Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ FULL


Sau hôm ăn cơm cùng nhau đó, dường như thái độ Lục Thành An dành cho Moore đã có sự thay đổi.
Ví dụ như trên phi thuyền Liệp Ưng, mỗi khi rảnh rỗi, Lục Thành An sẽ tới phòng y tế gặp Moore với danh nghĩa “quan tâm tình hình sức khỏe tinh thần của các Lính gác”.

Mỗi lần đến giờ cơm, hắn sẽ chủ động ngồi cùng bàn với Moore.

Lúc trở về hành tinh Thủ đô nghỉ ngơi, hắn lại tìm cớ đi mua thức ăn về nấu chung với Moore.
Hai người chẳng khác gì như hình với bóng.
Các Lính gác đều lén lút bàn tán: “Có phải Đội trưởng Lục và Moore có gì đó với nhau không?”
“Ngày nào Đội trưởng Lục cũng ở cạnh Moore, liệu có khi nào người Moore thích chính là anh ấy không?”
“Bình thường anh ấy cũng quan tâm đồng đội, nhưng mà quan tâm Moore nhiều hơn hẳn luôn.”
Lính gác đêm nọ tới nhờ vả Lục Thành An giúp chuyện theo đuổi Moore sực hiểu ra: “Bảo sao ổng lại kêu tôi đừng quấy rầy Moore, đừng cướp người yêu của đồng đội.

Rõ ràng ổng đang cảnh cáo chúng ta đó!”
Các Lính gác đều nhận ra sự bất thường ở Lục Thành An.
Nhưng Moore lại không hề nghĩ nhiều.

Vì Lục Thành An là một đội trưởng rất tốt, thường xuyên quan tâm tất cả đồng đội.

Hắn để tâm tới từng thành viên trong đội như một người anh cả, Moore cũng không cảm thấy bản thân có gì đặc biệt hơn trong lòng Lục Thành An.
Hai tháng trôi qua trong chớp mắt, Đội đặc chiến Liệp Ưng được phái đi chấp hành nhiệm vụ ở một thiên hà xa xôi.
Nhiệm vụ lần này yêu cầu thăm dò một hành tinh tài nguyên chưa nằm trong bản đồ Liên bang.

Sau khi phi thuyền Liệp Ưng tới địa điểm chỉ định, Lục Thành An dẫn quân đi trinh sát.

Trước lúc rời đi, hắn cố tình ấn nút liên lạc trên tai nghe không dây, hỏi Moore: “Nghe được chứ?”
Moore đáp: “Vâng, nghe được bình thường.”
Lục Thành An thấp giọng dặn dò: “Chúng ta không có nhiều thông tin về sinh vật vũ trụ ở đây.

Cậu ở lại phi thuyền, đóng chặt cửa, nếu gặp bất kỳ nguy hiểm gì phải lập tức liên lạc với tôi.”
Ánh nhìn đầy quan tâm của hắn khiến lòng Moore rất ấm áp, anh gật đầu: “Rõ, các anh cũng cẩn thận nhé.”

Lục Thành An gật đầu, dẫn các Lính gác trong đội lái tàu chi3n rời đi.
Moore đứng cạnh cửa sổ bên hông tàu, kiên nhẫn chờ đợi, những mệnh lệnh bình tĩnh của Lục Thành An không ngừng vang lên trong tai nghe.

Anh lắng tai nghe từng âm thanh, không hề nhận ra có một mảng mây tím đang chầm chậm bay về phía phi thuyền từ nơi xa trên trời cao.
Không biết qua bao lâu, phi thuyền bỗng lắc lư dữ dội, Moore suýt nữa mất thăng bằng.
Anh vội chống bên chiếc bàn bên cạnh, nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ bên hông phi thuyền đông nghịt những con chim màu tím.

Loài chim dữ kia có đôi cánh dài hơn 2 mét mỗi bên với lớp lông vũ dày phủ trên và cái mỏ sắc lẻm như mũi giáo.

