Dẫn Đường Này Bị Điên À

*đá ở đây là bị bỏ, kiểu bị người yêu chia tay v.v.

EDITOR: RAIZEL

BETA: HUỲNH

Trở lại hơn mười phút trước, khi đó Huyết Thần đang đàm phán cùng người dẫn đầu nhóm người Hạ gia này, nhưng vị tiên sinh này có vẻ không muốn phối hợp, chính xác mà nói thì gã cho rằng Huyết Thần chẳng làm gì được gã, dù sao thì bọn họ cũng cần có gã, mà thứ duy nhất gã tin tưởng chỉ có chính mình, vì vậy tên đứng đầu nhóm người Hạ gia dẫn Huyết Thần loanh quanh một vòng, nói qua nói lại cũng chẳng được chút thông tin hữu ích nào, có lẽ gã cũng đoán được Huyết Thần chẳng làm gì được gã.

Huyết Thần thở dài một hơi dựa người vào thân cây, cậu hơi híp mắt lại giống như đang chìm đắm trong làn sương khói ấy, qua nửa ngày mới mở miệng: "Ông biết không, tôi đã qua cái tuổi hành động không suy nghĩ, cũng không còn cả ngày đánh đánh giết giết như trong quá khứ, nhưng vẫn có một số người thích chọc vào tôi, cũng luôn có những người muốn lấy mạng của mình ra để thử giới hạn của tôi." Huyết Thần ngồi dậy nhìn về phía phương xa, sau đó tiến lại nhặt vũ khí cắm bên cạnh người đàn ông lên.


Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, người đàn ông lùi về phía sau một bước, Huyết Thần quay đầu cười nhạo một tiếng, cầm thứ vũ khí kia lên khua một vòng: "Đồ tốt, chỉ tiếc là bị hư rồi." Sau đó giơ lên ý bảo người đàn ông kia đón lấy, người đàn ông dẫn đầu kia vươn tay cầm lấy. "Nắm chắc." Huyết Thần vươn tay búng lên lưỡi đao một cái: "Tiếp tục giữ chặt." Âm thanh này khiến người kia run lên một cái, gã gương mắt nhìn đồng tử Huyết Thần, hiện lên trong đó là hình ảnh chật vật không tả nổi của gã, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo thái dương.

Thấy gã có chút nôn nóng, Huyết Thần vươn tay vỗ vỗ vạt áo trước của gã: "Biết vì sao tôi lại đưa thanh đao cho ông không?" Người đàn ông lắc đầu, Huyết Thần kề sát tai gã, nhẹ giọng nói: "Bởi vì tôi không thích ỷ mạnh hiếp yếu." Vừa dứt lời thì một nắm đấm của cậu đã hạ xuống ngực người đàn ông, người nọ theo bản năng dùng vũ khí bảo vệ ngực, bụp một tiếng, người đàn ông lùi lại mấy bước, Huyết Thần lau lau cây chủy thủ trong tay, sau đó hướng mũi đao chỉ thẳng vào người đàn ông.

"Đối với người có đôi chân không tốt mà nói, đao kiếm là một loại vũ khí không tồi đúng không?" Huyết Thần giương mắt nhìn, chỉ thấy đôi chân người đàn ông đang run rẩy kịch liệt, trên người gã cũng đã ướt đẫm mồ hôi, người đàn ông chậm rãi nắm chặt thanh đao trong tay đồng thời hướng mũi đao về phía Huyết Thần, mà Huyết Thần lúc này còn đang thưởng thức con dao gấp trong tay, hai người đao kiếm đối đầu, tuy dao gấp không sắc bén được bằng đao kiếm nhưng hiển nhiên chuyện này không thành vấn đề với Huyết Thần, chỉ trong một đường dao ngắn ngủi đã khiến cho vạt áo đối phương nhuộm đỏ.

Chỉ bằng một nhát đó, người đàn ông phát hiện công kích hoàn toàn không nhắm lấy mạng gã, nhưng như vậy lại càng khiến người ta kinh hãi tột độ, giống như phạm nhân phải tiếp nhận tra khảo, chỉ khác là lúc này phạm nhân hoàn toàn tự do tay chân, không có bất cứ trói buộc về thân thể nào cả, cũng chẳng có gì ngăn cản gã phản kháng nhưng gã vẫn chỉ có thể đứng im chịu trận, đây nào phải chiến đấu công bằng mà chính là đơn phương giết chóc, tất cả phản kháng chỉ là phí công, không có bất kỳ chỗ nào cho gã trốn cả.

Thân thể nặng nề đập mạnh xuống nền đất, cổ bị bóp chặt, bên tai lại vang lên tiếng dẫn đường của gã đang thét chói tai, cơ thể bị tấn công trực diện, bụng bị đầu gối tác dụng lực, máu theo yết hầu phun ra dính đầy lên ngón tay người nọ, lúc này Huyết Thần bị bao phủ trong một loại hơi thở nguy hiểm: "Tôi cứ nghĩ ông là một người thông minh nhưng không ngờ ông lại muốn đầu thai sớm đến vậy, khiêu khích tôi chẳng khiến ông có thêm lợi lộc gì đâu, nhớ lời tôi(*)." Huyết Thần cười lạnh một tiếng rồi mới nói tiếp: "Tôi sẽ cho ông kết quả mà ông muốn, ông có thể nói ra hoặc không nhưng nó sẽ không khiến tôi ngừng tìm ra đáp án đâu, hiện tại chúng ta tiếp tục nói chuyện được chưa."


