Hai mắt cô sáng rực, dư thừa sự gan dạ, đánh liều chính là ưu điểm lẫn khuyết điểm của cô gái trẻ.
Cô đưa tay chạm vào vết thương trên vai rồi tự động viên bản thân:
- Cũng không cao lắm, mạnh mẽ lên, mình làm được mà, phải thoát khỏi đây thôi.
Tuy bây giờ đã bị lấy mất máy ảnh và điện thoại, nhưng cô đã suy nghĩ rất kỹ, vì không có khả năng lấy lại được những thứ đó nên tập trung vào tìm cách trốn thoát vẫn hơn.
- Máy ảnh rất quan trọng với chị hai...
Điện thoại dù là vật bất ly thân nhưng mất cô có thể mua lại được, còn máy ảnh của chị hai lại chứa vô số dữ liệu quan trọng.
Tuy quyết tâm muốn bỏ trốn nhưng cô cứ mãi đắn đo.
- Cứ ra khỏi đây trước đã.
Nghĩ là làm, cô bắt đầu nâng chân lên và cố trèo ra khỏi ban công.
Thành lan can được xây không quá cao nên cô thao tác khá thuận lợi, chỉ trong nháy mắt đã có thể chèo ra phía bên ngoài.
Hai tay cô vẫn đang nắm chặt thanh ban công nằm ngang, chân đứng bám vào thành xi măng nhỏ hẹp.
Ninh Mịch xoay mặt nhìn xuống phía dưới rồi tiếp tục tự động viên bản thân:
- Chỉ cách có vài mét thôi mà, mình làm được!
Dù mạnh miệng là vậy nhưng cô vẫn rất hồi hộp.
Khoảng cách giữa ban công và mặt đất không xa, nhưng vì đang bị thương nên vai cô khá đau, chuyển động cũng chẳng được linh hoạt và nhanh nhẹn như bình thường.
- Cố lên...
Cô định thả lỏng một chân rồi lấy can đảm phóng xuống.
Nhưng một bên vai bị thương vừa khâu lại hôm qua đột nhiên rất đau, tay cô không thể bám chắc vào thanh lan can.
Ninh Mịch đổ cả mồ hôi, xem ra tự mình chọn con đường mạo hiểm, bây giờ leo trở vào cũng không được mà nhảy thẳng xuống cũng không xong.
Tay cô bất ngờ bị trượt vì ra nhiều mồ hôi và vết thương quá đau nên chẳng có sức trụ lâu.
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, Ninh Mịch chỉ theo phản ứng mà la lên một tiếng:
- Áaa...
Cảm giác cả cơ thể rơi thẳng xuống phía dưới, nhanh đến mức chẳng kịp nhận định rõ chuyện đang xảy ra.
Cứ ngỡ lần này cô chắc chắn sẽ tiêu đời.
Trong giây phút ngắn ngủi, cô nào suy nghĩ được gì nữa và cũng hoàn toàn không thể phản kháng được, chỉ có thể chấp nhận nghịch cảnh trước mắt.
Những tưởng cô sẽ thêm một lần nữa bị thương thê thảm nhưng nào ngờ một thân ảnh cao lớn đã vụt lao đến đỡ lấy cô như thể đưa tay đón lấy một cành hoa rơi trong gió.
Cảm giác hơi đau ở lưng, tuy nhiên cả cơ thể lại bình an vô sự.
Trước tầm mắt cô lúc này chỉ nhìn thấy mỗi gương mặt tuấn tú, tỏa sáng ngời ngời dưới tia nắng sớm, rực rỡ đến đắm say.
Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trước mắt trông hệt như trong truyện cổ tích.
Suy nghĩ của cô lúc này chỉ vang lên một câu nói đầy ngỡ ngàng: "Lại...!là anh ta!"
Ba lần cô chạy trốn tìm cách thoát thân nhưng lần nào cũng gặp sự cố để rồi va phải anh.
Dẫu biết những chuyện này do trùng hợp nhưng sao cô lại không thể tin vì cứ ngỡ như là một sự sắp xếp hoàn hảo.
Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau, nhưng sói già vẫn chẳng hề xao động, anh hờ hững, vẻ mặt chẳng chút biểu cảm.
Anh nhướng nhẹ một bên mày rậm, tỏ ý khá bất ngờ khi cô cả gan trèo xuống từ ban công tầng một.
Tần Lãng lạnh lùng đặt cô đứng xuống đất.
Vừa nãy anh chạy bộ quanh khu vườn tập thể dục, đúng lúc đi đến gần ban công căn phòng cô đang ở và nhìn thấy cảnh tượng liều mạng của Ninh Mịch.
Tần Lãng đứng từ xa im lặng quan sát, anh muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Nào ngờ Ninh Mịch chỉ vừa trèo được ra ngoài ban công đã bị tuột tay ngã xuống, anh vội chạy đến chụp lấy cô, vô cùng nhanh nhẹn và chuẩn xác, một lần nữa cô tự mình sa vào tay anh.
- Anh...!cám ơn anh.
...
Bên ngoài cổng lâu đài, một chiếc xe hơi sang trọng đang lăn bánh vào, vệ sĩ bước đến mở cửa xe, người đàn ông quyền lực bên trong vừa bước ra, thuộc hạ lập tức cúi đầu:
- Ngụy lão gia mới đến.
Ông ấy đột ngột ghé qua tòa lâu đài do có việc đến Đông Du nên không báo trước với anh.
Ngụy lão gia vừa bước vào trong vừa hỏi:
- Tần Lãng đâu rồi?
Thuộc hạ đang đi phía sau lập tức đáp:
- Thưa lão gia, lão đại đang tập thể dục sau vườn, để tôi đi báo với lão đại...
Nghe đến đây, Ngụy lão gia liền đáp:
- Không cần đâu, tôi sẽ tự đi gặp Tần Lãng, dù sao tôi cũng muốn đi dạo một lát.
...
Đứng trước mặt anh, cô vẫn chưa biết chút gì về người đàn ông vừa cứu mình.
Nhìn thế nào cô cũng thấy anh giống hệt như một cậu nhóc cấp ba, ngoài ra anh còn mặc bộ quần áo thể thao, trông càng trẻ trung so với tuổi.
- Anh...!là ai vậy? Chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi.
Tần Lãng thoáng im lặng, anh vẫn đang nghĩ về hành động liều lĩnh của cô, dẫu bản thân đang bị thương nhưng vẫn liều mạng đến thế.
Anh chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới.
Cô cũng thấy thấp thoáng bóng dáng ai đó, vì lo sợ là bọn thuộc hạ đã phát hiện ra chuyện cô bỏ trốn nên Ninh Mịch lập tức nói với anh:
- Hình như có người đang đến, xin anh đừng nói tôi đang ở đây.
Vừa nói dứt câu cô lập tức nhanh chân đi đến nắp sau một thân cây to trong vườn.
Trong khi anh vẫn đang ngây người ra nhìn thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Con trai, ba có việc đến Đông Du vài ngày nên sẵn tiện đến đây gặp con..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...