Nhiệm vụ lần này cũng coi như thuận lợi, tuy có vài Lính gác bị thương nhưng tình trạng không quá nghiêm trọng, xử lý kịp thời và nghỉ ngơi vài ngày là hồi phục.
Vết thương của Lục Thành An cũng nhanh chóng liền lại nhờ sự hỗ trợ của trang thiết bị y tế công nghệ cao.
Moore kiểm tra lại giúp hắn, phần cơ bắp bị thương đã bình phục, cánh tay rắn chắc trông rất khỏe khoắn, đường cong bắp thịt cũng cực kỳ đẹp.
Tố chất cơ thể của Lính gác quả thật vượt trội hơn hẳn Dẫn đường.
Lục Thành An đánh đuổi hết đám thú vũ trụ đe dọa con người, vá lại lưới phòng ngự xong xuôi rồi mới đưa cả đội trở về hành tinh Thủ đô.
Tiếp đó, họ lại nhận được thêm vài nhiệm vụ từ Tháp Trắng.
Vì Lục Thành An có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên lần nào cũng có thể biến nguy thành an.
Một tháng trôi qua chỉ trong chớp mắt, đơn xin xuất ngũ của Trâu Lâm và Puster đã chính thức được phê duyệt, chuẩn bị rời khỏi Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Trâu Lâm là Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng, Puster là anh em tốt của Lục Thành An, đương nhiên Lục Thành An không thể vắng mặt trong hôn lễ của hai người.
Thế nên Lục Thành An xin Tháp Trắng cho nghỉ phép hai hôm, đồng thời để các chiến hữu cũng có thể tới tham dự hôn lễ.
Thời gian Moore quen biết mọi người chưa dài, nhưng một tháng vừa qua, chị Lâm luôn kiên nhẫn chỉ bảo, hướng dẫn anh tất cả những chuyện một Dẫn đường đồng hành cần chú ý.
Từ lâu anh đã coi Trâu Lâm như cô giáo của mình, cũng muốn đích thân tới chúc mừng trong lễ cưới.
Không ngờ trước ngày tổ chức hôn lễ, Trâu Lâu bỗng gặp riêng anh, hỏi: “Moore, cậu ưa nhìn như thế, làm phù rể giúp bọn chị được không?”
Moore khá bất ngờ: “Phù rể ấy ạ? Em chưa làm phù rể bao giờ.”
Trâu Lâm cười nói: “Không sao đâu, quy mô hôn lễ này cũng nhỏ thôi, ngoài gia đình hai bên, khách mời toàn là chiến hữu em quen, đừng căng thẳng.
Bọn chị sẽ chuẩn bị lễ phục cho phù rể, đến lúc đó em cứ làm như trình tự bình thường là được.”
Đối phương đã chủ động nhờ, Moore cũng ngại từ chối, bèn gật đầu.
“Vâng.
Cho em biết có tất cả mấy phù rể được không?”
Trâu Lâm nói: “Bốn phù dâu, bốn phù rể, toàn người quen trong đội mình cả.
Đến hôm đó mọi người đi cùng nhau luôn.”
Nghe vậy Moore mới yên tâm.
Nếu nhóm phù rể toàn người lạ, anh lo mình sẽ bị ngượng.
Đều là người quen thì tốt rồi.
Sáng sớm ngày 31 tháng 5, Moore thay bộ lễ phục của phù rể Trâu Lâm đã đưa.
Đó là một bộ đồ Âu màu đen phối với cà vạt sọc đen đỏ, bộ đồ rất vừa người, trông vô cùng tươm tất.
Moore chỉnh lại tóc cho gọn gàng trước gương.
Đang chuẩn bị ra khỏi cửa, thiết bị truyền tin bỗng đổ chuông, giọng chú rể vang lên bên tai: “Moore, tập trung ở bãi đỗ xe nhé, đúng 8 giờ xuất phát đi đón dâu.”
Moore trả lời: “Vâng, tôi tới ngay đây.”
Lúc tới bãi đỗ xe, chú rể và các phù rể khác đã tập trung đông đủ.
Moore chỉ liếc qua đã nhận ra Lục Thành An giữa đám người ngay.
Không ngờ hôm nay Đội trưởng Lục cũng làm phù rể, anh còn tưởng đội trưởng sẽ làm chủ hôn cơ.
