Dẫn Đường Này Bị Điên À

EDITOR: RAIZEL

BETA: MARSELYNNE

Nhà chính Nghiêm gia.

Nghiêm Qua đang ngồi ở phòng khách mở xem thông báo của Học viện lính gác gửi tới, không khí quanh người ông như ngừng lại thành một lớp băng lạnh lẽo. Khâu Mục ngồi bên cạnh cũng nhíu chặt mày, không kìm nén được ưu sầu trong lòng, Nghiêm Chước thì một bộ dáng chờ xem kịch vui, trong lòng thầm nghĩ không biết tên xui xẻo nào đụng chúng Huyết Thần, khả năng giờ chắc nhập viện cả đám rồi nhỉ.

Nghiêm Hoa Miểu bước vào trong nhà thì thấy được khung cảnh này, vẻ mặt cha vô cùng nghiêm túc còn mẹ thì tràn đầy lo lắng, Nghiêm Chước ngồi một bên cố gắng nhịn cười nhưng vẻ mặt thì tràn đầy vui sướng khi thấy người gặp họa. Hắn cúi đầu chào cha mẹ một tiếng sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Nghiêm Chước đang ngồi trong góc. Nghiêm Chước giật mình, không phải đâu anh à, em không có cười anh mà, còn Nghiêm Hoa Miểu sau khi liếc Nghiêm Chước một cái liền quay đầu đi không thèm nhìn lại, Nghiêm Chước thấy hơi đắng lòng, không hiểu sao mấy chuyện xui xẻo như này lúc nào cũng có phần anh cơ chứ.

"Ta hy vọng con có thể giải thích rõ ràng chuyện này, con hẳn phải biết rằng bảo vệ dẫn đường là nghĩa vụ của lính gác, mà hiện tại con lại đẩy cậu ấy vào nguy hiểm." Nghiêm Qua mở miệng nói trước.

Huyết Thần liếc qua Nghiêm Hoa Miểu một cái, cậu cảm thấy hiện tại bản thân nên đứng ra giải thích một câu, dù sao thì Nghiêm Hoa Miểu làm vậy cũng là chiều theo ý muốn của cậu. Nghĩ vậy cậu lập tức bước lên chắn tầm mắt của Nghiêm Qua, che Nghiêm Hoa Miểu ở sau lưng. Thấy hành động của Huyết Thần như vậy khiến cả người Nghiêm Qua run rẩy, mà trong mắt Nghiêm Chước lại là đùa cợt. Ồ, vậy là hai người này thành một đôi rồi à?

Huyết Thần ho khan hai tiếng rồi nói: "Mấy hôm trước con có gặp một đám lính gác rỗi hơi, mấy ngày vào bữa trưa bọn họ đều tới làm phiền con, bởi vì số lượng bọn họ khá nhiều nên con cảm thấy tìm từng người rất tốn thời gian nên con tự mình tới học viện lính gác, xử lý bọn họ một lượt cho nhanh, quyết định của Nghiêm Hoa Miểu chính là ý muốn của con, nếu xảy ra chuyện gì thì hãy để mình con gánh vác." Huyết Thần cúi đầu mà lòng hơi lo lắng, cậu không đoán được mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, càng không đoán được chuyện này còn kinh động đến cả Nghiêm Qua.


"Con đánh nhau với lính gác?" Nghiêm Qua đơ người nhìn Huyết Thần, ông cảm thấy dường như lỗ tai mình có vấn đề, thế mà ông lại nghe được chuyện một dẫn đường trèo tường sang học viện lính gác đánh nhau, còn có chuyện gì hoang đường hơn chuyện này sao?

Phản ứng của Khâu Mục còn trực tiếp hơn, bà hốt hoảng kêu lên rồi bước thật nhanh đến chỗ Huyết Thần, nắm lấy tay cậu đồng thời nhìn từ trên xuống dưới một lượt: "Con có bị thương ở đâu không? Sao con có thể chạy sang học viện lính gác cơ chứ, con có biết mấy lính gác không có xứng đôi hung hăng cỡ nào không?" Nghiêm Chước nghe thấy lời này thì ngẩng đầu nhìn Huyết Thần, trong lòng thầm chửi người trước mặt này còn hung hăng hơn đám lính gác kia nhiều.

