Biên tập: Mèo
“Cái tật thích rủ đàn ông đi ăn kem đấy của cô định đến bao giờ mới sửa đây?”
Mấy ngày sau đó Cố Ảnh không đến tìm Giang Tuân nữa, mãi cho đến thứ bảy.
Cô nhớ lâu rồi mình chưa đến cô nhi viện, vậy nên quyết định sau giờ làm sẽ tới đó.
Trên xe buýt, Cố Ảnh nhớ lại lời cô gái trong điện thoại nói tối hôm đó, hình như nói hôm nay là sinh nhật đối phương, chẳng biết Giang Tuân có đi hay không.
Cố Ảnh cầm điện thoại, màn hình hiển thị khung đối thoại WeChat với Giang Tuân.
Cô soạn một tin ‘Anh đang làm gì’, rồi lại xoá đi.
Soạn soạn xoá xoá mấy lần, cuối cùng cô dứt khoát thoát WeChat.
Thực ra không phải hèn nên không dám hỏi, mà do nghĩ làm như vậy hơi thiếu tôn trọng anh.
Cố Ảnh cứ cảm thấy tối hôm đó hành động của mình có phần quá trớn, dù sao chỉ mới bắt đầu chủ động, nên tiến hành từng bước một thì hay hơn, không được nóng vội.
Đến cô nhi viện, Cố Ảnh hết sức bất ngờ khi nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đỗ trước cổng.
Mặt mày cô tươi rói, trùng hợp thế?
Giang Tuân cũng đến đây?
Vậy là anh không đến dự tiệc sinh nhật cô gái kia?
Trong lòng Cố Ảnh vui sướng, kéo theo nhịp chân bước thật nhanh về phía trước.
Trước hết, cô đem một ít đồ ăn vặt mình mua mang theo đem chia cho các bạn nhỏ, bình thường thì cô nhi viện không cho phép mọi người đem đồ ăn vặt đến, nhưng lần trước Cố Ảnh đã hứa với các em rồi, không thể nuốt lời được, nên đành xin viện trưởng Lý châm chước lần này.
Phát đồ ăn vặt xong, Cố Ảnh đi hết một vòng bên ngoài tìm mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Giang Tuân đâu.
Theo lí thì, xe đỗ ngoài kia, hẳn là người đó chưa đi mới phải.
Sao tìm mãi không thấy.
Thấy sắc trời dần tối, Cố Ảnh không tìm anh nữa mà đi ra sân sau nơi Cố Từ ở.
Vẫn là vườn rau nhỏ đó, lúc này Cố Từ đang ngồi trên ghế xếp, trên người bà đắp thêm chiếc chăn lông.
Mà đang đứng kế bên bà là Giang Tuân, cái người mà cô vẫn tìm kiếm trước đó.
Bước chân Cố Ảnh khựng lại, kinh ngạc giương mắt ra nhìn, “Giang ——”
Vừa gọi tên anh được nửa chừng thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, chữ “Tuân” nghẹn lại rồi bị cô nuốt ngược trở vào.
Hai người đằng trước nghe thấy đồng loạt ngoái đầu nhìn lại.
“Cô gái à, cô lại đến nữa sao?” Hiển nhiên Cố Từ lại quên cô là ai.
Nhưng trông Giang Tuân rõ chẳng có vẻ ngạc nhiên, “Vừa đến à?”
“Đến được một lúc rồi.” Cố Ảnh vừa nói vừa bước đến.
“Có lạnh không ạ?” Cô xoa xoa tay Cố Từ, vẫn ổn, không lạnh lắm.
“Đang mùa xuân, sao mà lạnh được.” Cố Từ rụt tay lại, ngửa đầu cười vui vẻ với Giang Tuân, “Đừng quan tâm cô ấy, chúng ta nói chuyện tiếp đi.”
Giang Tuân liếc nhìn gương mặt Cố Ảnh thoáng chốc chuyển sang buồn bực, khẽ cười thành tiếng, “Dạ được, bác nói tiếp đi ạ, cháu nghe đây.”
“À, có phải tôi đang nói đến chuyện cô con gái mà tôi rất thương không?” Cố Từ đưa mắt nhìn núi non trùng điệp đằng xa, mỉm cười nói: “Con bé tên là Tiểu Ảnh ——”
“Mẹ!” Cố Ảnh đúng lúc cắt ngang lời bà, “Mẹ đừng gặp ai cũng kể về cô ấy nữa mà.”
Cố Từ trợn trừng mắt liếc cô, “Liên quan gì đến cô, tôi thương Tiểu Ảnh nhà tôi, tôi thích kể về con bé đấy.”
Nhìn mẹ viện trưởng giống hệt đứa trẻ, Cố Ảnh cắn răng bất đắc dĩ nói, “Mẹ kể chuyện về Tư Di đi ạ.”
“Cũng được.” Cố Từ mỉm cười, “Chờ lát nữa đi, đợi tôi kể chuyện Tiểu Ảnh xong đã.”
Cố Ảnh: “......”
“Tiểu Ảnh nhà tôi, ừm? Tôi nói đến đâu rồi?” Cố Từ nhìn Giang Tuân hỏi.
“Bác nói Tiểu Ảnh nhặt một con chó bị ô tô đâm từ ngoài đường mang về đây.” Giang Tuân nhắc bà.
“À, phải rồi.” Cố Từ nói: “Trên mình con chó con đó đầy máu, dây hết cả ra quần áo của Tiểu Ảnh, chỗ nào cũng toàn là máu, tôi sợ lắm......”
Cảm giác của Cố Ảnh lúc này như thế nào?
Như thể bạn đang xem TV, thấy nhân vật chính trong phim đang chuẩn bị kể cho vai phản diện nghe một bí mật vô cùng quan trọng, bạn ngồi ngoài này lo lắng cuống cuồng cả lên, rất muốn nhảy bổ vào đấy cản bà ấy lại.
Hiện giờ tuy rằng cô không bị ngăn cách bởi màn hình TV, nhưng lại bị ngăn cách bởi một rào cản vô hình.
Căn bản chẳng thể lay động được nhân vật chính.
“Kể cho cậu nghe một bí mật này nhé.” Cố Từ vẫy tay với Giang Tuân, người kia rất biết vâng lời cúi người xuống kề sát bà.
“Tiểu Ảnh nhà tôi có một ——”
“Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!” Cố Ảnh ngồi bên cạnh bà chợt hét toáng lên, cô đưa tay định che miệng Cố Từ.
Cố Từ hất tay cô ra, quay mặt lại trợn trắng mắt liếc cô, “Cô làm cái gì vậy, làm tôi sợ gần chết.”
Mi mắt Cố Ảnh giật giật liên hồi, mẹ làm con sợ gần chết thì có!
Giờ phút này cô không dám nhìn vào mắt Giang Tuân, không biết đối phương sẽ nghĩ thế nào về hành động này của cô.
May mà nhân viên làm việc trong viện đến gọi Cố Từ vào ăn cơm, vừa khéo giúp cô thoát khỏi tình cảnh hồi hộp xấu hổ hiện thời.
“Mẹ vào ăn cơm nhanh đi ạ, nếu không thì lát nữa không kịp xem bản tin thời sự đâu.”
Câu nói này của Cố Ảnh quả thực có hiệu quả, Cố Từ vừa nghe lập tức đứng lên đi vào nhà ăn.
Bà vừa đi vừa ngoái đầu lại, “Cậu gì ơi, lần sau chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé.”
“Dạ.” Giang Tuân mỉm cười gật đầu với bà.
“......” Đợi bà ấy đi xa rồi, Cố Ảnh quay đầu lại nhìn vào Giang Tuân, “Bộ hai người thân lắm hả?”
“Ừ.” Ngữ khí Giang Tuân thờ ơ nhưng đầy ngụ ý: “Vậy nên cô không cần phải ngăn cản bà ấy làm gì.”
Tim Cố Ảnh thắt lại, “Ý anh là sao?”
Giang Tuân lặng lẽ mỉm môi cười, “Thì là tôi đã từng nghe qua không dưới một lần.”
Câu này giống như giáng cho Cố Ảnh một đòn cảnh tỉnh, phá bỏ sự ngô nghê của cô.
Cô liếm môi, vẫn ngoan cố hỏi lại: “Bà ấy nói gì với anh?”
Giang Tuân ngó sắc mặt cô lại tái đi thêm đôi chút, anh lờ hẳn đi câu hỏi của cô, nhấc chân bước ra ngoài, “Lúc nhỏ cô sống ở đây sao?”
“Phải.” Cố Ảnh đuổi theo, “Vậy rốt cuộc mẹ viện trưởng đã nói gì với anh thế?”
Ra khỏi sân sau, Giang Tuân thong thả nói: “Dẫn tôi đi dạo đi?”
“Giang Tuân!” Cố Ảnh ngừng bước, đứng cách xa mấy bước nhìn về anh.
“Sao vậy?” Giọng Giang Tuân uể oải: “Không chịu à?”
“Không phải.” Cố Ảnh không mấy tự tin, lê chân bước chậm chạp đi theo anh, “Anh nói cho tôi biết trước đi rồi tôi sẽ dẫn anh đi dạo.”
“Chẳng lẽ bà ấy chưa từng kể cho cô nghe sao?” Giang Tuân khẽ liếc cô, “Chuyện này mà cũng phải hỏi tôi.”
“Biết đâu chừng kể mỗi người mỗi khác thì sao.” Cố Ảnh nhỏ giọng giải thích: “Bây giờ trí nhớ bà ấy không tốt, có nhiều chuyện bà không nhớ rõ được nữa, có khi sẽ nói một số chuyện linh tinh, nếu lỡ chuyện đó làm tổn hại đến hình tượng của tôi, thì tôi phải làm rõ nó chứ?”
“Tôi tự có phán đoán.” Giang Tuân trả lời.
“......” Cố Ảnh chợt tỉnh táo trở lại, thôi bỏ đi.
Nói hay không nói, dù sao đi nữa người mất mặt vẫn là cô.
Hơn nữa, chuyện ngày trước cô thích anh, anh cũng biết, đâu phải chuyện bí mật gì.
Nhưng ngay khi tâm trí cô vừa buông bỏ, thì Giang Tuân lại chậm rãi lên tiếng, “Bà ấy nói cô có một cái rất ——”
Kiểu nói lập lờ nước đôi đấy của anh khiến tim Cố Ảnh đập mạnh liên hồi, “Cái gì?”
Giang Tuân mỉm cười: “Một cái biệt danh rất hay ho, gọi là Tiểu bá vương.”
Cố Ảnh thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện này chẳng phải anh đã biết rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi biết hết rồi.” Giang Tuân tròng mũ áo hoodie màu đen cô mặc lên đầu cô, đưa tay xoa xoa vào đó, “Vậy cô còn lo lắng làm gì?”
“Tôi đâu có lo lắng.”
Chạng vạng tối đầu xuân, gió đêm thật lạnh, ngay sau khi đội mũ lên thì cảm giác ấm áp hơn rất nhiều, vậy nên Cố Ảnh không bỏ nó xuống.
Giang Tuân không thèm để tâm cô nói một đằng nghĩ một nẻo, tiếp tục bước về phía trước, “Vậy được rồi, giờ dẫn tôi đi dạo được chưa?”
“Được.” Cố Ảnh dẫn anh đến một khoảng sân, nơi này bày trí một vài thiết bị vui chơi.
Như là cầu trượt, bập bênh, xích đu, v.v…
“Lúc nhỏ tôi hay chơi ở đây.” Cố Ảnh vui vẻ nói, “Có điều cầu trượt bây giờ khác trước đây rồi, trước đây chỉ có hai cầu trượt thẳng xuống mà thôi, không có kiểu uốn lượn như bây giờ.”
“Có vui không?” Giang Tuân hỏi.
“Hở?” Cố Ảnh ngoảnh đầu, không hiểu lời anh nói.
Trời tối dần, lúc này bọn trẻ đang ăn cơm, đèn ngoài sân không bật.
Giang Tuân nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng long lanh rực lên trong đêm của Cố Ảnh bên dưới vành nón, dịu giọng hỏi: “Tôi hỏi, chơi cầu trượt có vui không?”
“Vui chứ.” Khoé mắt Cố Ảnh lấp lánh nét cười, “Rất vui.”
Giang Tuân cụp mắt, hất hàm về hướng đó, “Vào chơi lát đi.”
“Bây giờ sao?” Cố Ảnh lắc đầu, “Tôi không muốn.”
“Chẳng phải cô nói cô có tính trẻ con sao?” Giang Tuân bước sang bên kia mấy bước, ngồi xuống xích đu, cặp chân dài duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.
“Chứ chẳng phải anh nói tôi ấu trĩ sao?” Cố Ảnh hỏi lại.
“Tôi đâu có nói ấu trĩ không tốt đâu.” Giọng Giang Tuân thật thản nhiên, trong câu nói mang theo chút trêu chọc.
Hai má Cố Ảnh nóng bừng, cô cứ có cảm giác ấu trĩ mà anh nói không phải là mấy chuyện xem phim hoạt hình hay chơi cầu trượt linh tinh này.
Cô xoay người, đưa tay lướt trên bề mặt cầu trượt, chợt nhớ đến chuyện gì đó, tay cô ngừng lại.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh không quay đầu lại.
“Sao?” Giang Tuân lấy điện thoại ra xem giờ.
“Hỏi anh một chuyện nhé.” Cố Ảnh nói, “Thì là, anh có còn nhớ trước hôm tôi xuất ngoại tôi đã gọi điện thoại cho anh không?”
Giang Tuân nhìn đăm đăm bóng lưng cô, ánh mắt khẽ dao động, có vẻ như không ngờ được cô sẽ chủ động nhắc đến chuyện này, “Còn nhớ.”
“Vậy......!Tôi đã nói gì thế?” Tay Cố Ảnh vô thức chà xát trên mặt cầu trượt, nhờ đội mũ và quay lưng về phía anh nên câu hỏi này bật ra khá dễ dàng.
Giang Tuân thoáng sững sờ, ánh mắt vốn dĩ có phần trông mong dần lạnh hẳn đi, “Nói vậy là, cô không nhớ?”
“Đêm đó tôi có uống chút xíu rượu.” Cố Ảnh nghe được giọng Giang Tuân chợt khác thường, lời nói ra trở nên cẩn trọng hơn trước, “Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy trong điện thoại có nhật kí cuộc gọi với anh.”
Nếu Cố Từ mà biết từ một chai rượu xái qua miệng cô lại thành “chút xíu rượu”, nhất định bà sẽ cốc đầu cô.
“Vậy cô nghĩ xem mình đã nói gì?” Giang Tuân hỏi.
“Tôi không biết, không có bất kì kí ức nào hết, nó hoàn toàn rời rạc.” Cố Ảnh trả lời.
“Quay lại đây.” Giang Tuân trầm giọng ra lệnh.
“Hả?” Cố Ảnh chậm chạp xoay người lại thì phát hiện Giang Tuân đã đứng ngay trước mắt cô, ngay lập tức toàn thân bị hơi thở quen thuộc của anh bao vây lấy.
Theo bản năng cô định bước lùi lại đằng sau, nhưng cầu trượt nằm ngay sát sau lưng, không còn đường lui nữa, “Giang Tuân à, anh đừng có đứng gần tôi như vậy.”
“Chột dạ?” Giang Tuân hơi khom người xuống, hai mắt hơi híp lại, “Để tôi xem xem có phải cô đang nói dối hay không.”
“Tôi không có mà.” Cố Ảnh cúi đầu, bộ dạng ăn năn hối lỗi, “Thật sự là không nhớ.”
Tại vì cô đang đội mũ, giờ lại cúi đầu nên hoàn toàn không thấy được biểu cảm của anh lúc này.
“Hay lắm.” Giang Tuân cười nhạt, “Cô đúng thật là ——”
Cuối cùng Cố Ảnh cũng ngẩng đầu lên.
Trong đêm tối chỉ có mỗi tia sáng le lói hắt ra từ cửa sổ toà nhà phía sau.
Nhờ chút ánh sáng yếu ớt ấy, Cố Ảnh có thể nhìn thấy được khoé môi Giang Tuân đang nhếch lên và hàng mi dày đậm của anh.
Hai người im lặng nhìn nhau, qua một lúc lâu, khoé môi Giang Tuân thả lỏng, đưa tay kéo vành mũ Cố Ảnh xuống, “Cô rất bản lĩnh đấy.”
“......” Cố Ảnh sửa mũ lại rồi thì thấy Giang Tuân đã xoay người đi thẳng ra hướng cổng chính của cô nhi viện.
“Anh định đi về sao?” Cố Ảnh vội vã đuổi theo.
“......”
“Chờ tôi một lát, tôi vào trong chào mọi người cái đã rồi về chung với anh.”
“......”
Chân Giang Tuân cứ bước, không trả lời lại.
Cố Ảnh do dự chừng một giây, rồi vẫn chạy ngược về sân sau.
Cô chào Cố Từ và viện trưởng Lý xong, nhanh chóng chạy vội trở ra.
Bên ngoài cổng chính, đúng lúc Giang Tuân vừa khởi động xe.
Cố Ảnh chạy đến bên phía ghế phụ lái, đang định gõ vào cửa kính xe, rốt cuộc vừa kéo nhẹ tay nắm thì cửa đã mở ra.
Cô vui vẻ ngồi vào xe, thắt dây an toàn, “Cảm ơn.”
Chưa nói dứt lời, xe đã phóng xuống đường, nhanh đến độ Cố Ảnh kinh hãi la thất thanh, “Chậm một chút.”
Vừa nói xong cô cảm thấy tốc độ chiếc xe rõ ràng đã chậm hơn.
Cố Ảnh lén lút liếc nhìn sang anh, dưới ngọn đèn đường mờ tối, hàm dưới người đàn ông bạnh ra, trông hình như không mấy vui vẻ.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh lúng túng hỏi: “Anh đang giận sao?”
Giang Tuân khẽ liếc xéo cô một cái, giống như đang nói: Không phải quá rõ rồi sao?
“Là tại tôi hả?” Cố Ảnh hỏi tiếp.
Giang Tuân lại trao cho cô thêm một cái liếc xéo nhẹ nhàng nữa: Hỏi câu này không thấy vô nghĩa sao?
Cố Ảnh không biết liệu anh giận là vì mình quên mất đi việc đó hay vì mình không nhớ được phần nội dung.
Cô vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai, nhưng hiện giờ cô với danh nghĩa là người đang theo đuổi, buộc lòng phải dỗ ngon dỗ ngọt anh, “Tôi mời anh ăn cơm nhé?”
“Anh đừng giận mà.” Cố Ảnh nói, “Gần khu nhà chúng ta có quán lẩu vừa khai trương, tôi mời anh ăn lẩu nhé, được không?”
Giang Tuân cười nhạt, tiếng cười chẳng hề vui sướng, mà nghe như đang tự giễu, “Được.”
Đến quán lẩu, trong lúc chờ nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, Cố Ảnh nhờ người phục vụ mang lên cho mình một chậu nước nóng để tráng bát.
Cô lấy hai bộ bát đũa bỏ vào chậu inox đựng nước nóng, đợi mấy giây, đang định vớt ra thì Giang Tuân đã kéo cái chậu sang phía anh, “Giữ gìn cẩn thận đôi bài tay cầm dao phẫu thuật đấy của cô đi.”
Câu nói hết sức đơn giản đấy chừng vừa chạm đến trái tim Cố Ảnh, khiến nó như mềm nhũn ra.
Chưa kịp cảm động thì đã nghe anh nói tiếp: “Thật ra tráng có một tí như này vô ích thôi, muốn khử trùng phải cần ít nhất năm phút.”
“......” Tôi tráng cho an tâm không được sao?
Cố Ảnh nhận lại bát, nhớ đến chuyện ban nãy, bỗng hỏi: “Anh ăn lẩu xong rồi có thể kể cho tôi nghe rốt cuộc đêm đó tôi đã nói gì không?”
“......” Giang Tuân bảo nhân viên phục vụ mang chậu nước nóng xuống, không trả lời.
“Được chứ?” Cố Ảnh hỏi tiếp.
“Tôi kể cho cô được đấy, cô có dám nghe không?” Giang Tuân ngẩng đầu, mắt nhìn chòng chọc vào cô, ngữ khí nghe vừa uy hiếp lại như vừa khiêu khích.
Chợt Cố Ảnh rơi vào trầm mặc.
Với kiểu yêu thích trắng trợn cô dành cho Giang Tuân năm ấy, trong tình cảnh đấy, không chừng có thể nói ra những lời mà lúc này nghe được cô chỉ muốn quay trở về ngày đó để bịt miệng mình lại.
“Thôi bỏ đi.” Cố Ảnh thấy thức ăn được dọn lên, bưng một mâm khoai tây lên cho vào trong nồi, “Đói chết mất, ăn nhanh thôi.”
Dứt lời, cô loáng thoáng nghe được tiếng cười giễu từ phía đối diện.
Được lắm.
Lại cười giễu cô......!hèn.
————
Từ sau hôm Đặng Giai Giai truyền thụ lại kinh nghiệm cho cô và Khổng Oánh, cứ cách hai ngày cô nàng lại hỏi thăm tình hình của bọn cô một lần.
“Sao rồi? Có hiệu quả hay không mọi người?” Một ngày nọ, lại vào giờ ăn cơm trưa, Đặng Giai Giai giống hệt giáo viên đến kiểm tra bài tập về nhà, vừa ngồi vào bàn là bắt đầu hỏi ngay.
“Trước mắt xem như tạm ổn.” Cố Ảnh nói, “Anh ấy không khó chịu khi chị tiếp cận.”
“Vậy em hỏi chị, anh ấy có phải kiểu người thân thiện hay không?” Đặng Giai Giai hỏi.
“Không phải.” Cố Ảnh nhớ đến thái độ Giang Tuân đối với người lạ, bật cười, “Chắc là kiểu người tương đối khó tính.”
“Vậy chị có hi vọng rồi.” Đặng Giai Giai nhận xét về bài tập, “Điều đó chứng tỏ anh ấy coi chị là một người đặc biệt, cố lên chị, tháng ngày thoát F.A sắp đến rồi.”
Cố Ảnh: “......”
“Còn bồ?” Đặng Giai Giai quay sang Khổng Oánh, “Tình hình thế nào rồi?”
“Chẳng ra sao cả.” Khổng Oánh ngao ngán xới cơm ra bát.
“Nói vậy là sao?” Đặng Giai Giai hỏi tiếp.
“Thì giống như là mình ném đá xuống mặt hồ, cứ nghĩ sẽ làm nước bắn tung toé, ai ngờ đâu trên mặt hồ kia kết một tầng băng dày.” Khổng Oánh nói, “Mình không ném xuống được, anh ấy không hiểu gì hết.”
“Vậy bồ cứ từ từ mà hoà tan băng đi thôi.” Đặng Giai Giai vỗ vỗ vai cô nàng, “Cố lên, ngày bồ thoát F.A......!cũng sắp đến rồi.”
Cố Ảnh, Khổng Oánh: “......”
Tiếp đó Đặng Giai Giai lại dạy thêm vài chiêu cho bọn cô, nhưng Cố Ảnh không nghe vào được bao nhiêu, bởi vì trong tay cô vẫn còn con chủ bài, cô có thể dùng để gặp mặt anh bất cứ lúc nào.
Đó là cái bật lửa vẫn chưa trả.
Mấy hôm trước Cố Ảnh trực ca đêm liên tục, ban đêm đi làm ban ngày ngủ bù nên không có thời gian gặp mặt Giang Tuân.
Mà thật ra có một tối anh chủ động nhắn tin hỏi cô có ở nhà không, lúc đấy Cố Ảnh đang trong ca trực, đến sáng hôm sau cô mới trả lời anh.
Đổi lại là nhận được một câu nói đùa từ anh: Lầu trên lầu dưới mà cũng bị chênh lệch múi giờ?
Đêm nay về đến nhà, Cố Ảnh nhìn cái bật lửa nằm trên bàn hồi lâu, cuối cùng quyết định đem nó đi trả.
Rốt cuộc đi xuống lầu ấn chuông cửa rồi mới hay rằng Giang Tuân không có nhà.
Lời Khổng Oánh hãy còn văng vẳng bên tai, không hiểu sao Cố Ảnh bắt đầu lo lắng, chắc không phải ra ngoài hẹn hò với cô gái khác đâu hà?
Cô vừa đi ngược lên lầu vừa nhắn tin WeChat cho Giang Tuân:【 Anh không có nhà sao? 】
Ngồi đợi một lúc không thấy tin nhắn trả lời, Cố Ảnh buông điện thoại xuống, bỏ đi tắm.
Tắm xong quay trở lại, tin nhắn trả lời của Giang Tuân đã đến:【 Không có nhà, tìm tôi? 】
Cố Ảnh trả lời:【 Trả anh cái bật lửa.
】
Lần này gần như bên kia trả lời ngay lập tức:【 Cô cứ giữ dùng đi.
】
“......” Đây là anh vô tình chặn hết đường lui của cô theo đúng nghĩa đen.
Cố Ảnh kiên quyết nhắn thêm một tin:【 Phải trả chứ, khi nào thì anh về? 】
Giang Tuân nhắn hai tin trả lời lại, một tin bằng văn bản:【 Đang công tác ngoài thành phố.
】
Tin còn lại bằng giọng nói: “Gấp rút trả vậy sao, đang sợ tôi lấy tiền thuê à?”
Người đàn ông buông một câu bông đùa với giọng đệu thờ ơ như ngày thường.
Trong không gian im ắng, Cố Ảnh nghe mà tai đỏ lựng.
Cái cảm giác thích đó một khi không cần phải kìm nén hay cố tình lảng tránh nữa, nó sẽ bắt đầu mặc sức tung hoành.
Nghe giọng nói đó thôi mà tim đập dồn dập.
Cố Ảnh đáp lại lời anh:【 Đúng vậy, sợ trả không nổi.
】
Không đợi anh trả lời Cố Ảnh lại gửi thêm một tin nữa:【 Vậy nên anh đừng thu tiền thuê nhé? 】
Hải Thành.
Giang Tuân và Đường Khoa ngồi trong xe ô tô chạy bon bon trên đường.
Sau một ngày mệt mỏi, Đường Khoa ngả lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Giang Tuân thấp giọng rủ rỉ nói chuyện, bất chợt anh ta trợn mắt nhìn sang, “Mày nhắn tin với ai đấy? Gửi voice chat nữa chứ? Gớm bỏ mẹ.”
Giang Tuân làm như không nghe thấy anh ta nói gì, chẳng buồn ngước mắt, hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Thêm một tin nhắn nữa gửi đến khung đối thoại, anh cúi đầu đang định soạn tin, liền sau đó lại có thêm một tin nữa gửi đến.
Mặt Giang Tuân thoáng đơ ra, nhưng ngay giây sau môi anh đã nhoẻn cười, mặt mày hớn hở.
“***, lên cơn động dục hả?” Đường Khoa ngồi thẳng lưng lên định chồm qua nhìn vào điện thoại anh, “Nhắn tin với ai đấy? Cô em hôm bữa mời mày đi dự sinh nhật à?”
Giang Tuân nhanh tay soạn tin nhắn gửi đi, rồi mới trả lời lại anh ta, “Ai?”
“Thì cô hàng xóm nhà mày đó.”
Giang Tuân khẽ cau mày khó mà nhận ra, “Không phải.”
“Chứ là ai?” Đường Khoa hỏi.
“Liên quan gì đến mày?” Giang Tuân lại liếc sang di động, giống như đang chờ đối phương trả lời tin nhắn.
“......” Đường Khoa phản bác, “Ha hả, mày khỏi nói tao cũng biết, bác sĩ Cố chứ ai.”
Giang Tuân nghe vậy mặt chẳng hề biến sắc, Đường Khoa thấy thế cũng không có tâm tư đâu mà chọc ghẹo.
Lần này bọn họ đến đây để tìm hợp tác với tổ thiết kế game chuyên nghiệp ở trong nước, dự định tổ chức một giải thi đấu trong game mà bọn họ vừa phát hành, nhằm tăng độ nổi tiếng của game đấy.
Nhưng trước mắt tình hình tiến triển không mấy thuận lợi, phỏng chừng phải dây dưa ở đây thêm mấy ngày nữa.
Ra khỏi nhà hàng, trước khi lên xe sắc mặt Giang Tuân nhìn không tốt cho lắm, mà giờ quá rõ ràng cái vẻ xám xịt đấy biến đâu mất sạch rồi.
Bác sĩ Cố phù phép nó rồi sao?
Người đang bị hiểu lầm vừa phù phép là Cố Ảnh đây, hiện giờ hai má đỏ bừng vùi mình vào trong chăn.
Di động bị cô ném sang bên cạnh, màn hình sáng lên hiển thị khung đối thoại WeChat với Giang Tuân, tin nhắn cuối cùng gửi đến là từ hai phút trước:【 Đang nhõng nhẽo với tôi đó hả? 】
Cái cảm giác xấu hổ khi tâm tư bị người ta nhìn thấu khiến cô chỉ biết quăng điện thoại qua một bên.
Cô cho rằng biểu hiện của mình đã đủ mập mờ, khoác cả lá chắn bảo vệ cẩn thận suy nghĩ thầm kín trong lòng.
Cuối cùng lại bị anh thẳng tay phá vỡ, lập tức sự ám muội tràn ra khỏi màn hình.
Cố Ảnh chẳng biết trả lời anh thế nào, hay cứ không trả lời vậy.
Một lát sau, cô nghĩ lại, nếu không trả lời chẳng phải sẽ chứng thực câu nói của anh sao?
Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định trả lời bằng tin nhắn thoạt trông hết sức tự nhiên.
Ngay khoảnh khắc ấn mở màn hình điện thoại, nhịp tim bình ổn nãy giờ của Cố Ảnh lại bắt đầu rối loạn cả lên.
Mắt cô cố ngó lơ tin nhắn kia, nhanh tay soạn tin nhắn trả lời gửi đi:【 Tôi chỉ nói đùa thôi mà? 】
J:【 Ừ, buồn cười lắm.
】
Cố Ảnh:【......!】
Nhiều ngày liền sau đó Cố Ảnh không được gặp Giang Tuân, cũng không biết anh đi công tác về hay chưa.
Cố Ảnh không hỏi, trong tiềm thức cô nghĩ rằng nếu anh về nhất định sẽ đến tìm mình.
Cuộc sống của cô bây giờ so với trước đây, vô hình trung có thêm một nỗi nhớ mong.
Đang độ tháng tư, thời tiết dần ấm áp hơn.
Hoa anh đào trước cổng bệnh viện Nhã Khang nở rộ.
Từ sau lần đụng chuyện quấy rối bệnh viện đấy, khoảng thời gian này công việc Cố Ảnh không gặp phải tình huống nào khó giải quyết nữa.
Có điều hôm nay đến làm kiểm tra tại phòng khám bệnh của cô có một thai phụ gần 40 tuổi.
Từ khi nhà nước thông qua chính sách cho phép sinh con thứ hai, năm nay tỉ lệ thai phụ lớn tuổi tăng rất nhiều lần so với trước kia.
Dù sao thì chuyện phụ nữ có thai ở tuổi 40 rất bình thường, nhưng mà thai phụ này không như vậy, cô ấy bị bệnh thấp tim, đã sinh hai đứa, đây là thai thứ ba.
Thông thường, phụ nữ mắc bệnh liên quan đến tim mạch sau tuổi 35 được khuyến nghị không nên mang thai, thai phụ này lại 39 tuổi, hơn nữa trong lần mang thai sinh nở trước đó xuất hiện dấu hiệu suy tim, tiếp tục mang thai lần nữa mức độ nguy hiểm đến tính mạng cao hơn rất nhiều.
Cố Ảnh lật bệnh án của cô ấy xem hồi lâu, cuối cùng khuyên chân thành: “Tình trạng cơ thể của chị hiện giờ không thích hợp mang thai.”
“Bác sĩ Cố, xin cô giúp tôi, tôi nhất định phải giữ đứa bé này.” Thai phụ đấy nói, “Thật ra tôi cũng biết tình trạng cơ thể của mình không được tốt, cô kê thêm nhiều thuốc giữ thai cho tôi đi, từ giờ tôi sẽ yên ổn ở trong nhà, không ra khỏi cửa nửa bước.”
“Vấn đề của chị không nằm ở việc giữ thai.” Cố Ảnh giải thích: “Mà là sức khoẻ của chị không tốt, hiện tại tim chị bị hở van hai lá, hoạt động bơm máu của tim giảm sút, bây giờ cho dù chị không mang thai thì cũng không được để cơ thể mình mệt mỏi.”
“Nhưng tôi nhất định phải có đứa con này.” Thai phụ cúi đầu, giọng bất đắc dĩ nhưng vẫn cố chấp.
Cố Ảnh đang định khuyên thêm nữa, thì lúc này có một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa bước vào, tay vỗ về vai thai phụ, “Sao rồi?”
Biểu cảm phức tạp trên mặt thai phụ mất hẳn, mỉm cười nói: “Không sao cả, bác sĩ nói là khá tốt.”
Cô ấy nói xong đưa ánh mắt sâu xa nhìn lại Cố Ảnh.
Mặc dù cô không biết lí do cô ấy phải nói dối chồng, nhưng trong lòng Cố Ảnh tự ý thức nên không nói tiếp nữa, chỉ nhắc cô ấy đến Khoa Tim mạch làm kiểm tra, nhận kết quả rồi thì đem đến đây.
Năm giờ rưỡi chiều, một ngày hối hả tại phòng khám bệnh rốt cuộc cũng kết thúc.
Cố Ảnh thay quần áo xong thì tan làm, mấy hôm nay Khổng Oánh không ở nhà, thông thường cô giải quyết bữa tối bằng cách ăn qua loa chút ít trái cây hoặc bánh mì.
Hôm nay đang định đi siêu thị mua ít nguyên liệu về tự nấu ăn, nhưng đến khi bước khỏi tàu điện ngầm mới hay trời đang mưa.
Mưa xuân giăng giăng, hơi sương mịt mù.
Không có dù, không thể đi siêu thị được, kế hoạch nấu ăn coi như dở dang.
Từ tàu điện ngầm về đến cổng khu chung cư cách tầm khoảng năm trăm mét, Cố Ảnh tròng mũ liền áo lên đầu, chạy ào vào màn mưa.
Chạy đến trước cửa phòng bảo vệ, cô cảm nhận được mũ trùm đầu bị ai đó xốc lên, cô theo quán tính lùi về sau hai bước, lùi vào dưới tán của chiếc dù màu đen, ngay tức khắc hơi thở quen thuộc vây quanh cô.
Cố Ảnh quay phắt đầu lại, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ mà đến cả cô cũng chẳng hề hay biết, “Giang Tuân?”
Giang Tuân đáp lại ừ, cụp mắt nhìn cô, “Không đem theo dù sao?”
“Sáng nay lúc đi trời không mưa.” Cố Ảnh nói, “Sao anh ở đây?”
“Nhận chuyển phát nhanh.” Giang Tuân hỏi, “Ăn tối chưa?”
“Chưa.” Cố Ảnh thành thật trả lời.
“Đi lấy hàng chuyển phát nhanh với tôi đi rồi tôi mời cô ăn cơm.” Giang Tuân nói xong, cầm dù đi đến trạm chuyển phát nhanh ở hướng đối diện, Cố Ảnh nghe lời bước theo anh, “Được.”
Về phần tại sao việc đi lấy hàng chuyển phát nhanh với anh đáng đổi bằng việc anh mời ăn cơm thì cô không bận tâm lắm.
Mà không ngờ lấy hàng xong, Cố Ảnh bị dẫn thẳng đến bãi đỗ xe.
Lên xe rồi Cố Ảnh vẫn thấy hơi mông lung, “Đi ăn ở ngoài à?”
“Sao thế? Muốn ăn đồ tôi nấu sao?” Mặt Giang Tuân đanh lại, giữa đầu mày hiện rõ vẻ mệt mỏi, “Lần sau đi.”
“Không phải.” Cố Ảnh nói, “Tôi cũng có thể nấu cho anh mà.”
Giang Tuân thắt dây an toàn, “Được rồi, để lần sau.”
Nơi họ đến ăn nằm ngay trong trung tâm thương mại cách khu chung cư không xa lắm, trước lúc lên lầu Cố Ảnh thấy ở tầng một trung tâm thương mại có một cửa hàng Cam Tuyết.
Sau khi dùng bữa xong, Cố Ảnh chần chừ lên tiếng: “Giang Tuân.”
“Sao?”
“Tôi mời anh ăn kem nhé?” Cố Ảnh chỉ xuống lầu dưới.
Giang Tuân dửng dưng nhìn theo hướng tay cô đang chỉ, “Cam Tuyết?”
Cố Ảnh gật đầu, “Đúng, anh ăn không?”
Không phải cô muốn xác nhận với Giang Tuân về chuyện năm đó anh giúp đỡ cô, tự trong lòng cô đã xác thực chuyện đó rồi, cô chỉ muốn nói với anh rằng cô biết chuyện đó rồi, hơn nữa là cô muốn cảm ơn anh.
“Cái tật thích rủ đàn ông đi ăn kem đấy của cô định đến bao giờ mới sửa đây?” Giang Tuân vô cảm hỏi.
Hết chương 29.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...