Đan Dược Thần Sư


Tại đại lục này, người không có bản lĩnh mà cuồng vọng như vậy sẽ luôn chịu thiệt thòi lớn.
Dạ Thiên Phong vừa dứt lời, mấy thanh niên đã sớm bị lời nói của Mộ Như Nguyệt chọc giận đều hầm hè xoa xoa tay, bộ.

dáng muốn hung hăng đập nàng một trận.
“Mộ Như Nguyệt!” Mộ Đình Nhi cắn răng, hung tợn nhìn thiếu nữ trên võ đài, khi thấy biểu tình làm như không thấy của nàng, trong lòng hừ lạnh, không nói hai lời, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất tung người nhảy lên đài.
Nhìn hành động của Mộ Đình Nhi, những người khác hai mặt nhìn nhau cũng liên tiếp nhảy lên võ đài.
"Trên đài, bầu không khí nhất thời khẩn trương.
Đám người Lý Lộ âm thầm đổ mồ hôi thay Mộ Như: Nguyệt, nàng chỉ là một võ giả cấp ba, sao có thể cùng lúc đối mặt với nhiều người như thế? Huống chỉ trong số những người đó còn có một Mộ Đình Nhi là võ giả cấp bốn.
Đúng lúc này có người động thủ trước...
Một bạc tiên (cái roi màu bạc) như xà đánh về phía Mộ Như Nguyệt, Mộ Như Nguyệt nhanh tay lẹ mắt nhấc chân đá bạc tiên qua một bên, nghiêng người tránh một quyền hung hãn bên cạnh, hung hăng đánh một quyền vào ngực thanh niên phía trước.
Thanh niên kia lui về phía sau hai bước, hét lớn một tiếng lại nhảy vào chiến đấu.

Những người này đều bị Mộ Như Nguyệt công kích chọc giận, chiêu thức càng ngày càng ngoan độc, quyền cước cũng càng lúc càng nhanh, giống như muốn lấy ưu thế đông người chèn ép nàng.Nhưng càng đánh mọi người càng cảm thấy không thích hợp...
“Mộ Như Nguyệt thật sự là võ giả cấp ba sao?”
“Không đúng, khí thế này rõ ràng là của võ giả cấp bốn, chẳng lẽ nàng đột phá trong vòng ba ngày?”
Mười lắm tuổi đạt võ giả cấp bốn cũng không ngạc nhiên, dù sao Mộ Đình Nhi mới mười bốn đã là võ giả cấp bốn.

Nhưng nếu một võ giả cấp bốn bị nhiều người công kích như: vậy mà còn lông tóc không tổn hao gì thì sao?
Đương nhiên, nếu bọn họ biết Mộ Như Nguyệt chỉ mất 3 tháng đã đột phá cấp bốn, phỏng chừng sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt.

Này mà thiên tài gì? Rõ ràng chính là yêu nghiệt!
"Bá!" Dạ Thiên Phong nhịn không được đứng bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn Mộ Như Nguyệt.
Võ giả cấp bốn? Nàng đột phá cấp bốn khi nào? Nếu Mộ Đình Nhi không dùng thanh nguyên đan, có lẽ đến ngày mai cũng không đột phá được đến cấp bốn, chẳng lẽ thiên phú của nữ nhân này mạnh hơn Mộ Đình Nhi?
Cho tới bây giờ, Dạ Thiên Phong mới phát hiện mình đã xem nhẹ một chuyện.

Ba tháng trước trên người Mộ Như Nguyệt rõ ràng không có nguyên khí dao động, nếu không phải nàng che giấu, nói cách khác chuyện nàng đột phá đến cấp bốn là chuyện xảy ra trong vòng ba tháng này.

Ba tháng từ một phế vật biến thành võ giả cấp bốn, cho dù đệ tử được coi là thiên tài trong Thanh Vân Môn cũng không làm được.

Nếu thật sự như thế, thiên phú nữ nhân này quả thật đáng Sợ.

Ánh mắt Dạ Thiên Phong hơi dao động, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, lúc này hắn đã bắt đầu nhìn thẳng vào Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt là phế vật không có tư cách để hản liếc mắt dù chỉ một cái, nhưng nếu nàng có thể từ phế vật biến thành thiên tài thì sao? Có lẽ mười lăm tuổi đạt võ giả cấp ba cũng không có gì hiếm lạ, bởi vì Mộ Đình Nhi mười bốn tuổi đã đạt cấp ba, hơn nữa đệ tử trong Thanh Vân Môn ưu tú hơn Mộ Đình Nhi nhiều không đếm xuể.

Nhưng mà người trong vòng ba tháng mà được như bây giờ, hắn không thể không coi trọng.

Dạ Thiên Phong mãi suy nghĩ mà không chú ý đến ánh mắt của Mộ Đình Nhi.

Khi chiến đấu, Mộ Đình Nhi vẫn luôn liếc sang nam nhân nàng yêu, cho nên cũng thấy được ánh mắt hắn nhìn Mộ Như Nguyệt đã không giống như trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận