Dẫn Đường Này Bị Điên À

EDITOR: RAIZEL

BETA: ROSALINE

Ở một góc tối Nghiêm Hoa Miểu đang yên lặng nhìn chăm chú bóng dáng giữa sân kia, hắn hưởng thụ từng giây phút của hiện tại, tầm mắt của Huyết Thần không nhìn tới chỗ này nhưng hắn có thể nhìn thấy Huyết Thần một cách rõ ràng, cho dù bản thân bị phát hiện cũng không sao, ít thì đứng ở đây sẽ không phải đón nhận ánh mắt soi xét của Huyết Thần, cái bóng ấy khiến hắn yên một cách kỳ lạ.

Những bóng dáng khá dẫn trở lên mờ ảo, phảng phất như giữa đất trời chỉ còn lại hắn và cậu, hắn nhìn xuất thần giống như đang nhìn ngắn đến từng lỗ chân lông của đối phương, nhìn đến mức đốt lên ngọn lửa trong mắt. Nghiêm Hoa Miểu ý thức được có gì đó không đúng, ngũ cảm phóng đại quá mức đã là mất không chế, cho đến khi âm thanh xung quanh cũng bắt đầu tách khỏi khung cảnh, cho dù ngọn gió vơn quanh thân hắn cũng không cảm nhận được gì, hắn an tĩnh đứng đó sừng sững như một tòa lâu đài cổ được chạm khắc yên tĩnh trong sương gió ngàn năm.

Cơn gió vô cùng nhẹ nhàng lướt qua nhưng dường như muốn truyền tới tin tức gì đó, đồng tử Nghiêm Hoa Miểu co lại, nhưng lần này có vẻ như hắn không được thần thời gian chiếu cố. Hắn đã chậm một nhịp, có gì đó xẹt qua bả vai, tiếp đó là chất lỏng ấm áp chảy dọc theo da thịt.

Cảnh tượng thay đổi, Huyết Thần ở bên kia đã hoàn thành quá trình lắp ráp, thành quả không giống thứ ở trong sách giáo khoa, đây là thứ mà lão già ở hành tinh lưu đày từng nói qua, cầm nó ở trong tay khiến cậu cảm nhận được trọng lượng của nó, cảm giác vô cùng chân thật chứ không phải tưởng tượng hư ảo, là một món vũ khí thật sự đang bày ra trước mắt cậu chứ không phải là bản vẽ, không phải lý luận, cảm xúc vô cùng mê người.

Giảng viên chế tạo nhìn lướt qua khẩu súng trong tay Huyết Thần, dường như ông phải nhẫn nhịn sự run rẩy mà mở miệng nói: "Tới Khoa chế tạo đi, tôi sẽ dạy cậu chế tạo cơ giáp, cậu không nên vô duyên vô cớ bị mai một tài năng như vậy."


Huyết Thần lắc đầu: "Tôi có một người thầy rồi, chỉ tiếc là ông ấy chết rồi, tôi sẽ không nhận người khác làm thầy đâu." Đầu ngón tay lướt qua ống súng, biểu cảm của Huyết Thần có chút đau thương, tình cảm của cậu với người đó vô cùng phức tạp, nếu muốn hình dung thì có thể so sánh như vậy: một người nào đó đồng ý cứu bạn, nhưng cái giá phải trả là cắt đi một cánh tay hoặc một cái chân của bạn, hoặc thậm chí là hy sinh một thứ gì đó còn quan trọng hơn, vì tồn tại mà bạn đồng ý nhưng từ đó cũng mất đi thứ tốt đẹp nhất của bạn, mãi mãi không thể lấy lại được nữa, từ đó về sau chỉ có thể tự liếm láp vết sẹo của mình mỗi khi màn đêm buông xuống, cũng không thể nói hối hận, vì ít nhất bạn vẫn còn sống.

Suy nghĩ bay tới một nơi xa, Huyết Thần cầm súng bước đến chỗ ngắn bắn, thời gian để cậu lắp ráp khẩu súng cũng tương đồng với nhóm lính gác kia, lúc này bọn họ có chút ngây người, việc này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, bọn họ không nghĩ tới việc Huyết Thần có thể đứng ở chỗ này, theo phán đoán của bọn họ thì ngay cả phần lắp ráp súng cậu ta cũng không thể qua được, nhưng hiện tại...

Tầm mắt của nhóm lính gác dừng lại trên khẩu súng trên tay Huyết Thần, hình dáng khẩu súng này rất lạ, đây là thứ gì chứ? Thực sự có thể bắn được sao? Nhìn hình thù kỳ quái này liệu có phát nổ không? Mọi người vô cùng nghi ngờ, nhưng thời gian cho bọn họ quan sát không nhiều lắm, cho dù có ra sao thì bọn họ cũng không có lựa chọn, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đấu với Huyết Thần.

Mọi người xếp thành một hàng trong sân bắn, mặt trời thiêu đốt không khí khiến cho hình ảnh bia ngắm bắn cũng vặn vẹo theo, đây là ảo ảnh, tất cả bia ngắm bắn đều do quang não chiếu thành, mà hình ảnh của bia bắn bị vặn vẹo như vậy cũng là một loại thử thách với các tay súng, các lính gác bắt đầu tính toán sai số, thị giác khuếch đại đến cực hạn, thế giới trong mắt bọn họ chớp mắt đã rõ ràng lên một cách thần kỳ, bọn họ nâng súng trong tay lên đồng thời liếc mắt nhìn Huyết Thần: "Chúng tôi bắn trước?"

Huyết Thần gật đầu, ai trước ai sau không quan trọng, các lính gác quay đầu nhìn về bia giả lập phía trước, súng nóng lên như muốn bỏng, mồ hôi theo trán chảy xuống cổ rồi xuống áo, bọn họ đã không phân biệt được đây chỉ là giả định hay chân thật nữa rồi.

Phải tin tưởng vào tố chất của lính gác, chúng ta có ngũ cảm mạnh mẽ, có thân thể cường tráng, mà đối phương... đối phương... Lính gác cắn răng cúi đầu, sợi tóc che khuất tầm mắt, bọn họ không thể thừa nhận rằng bọn họ hoàn toàn không biết gì về Huyết Thần cả, trong đầu bọn họ vang lên câu nói kia, điều quan trọng nhất trong đánh nhau là gì? Là hiểu rõ ai là người có thể trêu chọc, ai không thể trêu chọc. Không thể dùng tiêu chuẩn của một dẫn đường để đánh giá cậu ta, mỗi một hành động của cậu ta đều mở ra một khái niệm mới về dẫn đường, nâng khẩu súng trong tay lên, tiếng nổ vang lên, bả vai chịu một lực giật mạnh.

"Trúng bia." Tiếng hô vang lên, vô số tiếng hoan hô vang lên rồi lại thôi, lính gác nhắm mắt, buông súng xuống, hít thở rồi lại hít thở, độ khó của bài thi này không cao, nhưng chỉ cần dẫn đường kia ở bên sẽ mang lại cho y một áp lực không nhỏ, y không tài nào đoán được trình độ của đối phương nằm đâu. Hết thảy bình thường, y không phạm bất kỳ sai lầm nào.


Huyết Thần cùng đối phương nhìn thoáng qua nhau, lính gác xoay người nhìn chăm chú vào cậu, tay nắm chặt. Cậu nâng súng lên, ngón tay bóp cò không chút do dự, chỉ nghe thấy âm thanh súng nổ vang cả sân bắn, sau đó Huyết Thần quay đứng dậy quay đầu rời đi, cậu hoàn toàn tin vào khả năng của bản thân, cũng nắm rõ kết quả trong tay, trận thi đấu này với cậu chỉ đơn giản như một buổi biểu diễn, mỗi một bước đều diễn ra theo trình tự, điều duy nhất cậu không nắm rõ là thời gian diễn ra trận đấu sẽ kéo dài bao lâu, tầm mắt cậu nhìn về phía bóng đen phía trên sân thượng, trái tim bỗng run rẩy một chút, tôi mới không có tìm anh đâu, chỉ là tên đó đi đâu mất rồi nhỉ?

"Trúng bia" Âm thanh quen thuộc lại vang lên, chỉ là lúc này toàn trường lại yên tĩnh đến lạ thường, cậu ta bắn trúng? Ngắm bắn qua loa như vậy, thế mà lại trúng?

"Vòng này hòa nha, tiếp tục nâng mức độ khó." Sau vài giây yên tính thì toàn trường bắt đầu ồ lên, thế mà lại trúng, là ăn may sao? Thời gian tiếp tục trôi, hình ảnh trên sân vặn vẹo một hồi rồi ổn định lại, bốn phía tràn ngập các loại tạp âm.

Hai bên lại tiếp tục khom lưng tiến vào, hiệp tiếp theo, đáy lòng Huyết Thần có chút bất an, Nghiêm Hoa Miểu vẫn chưa trở lại. Không biết đã thay đổi mục tiêu bao nhiêu lần, không biết tiếng súng đã vang lên bao nhiêu tiếng, cũng không biệt được rõ rằng bản thân đang ở đâu, chỉ biết sân giả lập không ngừng tăng độ khó của bài thi bắn, thi đấu vẫn tiếp tục.

Đột nhiên một câu "Không bắn trúng bia." vang lên. Sau khi thoát khỏi trầm tư mọi người đồng loạt bừng tỉnh: "Bắn không trúng? Là dẫn đường kia sơ suất sao?" Mọi người nhìn xung quanh, lại thấy Huyết Thần vừa mới nâng súng lên, có vẻ như còn chưa có bắn.

Không phải là dẫn đường kia sao? Chẳng lẽ lại là... sắc mặt của nhóm lính gác có chút khó coi, giọng nói đó vang lên khiến tuyến phòng thủ tâm lý của bọn họ sụp đổ, đội ngũ lính gác trên sân thi đấu bắt đầu xuất hiện những sai lầm, số người trên sân bắt đầu giảm dần.

Hiệu trưởng học viện lính gác dùng ngón tay xoa huyệt thái dương, này phải làm sao đây, ban đầu là vì muốn làm khó đối phương, nhưng hiện tại lại tự dồn mình vào thế khó, có lẽ tự ông phải sang tìm lão già của học viện dẫn đường kia để thu thập cục diện rồi.


Ngón tay khẽ chạm vào súng, tấm mắt hướng về phía sân giả lập, tiếng súng vang lên, kết thúc, hoàn toàn kết thúc, kết quả chung cuộc đã có.

"Hồng tâm." Tạp âm ở sân giả lập không áp được âm thanh vừa vang lên kia, nhóm lính gác cúi đầu, bọn họ cần phải mạnh mẽ hơn nữa, chỉ có như vậy mới đáp ứng được yêu cầu của chiến trường, mới có thể không bị dẫn đường cướp mất bát cơm.

Huyết Thần buông súng, giật giật bả vai, không thèm để ý việc công bố kết quả cuối cùng, trận thi đấu này với cậu chẳng có chút ý nghĩa nào cả, chỉ khiến người ta thêm mệt mỏi thôi, tầm mắt của cậu lại lần nữa tìm kiếm, Nghiêm Hoa Miểu đâu? Anh ta chạy đi đâu rồi, sao lại như vậy, còn chưa trở về sao? Mở tinh thần lực tìm kiếm Nghiêm Hoa Miểu nhưng kết quả lại không thu được gì, tâm tình cậu có chút bực bội, Huyết Thần nhận ra bản thân đã quen với việc dành một vị trí cho anh ta trong tầm mắt, hiện lại bỗng dưng không thấy khiến tâm tình cậu khó chịu một cách kỳ lạ, cậu muốn tìm gì đó thay thế vào chỗ đó nhưng lại nhận ra chẳng có ai thay thế được vị trí đó cả.

Bỗng dưng tinh thần lực của cậu va chạm vào thứ gì đó, là một lá chắn, chính là ở trong đó -- dường như có một giọng nói cất lên với cậu như vậy, nhìn thoáng Cửu Ca trên đất, cậu nói: "Theo kịp, đi tìm Husky của mày." Cửu Ca vặn vẹo mông một hồi rồi bắn đi như một viên đạn pháo, chạy thoăn thoắt.

Huyết Thần mặc kệ mọi thứ mà nhấc chân bước ra khỏi sân thi đấu, đang đi thì bị trọng tài ngăn lại: "Bạn học Huyết Thần còn chưa nhận thưởng mà, bạn học Huyết Thần..." Huyết Thần không thèm để ý mà trách đi, nhảy qua hàng rào sân đấu, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, hiệu trưởng Học viện lính gác vuốt vuốt chòm râu cảm thán: "Thật giống phong thái nam nhi." Nhưng mà nhờ vậy đã giúp ông tiết kiệm không ít sức lực, ít nhất không cần ngồi nghĩ nguyên bài phát biểu lúc trao thưởng, nói thật là ông cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Mặc kệ phản ứng của bọn họ, trong lòng Huyết Thần lúc này lại như có lửa đốt, cậu có một dự cảm không lành, khả năng Nghiêm Hoa Miểu gặp phải phiền phức rồi, bóng cậu lướt qua rừng rây, tinh thần lực bị một dẫn đường khác ngăn cản nên không thể xác định được vị trí chính xác.

Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào, rốt cuộc là anh ta gặp phải chuyện gì vậy? Huyết Thần có chút uể oải, năm ngón tay siết chặt, cậu đấm một cú vào cái cây bên cạnh, một tiếng uỵch vang lên, thân cây rung lắc dữ dội, lá xanh rụng đầy bên chân cậu.

Ngẩng đầu nhìn lên, hít thở sâu khiên cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng càng cố gắng bình tĩnh thì lòng cậu càng thêm bất an, không biết từ bao giờ mà cái tên Nghiêm Hoa Miểu này lại ảnh hưởng đến cậu lớn như vậy, hắn không phải người xa lạ, hắn cùng cậu sống chung dưới một mái nhà, nhưng hiện tại cậu lại không biết được hắn đang ở đâu.


Huyết Thần đột nhiên cười lên, sợi tóc che khuất tầm mắt của cậu, vuốt gọn những sợi tóc về phía sau, Huyết Thần ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên huyết quang: "Tốt nhất đừng để ta biết là ai, nếu không cho dù đánh đổi hết thảy cũng phải khiến kẻ đó xuống địa ngục." Tinh thần lực được mở ra trên diện rộng, đánh sâu vào lớp che chắn tinh thần lực của nhóm dẫn đường kia, những thứ đáng ghét đó cản trở cậu tìm lại đồ của mình.

"Được lắm, các ngươi muốn cản trở phải không? Vậy tất cả đều hủy diệt hết đi." Tinh thần lực mạnh mẽ tuôn trào, Huyết Thần cảm nhận được một cơn đau kịch liệt từ đại não, cơ thể cũng hơi lung lay, nhưng ngay sau đó cậu lập tức biến tinh thần lực thành những lưỡi đao sắc bén, tất cả đều hướng đến lớp che chắn bằng tinh thần lực kia.

Mấy dẫn đường ở nơi xa kia đều đồng loạt hộc máu, máu tươi nhỏ lên nhành cỏ vô cùng nổi bật, đồng tử giãn ra, biển ý thức kệ cận bờ vực sụp đổ, công kích vừa rồi vừa nhanh gọn dứt khoát vừa mạnh mẽ bức người, nó phá hủy bất cứ thứ gì mà nó gặp bất chấp tình lý. Phần lớn dẫn đường đã không thể chống đỡ được khiến lá chắn cũng bắt đầu nứt vỡ, dù cho những người còn trụ lại có gắp to bổ nhưng vẫn để lộ ra khe hở.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi, nhịn cảm giác khó chịu do biển ý thức khô kiệt, Huyết Thần hướng tầm mắt về nơi xa, là nơi đó, cậu lập tức di chuyển chỉ để lại phía sau những ngọn cỏ lay động, trong mắt là ngọn lửa như muốn thiêu cháy hết thảy, cậu muốn cho những kẻ đó phải trả cái giá lớn nhất.

Tiếng gió gào thét bên tai, tiếng bước chân liên tục không ngừng, cậu dùng một con đao cắm thẳng yết hầu của kẻ địch, máu tươi chảy xuống đất, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không hề giảm bớt, cậu ngửi thấy được mùi máu, là của Nghiêm Hoa Miểu sao? "Muốn chết thì cứ nói thẳng, ta cho các người chết một cách thống khoái." Huyết Thần đá thi thể đã ngã xuống đất kia một cái, trong lòng càng thêm điên cuồng, cậu phải xé nát từng tên khốn này mới khiến cậu bình tĩnh lại được.

Đám người vây công khi này đột nhiên tách ra thành một đường máu, nhóm lính gác không dám bước lên trước, Nghiêm Hoa Miểu phát hiện không khí có chút kỳ lạ, tay cầm đao cũng ngừng lại mà nhìn về một phía, có một người bước ra từ trong rừng cây, cả người dính đầy máu, đồng tử như ngọn lửa đang nhìn chằm chằm vai của hắn. Nghiêm Hoa Miểu nhìn thấy người nọ thì há miệng thở dốc, âm thanh vang lên vọng trong khu rừng, cậu nói: "Ai làm."

===---0o0o0o0---===

- --0o0o0o0---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui