Sau khi chuyển tiếp ba lần, hành trình dài hơn 50 tiếng sắp kết thúc, màu sắc của trạm giám sát ngân hà cũng chuyển từ đỏ sang xanh lam, đây là màu đặc trưng của Liên bang Gassard, bọn họ đã đến một nơi thuộc quyền sở hữu của Liên bang vũ trụ.
Lanto tắt chế độ ngủ đông trước ba giờ, không thấy bóng dáng Cavill bên mình đâu cả, cậu mở miệng trách vài câu, đứng lên xoa xoa cái bụng đói đang kêu ùng ục của mình, nhưng điều làm cậu giật mình chính là buồng ngủ của Thanh Điểu trống không.
Cậu ta lại chạy đi đâu rồi? Hay là lại đi tìm kiếm cái chi nữa? Cơn buồn ngủ của Lanto trong nháy mắt bị hù cho bay biến luôn, cậu hoảng hốt nhảy ra khỏi buồng ngủ, mở cửa khoang phòng.
"Xin chào." Sau khi mở cửa thì thấy người máy đứng cạnh cửa, thấy cậu đột nhiên xuất hiện liền mở miệng hỏi.
"Có thấy bạn tôi đi đâu không?"
"Cậu ta đi ngắm sao rồi." Người máy chỉ về một hướng, "Đuôi tàu có một cửa sổ rất lớn ở mạn tàu, có thể ngắm phong cảnh, nhưng hầu hết những tinh cầu ở Gassard đều là nhân tạo, xin không nên ôm ấp hy vọng quá lớn."
Nói tiếng cám ơn, rồi Lanto vội vã rời đi.
Mười lăm phút sau, cậu bưng một bữa sáng giản dị đứng ở đuôi tàu.
Chóp đuôi Tiểu Ưng là một mặt phẳng được thiết kế nghiêng, trên cửa sổ mạn tàu lắp ba lớp kính dày trong suốt, vừa ngẩng đầu là có thể thấy phong cảnh vũ trụ.
Như người máy đã nói, Gassard là hành tinh nhân tạo rải khắp Liên bang, trạm không gian hình tháp đen nhánh đều phát ra ánh sáng xanh lam hoặc nhạt hoặc đậm, nhìn lành lạnh mà lại như kiên cường.
Một mình Thanh Điểu ngồi ở bên kia, ánh sáng lành lạnh rọi xuống thân người, không hiểu sao lại thêm vài phần xa cách.
Lanto bưng khay ngồi xuống bên cạnh người nọ, đưa cái khay, "Trước khi ngủ cậu còn chưa ăn được bao nhiêu, đây."
Thanh Điểu không lấy, mà mắt cũng chưa nhìn qua một cái, chỉ hỏi: "Cậu ôm tinh thần thể của đoàn trưởng đó ngủ à?"
Lanto kinh ngạc, trán bất giác tuôn ra ít mồ hôi, "Cậu...biết rồi?"
"Cậu cảm thấy một người luôn ở bên cậu như tôi sẽ không biết sao?"
"Xin lỗi, tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì với anh ta! Còn con hổ đó....tôi chỉ là xem nó như gối ôm thôi."
Gối ôm? Cậu cho là tôi ngốc hay sao vậy hả? Thanh Điểu khinh bỉ liếc cậu, "Sau này rời cảng tôi sẽ mua cho cậu gối ôm, để cậu khỏi ôm đồ không rõ lai lịch ngủ."
"......Ờ." Lanto bị Thanh Điểu giáo huấn không nói được gì hết, bình thường rõ ràng là cậu vênh váo ngang ngược, giờ thì vị trí hoàn toàn bị đảo lộn rồi.
"Có ăn không vậy?" Cậu lấy lòng, hỏi lại lần nữa.
"Cậu ăn đi, tôi không đói." Thanh Điểu cầm sandwich đưa đến bên miệng cậu, Lanto hơi sửng sốt, nước mắt gần như đong đầy khóe mắt.
Con trai nuôi lớn thế này cuối cùng cũng biết thương mình rồi! Đuôi mắt cậu cong lên, cắn một cái, vui vẻ không ngừng.
Hai người đều ăn sạch sẽ thức ăn đã chuẩn bị, Thanh Điểu không ăn nhiều lắm, cơ bản đều là một mình Lanto ăn.