Chúng bay thành đàn, bao vây toàn bộ phi thuyền, đồng thời điên cuồng tấn công lồ ng phòng ngự bên ngoài phi thuyền bằng cái mỏ sắc của mình.
Mặt của một con chim khổng đang hướng thẳng về phía Moore.

Qua ô cửa sổ phi thuyền, đối diện với đôi mắt màu tím sẫm kia, tim Moore run lên, vội vàng chạy ra hô lớn: “Mau! Giữ vững phi thuyền! Rút về phòng chỉ huy!”
Bên ngoài phi thuyền có lồ ng phòng ngự đặc chế, nhất thời chưa thể đột phá ngay nên chúng đồng loạt đập cánh lên trên nóc phi thuyền, muốn đẩy phi thuyền rơi xuống.
Moore không tài nào đứng vững nổi, cơ thể liên tục chao đảo qua lại như đang ngồi tàu lượn siêu tốc đến mức sắp nôn ra.
Anh tái mặt ấn nút liên lạc trên tai nghe, cố gắng báo lại tình hình với Lục Thành An bằng thái độ bình tĩnh nhất: “Đội trưởng Lục, chúng tôi bị tấn công.

Đối tượng là một loài chim có kích thước khoảng 4 mét, số lượng không rõ, phi thuyền đã bị bao vây.

Chúng đang tấn công vào lồ ng phòng ngự, đồng thời muốn đẩy phi thuyền rơi xuống!”
Lục Thành An giật mình, vội đáp: “Đã biết, tự bảo vệ bản thân, chờ tôi trở lại.”
Vừa dứt lời, Lục Thành An lập tức đổi hướng tàu chi3n.
Tàu chi3n màu đen cua một đường mượt mà giữa không trung, nhoáng cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Cùng lúc đó, một mệnh lệnh nghiêm nghị vang lên trong tai nghe của các Lính gác: “Mọi người, lập tức quay về cứu viện!”
Thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng lần đầu tiên thấy Tướng quân Lục gấp gáp đến thế.
Mệnh lệnh còn chưa nói xong mà người đã biến mất, tốc độ này phải nhanh cỡ nào?
Nhận được lệnh, mọi người vội vàng chuyển hướng, trở về cứu viện cùng Tướng quân Lục.
Đến khi mọi người về tới nơi phi thuyền đang đỗ, Lục Thành An đã một mình xông vào vòng vây của bầy chim dữ.

Dưới sự công kích dữ dội của rất nhiều con chim dữ, lồ ng phòng ngự ở phần đuôi phi thuyền đã bị phá thủng.

Đám chim liên tục lao vào bên trong thông qua lỗ hổng mà không gian xung quanh phi thuyền cũng bị chúng vây kín đến mức không nhìn ra nổi màu sơn vốn có.
Moore vẫn đang ở bên trong…
Trông thấy cảnh tượng này, Lục Thành An giận điên người.
Hắn nhảy phắt ra khỏi khoang điều khiển của tàu chi3n, đôi cánh vàng dang rộng hai bên vai, đao điện từ trong tay hung hãn vung chém, cương quyết mở ra một con đường máu, lao vào trong qua lỗ thủng ở đuôi phi thuyền.

Đồng thời, hắn hạ lệnh qua tai nghe: “Tổ 1 tổ 2 giải quyết bầy chim phía Đông, tổ 3 tổ 4 phụ trách phía Tây, những người còn lại ra sau tiếp ứng! Chú ý không được dùng vũ khí hỏa lực, trong phi thuyền vẫn còn đồng đội!”
Tướng quân Lục vừa ra lệnh, các Lính gác thuộc Đội đặc chiến Liệp Ưng lập tức hành động.
Lúc này, phi thuyền vẫn đang rung lắc dữ dội.

Lục Thành An xông vào trong, lao thẳng tới phòng y tế.

Hắn thấy khắp nơi đều là thi thể của loài chim kia, dưới hành lang, trên vách tường văng đầy máu tươi không biết của người hay của quái vật.
Tim Lục Thành An run lên, hắn vừa chém giết quái vật, vừa hỏi vào tai nghe: “Moore, Moore, cậu ở đâu?!”
Giọng Moore vang lên trong tai nghe: “Tôi… ở phòng chỉ huy.”
Lục Thành An vội vàng quay người bay về phía phòng chỉ huy.
Đồng đội đang chiến đấu cực kỳ kịch liệt với quái vật ở bên ngoài, phi thuyền lắc lư không ngừng.

Lục Thành An trụ thật vững, vũ khí trong tay nhanh chóng vung lên, chém phăng tất cả lũ quái vật muốn cản đường hắn.
Trong chốc lát, thi thể quái vật rơi lả tả như mưa quanh người hắn.
Lục Thành An máu nhuộm khắp người mau chóng tới được trước cửa phòng chỉ huy.
Ánh mắt hai người chạm nhau qua cánh cửa của phòng chỉ huy.

Moore còn chưa kịp nói tiếng nào, Lục Thành An đã rảo bước tiến thẳng tới, ôm chặt anh vào lòng, thấp giọng hỏi han bên tai: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Giọng Lính gác nghe khàn đặc, cánh tay ôm lấy Moore hình như cũng đang hơi run rẩy.
Moore giật mình, trái tim bỗng chốc được nhồi đầy bởi cảm xúc mềm mại và ấm áp.
Khi bầy chim dữ kia phá thủng được lồ ng phòng ngự, Moore đã rất hoảng sợ.


Đó là lần đầu tiên anh đối diện với sinh vật vũ trụ hung tàn gần đến như thế.

Cái mỏ sắc bén của con quái thú cắt qua người anh, cơn đau rát khó chịu lan khắp cơ thể.
Anh cố giữ bình tĩnh dẫn dắt hai Lính gác vừa đánh vừa lùi, cố gắng bảo vệ phòng chỉ huy bằng mọi giá, chờ đồng đội tới cứu viện.
Không ngờ Đội trưởng Lục trở về nhanh đến vậy, hơn nữa hắn còn là người đầu tiên đột phá được vòng vây.
Nhìn Tướng quân Lục toàn thân đẫm máu xé toạc vòng vây của lũ chim dữ tới cứu mình, hốc mắt Moore bỗng cay sè.
Người anh thích là một Lính gác mạnh mẽ, đáng tin cậy và trọng tình trọng nghĩa như vậy đấy.

Cho dù người bị bao vây hôm nay không phải anh mà là bất kỳ chiến hữu nào khác, Lục Thành An cũng sẽ lao đi cứu người ngay lập tức giống như vậy.
Trách sao thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng luôn kính trọng người đội trưởng này đến thế.
Moore nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lục Thành An, nói: “Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Nghe anh nói thế, Lục Thành An lập tức nhíu mày.

Hắn bế ngang Moore lên, vừa đi thẳng về phía phòng ký túc, vừa bình tĩnh hỏi tình hình qua tai nghe: “Bên ngoài sao rồi?”
Tiếng báo cáo của cấp dưới vang lên bên tai: “Tướng quân, một nửa số quái vật đã bị chúng ta chém chết.

Chúng đang rút lui rồi.”
Lục Thành An hạ lệnh: “Đừng đuổi theo.

Xua chúng đi rồi mau chóng về phi thuyền, chuẩn bị rút quân.”
Một lát sau, phi thuyền lắc lư chao đảo cuối cùng cũng đứng vững.

Các Lính gác giải quyết xong đám quái vật bên ngoài liền tuần tự lên phi thuyền.
Lục Thành An cho người kiểm kê thương vong.

Lần bị quái vật biết bay tập kích bất ngờ này vẫn may Lục Thành An cứu viện kịp thời, Moore cũng phản ứng nhanh, mau chóng rút về phòng chỉ huy nên không ai hy sinh.
Phi thuyền Liệp Ưng tạm thời rút lui.

Lục Thành An bế Moore vào phòng, đặt anh xuống giường.
Áo blouse của Moore đã bị máu tươi nhuộm đỏ, Lục Thành An nhanh tay cởi nó ra, lại cắt luôn cả áo sơ mi bên trong, để lộ toàn bộ nửa thân trên.

Bấy giờ hắn mới thấy rõ trên vai Moore có một vết thương rất dài, hẳn là do quái vật kia gây ra.
Miệng vết thương dài đến 10cm vẫn đang rỉ máu tạo thành sự đối lập cực kỳ lớn với làn da trắng trẻo của anh.
Lục Thành An sầm mặt.


Hắn cầm tăm bông cẩn thận sát khuẩn cho anh, dịu dàng hỏi: “Đau lắm đúng không?”
Vừa rồi Moore luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng nên không cảm thấy quá đau.
Lúc này, miệng vết thương tiếp xúc với nước thuốc lạnh lẽo, cơn đau trở nên rõ rệt hẳn.

Nhận thấy bản thân đang để trần toàn bộ nửa người trên trước mặt Lục Thành An, Moore hơi rụt vai lại, vành tai đỏ ửng: “Không… Không đến nỗi.

Tôi trốn nhanh, vết thương cũng không sâu.”
Lục Thành An cau mày, cẩn thật sát trùng, băng bó cho Moore.
Vì vết thương nằm ở vị trí khá đặc biệt, Lục Thành An lại là người khá tùy tiện, hắn lột s@ch áo của Moore ra nên khi băng bó, ngón tay sẽ vô tình chạm phải đầu ng ực nhạy cảm.
Moore bị hắn chạm tới chạm lui, tai đỏ lựng như sắp nhỏ máu, cúi gằm đầu không biết phải làm sao.
Cuối cùng cũng băng bó xong, Lục Thành An cúi xuống nhìn liền thấy da dẻ Moore trắng bóc, nhẵn nhụi không tì vết, hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực lại đỏ hồng rất quyến rũ… Lúc này hắn mới sực nhận ra hành động của mình khá bất lịch sự.
Vừa nãy, trong tình huống cấp bách, hắn đã lột s@ch áo người kia ra.

Dáng vẻ cúi gằm đầu vừa xấu hổ, vừa quẫn bách của Moore khiến Lục Thành An cũng thấy ngượng theo.
Hắn cuống quít choàng chăn lên người giúp Moore, ho khẽ một tiếng: “À thì… Cậu nghỉ ngơi đi nhé.”
Moore đỏ mặt nói: “Tôi về phòng mình thì hơn.”
Cũng phải, một Dẫn đường như Moore ngủ lại trong phòng Tướng quân Lục thì không hay cho lắm.
Thế nhưng áo của anh bị Lục Thành An cắt nát, hắn đành quay đi lấy một chiếc áo từ trong tủ của mình cho Moore mặc.
Chiều cao của hai người chênh lệch nhau mười mấy xen ti mét, đương nhiên quần áo không thể vừa vặn.

Lục Thành An bất đắc dĩ nói: “Mặc tạm trước nhé.”
“Cảm ơn.” Moore cúi đầu thay chiếc áo Lục Thành An đưa cho rồi rời đi.
Dáng người Moore khá mảnh khảnh, mặc áo của Lục Thành An thì rộng thấy rõ.

Không biết tại sao Lục Thành An lại cảm thấy hình ảnh này nom rất vừa mắt.

Thế này vừa hay có thể tuyên bố quyền sở hữu, để toàn bộ người trong đội đều biết… Moore thuộc về hắn.
H@m muốn chiếm hữu của Lính gác đối với Dẫn đường quả nhiên đáng sợ.
Cho đến tận khi Moore rời khỏi phòng, Lục Thành An mới thôi nhìn, xấu hổ gãi mũi.
Cuối cùng hắn cũng chắc chắn rằng hắn thích Moore.
Bằng không, khi nhận được lời xin trợ giúp của Moore ban nãy, hắn chẳng việc gì phải căng thẳng đến thế.
Lúc thấy Moore bị thương, hắn cũng không đau lòng như vậy.
Lại càng không thường xuyên mơ thấy cảnh tượng thân mật với Moore.
Kể từ khoảnh khắc bị Moore hôn lúc say rượu, Dẫn đường này đã bất tri bất giác tiến sâu vào trái tim hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui