Cô vẫn còn bị đau do dư âm của trận chiến kịch liệt nên không thể chạy nhanh.
Tần Lãng càng gọi cô lại càng né tránh, anh không chần chừ mà vội đuổi theo cô.
- Bác sĩ Triệu, tôi có chuyện muốn nói với chị.
Ninh Mịch vẫn nhất quyết không đứng lại, bây giờ nhìn thấy mặt anh cô còn sợ hơn cả thấy cọp.
Trước đây cô quý anh như một đứa em trai, nhưng sau lần kinh hoàng đó thì mọi chuyện đã rất khác.
Thay vì cực lực đuổi theo cô, anh chợt nghĩ ra một cách hiệu quả mà đỡ tốn sức của cả hai.
Tần Lãng lấy trong túi áo ra điện thoại của cô rồi giơ cánh tay lên cao, đồng thời nói lớn:
- Chị không định lấy lại điện thoại à?
Cách của anh thật sự có hiệu quả vì khi nghe đến đây, cô lập tức dừng bước.
Ninh Mịch đã phát hiện mình bị mất điện thoại, cô cũng biết chắc đã đánh rơi ở nhà Kính Huân (nhà của anh) nhưng không có can đảm đến lấy lại.
Đây là chiếc điện thoại thứ hai trong năm nay, cô không muốn tốn thêm tiền nữa.
Ninh Mịch e dè xoay người lại nhìn anh.
Thấy cô đã chịu đứng lại và nhìn mình, Tần Lãng nở nụ cười đắc ý, tay vẫn cầm điện thoại đưa lên cao để cô nhìn thật rõ.
Bây giờ cô rất sợ anh, chẳng muốn dính líu đến "cậu nhóc" nguy hiểm này nữa.
Nhưng thật ra hai ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, nếu anh cứ thế im lặng, chẳng đả động gì đến chuyện đã xảy ra, không thèm gặp cô xin lỗi thì đích thực là một cậu nhóc tồi và hư hỏng hết thuốc chữa.
Ấy vậy mà khi anh đến tìm cô, Ninh Mịch lại hoảng sợ rồi thất thần bỏ chạy.
Điện thoại đang tay trong tay anh, cô rất cần điện thoại để làm việc, không thể bỏ của mà chạy đi như thế được.
Ninh Mịch lấy hết can đảm rồi đi về phía Tần Lãng, từng bước đều vô cùng cẩn trọng.
Để nhanh chóng đến gần Ninh Mịch, anh cũng chẳng ngần ngại bước về phía cô.
Khi chỉ còn cách nhau vài bước chân, Ninh Mịch đột nhiên đứng lại, cô muốn giữ khoảng cách an toàn với "em trai" nguy hiểm.
Tần Lãng thấy cô không tiến đến nữa thì liền chau mày.
Anh tiếp tục bước đến gần cô, tuy nhiên chỉ cần anh tiến một bước thì cô sẽ lùi một bước.
Cả hai chẳng khác nào đang thi nhau giữ khoảng cách.
Cô đưa tay về phía anh, lạnh giọng nói:
- Trả điện thoại cho tôi.
Anh đương nhiên không dễ dàng trả cho cô, kẻo Ninh Mịch lấy lại được của rồi sẽ cong chân bỏ chạy.
- Chị muốn lấy thì đến đây.
Cô nắm chặt lòng bàn tay vì tức.
Anh gây ra với cô lỗi lầm khó tha thứ, bây giờ thân thể cô vẫn còn dư âm đau nhức, vậy mà vẫn có thể đứng trước mặt cô với vẻ mặt tràn đầy tự tin, trực tiếp đẩy cô vào thế khó.
Ninh Mịch bâng khuâng giữa hai sự chọn lựa vừa bị anh đùn đẩy.
Cô cố giữ bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần tập trung giật lại điện thoại thật nhanh rồi bỏ chạy là được, từ đây về sau không muốn liên quan gì đến anh nữa.
Nghĩ là làm, cô bước đến gần anh rồi vội nhón chân, cùng lúc đưa tay lên cao để giật lại điện thoại.
Nhưng Tần Lãng đã có dự tính nhạy bén ngay khi thấy cô đến gần, anh nghiêng cánh tay đang cầm điện thoại giơ lên về phía sau vào lúc cô sắp chạm đến.
Theo phản xạ, Ninh Mịch càng nhón chân, cơ thể hơi đổ về phía anh.
Do chênh lệch về chiều cao nên rốt cuộc cô vẫn không với tới.
Vì đứng rất gần nên chóp mũi của cả hai vô tình chạm vào nhau, cô giật mình bởi sự va chạm nhẹ nhàng, ám ảnh chuyện cưỡng đoạt, Ninh Mịch liền mạnh tay đẩy anh ra.
Vì bất ngờ nên Tần Lãng không kịp đề phòng, anh mất thăng bằng, vô thức đi lùi về sau vài bước chân, cũng may là không bị ngã.
Lồng ngực vừa bị cô dùng tay đẩy đang rất đau.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét rồi quay lưng rời đi, không màn đến điện thoại nữa, Tần Lãng thấy vậy vội đuổi theo:
- Này...!bác sĩ Triệu...
Nếu bình thường cô đã có thể chạy rất xa, nhưng vì vẫn còn đau nên Ninh Mịch không chạy nổi nữa, chưa gì cô đã bị anh đuổi kịp và nắm lấy cánh tay giữ lại:
- Ninh Mịch...
Nghe anh gọi thẳng tên mình, cô tức giận mà giật mạnh tay lại rồi quát:
- Ai cho phép cậu gọi tên tôi? Trẻ con gọi tên người lớn như thế là vô lễ đấy!
Anh hơi ngây người khi thấy phản ứng mạnh của cô, xem ra bác sĩ Triệu đang rất giận.
Anh kiên nhẫn bước đến gần, nhưng cô lại tức khắc lùi về sau, cả hai hệt như đang chơi trò nèo vờn chuột.
- Tôi...!muốn nói lời xin lỗi, thật ra hôm đó là do tôi không thể kiểm soát được bản thân.
Ở phía sảnh lớn bệnh viện, nhóm người của Tiêu Tống Hàm đang đứng để chờ xe nhà đến đón về, bọn họ vô tình nhìn thấy cô và anh đang đứng trước cổng bệnh viện.
Đàn em của hắn cất lời:
- Kia chẳng phải là bác sĩ Triệu sao? Uầy, còn có cả Ngụy Tần Lãng nữa, bọn họ...
Tên Tiêu Tống Hàm tức giận mà hằn giọng:
- Thằng khốn, trước cửa bệnh viện mà nó vẫn không tha cho bác sĩ Triệu...
Hắn nói anh mà chẳng nhìn lại bản thân.
Trong khi hắn ngày nào cũng làm phiền cô, mua hoa mua quà gửi đến dù bị cô thẳng thừng từ chối và trả lại vẫn mặt dày đeo bám.
Tên đàn em vô tri nở nụ cười rồi vô tư đáp:
- Thì chồng sắp cưới của người ta mà.
Bị đàn em trực tiếp làm nhục lần hai trong ngày, Tiêu Tống Hàm lập tức đánh mạnh vào đầu tên thuộc hạ trong sự bất lực của những người còn lại rồi nói:
- Tao thấy mày rất muốn ở lại bệnh viện đúng không?
Ý hắn muốn ám chỉ tên đàn em ngứa đòn, muốn bị đánh nhập viện.
Tên đàn em buộc miệng đáp:
- Hình như người muốn ở lại viện là đại ca mà.
Tiêu Tống Hàm trừng mắt, hằn giọng:
- Mày đang đùa với tao à?
Tên thuộc hạ lúc này mới biết hoảng sợ mà vội xua xua tay:
- Không, không, xin lỗi đại ca, em lỡ lời.
Bên ngoài cổng bệnh viện, "cặp đôi" chị em vẫn đang đối mặt đày căng thẳng, anh lấy hết dũng khí khi lần đầu tiên đứng trước mặt một người con gái để nói về chuyện lâu dài:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Lúc này cô thật sự bất ngờ trước câu nói lẫn ánh mắt đầy nghiêm túc của anh.
Nhưng trong suy nghĩ của cô, anh vẫn còn rất nhỏ, kém cô rất nhiều tuổi, đến cả tuổi kết hôn anh còn chưa đủ thì lấy tư cách gì để thốt ra câu "chịu trách nhiệm".
Cô nở nụ cười khổ đầy chua chát rồi lạnh nhạt đáp:
- Cậu chỉ là đồ nhóc con.
Tần Lãng ngay lập tức phản bác bằng một câu hỏi không thể ẩn ý hơn:
- Vậy lúc nào thì chị thấy tôi giống người lớn?
Cả cơ thể cô lập tức đóng băng, chẳng hiểu sao khi vừa nghe xong câu hỏi, trong đầu cô liền xuất hiện hình ảnh "em trai" hóa sói, cuồng nhiệt chiếm hữu vào ngày định mệnh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...