"Con kể rõ ràng xem sau khi sang học viện lính gác thì đã làm gì?" Nghiêm Qua nhìn Huyết Thần mà đau đầu, thấy tầm mắt ông chuyển sang người mình, Huyết Thần đứng thẳng người theo bản năng: "Con qua đó chọn một ban để đánh." Không khí đột nhiên có chút lạnh, mí mắt Nghiêm Qua dựt dựt, Khâu Mục thì có chút hoảng hốt, Nghiêm Chước thầm giơ ngón cái, anh trai lợi hại quá đi, đúng là không ra tay thì thôi, nhưng nếu đã ra tay thì nhất định là nhất chiến thành danh.

Quét mắt một lượt thấy Huyết Thần không bị thương gì, ông do dự hỏi: "Thắng?", Huyết Thần cười nhẹ: "Đương nhiên, 1 chọi 50, toàn thắng, thời gian mất không đến 3 phút, bọn họ quá cùi, còn có..." Sắc mặt Nghiêm Qua có chút khó coi, Nghiêm Chước vừa chọc chọc sườn Huyết Thần vừa nói nhỏ: "Anh à, khiêm tốn, khiêm tốn." Cậu kéo bè kéo phái đi đánh nhau không phải là chuyện tốt đáng được tuyên dương đâu.

Huyết Thần nhận ra hình như mình có vui mừng hơi sớm, cả người co rụt lại đồng thời rón rén lùi lại phía sau một chút mới dám ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Qua. "Một mình con đấu với một ban là ban nào?" Nghiêm Qua đột nhiên cảm thấy ông không hiểu thế giới này cho lắm. "Ban 359 ạ." Huyết Thần nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời, thực ra cậu cũng không nhớ cho lắm.

"Ban 359? Hệ hậu cần sao?" Nghiêm Qua dò hỏi, "Nếu con nhớ không nhầm thì ban 359 là hệ chiến đấu." Huyết Thần nhìn về phía Nghiêm Qua mà trả lời. "Hệ chiến đấu, ban 359, 1 đấu 50, thời gian là ba phút, kết quả là toàn diệt." Nghiêm Qua lẩm bẩm lại những thông tin mà mình nhận được, trên mặt hiện lên đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng Huyết Thần lại rất thoải mái gật đầu, Nghiêm Qua chỉ đành thở dài một hơi rồi nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu nhưng lại thấy hắn không hề có ý mở miệng giải thích.

"Con vốn có thể tránh lần xung đột này mà, hoặc là dùng cách khác để giải quyết mọi chuyện." Bóng dáng Huyết Thần hiện lên trong ánh mắt ông. "Nhưng đây là cách thức con quen thuộc nhất cũng là phương pháp có phần thắng lớn nhất." Cho nên sao cậu lại không dùng phương pháp có phần thắng lớn nhất này mà đi dùng phương pháp mà người khác am hiểu chứ.

"Con định xử lý thư khiêu chiến này như thế nào? Nếu bức chiến thư này mà xuất hiện sẽ khiến tất cả lính gác trong học viện không thể ngồi yên."


"Vậy thì từng người đến, con sẽ đánh cho bọn họ phục mới thôi, con sẽ bịt kín miệng của bọn họ, khiến cho những người đó biết rằng trên thế giới này không chỉ có mỗi bọn họ mới có quyền vung nắm đấm, dùng vũ lực không phải đặc quyền của bọn họ, chịu đựng cũng không phải là phong cách của con."

Huyết Thần nhìn mọi người trong phòng, sắc mặt của họ mỗi người đều không giống nhau, có người thì giống như đang nhìn một kẻ điên, có người thì cảm thán dũng khí của cậu, nhưng cho dù họ cảm thấy thế nào thì sự thật cũng sẽ chứng minh hết thảy.

"Lấy thân phận dẫn đường để chứng minh với tất cả lính gác sao?" Ánh mắt Nghiêm Qua nhìn Huyết Thần hơi ngưng trọng, ông không muốn vì chuyện này khiến lính gác và dẫn đường có khoảng cách, Huyết Thần không nghĩ mà mở miệng nói: "Không, con chỉ muốn chứng minh cho mình con thôi, không liên quan đến việc là lính gác hay dẫn đường, chỉ muốn dùng quy tắc của hành tinh 53 khiến bọn họ phục tùng, khiến cả đôi bên thống khoái." Dây dưa không dứt không phải phong cách của cậu.

"Một dẫn đường khiêu chiến cả một ban của lính gác, con nắm được mấy phần thắng?" Nghiêm Qua đứng dậy đi về phía Huyết Thần, Huyết Thần nhún vai: "Bọn họ đã nằm sấp một lần, cho dù thêm bao nhiêu lần nữa thì cũng sẽ vậy thôi, chẳng có gì thay đổi cả." Nếu chỉ là may mắn thì cậu cũng không làm ra loại chuyện này.

Tầm mắt Nghiêm Qua và Huyết Thần giao nhau, hai ngươi dùng khí tràng thăm dò lẫn nhau, cả hai đều cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của nhau. Cuộc giao tranh bằng ánh mắt ngắn ngủi kết thúc, Nghiêm Qua đứng dậy quay đầu mở miệng: "Theo chú, đến phòng huấn luyện, nếu con làm không tốt thì nên hủy bỏ khiêu chiến đi thì hơn, sau đó..."

"Sau đó ngoan ngoãn trở về xin lỗi." Huyết Thần đứng lên thả lỏng gân cốt, Nghiêm Qua nhấc chân đi về phía trước, Huyết Thần cũng theo sát phía sau.

Cách Nghiêm gia không xa, một biệt phủ với những kiến trúc hoa lệ sừng sững dưới ánh hoàng hôn, bóng toà nhà trải dài đến tận chân trời, đình viện thâm sâu được điểm xuyến bởi những đóa hoa, màn châu rèm ngọc, phỉ thúy mã não có thể thấy ở khắp nơi, toàn bộ đường đi đều được bài trí vô cùng xa hoa, phía sau rèm tơ vàng có một người đang ngồi bên bàn trang điểm, người đó nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất nói: "Ngươi nói cái gì, Nghiêm Hoa Miểu tự tìm một dẫn đường? Không phải hắn ta không muốn móc nối quan hệ với những gia tộc bất hòa trước kia sao?"

"Đại nhân, xin ngài đừng nóng nảy, dẫn đường lần này hắn ta tìm cũng giống như Keith, chỉ là một dẫn đường có xuất thân bình dân, không gây trở ngại quá lớn với kế hoạch của chúng ta, hơn nữa toàn bộ học viện dẫn đường đều do chúng ta không chế, mạng lưới tình báo chúng ta xây dựng vẫn chưa bị phát hiện."' Người đàn ông quỳ trên mặt đất nói.


Người ngồi phía trên nghe xong những lời này thì bình tĩnh lại: "Trước hết đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta phải biết được hắn và dẫn đường kia có quan hệ cụ thể như thế nào, nếu quan hệ không sâu thì chúng ta không cần để ý đến cậu ta, nếu quan hệ chặt chẽ thì chúng ta có thể thử mượn sức."

Người đàn ông quỳ trên mặt đất lúc này mới ngồi dậy nói: "Nếu muốn mượn sức thì sợ hơi khó, tuy cậu ta có xuất thân bình dân nhưng cũng không phải người dễ dụ dỗ, không cẩn thận còn..." Người đàn ông cau này: "Cậu ta là người của hành tinh 53 ở biên cảnh, đối với nguy hiểm có một loại trực giác giống như bản năng vậy."

"Có điều trước mắt chưa thể xác định được điều gì, sau khi dùng phép thử thì đưa ra được kết luận là cậu ta không hề thân cận với Nghiêm Hoa Miểu, đối với những dẫn đường muốn tiếp cận Nghiêm Hoa Miểu không có bất kỳ phản ứng nào cả."

Người đàn ông ngồi ở phía trên gõ mặt bàn trầm tư, một lát sau mới mở miệng: "Ngươi nói người này có thể cảm nhận được sự dò xét của người khác, vậy có khi nào cậu ta cố tình thể hiện ra như vậy hay không."

"Ý của ngài là..." Giọng nói dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Nhìn xem hành động thực tế của bọn họ."

"Như vậy liệu có rút dây động rừng, ảnh hướng đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta?" Người đàn ông cảm thấy phương án này có chút mạo hiểm.

"Không đâu, Nghiêm Hoa Miểu cũng đâu phải mới biết có người muốn lấy mạng hắn."

Cho dù có đề phòng thì phòng được đến mức nào cơ chứ, nhiều năm như vậy hắn có từng thả được lỏng sao? Cho nên toan toan tính toán có nhiều đến đâu thì cho dù là hắn hay Nghiêm gia còn có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp nhận cơ chứ? Nghiêm gia hiện tại đã không còn là Nghiêm gia của năm đó rồi.

"Tôi hiểu rồi." Người đàn ông kia gật đầu rời đi, để lại người đàn ông trên cao kia đang tự vuốt cúc áo của chính mình. Nghiêm gia sao? Thật là chướng mắt, nếu cứ thế biên mất luôn đi thì tốt biết bao, nhưng nếu đã cố tình cắn chặt vị trí đó không chịu nhả thì cũng đừng có trách hắn độc ác, là tự các ngươi muốn.


Bên kia Huyết Thần đang ở phòng huấn luyện cùng phó quan của Nghiêm Qua, Nghiêm Chước bước đến bên cạnh phó quan rồi ghé vào tai hắn nói: "Muốn đánh với cậu ta thì nhớ dùng hết sức, đừng có nể nang gì cả." Nói xong câu này thì anh cũng lùi lại một bước, đi về phía Huyết Thần: "Chừa cho người ta chút mặt mũi nhé, ra tay nhẹ thôi, ngân sách của quân đội mấy năm nay không đủ, không gánh nổi chi phí chữa bệnh đâu."

Huyết Thần cho anh một anh mắt lạnh lùng, cậu hai mang như vậy mà cũng được à? Nghiêm Chước ho khan hai tiếng, này này đừng có động thủ, dù sao thì tôi cũng chỉ nói thật thôi, không thể vì tôi nói thật mà trả thù tôi được, anh xoa trái tim nhỏ của mình, có chút sợ hãi mà lùi về phía sau, nhường chiến trường lại cho Huyết Thần cùng phó quan.

Khi nhận được mệnh lệnh này từ Nghiêm Qua thì phó quan đã ngây ngốc trong nháy mắt, đến tận giờ y vẫn không hiểu tại sao bản thân lại phải chiến đấu với một dẫn đường, tuy nhìn qua cậu ta cũng chả giống một dẫn đường nhưng mà... Tầm mắt y lướt qua cục bông trắng đang chơi đùa lăn lộn cùng Ngân Bạch, kia hẳn là tinh thần thể của cậu ấy nhỉ?

Nghiêm Qua liếc mắt nhìn phó quan đang mất tập trung, phó quan bỗng hoàn hồn đồng thời tống mấy thứ linh tinh khỏi đầu, y bắt đầu nghiêm túc đánh giá đối thủ của mình. "Con cảm thấy phần thắng là bao nhiêu?" Tầm mắt Nghiêm Qua dừng lại giữa hai người, từ trong miệng Nghiêm Hoa Miểu phun ra hai chữ: "Mười phần." Lời nói trống không này phun ra, đồng tử Nghiêm Qua nháy mắt co lại: "Tự tin vậy sao?"

Nhắm mắt lại, hắn thở ra một hơi rồi nói: "Em ấy và con chính là 4 – 6." Nghe thấy lời này thì Nghiêm Qua nghiêng đầu: "4-6? Con xem cậu ấy là đối thủ của con?" Nghiêm Hoa Miểu không tiếp tục nói chuyện, chỉ đưa tầm mắt dừng trên người Huyết Thần, chăm chú nhìn cậu ấy: "Em ấy không giống, không giống với bất cứ người nào."

Khóe miệng Nghiêm Qua nhếch lên một chút, cũng không để lời nói của Nghiêm Hoa Miểu trong lòng, chỉ coi như hắn yêu vào nên bị ngu, mù quáng mà sùng bái người yêu, ông biết khi yêu vào khiến con người ta mất đi khả năng phán đoán, ví dụ như ông luôn cảm thấy Khâu Mục vô cùng dịu dàng, sau này ông mới biết đây chỉ là suy nghĩ của mình ông thôi, bà dịu dàng chỉ bởi không có ai động tới bà, chứ nếu dám chọc tới bà thì hậu quả... Nghiêm Qua run rẩy, ông cảm thấy bản thân xóa đoán ký ức kinh hoàng kia đi thì hơn.

Nghiêm Hoa Miểu cũng không phải người bình thường, hắn đã giao chiến thử với Huyết Thần vài lần, thậm chí trở thành bao cát ngự dụng, nên hiểu rất rõ trình độ của Huyết Thần, tuyệt đối không phải do thiên vị người trong lòng, mà hắn thực sự cảm nhận rằng em ấy chính là một đối thủ mạnh mẽ của hắn.

Trong đấu trường, hai người đối diện nhìn nhau, cả hai đều đang tìm thời điểm thích hợp nhất để ra tay, gió vừa nổi lên, Huyết Thần đã bắt đầu tấn công, trong lòng phó quan nhẹ hẳn, người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thêm nữa thì quyền của Huyết Thần đã tiến tới rồi.

- --0o0o0o0---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui