.
Chiến cuộc hết sức căng thẳng, toàn thể thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng cùng trở về hành tinh Thủ đô theo Tướng quân Lục Đình Ngự, diệt sạch tàn dư của tổ chức hắc ám.
Moore không hành động cùng mọi người, anh quyết định ở lại chăm sóc cho Lục Thành An.
Tuy có nhện chúa để mắt đến, Lính gác biến dị ở lại đây sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào nhưng Moore vẫn không yên lòng, cũng không đang tâm bỏ Lục Thành An lại một mình.
Tướng quân Lục đi rồi, hành tinh Nhện Đỏ vốn đang náo nhiệt bỗng quạnh quẽ hẳn.
Moore vẫn ngày ngày đưa đồ ăn đến cho Lính gác biến dị như trước.
Qua khoảng thời gian chung sống vừa rồi, thái độ Lính gác biến dị dành cho Moore rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Mỗi lần trông thấy anh, dù đôi mắt hắn vẫn đen ngòm như mực chẳng hề dao động nhưng Moore có thể cảm nhận được rằng dường như hắn thấy vui hơn.
Hôm nay, Moore lại đưa đồ ăn tới hang núi như lệ thường.
Trông thấy Moore, Lính gác biến dị lập tức ngọ nguậy đầu, tự giác há miệng ra.
Moore đút trái cây đã bóc vỏ cho hắn, thấy hắn nhai nuốt ngon lành, tâm trạng Moore vô cùng ngổn ngang.
Hôm nay là sinh nhật Lục Thành An.
Khuôn mặt này vẫn điển trai hệt như hình bóng trong ký ức, đáng tiếc, hắn không biết nói chuyện, sẽ không đáp lại Moore dù chỉ một câu.
Moore nhắm mắt, cố nén nỗi chua xót dưới đáy lòng, khẽ nói: “Thành An, sinh nhật vui vẻ.”
Lính gác biến dị bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Moore.
Moore vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt v e gò má hắn, nói: “Thực ra em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh từ rất lâu rồi.
Tiếc là năm đó chưa kịp tặng thì anh đã gặp chuyện… Món quà đó luôn được cất giữ rất kỹ càng cùng với những tấm ảnh của anh.
Chờ tương lai anh khôi phục ý thức, sinh nhật sang năm, em sẽ tặng nó cho anh nhé, được không?”
Không biết Lính gác biến dị có nghe hiểu không, hắn chỉ ngơ ngẩn nhìn Moore.
Moore khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Sinh nhật sang năm em còn muốn ăn bánh kem anh tự làm nữa.”
Đêm khuya tĩnh lặng, vẫn chỉ có giọng của một mình anh vang vọng trong hang núi.
Thừa biết đối phương sẽ chẳng trả lời mình nhưng Moore vẫn cố chấp nói chuyện cùng Lính gác biến dị mỗi ngày.
Ngay đến nhện chúa cũng không hiểu nổi việc anh đang làm, bèn hỏi: “Ngày nào cậu cũng nói chuyện với kẻ kỳ quái kia nhưng tên đó có bao giờ để ý cậu đâu, sao cậu còn cố gắng mãi thế?”
Moore đáp: “Anh ấy để ý đến tôi hay không không quan trọng, chỉ là tôi muốn trò chuyện với anh ấy thôi.”
Nhện chúa nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tâm trí của loài người các cậu quá phức tạp, có quá nhiều suy nghĩ, tôi chịu, không hiểu nổi.”
Moore cười, nói: “Tôi cũng không biết tại sao mình lại thích anh ấy đến mức mãi không buông bỏ được như thế.”
Hai người chưa từng đánh dấu nhau, cũng chưa liên kết tinh thần.
Chuyện thân mật nhất từng diễn ra giữa hai người chẳng qua chỉ là hôn môi.
Lục Thành An “hy sinh” nhiều năm như thế, đổi thành người khác, có lẽ đã buông xuôi từ lâu rồi.
Nhưng Moore lại không tài nào quên được.
Dường như cái tên Lục Thành An này đã trở thành ám ảnh và chấp niệm trong anh.
***
Từng ngày trên hành tinh Nhện Đỏ trôi qua rất chậm, cảm tưởng như bị tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Moore không biết chiến dịch bên phía Tướng quân Lục có thành công hay không, nhỡ chẳng may thất bại, đời này anh sẽ không còn cách nào trở về hành tinh Thủ đô được nữa, Lục Thành An cũng không có cơ hội thức tỉnh.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, Moore cũng dần lo lắng hơn.
Ngày đêm ở đây không luân phiên mỗi 24 giờ như bình thường, hằng ngày Moore đều đánh dấu lại thời gian trong hang núi.
Nhưng anh có thể chờ, anh đã chờ sáu năm rồi, thêm vài tháng này cũng chẳng đáng là bao.
Hôm nay, Tổng thống Harrison, Tướng quân Lục Đình Ngự và cả Lục Tắc Hiên, Dụ Nhiên sóng vai bước tới trước hang núi.
Họ chăm chú nhìn vào bên trong liền thấy Moore đang đút cho Lính gác biến dị kia ăn dịu dàng như đang dỗ dành một đứa bé.
Không ngờ Lính gác biến dị kia lại ngoan ngoãn há miệng ra, ăn trái cây Moore đút tới.
Cảnh tượng ấy khiến mọi người phải quay ra ngơ ngác nhìn nhau.
Mắt Lục Tắc Hiên đỏ hoe, thấp giọng nói: “Moore vẫn chăm sóc anh tôi từ đó tới giờ.
Dù anh ấy đã biến dị nhưng Moore vẫn nhất quyết không rời bỏ…”
Dụ Nhiên biết Lục Tắc Hiên đau lòng, bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nói trong đầu: “Đừng tự trách, chuyện năm đó đã được điều tra rõ ràng rồi, là do tổ chức hắc ám gây ra.
Anh trai anh vẫn còn sống, mọi người nhất định sẽ dốc hết sức giúp anh ấy khôi phục được ý thức.”
Lục Tắc Hiên nhắm mắt, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, thấp giọng gọi: “Moore.”
Nghe thấy tiếng gọi, Moore ngoảnh lại nhìn.
Sau khi thấy những người đang đứng đó, anh kích động tiến tới, nói: “Rốt cuộc mọi người cũng đến rồi! Có phải Thành An vẫn còn hy vọng không?”
Dụ Nhiên gật đầu, cả cậu và Tổng thống Harrison cùng vươn tua ý thức ra.
Hai Dẫn đường loại hình chữa trị cấp S+ mạnh nhất Liên bang hiện nay phối hợp, đây là hy vọng duy nhất của Lục Thành An.
Thế giới tinh thần đã sụp đổ của Lính gác được chữa trị, xây dựng lại từng chút một.
Chỉ có điều thế giới tinh thần của Lính gác đã biến dị ấy bị tàn phá quá nặng nề, những ký ức trong đó đã nát vụn từ lâu.
Có lẽ tiềm thức hắn vẫn cất giữ vài điều gì đó, có thể để người gần gũi với hắn nhất đánh thức?
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Moore.
Moore căng thẳng bước tới, áp tua ý thức màu trắng lên đầu Lục Thành An.
Một chú hươu đáng yêu xuất hiện giữa vùng đất hoang cằn cỗi.
Thế giới tinh thần của Lính gác biến dị bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Hươu nhỏ… Hình như đã từng gặp ở đâu rồi…
Hươu nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, lều trại trên đỉnh núi, dây đèn LED tông màu ấm, bánh sinh nhật…
Còn cả một sợi dây chuyền mặt hình hươu nhỏ đã tặng đi?
Người kia là ai? Tại sao khi nhớ tới người ấy lại đau lòng đến thế?
Vài mảnh vụn ký ức hỗn loạn bắt đầu ghép lại với nhau cực nhanh trong đầu Lục Thành An.
Đau đớn như có dao cứa vào đại não khiến Lục Thành An khổ sở nhăn mặt, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Cơ thể hắn bị xiềng xích đặc chế trói chặt lại, những âm thanh chói tai khi kim loại va vào nhau vang lên qua từng chuyển động.
Lục Tắc Hiên vội vàng tiến tới, dồn sức giữ yên anh trai mình.
Giọng Moore run rẩy gọi trong thế giới tinh thần: “Lục Thành An, em là Moore đây, anh còn nhớ em không?”
Em là Moore…
Khi âm thanh ấy rõ mồn một ấy vang lên trong đầu, Lục Thành An bỗng ngừng giãy giụa, hắn mở to mắt, ngơ ngác nhìn người đối diện.
Một gương mặt quen thuộc dần dần trùng khít với bóng dáng mơ hồ nằm sâu trong tiềm thức.
Sợi dây chuyền mặt hươu trên cổ lấp lánh dưới ánh sáng.
Sợi dây chuyền từng tự tay tặng giống như chiếc van mở ký ức.
Những ký ức nằm sâu trong đầu Lục Thành An bắt đầu điên cuồng xao động, từng đám bong bóng không ngừng hiện lên.
Trên mảnh đất vốn khô rang, cằn cỗi, những chồi cỏ non đâm lên tua tủa, không ngờ thảo nguyên hoang phế ấy lại có thể bừng lên sức sống một lần nữa.
Cùng với những ký ức đột ngột xuất hiện, Lục Thành An bỗng mở miệng, thì thào gọi: “Moore…”
Đã rất lâu rồi hắn không nói chuyện, âm thanh phát ra từ cổ họng nghe khàn đặc, gai người như mũi dao nhọn vạch trên bảng đen.
Nhưng tiếng gọi xa cách sáu năm nay lại khiến Moore rưng rưng nước mắt.
Anh nghẹn ngào đáp lại: “Em đây… Em vẫn luôn ở đây.”
Quá nhiều ký ức ồ ạt xuất hiện khiến thế giới tinh thần khó lòng tiếp nhận nổi, chẳng bao lâu sau Lục Thành An đã ngất lịm đi.
Lục Tắc Hiên đỡ anh trai ra nằm thẳng bên ngoài hang núi, Dụ Nhiên và Tổng thống Harrison tiếp tục phối hợp chữa trị.
Thế giới tinh thần của Lính gác cấp S vô cùng rộng lớn, muốn trùng kiến toàn bộ sẽ phải tiêu tốn rất nhiều sức mạnh tinh thần.
May mà sau khi được Moore đánh thức tâm trí, Lục Thành An rất phối hợp với việc điều trị của hai Dẫn đường.
Ba ngày sau, đại bàng vàng đã xuất hiện lại giữa bầu trời bên trên thảo nguyên.
Thực thể tinh thần tách khỏi chủ nhân đồng nghĩa với việc Lục Thành An không còn biến dị nữa.
Cả cơ thể và ý thức của hắn đều đã trở lại.
Moore nhìn người đàn ông thân thuộc trước mắt, thật sự không dám tin.
Anh ôm siết lấy Lục Thành An, run rẩy không nói nổi thành lời.
Lục Tắc Hiên rơm rớm nước mắt, hắn vỗ nhẹ lên vai Moore, nói: “Anh trai tôi trở lại rồi.”
Moore gật đầu: “Ừ… Anh ấy không chết, anh ấy vẫn còn sống.”
Dụ Nhiên khẽ khàng kéo tay áo Lục Tắc Hiên, ra hiệu hắn rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn Lục Thành An và Moore.
Moore nắm chặt tay trái Lục Thành An, nước mắt tràn khỏi viền mi không cách nào kiềm lại được.
Suốt bao năm qua, anh vẫn luôn cho rằng mình chỉ có thể gặp lại Lục Thành An ở một thế giới khác sau khi chết đi.
Anh chưa bao giờ nghĩ Lục Thành An có thể sống sót trở về.
Điều này quả thực hệt như một giấc mơ.
Anh không biết mình đã lặng lẽ rơi lệ bao lâu, cho đến tận khi một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đầu anh.
Moore giật mình, tầm nhìn đã nhòe đi vì nước mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được đó là tay của Lục Thành An.
Chẳng qua vì bị tra tấn thời gian dài, cánh tay kia trở nên rất yếu, động tác nhẹ đến mức gần như khó có thể phát hiện ra.
Moore nhanh chóng gạt nước mắt, nhìn người đang nằm trên giường.
Đôi mắt Lục Thành An không còn là một màu đen ngòm như khi bị biến dị nữa, tiêu cự đã trở lại trong con người của hắn.
Hắn đặt nhẹ tay trên đầu Moore, nhìn anh đầy vẻ đau lòng, giọng khàn đặc, khô khốc: “Moore, đừng khóc.”
Mũi Moore cay sè, anh nắm chặt lấy tay hắn: “Anh tỉnh rồi?”
Lục Thành An nói: “Tôi… Nhớ là mình bị quái vật bao vây.
Tắc Hiên sao rồi? Không bị thương chứ?”
Moore cúi gục đầu, run giọng nói: “Cậu ấy… Rất ổn, không bị thương.”
Ký ức của Lục Thành An đã dừng lại ở thời khắc lao vào giữa bầy thú cứu em trai.
Trong khoảng thời gian mấy năm tiếp theo, hắn không có ý thức, đương nhiên ký ức cũng trống rỗng.
Nghĩ đến người kiêu hãnh như Lục Thành An biến dị, bị người ta coi như quái vật không có đầu óc suốt sáu năm trời… Trái tim Moore đau như bị dao cứa, không dám nhìn vào mắt hắn.
Lục Thành An nghe được vậy thì như đã yên lòng, nói: “Thế thì tốt.
À mà tôi hôn mê bao lâu rồi?”
Moore cúi đầu, không đành lòng nói ra.
Lục Thành An nghi hoặc: “Lâu lắm à?”
Moore khẽ đáp: “Cũng… Không phải quá lâu.
Giờ anh đừng nghĩ gì nhiều, cứ lo điều trị cho tốt đã.
Bác sĩ nói cơ thể anh đang rất yếu, hơn nữa còn bị thiếu dinh dưỡng, phải chăm sóc và bồi bổ một thời gian.
Yên tâm, em ở bên cạnh anh.”
Lục Thành An mỉm cười, tay phải hắn rời khỏi đầu Moore, lần xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Moore: “Được, nghe lời em.”
Hắn quá mệt mỏi, thế giới tinh thần gần như kiệt sức, chỉ tỉnh được một lát rồi lại tiếp tục hôn mê.
Lúc Moore ra ngoài, Dụ Nhiên chủ động hỏi chuyện: “Anh ấy tỉnh rồi à?”
Moore gật đầu: “Ừ.
Nhưng ký ức đã dừng lại ở sáu năm trước, anh không biết nên nói với anh ấy sao.”
Lục Tắc Hiên siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Anh ấy mới khôi phục ý thức, thế giới tinh thần còn chưa ổn định, không nên khiến anh ấy bị sốc… Chờ đến khi bình phục hoàn toàn, tôi sẽ tự nói hết với anh ấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...