Đan Đại Chí Tôn

Thời điểm khi Phiền Kiệt máu me khắp người lao ra, một đầu voi lớn mình đầy kim quang sáng chói từ đối diện lao tới, lấy uy thế khai sơn đón đầu chạm vào nhau.

Phiền Kiệt ngửa mặt tung bay, xông về Khương Phàm.

- Cự Mãng Bàn Thiên.

Khương Phàm lại giương Thiên Hoàng Quyền, một đầu Liệt Diễm Cự Mãng nhào về phía Phiền Kiệt, cường thế quấn quanh mang theo hắn phóng lên tận trời.

Cự mãng càng quấn càng chặt, đến giữa không trung cao chừng hai mươi mét mới ầm vang bạo tạc.

Khương Phàm triển khai liệt diễm sau lưng, phóng lên tận trời.

Nhưng, đúng vào lúc này, chỗ sâu mê vụ mảng có lớn dây leo giống như sóng lớn cuồn cuộn mà tới, sợi đằng lấp lóe thanh mang, giống như có được sinh mệnh.

- Khương Phàm, tránh ra!

Dạ An Nhiên lập tức nhắc nhở, nàng vội ngưng tụ phong văn cuốn mình cấp tốc lui lại.

Khương Phàm không rõ đã xảy ra chuyện gì, lại quả quyết lui lại, tránh khỏi dây leo huyết sắc đang xông tới.

Dây leo huyết sắc như cự mãng mà nhúc nhích, tách ra một con đường, một nữ tử mặc huyết y như Yêu Tinh đi ra.

Phiền Kiệt từ trên trời giáng xuống, toàn thân máu thịt be bét, chật vật không chịu nổi.

- Sư tỷ!

- Hai Thánh linh văn, khó được.

Nữ tử cười lạnh, trên trán nàng lại là một thụ văn màu xanh, thụ văn vô cùng tươi tốt, sinh cơ bừng bừng.


- Đệ nhất thiên tài Cửu Tiêu cung, một trong tứ đại thánh văn thiên tài của hoàng triều, Đinh Linh Lung! Linh văn Sinh Mệnh Thánh Thụ!

Dạ An Nhiên mang theo Khương Phàm lập tức lui lại, biến mất trong sương mù:

- Nàng chí ít là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, chúng ta đấu không lại!

- Tiểu cô nương này lại là Thánh linh văn.

Quan Linh Lung cười lạnh.

- Sư tỷ, mau đuổi theo. Bắt lấy Khương Phàm, Dạ An Nhiên, tỷ ngươi có thể đi thẳng đến hoàng thất tiếp nhận phong thưởng.

Phiền Kiệt chịu đựng đau nhức kịch liệt, lo lắng thúc giục.

- Mê vụ này có gì đó quái lạ.

Quan Linh Lung không có hành động thiếu suy nghĩ, nàng đã rõ ràng cảm nhận được mê vụ đang hấp thu linh lực của nàng, còn có thể nhiễu loạn ý thức.

- Vậy chúng ta...

Phiền Kiệt vô cùng không cam tâm.

- Rút lui!! Rời khỏi nơi này!!



- Là tông chủ Thiên Sư tông Dạ Thiên Lan sao?

Cửu công chúa đứng bên ngoài mê vụ, thần sắc ngưng trọng nhìn qua mê vụ cuồn cuộn kịch liệt, phạm vi quá lớn, cơ hồ như đã bao phủ toàn bộ khu thành Đông, còn che lấp cả bầu trời.

Thiên Sư tông thật xem Khương Phàm là con nuôi. Không chỉ có tự mình tới, còn náo ra thanh thế lớn như vậy, rất có thể đã xuất động đỉnh cấp cường giả toàn tông đến đây.

Mà địa vị Thiên Sư tông ở trong La Phù vô cùng nguy hiểm, làm sao Dạ Thiên Lan lại làm ra quyết định không lý trí như thế?

- Điện hạ, tình huống có gì đó không đúng, mê vụ giống như không có dấu hiệu yếu bớt chút nào.

Võ tướng hướng 'Tam hoàng tử' bẩm báo.

'Tam hoàng tử' nào dám tuỳ tiện nói tiếp, theo bản năng nhìn về hướng Cửu công chúa.

Cửu công chúa cũng đã nhận ra dị thường, nhiều cường giả xông vào như vậy, hỏa diễm, cuồng phong, thậm chí luồng không khí lạnh đều có thể xua tan mê vụ, thế nhưng... Nàng chỉ nghe được chém giết kịch liệt bên trong, lại không thấy mê vụ yếu bớt.

- Mê vụ này có gì đó rất quái lạ.

Thần sắc võ tướng thành Khôi Binh ngưng trọng, xem ra Thiên Sư tông đến là đã có chuẩn bị, không chỉ muốn cứu người, còn muốn giết người.