(*)敷衍我: 敷衍 Hán Việt là "phu diễn" có nghĩa là truyện rộng, tán bố, trình bày, giảng giải hoặc miễn cưỡng, gắng gượng nhưng tớ không thấy cái nào mà nó xuôi với câu văn cả nên tớ chém gió luôn.

Huyết Thần vừa định tiếp tục thì bỗng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, giương mắt lên nhìn thì thấy được Nghiêm Hoa Miểu đang nhìn về phía mình, mà mười mấy người phía sau đang trợn tròn hai mắt như nhìn thấy thứ gì kinh dị lắm vậy, Huyết Thần nuốt nước bọt rút tay khỏi cổ người nọ, lén lút dấu tay phía sau người, cầu cho Nghiêm Hoa Miểu không nhìn thấy.

Cảnh tượng máu me như vậy chắc chắn sẽ khiến đối phương cho cậu thêm cả chục điểm trừ mất, giống như đại đa số mọi ngươi khi rơi vào lưới tình, Huyết Thần cũng không chắc bản thân trong mắt đối phương là như thế nào, cậu vẫn luôn cẩn thận, hy vọng có thể khiến ấn tượng của đối phương về cậu là một người dịu dàng, săn sóc, chỉ là chuyện này với một phần tử nguy hiểm như Huyết Thần thì có chút khó khăn. "Tay đâu." Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói, Huyết Thần không muốn nhưng không dám nói gì mà chỉ đành vươn ngón tay ra, trên đó loang lổ vết máu.

Mọi người thấy thế thì bỗng cảm thấy lạnh lẽo, đây rốt cuộc là dùng bao nhiêu sức mà khiến đối phương hộc cả máu luôn vậy, mọi người sợ hãi đến mức rụt cả cổ, ngay cả Buco cũng nổi hết cả da gà, đến nỗi nụ cười của Phong Lam cũng cứng đơ trên mặt, nhất thời không biết nên làm gì. Nghiêm Hoa Miểu nhìn một lát rồi vươn tay nắm lấy bàn tay của Huyết Thần, sau đó kéo cổ tay áo ra lau lau bàn tay của cậu, sau khi lau sạch từng ngón tay rồi mới mở miệng nói: "Lần sau nhớ dùng vũ khí, đừng khiến bản thân bị bẩn."

Nghiêm Hoa Miểu dùng sức kéo Huyết Thần lên, cẩn thận xem xét Huyết Thần một lượt, người khác tàn tạ, chật vật ra sao không liên quan đến hắn, hắn chỉ quan tâm dẫn đường nhỏ của mình có bị mấy tên rác rưởi kia bắt nạt hay không thôi. "Vốn là có dao, chẳng qua là tôi dùng tay trái bóp cổ gã, tay phải cầm dao, nên là..." Huyết Thần nghiêm túc giải thích nhưng lại bị Nghiêm Hoa Miểu chặn lại: "Em không sao là được rồi." Tiếng nói vừa dứt thì xung quanh trở nên yên tĩnh, bên này thì anh anh em em lau lau chùi chùi cho nhau, khiến cho tất cả mọi người ở nơi này đều biến thành phông nền, bọn họ cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo một hướng rất chi là kỳ quặc.


Vì tránh cho bọn họ tiếp tục sến sẩm, Phong Lam nhấc chân đá Buco một cái ý bảo anh ta chạy ra giải quyết mọi chuyện đi, Buco căng da đầu cam chịu tiến lên, anh ta cúi đầu nhìn vị đồng nghiệp nào đó đang nằm dưới đất mà cầu nguyện người bị đánh tiếp theo không phải mình, mắt đầy ai oán quay đầu nhìn Phong Lam, trong lòng thầm oán giận sao mấy cái việc gây mất hứng này cứ rơi xuống đầu anh ta vậy, xem nào, thôi thì coi như anh dũng hy sinh đi.

Buco đi đến giữa hai người, chỉnh chỉnh cổ áo cho mình rồi mới nói: "Cái này, có thể giải thích một chút về tình huống hiện tại không?" Mặt Nghiêm Hoa Miểu hiện lên bất mãn, còn Huyết Thần thì lại không biểu lộ gì, chính cậu cũng thường xuyên phá hư bầu không khí lại hiếm thấy mà nhận ra khác thường, cậu quay đầu nhìn Buco, Huyết Thần thuật lại ngọn nguồn một lượt, chân thành tha thiết, hình ảnh sinh động, chỉ có một điều không tốt đó là thêm mắm thêm muối, đổi trắng thay đen.

Huyết Thần dùng con mắt của người bị hại mà miêu tả tỉ mỉ, rằng bản thân gặp phải nguy hiểm thế nào, may mắn chạy thoát làm sao, cùng với những người Hạ gia kia đã cùng bắt nạt một dẫn đường lẻ loi không nơi nương tựa thế nào. Mọi người nghe xong thì khóe miệng ai nấy đều giật giật, đây rõ ràng là đổi trắng thay đen, nhìn thử những người ở đây mà xem, rốt cuộc là ai đánh ai, ai bắt nạt ai thì liếc một cái còn không rõ sao, ở đây ngoài những người mới đến như anh thì không phải còn mỗi Huyết Thần còn đứng được hay sao, người duy nhất còn có thể đứng sừng sững lại bày ra vẻ mặt của kẻ yếu, đúng là thiên lý khó dung mà.

Suy nghĩ của Buco như thế nào Nghiêm Hoa Miểu không thể biết được, chỉ là tâm tình của Nghiêm Hoa Miểu thì không thể nào vui sướng được, ta không có ở nhà thì người dám bắt nạt dẫn đường của ta, có lẽ hắn nên dành ra một canh giờ để rèn luyện trí nhớ cho mấy người này, mấy người Hạ gia nằm lăn lộn dưới đất còn chưa đứng lên được đã bị người ta nhớ thương, mà kiểu nhớ thương này chính là có thể động thủ với bọn họ bất cứ lúc nào, giải quyết mấy tên khốn chướng mắt này giúp xả giận cho dẫn đường nhà hắn, nếu lúc những người Hạ gia này muốn đứng lên mà biết được tính toán của Nghiêm Hoa Miểu thì nhất định sẽ nằm luôn trên đất mà giả chết, tránh cho đứng lên rồi lại bị người ta đánh cho nằm đo đất tiếp.

Nghiêm Hoa Miểu liếc nhìn những người trên mặt đất một cái, ý bảo Phong Lam mang những tên này đi nhốt vào nơi nào đó để từ từ tính sổ, chẳng còn cách nào khác nên Phong Lam chỉ đành quay đầu ra dấu cho các lính gác phía sau kéo những kẻ này đi, nhân tiện bảo Nghiêm Hoa Miểu cũng theo kịp, anh cần phải tìm hiểu rõ tình trạng thần du của Nghiêm Hoa Miểu hiện tại. Thấy sếp cùng Phong Lam đều rời đi rồi, Buco cẩn thận đến gần Huyết Thần, lông mày giật giật, Huyết Thần ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác, người này bị cái gì vậy, trúng gió hay động kinh mà nhìn mình như vậy.


"Anh muốn làm gì?" Huyết Thần mở miệng nói, Buco tiến sát mặt lại để nhìn Huyết Thần, khiến cho Huyết Thần dựng hết cả lông gà lông vịt: "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?" Huyết Thần lùi về phía sau hai bước, không khí nhất thời có chút xấu hổ, Buco xoa xoa tay tiến lên, lại thấy Huyết Thần giống như phòng cháy phòng trộm, bộ dáng xấu hổ khác thường, Buco quen tay đáp lên vai Huyết Thần, vừa cười vừa nói: "Nói thật, cậu cảm thấy sếp chúng tôi thế nào."

Những người hộ vệ đi theo bảo vệ Phong Lam nghe thấy lời Buco cũng đồng loạt dựng tai lên nghe, tuy trên mặt không biểu hiện gì nhưng ai nấy đều không hề ngại ngùng mà tập trung lắng nghe, đối với câu hỏi này Huyết Thần thực sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ứng phó qua loa: "Anh ấy rất tốt." Đáp án này căn bản không thể khiến cho quần chúng ở đây vừa lòng. Buco tiến lại gần thì thầm: "Yên tâm chúng tôi là người một nhà, chúng tôi sẽ không truyền ra ngoài đâu nên cậu cứ nói thật đi, có điều nếu cậu không muốn nói về tình sử của mình thì cũng không sao cả."

Tâm tình của Huyết Thần lúc này thực sự có chút rất bực bội, nói ra thì cậu thực sự không có biện pháp gì với mấy tên nhóc nhàm chán này, chỉ có thể chiều theo bọn họ: "Tôi không có tình sử dài dòng gì, mấy người nhàm chán thì tự hỏi nhau đi, tôi không tham gia." Vừa dứt lời Huyết Thần đã muốn rời đi, lại nghe thấy Nghiêm Hoa Miểu vừa mới kiểm tra xong đi tới: "Tôi cũng rất tò mò về chuyện này."

Nghe được mệnh lệnh của vợ mình, Huyết Thần chỉ có có thể cứng rắn, nhất quyết không thể để cho bọn họ biết cậu là tên chuyên bị đá, thậm chí còn có năng lực biến những buổi hẹn hò thân mật thành tiệc chia tay, Huyết Thần đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không nhận ra bản thân đã sửng sốt một hồi lâu, vì thế mọi người bắt đầu quây thành vòng để lắng nghe Huyết Thần tự thuật về tình sử (lịch sử bị đá) của cậu.

===---0o0o0o0---===

- --0o0o0o0---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui