Cô hồi hộp đến mức tim đập mạnh, cơ thể run lên vì bối rối và hạnh phúc.
Cứ nghĩ anh sẽ thấy khó rút lui, nhưng Tần Lãng vẫn dày mặt đến bên cô.
Cảm động là thế nhưng khi cất lời, cô vẫn dùng thái độ thờ ơ như thế chẳng bận tâm:
- Nhà tôi và anh không cùng đường, theo tôi làm gì?
Quả thật nhà của hai người không cùng hướng, chuyến xe buýt này khi đến trạm dừng cũng không thuộc tuyến đường nhà anh, nhưng mục đích Tần Lãng đến đây chắc chắn không phải để đi xa buýt về nhà.
- Theo em về, em đi đâu, anh theo đó.
Cô hơi ngượng ngùng trước độ thả thính vô sỉ của anh.
Ninh Mịch có chút thắc mắc, không nhịn được nên cất lời hỏi:
- Anh đến đây bằng gì?
Tần Lãng nở nụ cười vì thấy cô vẫn còn quan tâm đến mình:
- Anh đi taxi đến trạm xe buýt rồi chờ em.
Nghe anh trả lời mà cô chỉ biết ngớ người.
Tần Lãng cũng chịu khó thật, đi taxi đến tận đây chờ xe buýt để cùng cô về nhà.
Chắc lát nữa anh khi xuống trạm, anh lại phải gọi taxi đưa về.
Cô nào biết đây là lần đầu tiên trong đời anh đi xe buýt, tất cả là vì cô.
Tần Lãng lấy trong túi áo ra một xấp tài liệu rồi đặt vào tay cô:
- Em xem đi.
Cô ngây người chẳng biết anh lại giở trò gì, xem ra anh rất thích tạo bất ngờ khiến cô phải hoang mang, vừa nhìn vào xấp tài liệu, cô vừa nói:
- Đây là gì vậy?
Ở trang đầu tiên, cô đã trông thấy dòng chữ to rõ "Thông tin về bạn trai của Ninh Mịch."
Bất giác cô như đứng hình trước mức độ dày mặt của anh, rõ ràng cô đã nói chia tay và nhấn mạnh nhiều lần, như bây giờ anh vẫn ngang nhiên tự nhận là bạn trai của cô.
- Gì vậy chứ?
Cô không ngừng thản thốt vì ngạc nhiên, Ninh Mịch lật trang đầu tiên ra xem, cô bất ngờ khi nhìn thấy cả ảnh thẻ của anh cùng các thông tin như ngày, tháng, năm sinh, học vấn,...
Ninh Mịch vừa ngạc nhiên vừa bị cuốn vào, cô đọc nhẩm dòng thông tin về anh:
"Ngụy Tần Lãng sinh ngày 15/6/19xx.
Học vấn: Đại học Bách khoa Đông Du, đã có bằng thạc sĩ ngành kỹ thuật mỏ và bằng tiến sĩ ngành địa chất học..."
Nhìn thành tích học tập khủng của anh, dù cô cũng là người chuyên tâm học hành giỏi giang nhưng Ninh Mịch vẫn cảm thấy rất nể.
Vậy ra nếu xét về tri thức thì cả hai vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Cả xấp tài liệu khá dày, chứa đựng rất nhiều thông tin về Tần Lãng, Ninh Mịch ngây ngô hỏi:
- Sao anh lại đưa tôi cái này?
Anh không biết cô nhất thời quên hay cố tình hỏi để khẳng định chắc chắn.
- Chẳng phải em muốn biết thông tin về anh à? Tất cả những thông tin cơ bản về anh, hiện đang nằm trong tay em.
Chỉ cần em muốn, anh sẽ cố gắng đáp ứng.
Bây giờ còn bày đặt tự nguyện "dâng hiến", trong khi trước đây cô hỏi năm lần bảy lượt, anh vẫn cố tình làm lơ, tìm cớ tránh né mà chẳng chịu trả lời.
Đáng lẽ ra cô sẽ phũ phàng mà trả lại tài liệu để tỏ rõ quyết tâm muốn kết thúc, nhưng vì sự nghiệp còn dang dở của chị hai, cô đành chấp nhận giữ lại số thông tin này.
Ngoài ra cô cũng muốn biết thêm nhiều điều về anh, từ trước đến nay cứ ngỡ anh là cậu nhóc mười tám tuổi, bây giờ đã đến lúc tìm hiểu về con người thật của Tần Lãng.
- Tạm ổn.
Cô cất lời rồi cất xấp tài liệu vào túi xách.
Thấy tâm trạng của cô có vẻ đã khá hơn, anh nhỏ nhẹ nói:
- Sau này em muốn biết điều gì về anh thì cứ hỏi, anh sẽ nói em biết tất cả.
Anh biết cô đang cần thông tin của anh vì một lý do nào đó, Tần Lãng đương nhiên không muốn làm khó người mình yêu nữa, anh đã quyết tâm sẽ hỗ trợ cô hết mình.
Nghe câu nói chân thành từ anh, cô không tránh khỏi xao xuyến, càng lúc cô càng cảm nhận rõ, bản thân không nỡ buông tay Tần Lãng.
- Nhưng anh có thể được biết lý do vì sao em lại cần thông tin về anh không?
Ninh Mịch có chút đắn đo, nhưng rồi cô nghĩ nếu nói Tần Lãng biết cũng không sao cả, thật lòng cô rất tin tưởng anh, tin anh sẽ cùng cô giữ bí mật chuyện hệ trọng.
- Thật ra tôi muốn có được thông tin về anh vì muốn giúp chị hai...
Cô kể với anh những biến cố xảy ra gần đây, chuyện chị hai bị tai nạn hôn mê và cả sự nghiệp còn đang dang dở của chị ấy.
Nghe cô nhắc đến đội trưởng của sở điệp viên, Tần Lãng bỗng chau mày, ánh mắt anh trở nghiêm túc, dường như đang nghĩ về một điều gì đó rất hệ trọng.
- Em có biết tên của người đội trưởng đó không?
Ninh Mịch cố nhớ lại rồi từ tốn đáp:
- Hình như cô ta tên là...!Diệp Lan.
Đôi mày của anh chau sát vào nhau, cô nhìn anh vì chợt thấy Tần Lãng im lặng, cô cũng không hiểu vì sao anh lại muốn biết tên của ả đội trưởng.
Cô ta căn bản không có tình người, nghe tin cấp dưới bị tai nạn, điều đầu tiên nghĩ đến không phải lo lắng thăm hỏi mà chính là tìm ra bằng chứng chứng minh chị cô không còn khả năng lao động để tiếp nhận công việc, từ đó buộc chị cô rời ngành.
Một người phụ nữ tâm cơ, xấu xa và đầy dã tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...