- Truyền lệnh, lách qua mê vụ, tập kết đến ngoài thành.

Cửu công chúa tỉnh táo hạ lệnh, mặc kệ Thiên Sư tông bố trí cái gì ở bên trong, sớm muộn đều là muốn rời khỏi.

Các võ tướng lập tức dẫn đầu năm mươi ngàn tinh binh chạy tới ngoài cửa thành.


Nhưng... phạm vi mê vụ quá lớn, bọn hắn không thể không đi đường vòng hai bên nam bắc, lại hướng ngoài cửa đông mà tập kết.

Khi bọn hắn nện bước chân bước chỉnh tề xông ra hai bên nam bắc cửa thành, hỗn chiến trong sương mù lại chuẩn bị kết thúc. Bọn người Khương Hông Võ được Linh Điệp chỉ dẫn đã cắt đuôi được đối thủ, tập kết ở hướng đông.

- Rút lui!

Dạ Thiên Lan đã chờ ở bên ngoài.

Bọn người Khương Hông Võ đã ý thức được có chút hỗn loạn, sau khi rời khỏi mê vụ liền há mồm thở dốc, ổn định tâm thần, theo bọn người Dạ Thiên Lan vọt vào hoang dã.

- Nhanh, nhanh nhanh nhanh, đều đuổi theo.

Bọn người Yến Tranh lớn tiếng la lên, thúc giục người phía sau.

- Chúng ta giết ra tới thành Khôi Binh. Lang Gia quốc, thù này còn chưa xong đâu.

Yến gia, Côn gia, còn có Hùng gia và rất nhiều cường giả đều quay đầu ngắm nhìn oanh động ở thành Khôi Binh, trong ánh mắt lóe ra ý hận thấu xương.

Bọn hắn huyết chiến Đại Hoang hai mươi năm.

Bọn hắn thủ hộ Thương Châu hai mươi năm.

Tín ngưỡng của bọn họ là thủ hộ và trung thành.

Hiện tại... Bọn hắn đã hoàn toàn buông xuống...

Mê vụ nồng đậm dần dần tản ra, hiện ra trước mặt tất cả mọi người chính là phế tích, phòng ốc rách nát, còn có thi thể đầy đất nhìn thấy mà giật mình.

Cường giả may mắn còn sống sót cũng đều hư nhược ngồi liệt trên mặt đất, bọn hắn đã khô kiệt linh lực, ý thức hỗn loạn, toàn bộ đã đánh mất sức chiến đấu.

- Chạy rồi sao?

Thời điểm bọn người Cửu công chúa chạy đến nhìn thấy những bóng lưng dần dần biến mất tại cuối tầm mắt.

- Điện hạ, còn đuổi theo không? Bọn hắn bất luận là đi Bắc Cương hay là hướng Tây Cương, đều cần vượt qua mấy ngàn cây số. Chúng ta còn có cơ hội.

Các võ tướng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, cứ như vậy mà chạy sao?


Sự kiện này đều đang được toàn bộ Bắc Cương chăm chú quan sát, trong hoàng thành cũng có người đang nhìn, vậy mà lại rơi vào cục diện như hiện tại.

Bọn hắn đều có chút lo lắng thay cho Tam hoàng tử.

'Tam hoàng tử' vẫn không dám tuỳ tiện đáp lời, vô ý thức nhìn về hướng Cửu công chúa.

Cửu công chúa phân phó.

- Bọn hắn nếu cùng Thiên Sư tông hội hợp, hẳn là sẽ đi La Phù sơn mạch. Thông tri tất cả võ viện, tông môn Tây Cương, toàn diện lùng bắt.

- Được!

Các võ tướng quái dị nhìn Tam hoàng tử, lập tức chạy đi an bài.

- Chạy đi, thỏa thích chạy đi. Hiện tại... Chỉ là bắt đầu!

Cửu công chúa thật đáng tiếc đã không thể vây khốn Khương Hồng Võ, nhưng... Tam ca bị giết, hoàng thất hổ thẹn, sự kiện này đã không còn là sự vụ Thương Châu mà là ân oán toàn bộ Lang Gia quốc.

Mặc kệ bọn người Khương Hồng Võ chạy trốn tới nơi nào, hoàng thất đều sẽ càng phản kích mãnh liệt.

Cho đến khi Khương gia chết đến người cuối cùng!

- Bọn hắn cứ vậy mà chạy đi, không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Phượng Ngô ngồi xổm ở trên nóc nhà lung lay sắp đổ, nhìn qua những thân ảnh đang đi xa kia.

- Dạ An Nhiên, ta đã nhìn thấy Dạ An Nhiên. Nữ hài nhi bản công tử ngưỡng mộ ba năm, vậy mà lại ở cùng Khương Phàm, quá thất bại.

Chu Thanh Thọ tiếc nuối lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận