Lanto mở to đôi mắt đầy bọng của mình chạy như bay tới phòng làm việc công đoàn, vội vàng thay quần áo làm việc, ngửa mặt lên trời ngáp một cái, bộ dáng y như là ngủ chưa đủ.
Đồng nghiệp thấy quầng thâm dưới mắt cậu, kinh sợ hỏi: "Trời đất, Lanto, tối qua cậu ngủ có ngon không vậy, có phải quán bar lại có người gây rối không?"
"Không có gì, chỉ là gặp ác mộng." Lanto khoát tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, "Tôi mơ thấy bị một con hổ bắt được, thay vì ăn tôi thì nó lại liếm tôi, tôi bị tỉnh giấc, sau đó không ngủ được."
"Hả? Ở Selong có hổ à, bộ nửa đêm cậu đi dạo vườn thú hả?" Đồng nghiệp trêu đùa.
Lanto mệt mỏi nhìn đám lính đánh thuê đang gấp gáp chờ ở bên ngoài một cái, thở dài.
"Tôi không phải là ngày nào cũng đi dạo vườn thú sao."
"Ha ha, đây cũng là vì cậu nhìn thấy được, chứ bọn tôi không thể nhìn thấy." Đồng nghiệp đi đến cửa hông, "Chuẩn bị mở cửa thôi."
"Thả ngựa đến đây đi." Lanto uể oải phất tay, ngồi lên chỗ ngồi duy nhất của mình.
Sau thông báo mở cửa, cửa tự động lập tức mở ra, một đoàn thiên quân vạn mã chen chúc nhau như bình thường bây giờ lại hoàn toàn không thấy bóng dáng, đám lính đánh thuê cứ như là gặp quỷ bẽn lẽn đứng thành một đoàn, kính sợ nhường con đường ngay chính giữa.
Lanto mở màn hình làm việc cả đợi cả nửa ngày trời, ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy, cậu nghi ngờ liếc nhìn xung quanh.
Hàng người đông nghịt vốn đến bàn chuyện bây giờ lại vương đầy ánh nắng mặt trời, một con hổ lông sáng lấp lánh như nước vững vàng thong thả bước đi chầm chậm tiến đến phòng làm việc, đôi mắt hổ sáng rực một mực chăm chú nhìn Lanto.
Phịch một tiếng, Lanto ngã ngồi trên mặt đất, cmn ác mộng thành sự thật rồi!
Cavill vui mừng gầm lên một tiếng dài, khom lưng nhảy lên bàn điều khiển, một nơi chỉ rộng vỏn vẹn hai cánh tay mà nó lại xông qua mà không vướng chút khó khăn nào, "Ngoao~" một tiếng, nó đứng lên, không ngại phiền phức mà nhoài người vào tấm thủy tinh hướng đến chỗ Lanto cọ cọ đầu.
Lanto từ dưới đất bò dậy còn chưa kịp hoàn hồn, Cavill lập tức tiến lại nhìn kỹ người ta trước cửa sổ, cố gắn nhét cái đầu tròn vo của mình vào cái ô đối thoại, Lanto không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Đồng nghiệp khó hiểu nhìn cậu, lại nương theo ánh mắt của cậu nhìn sang, tò mò hỏi: "Chà chà, Lanto, cậu lại thấy cái gì rồi?"
"Ể...Một con...bạch hổ."
"Cavill không phải bạch hổ, là lam hổ." Airy Gailey khoan thai bước tới, cách một lớp thủy tinh mà ưu nhã giải thích, "Cậu xem bụng của nó đi, màu lông có phải có hơi xanh lam không? Đây là đặc trưng của lam hổ."
"Thì ra là thế..." Lanto thuận thế đáp lời, đột nhiên, cậu căng thẳng nhìn sang phía Airy Gailey, cảnh giác hỏi, "Anh đến đây làm gì?"
"Tôi là lính đánh thuê, đương nhiên là đến đây nhận nhiệm vụ rồi." Airy Gailey buồn cười nhìn cậu, nhàn nhã vuốt vòng ID của mình.
Vòng ID của các thành viên liên hành tinh đều được cố định trên cổ tay trái, hoàn tất quá trình quét hình sẽ xuất hiện dữ liệu cá nhân hoàn chỉnh.
Vòng ID vừa sáng lên một cái, một loạt lý lịch chi chít xuất hiện trên màn hình của Lanto: Airy Gailey, lính đánh thuê cấp S, lính gác cấp S, đoàn trưởng Manh Trảo đoàn, số lượng nhiệm vụ hoàn thành là 2289, xác suất hoàn thành 100%...
Lanto ở đây bốn ngày, gặp qua biết bao dạng lính đánh thuê, nhưng lý lịch sang trọng vượt bậc như Airy Gailey lại là thấy lần đầu, nhất thời chấn động á khẩu không trả lời được.
Airy Gailey cong mắt cười, "Sao vậy, giật mình nói không nên lời à?"
Thanh âm của Lanto cuối cùng cũng tìm về được nhà của nó: "Tại sao đoàn lính đánh thuê của anh lại tên là Manh Trảo đoàn?"
Airy Gailey chép miệng, Cavill hiểu ý vỗ cái đệm thịt hình hoa mai lên lớp thủy tinh, "Đây, Manh Trảo."
Cái này mà gọi là Manh Trảo gì chứ? Là mãnh trảo thì có?!*
*Manh Trảo có nghĩa là dùng đệm thịt để bán manh, còn mãnh trảo tức là vuốt sắc, thực ra ý của Airy ở đây là muốn đệm thịt của Cavill để chọc Lanto, còn Lanto lại nghĩ là bán manh cái mọe gì, dọa người thì có =)))))))
Lanto thầm oán mấy câu, kiểm tra nhiệm vụ tương ứng với lý lịch của Airy Gailey, rất nhanh có vài cái phát sáng, được bôi đỏ, đánh thêm dấu sao, liền có vài nhiệm vụ cấp S xuất hiện sau khi được lược bớt, cậu xoay màn hình lại nói với Airy Gailey: "Dựa vào năng lực chiến đấu và xác suất hoành thành nhiệm vụ của đoàn lính đánh thuê của anh, có vài nhiệm vụ được cung cấp, anh có thể lựa chọn."
Lanto còn chưa đọc miêu tả nhiệm vụ, Airy Gailey liền ngắt lời hắn: "Tôi không có dẫn đường."
"Cái gì?"
"Tôi nói tôi không có dẫn đường."
"Anh có dẫn đường hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi đây không phụ trách làm bà mai."
"Tôi biết." Airy Gailey lộ ra vẻ mặt đành chịu, nói, "Ý của tôi là mấy cái nhiệm vụ cậu kêu tôi chọn đều có một điều kiện ngầm, đó là người phụ trách nhiệm vụ phải ghép đôi với một dẫn đường, mà tôi thì không có, cho nên những nhiệm vụ này tôi không thể nhận."
Còn có quy định này nữa à? Thời gian Lanto tiếp nhận công việc này chưa lâu nên không quen được, cậu không tin được bèn mở chi tiết quy tắc nhiệm vụ ra kiểm tra, quả nhiên ngay ở dòng cuối cùng thấy được một dòng chữ nhỏ như con kiến: "Bởi vì thời gian thực hiện nhiệm vụ quá dài, để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành an toàn, người phụ trách nhiệm vụ phải có một dẫn đường đã ghép đôi, nếu không sẽ không thể tiếp nhận."
"Đúng là có quy định này..." Lanto chép chép miệng, không cam lòng đánh thêm một điều kiện "không hạn chế phải có dẫn đường" vào ô tìm kiếm, lại có thêm mấy nhiệm vụ hiện ra, Airy Gailey vừa nhìn lướt qua, híp mắt cười nói: "Cái này đi, được đó."
Lanto liếc nhìn nhiệm vụ hắn chọn trúng, phản ứng so với đối phương còn kích động hơn: "Hội chợ triển lãm thiết bị thông minh Gassard lần thứ sáu!" Đến khi thấy nơi tổ chức thì cậu lại thở dài, "Tại ngân hà PS6...xa thế sao mà mua nổi vé tàu đây..."
Airy Gailey thu hết mọi biểu cảm của người nọ vào mắt, khẽ cười, tựa như vô tình mà nói: "Cậu có hứng thú với hội chợ triển lãm này à?"
"Tôi là kỹ sư máy móc," Lanto bất mãn lên tiếng, "Tuy hiện tại bị bức bách đến độ phải đứng nhìn cái cửa sổ này nhưng tôi cũng là một kỹ sư máy móc đấy!"
Airy Gailey bắt đầu đầy hứng thú dẫn dắt trọng tâm câu chuyện: "Nếu như không thể trực tiếp đến tham quan học tập chẳng phải là rất tiếc sao?"
Vẻ mặt Lanto đầy tiếc nuối nhìn chằm chằm dữ liệu hội chợ triển lãm, lẩm bẩm nói: "Có hứng cũng không được, vé tàu du lịch vũ trụ quá mắc, chỉ có thể xem tiếp sóng thôi."
Airy Gailey đưa ra một đề nghị động lòng người: "Nếu cậu không chê thì có thể ngồi thuyền của tôi đến đó, coi như bồi thường chuyện Cavill hù dọa cậu, có điều vé vào cửa hội chợ thì cậu tự bỏ tiền ra."
"Thật à?" Lanto có chút hưng phấn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt cảnh giác, "Anh tốt với tôi thế để làm gì?"
"Tôi nói rồi, bồi thường.
Chẳng lẽ còn lý do nào khác sao?"
"Tôi làm sao biết anh có âm mưu gì khác không chứ."
"Cậu cũng không phải dẫn đường, có thứ gì đáng giá đâu chứ?"
Nói thì rất hay mà lại rất có đạo lý, nhưng tại sao vẫn ngửi thấy mùi âm mưu thế kia.
Lanto nửa tin nửa ngờ quan sát Airy Gailey và cả con mèo lớn bên cạnh đối phương, ánh mắt vừa dời đến bên người Cavill, con hổ kia liền giống như không có xương mà uốn tới ẹo lui, lại nhớ đến cái trọng lường đè chết người không đền mạng này, Lanto vội bổ sung một câu: "Chỉ cần anh không thả con hổ này ra thì tôi đi."
Động tác nũng nịu của Cavill hơi ngừng lại, dẩu dẩu miệng, vẻ mặt như bị bức ép, nó làm sai cái gì chứ, tại sao lại không muốn gặp nó.
Airy Gailey quét mắt nhìn cái dáng vẻ bị đả kích của Cavill, tức thì bán đứng luôn tinh thần thể của mình, "Được, cứ quyết định vậy đi, hai ngày sau thuyền của tôi khởi hành rời cảng, cậu cứ trực tiếp đến điểm cập bến số 133 ở bắc cảng tìm tôi."
"Được, một lời đã định." Sau khi nói mấy câu thề thốt này Lanto liền hối hận, Airy Gailey lại không cho cậu cơ hội đổi ý, phất tay một cái tiêu sái rời đi, Cavill không cam lòng lay cái tường thủy tinh hai cái, rồi ảo não u uất nhìn kỹ Lanto, cuối cùng buồn bực cúi đầu đi ra ngoài.
Lanto thở phào nhẹ nhõm, thâm tâm có chút hơi hổ thẹn, con hổ kia nhìn qua hình như rất đau lòng, nhưng mà cậu thực sự không muốn bị đè thêm lần nữa.
Airy Gailey và Cavill đi chưa bao lâu, đoàn người trì trệ ban nãy lại như sóng biển mà chen lấn, cả đám không hẹn cũng lách đến nhìn kỹ Lanto ở trước cửa sổ, đôi mắt ai nấy đều tỏa sáng như hào quang.
"Nè, sao cậu lại có thể kết thân với Airy Gailey vậy, chỉ tôi chút đi!"
"Cậu có thể xin giúp tôi chữ ký của hắn được không!"
"Tôi ra 500 điểm tín dụng cậu cho tôi số thông tin của hắn đi!"
"600!"
"800!"
"1000!"
Cả đám lính đánh thuê bắt đầu đấu giá ngập trời, đỏ mặt tía tai tranh nhau mua thông tin của vua lính đánh thuê, khiến cho Lanto xấu hổ vô cùng, vẻ mặt của đồng nghiệp cũng ngạc nhiên không kém, có ai mà ngờ được, mị lực của lính gác với lính gác cũng lớn như thế chứ.
Để lại một phòng làm việc vô cùng rối ren, cái tên đầu sỏ gây chuyện là Airy Gailey lại mang theo vẻ mặt ung dung, mục đích chuyến đi đến phòng làm việc đã thành công, chỉ là đành ủy khuất cho tinh thần thể của mình rồi.
Cavill uể oải không phấn chấn nổi, chuyện bị Lanto cự tuyệt đã đả kích nó rất lớn, Airy Gailey nhìn nó rồi thô lỗ kéo tai.
"Được rồi, đừng khó ở nữa, đợi đến khi cậu ấy lên thuyền rồi cũng không phải do cậu ấy quyết định nữa, hiểu chưa?"
Cavill lắc lắc lỗ tai, con ngươi ảm đạm trong phút chốc lấy lại ánh sáng, nó ngoao một tiếng, cả người dựa vào Airy Gailey cạ cạ như cảm ơn, bước chân lại trở nên nhẹ nhàng thoải mái.
Airy Gailey cười cười xoa xoa đầu nó, vòng ID truyền đến tín hiệu.
Anh nâng cánh tay, một màn hình nhỏ sáng lên, gương mặt Doyle hiện ra.
Doyle liếc nhìn nét cười rạng rỡ của Airy Gailey, tay chống má liếc hỏi: "Sắc mặt cậu nhìn qua không tệ nhỉ, mọi chuyện đều thuận lợi?"
"Đương nhiên, không thể không thuận lợi rồi." Airy Gailey không chút che giấu tâm tư vui vẻ của mình, "Cậu ở bên kia sao rồi?"
"Đừng nói nữa, cái vị đại minh tinh kia ngủ mãi không dậy, cậu nói xem nếu đó thực sự là dẫn đường, vậy tinh thần thể của cậu ta có khi nào là con chuột ngủ không ha?" Không thể tìm được thông tin hữu dụng, Doyle có chút cáu kỉnh, lời nói cũng hơi bực mình.
"Ngủ?" Airy Gailey khó hiểu hỏi, "Không gọi dậy được sao?"
"Ông chủ nói không ai có thể gọi cậu ta tỉnh, trừ cái người mà cậu hôm nay tự mình đi tìm ấy." Doyle cười xấu xa hai tiếng, "Có phải nghe rất lãng mạn không?"
"Quả thực, nghe cứ như chuyện trẻ con ấy," Airy Gailey nhíu mày, "Ông chủ có nói quan hệ của Thanh Điểu và Lanto như thế nào không?"
"Cái này sao tôi quên hỏi được chứ.
Ông chủ nói, là Thanh Điểu tự mình tìm đến, lúc tự đề cử mình cũng không có thấy Lanto, đêm hôm đó diễn thử thấy chất giọng tốt, lúc ông chủ chịu cho cậu ta ở lại thì ai ngờ cậu ta lại kéo Lanto đến, bảo là mua một tặng một, ông chủ sợ người ta bỏ trốn nên mới đồng ý, quan hệ cụ thể giữa hai người thế nào ông chủ cũng không rõ lắm." Doyle nhíu mày, có chút hả hê hỏi, "Lỡ như hai người họ là một cặp, vậy chẳng phải cậu trộm gà không thành mà lại mất nắm gạo sao?"
Airy Gailey lại giống như không nghe thấy lời chế nhạo của ai đó, lẩm bẩm: "Xem ra phải điều tra cả hai người mới được."
"Cậu đúng là để tâm hai người bọn họ nhỉ," Doyle khẽ xì một tiếng, lười biếng chế nhạo, "Cả hai cũng không phải dẫn đường, phí công thế có đáng không?"
"Không phải dẫn đường cũng không sao cả," Airy Gailey nửa thật nửa giả trừng mắt lại, "Cavill thích là được rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...