Cô ngây người nhìn anh và cô gái kia đang đang tay choàng tay, nói cười vui vẻ, cùng nhau đi siêu thị, đây chính là "không có gì" và "tôi chỉ có mình em" của anh sao? Nghĩ đến cô vừa đau lòng lại vừa tức.
Dù đã cố kiềm nén nhưng vẫn không ngăn được lệ ứ đọng trên khóe mắt đang chực chờ tuôn rơi.
Dường như Tần Lãng cảm nhận được điều bất ổn, thoáng chốc anh đảo mắt nhìn xung quanh và rồi sững sờ khi nhìn thấy Ninh Mịch cũng đang có mặt ở siêu thị, cô đang đứng cách anh chỉ vài bước chân.
Ánh mắt cô chán chường và buồn vã nhìn anh rồi nhanh chóng quay lưng rời đi, chẳng nói lời nào, càng không bước đến làm lớn chuyện dẫu cô nghĩ mình đã bị anh phản bội.
Anh hốt hoảng vì bạn gái đã nhìn thấy và giận dỗi bỏ đi, Tần Lãng chắc chắn cô đã hiểu lầm khi thấy anh đi cùng Khả San.
- Ninh Mịch...
Tâm trí anh rối bời, chỉ biết gọi tên cô rồi nhanh chóng đuổi theo để giải thích, không muốn sự việc đi xa hơn nữa.
Đang yên đang lành anh lại đột ngột chạy đi, miệng còn không ngừng gọi tên ai đó, Khả San ngớ người, vừa đẩy xe mua hàng vừa đuổi theo Tần Lãng:
- Anh hai, anh đi đâu vậy?
Cô chẳng còn tâm trạng mua sắm nữa, bây giờ lòng cô như vỡ vụn, chỉ trách lý trí đã không chiến thắng được con tim.
Đến cuối cùng cô vẫn đau lòng vì anh dù trước đó miệng cứ mạnh dạn bảo không để tâm, không đặt hy vọng gì vào anh cả.
Ninh Mịch bỏ lại giỏ hàng ở một góc của siêu thị vì muốn rời khỏi đây thật nhanh, mặc kệ anh đang đuổi theo cô.
Cô đi thang cuốn xuống tầng trệt siêu thị, anh cũng nhanh chóng bám sát theo.
Nếu lần này anh không giải thích rõ, e rằng mọi chuyện sẽ dần trở nên tồi tệ.
- Ninh Mịch...
Dù cô chạy rất nhanh nhưng vẫn bị anh đuổi kịp, Tần Lãng vội đưa tay nắm chặt cổ cô giữ lại, tuy nhiên cô lập tức hất mạnh tay anh ra.
- Đừng đụng vào tôi, tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.
Tần Lãng vội bước đến thật gần, anh cố đưa tay ra nắm lấy tay cô nhưng Ninh Mịch liền lùi về sau né tránh:
- Tôi xin lỗi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, thật ra cô ấy là...
Lúc này cô không còn muốn nghe bất cứ điều gì từ anh nữa.
Cô thật sự đang rất tuyệt vọng.
- Tôi không muốn nghe, tôi chỉ tin vào những điều tôi thấy.
Hai mắt cô đỏ lên vì sắp khóc, anh nhìn thấy mà không khỏi đau lòng.
Tần Lãng rõ ràng rất nghiêm túc trong mối quan hệ này ấy vậy mà anh lại hết lần này lần khác khiến cô hiểu lầm rồi làm tổn thương cô, dẫu bản thân anh cũng không hề muốn.
- Ninh Mịch, nghe anh giải thích đi, thật ra anh là...
Cô tức giận đẩy anh ra, lời anh nói bây giờ cô không thể tin được nữa, chính mắt cô đã nhìn thấy cả rồi, Ninh Mịch tràn trề thất vọng, thốt ra một câu dứt khoát khi lòng đau như cắt:
- Chia tay đi.
Tần Lãng bàng hoàng, cảm giác chết lặng trong lòng khi nghe cô nói câu chia tay.
Ninh Mịch không kiềm nén thêm được, đôi mắt long lanh rơi lệ và rồi cô nhanh chóng chạy đi.
Khoảnh khắc anh thấy cô khóc cũng là lúc anh ý thức rõ bản thân đã làm tổn thương cô đến nhường nào.
Anh muốn chuộc lại lỗi lầm, trong đời anh chưa bao giờ thấy mình đã làm sai như lúc này.
Tần Lãng nhanh chân đuổi theo cô.
Ninh Mịch nhất quyết muốn từ bỏ, cô đã chạy sang bên kia đường, giây phút anh sắp chạy đến bên cô thì một chiếc ôtô đã xẹt qua khiến anh phải bước lùi về sau để giữ an toàn.
Đến khi chiếc xe lướt qua thì anh chẳng còn nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Ninh Mịch vừa đi vừa khóc nấc, cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu và đau lòng vì một cậu nhóc kém mình tận mười tuổi.
...
Căn bệnh viêm phế quản của bà nội đột ngột trở nặng, vợ chồng Ngụy lão gia nhang chóng đưa nội đến bệnh viện kiểm tra vì xuất hiện tình trạng khó thở.
Khi Ninh Mịch vừa trở lại bệnh viện, cô lập tức nhận được thông báo về một bệnh nhân lớn tuổi vừa vào bệnh viện kiểm tra.
Trong công việc cô luôn nghiêm khắc với bản thân và cực kỳ nghiêm túc, Ninh Mịch tạm thời gác chuyện buồn vì "bị phản bội" sang một bên để tập trung chữa trị cho bệnh nhân.
Cô nhanh chóng trở về phòng làm việc, mặc chiếc áo blouse trắng, mang theo ống nghe nhịp tim rồi đến phòng khám.
Khi cô bước vào trong đã nhìn thấy vợ chồng Ngụy lão gia đang ở cạnh bà nội, tuy nhiên lúc này Ninh Mịch không hề hay biết những người cô đang gặp mặt chính là người nhà của "bạn trai" mình.
Y tá thấy cô đã đến thì liền cất lời:
- Phiền người nhà của bệnh nhân ra ngoài để bác sĩ khám bệnh.
Vợ chồng Ngụy lão gia mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy cô, Ninh Mịch cũng khẽ gật đầu chào lại.
Ngụy lão gia nhỏ nhẹ cất lời:
- Trông cậy vào bác sĩ.
Cô cũng ôn nhu đáp:
- Hai bác cứ yên tâm.
Vừa nhìn thấy nữ bác sĩ xinh đẹp, bà nội lập tức nảy ra ý nghĩ dù đang bị khó thở: "Cô bác sĩ này xinh thật, rất hợp với Tần Lãng, nếu là cháu dâu của mình thì quá tuyệt, không biết cô ấy đã có người yêu chưa?"
Cô xem qua báo cáo khai bệnh do y tá vừa ghi nhận rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường bệnh và lễ phép hỏi:
- Bà à, tình trạng khó thở của bà có thường xuyên xuất hiện không?
Bà nội nhìn cô không chớp mắt vì quá ưng bụng ngay từ lần đầu gặp mặt.
Thấy bà nội không trả lời, cô dịu dàng lặp lại câu hỏi:
- Bà ơi, cho cháu hỏi bà có thường xuyên thấy khó thở không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...