Lục Thành An mặc bộ đồ Âu giống hệt Moore, vẻ mặt rất vui, đang nói nói cười cười với chú rể.
Thấy Moore đi tới, Lục Thành An lập tức nhìn anh, ngắm nghía kỹ càng một lượt rồi trêu: “Bác sĩ Moore nhà ta bình thường chỉ mặc áo blouse trắng, không ngờ mặc đồ Âu lại đẹp trai thế này.
Tí nữa phải giấu cậu đi thật kỹ, tránh việc bị khách khứa bắt cóc mất thôi.”
Mọi người cùng cười vang.
Mặt Moore đỏ chót, không dám nhìn thẳng vào Lục Thành An.
Chú rể lên tiếng: “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ cả, chúng ta xuất phát thôi.”
Nhà trai sẽ phải tới nhà gái đón dâu rồi mới đến bờ biển cử hành hôn lễ, cả nhóm người cùng đi xe bay đến nhà của cô dâu.
Hôm nay Trâu Lâm mặc trên mình bộ váy cưới, trông xinh đẹp gấp bội.
Nhóm phù dâu bên cạnh cô cũng là bốn Lính gác thuộc Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Cô dâu chú rể đi xe hoa riêng, xe bay của phù dâu phù rể bảo vệ cả trước lẫn sau như đội hộ vệ.
Một loạt xe bay băng qua giao lộ ở hành tinh Thủ đô, thân xe được trang trí đầy hoa tươi trông rất hân hoan.
Có lẽ là bạn vui mình cũng vui lây, hôm nay Lục Thành An trông càng đẹp trai hơn hẳn, nét mặt hắn rất tươi tỉnh, phấn khởi.
Sau khi tới bờ biển, mọi người chuẩn bị đón khách mời.
Moore và Lục Thành An đứng sóng vai nhau bên phải bàn tiếp khách với thân phận phù rể.
Hai người mặc bộ lễ phục giống nhau trông cứ như đồ đôi, Moore nhận thấy Lính gác bên cạnh cứ chăm chú nhìn mình, tim bỗng đập nhanh, ngại phải đối diện với hắn.
Lục Thành An tươi cười, ghé sát tới, thì thầm nói chuyện với Moore: “Lính gác và Dẫn đường ở tuyến đầu có thể thuận lợi xuất ngũ, lại còn được kết hôn với người mình yêu chính là cái kết hoàn hảo nhất đấy.
Thật mừng cho họ.”
Hiện trường rất đông khách khứa nên rất ồn, Lục Thành An ghé sát lại nói chuyện, hơi thở ấm nóng gần như phả thẳng vào tai Moore.
Khoảng cách gần như vậy khiến tai Moore đỏ rực hết lên, anh khẽ nói: “Vâng, đúng vậy, hâm mộ họ ghê.”
Lục Thành An cười nói: “Cần gì phải hâm mộ.
Tôi tin sau này chắc chắn cậu sẽ tìm được Lính gác mình thích, thuận lợi xuất ngũ, kết hôn.
Đến khi đó tôi cũng sẽ tới dự hôn lễ của cậu.”
Moore không trả lời.
Nơi tổ chức hôn lễ vừa ấm áp, vừa lãng mạn, thảm hoa tươi trải dài đến tận bờ biển, không khí cũng tràn ngập hương hoa, anh đứng sóng vai với Lục Thành An, tim đập càng lúc càng nhanh.
Rõ ràng anh chỉ là phù rể, nhưng trong một khoảnh khắc, Moore lại mơ ước về hôn lễ của riêng mình.
Tương lai, nếu anh kết hôn, Lính gác bên cạnh anh sẽ là ai?
Tâm trạng anh khá hỗn loạn nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự, chào đón những vị khách tiến vào địa điểm tổ chức lễ cưới.
Giữa trưa, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Chủ hôn đứng trên bục, hỏi: “Cô Trâu Lâm, cô có nguyện kết duyên vợ chồng với anh Puster, từ nay về sau không bao giờ chia lìa, bầu bạn bên nhau đến già không?”
Tất cả khách khứa đều tập trung ánh nhìn vào cô dâu chú rể trên bục tuyên thệ.
Moore lại liếc trộm Lục Thành An.
Không ngờ giác quan của Lục Thành An quá nhạy, lập tức phát hiện ra Moore liếc mình, bèn nhìn sang, hỏi bằng ánh mắt: “Sao vậy?”
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim Moore run lên, anh vội vàng lảng đi.
Lục Thành An chẳng hiểu gì cả, tiếp tục nhìn lên bục tuyên thệ.
Trên bục, cô dâu chú rể cất cao giọng, đáp: “Tôi đồng ý!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lục Thành An cũng nhiệt tình vỗ tay chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới.
Là Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng, hắn rất mừng vì hai chiến hữu của mình có thể bình an xuất ngũ, hạnh phúc nên duyên.
Chính vì vậy, trong suốt đám cưới, tâm trạng Lục Thành An luôn rất vui vẻ, nụ cười luôn treo trên môi.
Sau khi hôn lễ kết thúc, khách khứa lần lượt ra về.
Moore bỗng nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Lục, có thể chụp một tấm ảnh chung với anh không? Cảm ơn anh đã quan tâm tôi suốt khoảng thời gian qua.”
Lục Thành An thoải mái đồng ý: “Đương nhiên là được.”
Moore đứng cạnh Lục Thành An, thợ chụp ảnh nhanh nhẹn bước tới chụp cho hai người.
Lục Thành An bỗng nhiên đưa tay tới trước ngực anh, Moore đứng sững tại chỗ không dám cựa quậy.
Ngón tay thon dài của Lục Thành An đặt ngay cổ, chỉnh lại cà vạt giúp anh, hắn cười khẽ: “Cà vạt của cậu bị lệch rồi.”
Moore: “…”
Hóa ra là chỉnh cà vạt giúp.
Động tác thân mật ấy khiến tim Moore bỗng loạn nhịp, vành tai lại đỏ bừng lên.
Thợ chụp ảnh đứng đằng trước hô: “Nào, hai cậu nhìn máy ảnh, cười lên!”
Hai người cùng nhìn về phía máy ảnh, anh thợ kia chụp liên tục vài bức rồi in ra ngay tại chỗ, đưa cho hai người.
Trong tấm ảnh, Lục Thành An tươi cười xán lạn trông rất đẹp trai, nụ cười của Moore lại rất ngại ngùng, thậm chí ánh mắt còn không nhìn thẳng vào ống kính trông khá ngượng.
Hai người mặc bộ đồ Âu cùng kiểu dáng, chiều cao chênh lệch chừng 15cm, bối cảnh là hiện trường hôn lễ với mặt cỏ đầy hoa tươi và trời xanh mây trắng.
Nếu đưa tấm ảnh này cho người không biết, có khi người ta còn cho rằng hai người chính là một đôi.
Moore nhận lấy tấm ảnh rồi cất đi.
Lục Thành An không cảm thấy có gì khác thường, cười bình luận: “Chụp cũng được đấy chứ.
Cậu mặc Âu phục trông đẹp trai hơn hẳn.”
Moore im lặng một lát rồi bỗng nói rất nghiêm túc: “Chị Lâm chính thức xuất ngũ rồi, về sau, tôi sẽ là Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Tuy tôi còn thiếu kinh nghiệm nhưng cũng đã học được rất nhiều điều trong khoảng thời gian qua, tôi sẽ cố gắng chăm sóc anh… các anh thật tốt.”
Lục Thành An nhìn anh, nói: “Ừ, thiên phú của cậu cũng không thua kém gì chị Lâm.
Tôi tin cậu sẽ là một Dẫn đường đồng hành xuất sắc.”
Moore dặn dò: “Sau này chúng ta là chiến hữu chinh chiến cùng nhau, nếu anh bị thương, hoặc cảm xúc trong thế giới tinh thần bất ổn thì nhất định phải nói với tôi ngay.
Tôi mong rằng anh có thể thực sự tin tưởng tôi.”
Lục Thành An khẽ cười, gật đầu: “Được.
Chiến hữu với nhau đương nhiên phải tin tưởng nhau rồi.”
Nghĩ đến chuyện sẽ được sóng vai chiến đấu cùng Lính gác trước mặt trong suốt tám năm tới, Moore bỗng thấy vui hẳn lên.
Gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng, gặp được người đội trưởng tốt như vậy, có lẽ chính là may mắn của anh.
***
Sau hôn lễ, Moore trở về ký túc xá ở Tháp Trắng.
Phải đứng đón khách cả buổi sáng, chân anh đã tê rần.
Tắm rửa xong, anh thay đồ, vào phòng ngủ một giấc.
Giữa lúc mơ màng, Moore mơ thấy mình và Lục Thành An đã quay lại hiện trường hôn lễ.
Nhưng lần này họ không phải phù rể… Mà là chú rể.
Anh và Lục Thành An tay trong tay bước trên thảm hoa tươi, đi tới bục tuyên thệ bên bờ biển.
Chủ hôn hỏi: “Anh Moore, anh có nguyện kết duyên cùng anh Lục Thành An, từ nay về sau không bao giờ chia lìa, bầu bạn bên nhau đến già không?”
Moore mơ thấy bản thân khẽ trả lời: “Tôi đồng ý.”
Sau đó, Lục Thành An mỉm cười ghé tới, nhẹ nhàng hôn anh.
Nụ hôn ấy rất dịu dàng, cũng rất chân thật, hệt như Moore thực sự được hôn môi, khiến trái tim anh cứ run rẩy không ngừng.
Tiếp đó, anh mơ thấy Lục Thành An bế anh vào phòng tân hôn, động phòng hoa chúc cả đêm.
Đến lúc tỉnh dậy, quần áo Moore đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh vừa xấu hổ vừa buồn phiền, đành chạy đi tắm nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên anh mơ kiểu giấc mơ này từ khi trưởng thành, không ngờ Lính gác trong mơ lại chính là Lục Thành An.
Moore nhìn gương mặt đỏ chót của bản thân trong gương, tim đập nhanh đến khó tin.
Anh chạm lên đôi môi bị hôn trong mơ, sắc đỏ trên gương mặt lan sang tận mang tai.
Cuối cùng anh cũng hiểu sự bất thường của mình dạo gần đây rốt cuộc là sao.
Hóa ra anh đã thích Lục Thành An.
Vì thích Lục Thành An nên khi ở trên phi thuyền, ánh mắt anh sẽ vô thức dõi theo bóng dáng đối phương; khi Lục Thành An bị thương, anh mới căng thẳng, đau lòng đến thế; lúc được Lục Thành An nhìn chăm chú, anh mới xấu hổ, tim đập nhanh.
Cũng vì đối tượng mà sâu trong tâm tưởng anh muốn được kết hôn cùng chính là Lục Thành An nên anh mới suy nghĩ miên man, mới liên tục thất thần trong lúc làm phù rể tại buổi hôn lễ lãng mạn ấy.
Cuối cùng, bức ảnh chụp chung với Lục Thành An cũng là bản năng muốn lưu giữ chút kỷ niệm.
Muốn giữ khoảng cách nhưng lại không kiềm lòng được mà xích tới gần.
Tâm trạng vừa mâu thuẫn, vừa thấp thỏm này có lẽ chính là thầm mến nhỉ?
Có lẽ ngay lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười tươi rói của Lục Thành An, trái tim anh đã rung động.
Chỉ là anh không có kinh nghiệm yêu đương nên đến tận hôm nay mới hiểu ra.
Dù đã hiểu ra rồi nhưng anh cũng không dám chủ động tỏ tình.
Lục Thành An là Lính gác cấp S, lại còn là cháu ruột của Tướng quân Lục, còn anh thì không cha không mẹ, sức mạnh tinh thần cũng chỉ đạt cấp A.
Dù là gia cảnh hay sức mạnh tinh thần, hai người chẳng có điểm nào cân xứng.
Huống hồ, Lục Thành An cũng không thích anh.
Đơn giản chỉ vì anh là lính mới nên Lục Thành An mới quan tâm hơn bằng cương vị đội trưởng mà thôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Moore bỗng trùng hẳn xuống.
Khả năng anh và Lục Thành An có thể ở bên nhau là rất thấp.
Nhưng không sao, ít nhất trong tám năm kế tiếp, anh sẽ luôn được đồng hành bên cạnh hắn… Được nhìn thấy người mình thích mỗi ngày, với anh, vậy là đủ rồi.Lời tác giả:
Lục Thành An phóng khoáng, sáng sủa, nhiệt tình
Moore thì dễ xấu hổ, không dám nói ra
Thực ra hai người siêu đẹp đôi luôn ấy ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...