Cảng hành tinh số 33 càng lúc càng rõ ràng, rất nhiều phi thuyền có kiểu dáng khác nhau ở quanh bọn họ bay vượt qua, ánh sáng ưu mỹ từ đèn báo hiệu lóe lên từng đợt.
"Sắp đến rồi." Thanh Điểu lẩm bẩm, "Đi lấy túi của cậu đi, chúng ta phải đi rồi."
"Ừ!" Nhất thời tinh thần của Lanto trở nên sáng láng hẳn, "Hội chợ triển lãm thiết bị thông minh! Ta tới đây!"
Lúc tàu Tiểu Ưng gần cập cảng, tốc độ dần dần dừng lại, chậm rãi trượt về phía cảng.
Sau khi tắt chế độ ngủ đông, các thành viên của Manh Trảo đoàn đều tụ tập lại ở khoang điều khiển, phân công công việc, mấy lời chào mừng nghe nhiều đến nỗi thuộc luôn, tàu Tiểu Ưng thuận lợi nối tiếp với hệ thống cảng, rồi trượt vào quỹ đạo đã dự tính.
"Đến đây~" Nicole Shanna duỗi người, cô từ buồng ngủ đi ra còn chưa kịp chỉnh sửa trang điểm, mái tóc dài hiện tại rối bời, dáng vẻ vô cùng lười biếng.
"Chị, chị mau đi rửa mặt đi, ra ngoài hù dọa người khác là không tốt lắm đâu." Norre vừa nói xong, đã bị Nicole Shanna đạp ngã xuống ghế.
Doyle chỉnh trang lại một chút, trượt đến bên cạnh Airy Gailey đụng vai người ta, "Đối tượng của cậu tỉnh rồi đó, có muốn đi gọi không?"
Cái chuyện này còn cần cậu nhắc sao? Airy Gailey lườm cái người "lạc hậu"* này, một bên vừa điều khiển tàu hộ tống, vừa trả lời: "Tôi bảo người máy đi theo bọn họ rồi, giờ cả hai đang ở đuôi tàu, người máy sẽ thông báo cho bọn họ khi đến cảng."
*ở đây nguyên gốc là mã hậu pháo, liên quan đến các thế cờ trong cờ tướng, tuy nhiên mã hậu pháo còn ý chỉ những người lạc hậu
"Chậc chậc chậc, sao lại thờ ơ thế chứ, lúc này không phải nên đích thân đến bên cạnh chăm sóc thì có thành ý hơn sao?"
"Đích thân đến? Cậu chắc chắn cái người đứng cạnh cậu ta sẽ không đánh tôi bầm dập chứ?"
"Ấy da, cậu sợ cậu ta à?" Doyle chế giễu.
"Cậu không sợ thì tôi không ngại cho cậu xung phong đâu."
"Tôi cũng không phải vật hy sinh cho cậu lót đường đến với người yêu đâu! Ông đây còn muốn giữ lấy cái mạng của mình để còn chào đón dẫn đường cho mình nữa..." Doyle hơi e ngại trong lòng, có thể thấy rõ là chuyện Thanh Điểu áp bức tinh thần gây chấn động bao nhiêu.
Nicole Shanna thì đang say mê suy nghĩ chút nữa sẽ được gặp nam thần, bất chợt nhớ đến bên người có rất nhiều địch thủ, lập tức như hung thần mà cảnh báo: "Không được đụng đến nam thần của tôi! Nếu không là tôi sẽ cho Mỹ Nữ hầu hạ các người!" Dứt lời, trăn xanh "Mỹ Nữ" dựng đứng người lên thè lưỡi, không phát chút tiếng động nào mà uy hiếp.
"Biết rồi." Norre biếng nhác trả lời, "Chị cũng phải chú ý đấy, đừng có hưng phấn quá mà để thua cuộc đó."
"Em còn biết chị là chị à! Không được chê cười chị!"
Doyle sờ cằm, lại chọt Airy Gailey, thấp giọng thì thầm: "Mà nè, cậu nói xem....!Năng lực của Thanh Điểu đó có khi nào thuộc cấp cao của dẫn đường như Hackl Carters không?"
"Thật hiếm nha, đầu óc cậu vậy mà cũng có chút thông minh nhỉ." Airy Gailey vui mừng nói, "Cậu ta có thể chặn được Cavill, có khả năng ít nhất cũng phải trên 2S, hơn nữa cậu ta còn có thể hoàn toàn che giấu bản thân....!Sợ là cậu ta không yếu hơn vị giáo chủ đó bao nhiêu đâu."
"Thực sự là một người kỳ lạ." Doyle tự lẩm bẩm, "Nếu không phải là không có tiền công, ông đây nhất định sẽ điều tra cậu ta đến tận gốc luôn!"
"Được rồi, cậu bạn mê tiền của tôi à, bây giờ đi với tôi tiễn khách thôi." Airy Gailey nhàn nhạt thở dài, "Không có lý do để hai người họ ở lại đây tiếp rồi."
"Cậu cam lòng à?"
"Ngu ngốc," Airy Gailey trừng mắt nhìn Doyle, chịu khó giảng giải, "Có bỏ mới có được chứ."
Lanto chuẩn bị rời đi nên tâm tình trở lại bình thường khác với tâm trạng thấp thỏm lúc mới lên hạm, tuy cậu ngủ hơn nửa thời gian trong chuyến đi này, nhưng cậu đã thay đổi suy nghĩ với Manh Trảo đoàn, đoàn trưởng nham hiểm, phó đoàn trưởng có hơi tà, còn có hai chị em có tính cách khác nhau....Thực sự thì ai cũng có thể làm lính gác.
Đang nghĩ ngợi, Airy Gailey đã dẫn theo đoàn viên của mình đứng ngay cửa ra vào của tàu, khi bọn họ xếp hàng thì khí trường đột nhirn tăng lên mấy bậc, Lanto cảm giác được bọn họ trở nên trịnh trọng hơn, cũng không khỏi tự mình trở nên nghiêm túc hơn.
Cavill vẫy đuôi đi theo cạnh Airy Gailey, lần này nó không nhào đến nữa mà thành thật ngồi xổm ở đó, đưa mắt nhìn cậu.
"Chúng ta đến cảng rồi, kế tiếp thì chúng tôi sẽ đi làm nhiệm vụ, cậu chắc cũng có dự tính riêng rồi?"
"Không sai, cám ơn anh đã giúp, tôi đã tiết kiệm được không ít kinh phí." Lanto thật lòng cảm ơn.
Airy Gailey khoát tay, hơi chút áy náy, nói: "Lúc mới lên hạm đã khiến cậu không thoải mái, mong cậu thứ lỗi, nếu như cậu tin tưởng chúng tôi, chuyến trở về cũng hoan nghênh cậu lên thuyền."
"Tôi..." Lanto vừa mới mở miệng, giọng nói của Thanh Điểu đã cắt ngang, lãnh đạm nói: "Chuyến trở về tôi sẽ kiếm được, cảm ơn ý tốt của anh."
"Cái này...đến lúc đó nếu tình huống có thay đổi thì chúng tôi sẽ liên lạc lại." Lanto còn chưa nói lời khách sao hết, Thanh Điểu không nói lời gì mà kéo cậu đi, hai người xuống cầu, chốc lát sau liền biến mất trong biển người.
Airy Gailey thở dài, Cavill cũng chán nản, không thể nói lời tạm biệt với Lanto nên nó đành trực tiếp nằm bất động trên đất.
"Được rồi, đừng có giả chết nữa, chúng ta cũng làm việc thôi." Airy Gailey đá Cavill, "Xong nhiệm vụ rồi tao dẫn mày đi tìm cậu ấy."
"Ngoao!" Cavill lập tức bò dậy, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Airy Gailey, cái đuôi phe phẩy phất trên sàn nhà phát ra âm thanh soàn soạt.
Đây là ông nói đó, không được đổi ý! Nguyên cái mặt mèo to lớn của Cavill viết rõ mấy chữ này.
Airy Gailey mỉm cười, vỗ vỗ đầu nó.
"Nào mọi người, xuất phát —"
Đoàn Manh Trảo không rời cảng mà đi thẳng đến điểm cập bến lớn nhất E33, thuyền của công sứ* đế quốc Bergany sẽ đỗ tại đây.
*công sứ: chức vụ ngoại giao dưới cấp đại sứ
"Thuyền khi nào thì cập bến?" Airy Gailey hỏi.
"Còn ba phút nữa, mà đội hình chiến hạm của Alanca cũng sẽ tới theo, toàn bộ điểm cập bến của hàng này đều bị bọn họ bao trọn." Doyle hack vào hệ thống trạm không gian của cảng, miệng lẩm bẩm "này là công quỹ" đầy oán hận.
"Không cần quan tâm bọ họ, chúng ta chú ý ngài Carters là được rồi."
"Xem, đến rồi!" Nicole Shanna kích động hô lên.
Cửa khoang của điểm cập bến từ từ mở ra, kèm theo đó là tiếng động cơ điếc tai, một tuần dương hạm màu trắng bạc chậm rãi xuất hiện, nó giống như đầu một con cá voi trắng trồi lên trên biển, sườn máy bên ngoài thân còn thấp thoáng điểm sáng trắng.
Airy Gailey ra hiệu, thành viên Manh Trảo đoàn lập tức xếp thành một hàng đứng ngay ngắn, lẳng lặng đợi chủ thuê đến.
Tiếng động cơ chợt biến mất, cửa cập bến đột ngột trở nên im lặng, cửa khoang tuần dương hạm còn chưa mở ra, vài chiếc máy bay không người lái bay ra từ phần cánh lượn quanh bốn người.
Theo thông lệ kiểm tra ở đây, bởi vì bên trong tàu là người có thân phận vô cùng tôn quý, nên những biện pháp kiểm tra này là vô cùng cần thiết.
Manh Trảo đoàn thản nhiên tiếp nhận sự kiểm tra, mắt điện tử nhanh chóng hoàn tất quét hình, sau đó liền xuất hiện một đoạn âm thanh.
"Xin chào, các lính đánh thuê của Manh Trảo đoàn, cảm ơn các vị đã nhận nhiệm vụ vệ sĩ này, xin mời đợi trong chốc lát."
Trong lúc cả bọn chờ mong ngài giáo chủ xuất hiện, phía sau đã truyền đến tiếng giẫm chân nhịp nhàng, cả đám nghe tiếng thì quay đầu, thì thấy một chi đội đã được huấn luyện nghiêm chỉnh bước tới.
Mà dẫn đầu là một sĩ quan mặc quân trang cổ đứng màu xám đậm, chân mang giày bốt cao màu đen, dáng vẻ hùng dũng oai vệ đứng trước mặt bọn họ, gã quét mắt nhìn đoàn lính đánh thuê, hất đuôi tóc màu sậm, nhếch miệng thận trọng mỉm cười, "Đã lâu không gặp."
"Í, đây không phải là Alanca sao? Cậu bây giờ là sĩ quan Liên bang Gassard?" Doyle giành lời lên tiếng trước, bộ dáng cà lơ phất phơ quan sát Alanca từ trên xuống dưới.
"Bất tài thôi, trung tá." Ngoài miệng thì khiêm nhường, nhưng vẻ mặt Alanca lại kiêu ngạo vô cùng.
Alanca và thành viên Manh Trảo đoàn đều là bạn học, gã là con ông cháu cha ngoại trừ xuất thân nổi bật ra thì trong trường cũng chẳng có gì xuất chúng, mấy lần bị Airy Gailey chèn ép, thậm chí còn không phải là đối thủ của Doyle, cuối cùng thì hôm nay gã cũng đã có thể nở mày nở mặt rồi.
"Trung tá, thật không dễ dàng mà, cậu dùng bao nhiêu tiền chèn ép đối thủ mới mua được cái bậc này vậy?" Vẻ mặt Doyle "vô cùng chân thành" hỏi.
Sắc mặt Alanca cứng đờ, không đợi gã phản bác, Airy Gailey đã tiên phong "răn dạy" Doyle: "Doyle, Alanca bây giờ là trung tá, chú ý chừng mực.
Thật sự vô cũng xin lỗi ngài trung tá, Doyle bây giờ vẫn giống như năm đó không biết giữ mồm giữ miệng."
Sắc mặt Alanca hòa hoãn lại chút ít, lại khôi phục thái độ cao ngạo, hùa theo: "Đúng vậy, tất cả mọi người vẫn giống như năm đó."
"Vậy ra anh cũng vô dụng giống như năm đó à~?" Nicole Shanna thình lình gia nhập cuộc chiến, Norre đứng bên cạnh thấp giọng lúng túng: "Thì ra là thực sự dựa vào cha ở trên mà."
Mặt Alanca đỏ lên, tay phải cầm kiếm không ngừng run rẩy, gã vừa muốn lên cơn, thanh âm Airy Gailey lại lấn át gã, "Đủ rồi, đừng có không biết phân lớn nhỏ nữa, cho dù có là sĩ quan vô dụng thì mấy người cũng không thể châm chọc khiêu khích như thế, bộ mấy người muốn bị hội liên hiệp hải quân Gassard mời uống trà à?"
Cmn ai là sĩ quan vô dụng hả! Alanca tiến lên một bước muốn phản bác, lại bị một đám người nhanh mồm lắm miệng của Manh Trảo đoàn cùng nhau tranh nói.
"Kỳ lạ, Gassard từ khi nào lại biến thành một Liên bang bảo thủ cứng nhắc rồi? Hèn gì hạng người nhu nhược vô dụng mới nhiều như vậy." Nicole Shanna ngắm nghía tóc mình, sâu xa nói, "Ôi, đáng thương cho ngài Hackl Carters tôn quý, còn phải tốn tiền mời mời lính đánh thuê bảo vệ mình."
Airy Gailey vẫn nghiêm túc hóa giải bầu không khí: "Đừng nói thế chứ, có hải quân Gassard ở đây, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, nhiệm vụ bảo vệ của chúng ta nhẹ nhõm hơn không ít đấy."
Doyle hừ khinh miệt, "Không được, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà, chúng ta đi chịu chết còn bọn họ thì lãnh thưởng, mà bản thân lỡ làm sai thì đẩy lên người chúng ta, có khả năng cao là tiền lương của chúng ta bị lỗ rồi."
"Đúng vậy, chúng ta không giống người khác, có công quỹ tiêu xài." Nicole Shanna chém thêm một đao.
Airy Gailey không thể làm gì khác hơn là liếc nhìn đoàn viên của mình, đặc biệt áy náy chuyển sang nói với Alanca: "Thực sự rất xin lỗi ngài trung tá, biểu hiện lúc còn ở trong trường của ngài thật sự là đi sâu vào lòng người, xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thay đổi ấn tượng trong lòng bọn họ rồi." (Ngạn: vãi mấy anh, thâm vcl~)
"Xin lỗi?" Bị cả đám người một câu rồi lại một câu châm chọc khiến Alanca đã gần như muốn phát hỏa rồi, tinh thần thể của gã — một con sói có bộ lông màu xám sậm* đang cong người nhe nanh, phát ra tiếng gầm nhẹ đe dọa.
*ở đây nguyên gốc tác giả miêu tả là giống sói bán đảo Kenai (tên tiếng anh là )
"Các người thực sự có cảm giác hối lỗi sao? Đừng nghĩ đám các người là lính đánh thuê tự do là có thể vượt quá quyền hạn muốn làm gì thì làm, tôi nói cho các người biết, chỉ cần các người dám bước chân vào Liên bang Gassard, tôi nhất định sẽ khiến các người chịu không nổi phải bỏ chạy!"
"Trung tá Alanca, ăn nói cẩn thận."
Âm thanh cao quý đầy sâu xa xuyên thấu vào tất cả nội tâm của các lính gác ở đây, Alanca vừa bị điểm tên hơi nhíu mày, sắc mặt từ đỏ gay chuyển sang trắng, gã cuống cuồng chỉnh lại dáng vẻ, hướng mặt về phía cửa khoang tuần dương hạm, ảo não cúi thấp đầu.
Những thành viên Manh Trảo đoàn cũng quay người lại, tay phải nắm lại giơ lên, đặt tại vị trí trái tim.
Nicole Shanna gần như khắc chế không nổi khóe mắt ngân ngấn lệ, nam thần của cô cuối cùng cũng lên sân khấu rồi!
Hai bên cửa khoang tuần dương hạm trượt ra, một đoàn giáo sĩ mặc áo chùng thuần một màu trắng bạc nối đuôi nhau đi ra, gương mặt lãnh đạm xa cách.
Đoàn người chia làm bên trái phải đứng ngay ngắn, đồng loạt gập người 90°.
Bầu không khí xung quanh gần như trở nên trang trọng vô cùng, giáo chủ toàn thân mặc đồ trắng bạc thêu chỉ vàng chậm rãi đi ra cửa khoang, tóc đen buông dài qua thắt lưng, ánh sáng lộng lẫy mơ hồ phát ra dải sáng màu tím.
Màu mắt người nọ cũng rất nhạt, thanh khiết tựa như một khe suối, sáng như nước trong.
Đó chính là Hackl Carters, Bạch y giáo chủ của đế quốc Bergany.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...