Dân Chơi

Tôi tỉnh ngộ hoàn toàn!

Tôi suy sụp hai ngày, không liên hệ gì với anh hết.

Đương nhiên bên kia bặt vô âm tín, thuận thế thoát khỏi tôi.

Sáng sớm ngày thứ ba, tôi đổi một màu son môi khác, kẻ mày tỉ mỉ. Lúc đến công ty, tôi nhận được rất nhiều tán dương cùng ánh nhìn kinh ngạc. Tôi trầm ngâm… Nếu vấn đề không phải vẻ ngoài của tôi thì nguyên nhân gì khiến tay chơi này sẵn lòng từ bỏ miếng thịt đến bên miệng chứ.

Không phải tôi tức giận, chỉ là tò mò thuần túy thôi.

Lòng tự ái của tôi bị khiêu chiến.

Đương nhiên, cũng có khả năng đây chỉ là cái cớ mà tôi lôi ra để quay đầu lại lần nữa thôi. Tôi thắc mắc vì sao người này không thích mình. Từ bé đến lớn, tất cả phái nam thấy tôi thả tín hiệu đều sẵn lòng quỳ gối dưới chân váy của tôi, thời gian ngắn hay dài chỉ quyết định bởi tính tình đối phương xoắn xuýt đến đâu.

Là do đêm đó có gì không đúng à?

Thế là tôi chủ động liên lạc với anh: [Sao vậy? Thịt chưa tới miệng đã bỏ qua ngay à?]

Lần này anh nhắn trả lời rất nhanh: [Sao cơ?]

[Gặp nhau đi, em có chuyện muốn nói.]

Lần này phải thật lâu sau anh mới đáp lại, diễn y như thật: [Em gái, anh bận lắm. Chứ anh cũng muốn gặp em mà.]

[Bận hơn nữa cũng đâu thể không ăn cơm chứ hả?] Thấy anh không trả lời, tôi còn nhắn thêm: [Chỉ cần thời gian một bữa cơm thôi.]

Thật ra tôi chẳng ôm bao nhiêu hy vọng. Nào ngờ người này lại đồng ý: [Một giờ chiều có cuộc họp, mười một rưỡi anh tan làm. Vậy mười hai giờ anh đến dưới nhà em được không?]


Lần này tôi chẳng tin nữa: [Để em đón xe đến chỗ công ty anh cho, tiết kiệm thời gian anh đi lại.]

Anh nói: [Không cần, anh lái xe đi đón em. Tiếc là thời gian hơi eo hẹp, không thể mời em ăn bữa hoành tráng được.]

Tôi thầm trào phúng trong lòng, bớt giả bộ đi, cái loại cà lơ phất phơ: [Ừ!]

Hôm sau, tôi ở nhà ngủ thẳng đến mười rưỡi, lúc rửa mặt thì liếc qua điện thoại di động: không có tin nhắn. Thế là tôi mở máy tính lên xem phim. Đến mười một rưỡi, di động vang lên âm báo ‘tinh tinh’.

Tôi sửng sốt, hít sâu một hơi, cầm di động lên.

Hàn Triệt: [Anh tan làm rồi, lén sếp chạy ra ngoài.]

Tôi cau mày, không biết người này lại giở chiêu gì nữa. Lát nữa lại nói nửa đường bị tóm quay lại làm việc hay nói dối trên đường gặp tai nạn xe cộ đây?

Khi anh nhắn mình đến cửa khu chung cư tôi rồi, tôi nhìn tin nhắn mà đơ cả người. Tôi tiện tay cào tóc hai cái cho đỡ rối, sau đó lao xuống lầu.

Gọi là khu chung cư, nhưng thực ra có mấy tòa nhà thôi. Tôi ở tòa trong cùng, đi vài bước đã thấy chiếc Cadillac chói mù mắt của anh ngay cửa khu nhà, vỏ xe đen bóng đến phát sáng, sáng đến mức gợi đòn.

Tôi khoác một chiếc măng tô đen, mặt mộc hoàn toàn, khoanh tay nhìn chằm chằm cửa kính sáng loáng đến mức phản xạ ánh sáng bên phó lái. Hình tượng này của tôi thì khỏi phải nói, ẩu khủng khiếp lên được, cứ như người vừa chạy trối chết từ ổ chăn ra ngoài khi nghe được tiếng còi báo cháy vậy.

Hôm ấy mình ăn vận trang điểm tỉ mỉ mà anh còn không nhìn trúng, hôm nay càng khỏi phải nói rồi. Tim bổn cung đã chết từ lâu.

Tôi không mở cửa, anh cũng không chủ động mở, hai bên đờ ra hơn mười giây. Một lát sau đó, cửa được mở ra từ bên trong, anh vẫn là anh, cười cứ như vô hại lắm: “Anh không xuống xe được, sợ cảnh sát giao thông.”

Được rồi, con đường này quá hẹp, thật sự không tiện. Tôi nhanh chóng ngồi vào xe, lạnh lùng nhìn thoáng qua anh.


Anh hỏi: “Sao lại hục hặc thế? Vì anh đến muộn à? Trên đường bị nhỡ chút việc.”

Tôi còn không để ý bây giờ đã là mười hai giờ mười, thôi được rồi: “Tính cả thời gian anh quay về công ty thì chúng ta chỉ có hai mươi phút.”

“Đúng vậy, hai mươi phút có thể ăn gì nhỉ?” Anh nhìn xung quanh một vòng, có một quán mì Tô thị: “Ăn mì nhé?”

Tôi lắc đầu, chỉ về phía vườn cây của công viên đằng trước: “Đỗ xe ở kia, mình nói chuyện.”

Anh không có ý kiến gì, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt tôi. Tôi cau mày tức giận, rất muốn tát anh một cái. Nhưng sự thật là người này chưa làm gì cặn bã với tôi cả, chẳng lẽ trách anh ta không làm gì à? Chết tiệt! Đúng hèn luôn!

Có một cành của cây đại thụ đằng sau duỗi hơi dài một chút, hơi vướng đường. Anh gắng gượng đỗ xe chếch sang một tẹo, tới khi tắt máy mới ló đầu ra cửa sổ xe nhìn thoáng qua, chửi một câu: “Đệch! Đỗ xe như c*t.”

Tôi không hiểu nổi lòng tự trọng của cánh đàn ông trong vấn đề kỹ thuật lái xe, tôi còn đang bận chìm đắm trong thế giới của mình, chỉ gọi anh một tiếng: “Hàn Triệt.”

“Ơi?” Anh ghé người lại gần tôi, nhưng còn chưa quay mặt lại, vẫn canh cánh chuyện đậu xe không đẹp.

Tôi lạnh giọng hỏi: “Anh tên Hàn Triệt thật chứ?”

Buổi trưa mùa đông, trời trong sáng sủa, những hạt bụi li ti bay múa theo tia nắng lọt qua cửa sổ xe, hắt bóng lên mặt tôi. Tôi nhẹ nhàng chớp mắt, cứ như đang vạch trần một âm mưu giữa bụi trần.

“Thật mà.”

“Không phải nghệ danh tán gái trên giang hồ à?” Tôi lạnh lùng chọc thủng anh.

Anh nhướng mày: “Ý em là sao?”


“Nếu anh không có hứng thú với em thì cứ nói thẳng ra. Em chơi được trò đùa giỡn đẩy đưa thế này, cần gì thả thính câu được câu không như thế, làm như người ta quấn lấy anh không bằng.” Tôi vô cùng tức giận, nửa tháng này lãng phí bao nhiêu mong đợi và tình cảm của tôi.

Anh nghiêng đầu, lười nhác dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt rà qua quét lại trên mặt tôi, cứ như không tài nào hiểu nổi vì sao tôi bỗng dưng phát giận.

Chúng tôi để mặc cho bóng nắng chớp nhoáng qua lại, một lúc lâu không ai nói gì. Cuối cùng, anh phá vỡ tình cảnh ngượng nghịu này trước, nghiêm túc gọi tên tôi: “Lâm Vẫn.”

Tôi nhìn sang, không muốn thừa nhận rằng âm thanh người này gọi tên tôi dễ nghe đến nóng bừng cả tai.

“Hôm đó anh vui lắm.” Anh cụp mắt, đầu ngón tay gõ nhịp trên tay lái, trông có vẻ bồn chồn: “Em là kiểu nhìn là thấy xinh ngay, còn đẹp hơn anh tưởng tượng, vừa gầy vừa đẹp.” Anh chậm rãi ngước mắt lên, lông mi lay động, nhìn tôi thật sâu tràn đầy tiếc nuối: “Nhưng em biết gì không? Anh không xứng với em.”

Anh vừa nói xong câu này, từ gương mặt đến cơ thể tôi đều run rẩy bằng tốc độ mắt thường nhìn ra được, không biết nên khóc hay nên cười. Anh không xứng với tôi?

Tôi, một cô gái phương Bắc, không nhà không xe, công việc bình thường, ngoại trừ tuổi còn trẻ thì chẳng có cái khỉ gì cả, dùng mắt thường cũng nhìn được được độ xứng đôi phần cứng của chúng tôi. Cái cớ khỉ gió gì thế.

Thấy tôi không tin, anh thở dài nặng nề: “Em biết không? Anh bị ED.”

Bầu không khí lại tiếp tục chìm vào im lặng, xe cách âm rất tốt, thỉnh thoảng mới nghe được vài tiếng còi bên ngoài.

Anh cẩn trọng nhìn tôi: “Em biết ED là gì không?”

Tôi lắc đầu, ngây thơ vô số tội.

Anh lại thở dài: “Rối loạn dương cương…” Anh hơi ngừng một thoáng: “Tóm lại là không cương được.”

Tôi chớp chớp mắt, trái tim hừng hực muốn vả mặt fuck boy chợt tắt ngúm, ngập ngừng hỏi: “Vậy anh?”

“Không phải lần trước em hỏi anh không yêu đương bao lâu rồi à? Anh không trả lời, thực ra là sợ nói nữa là em sẽ hỏi tới, hỏi ra cái gì… Thôi được rồi.” Anh buông thõng hai tay: “Đã năm, sáu năm rồi anh không yêu đương.”

“Bởi vì... chuyện đó?” Tôi cẩn thận chọn cách dùng từ.


“Ừ, ban đầu thì còn tốt đẹp, nhưng vừa đến bước kia là sẽ kết thúc ngay, thế nên anh rất sợ. Nếu em không vừa xinh đẹp vừa dễ thương thú vị như vậy thì có khi anh sẽ thử ở bên em, xem em có thể chấp nhận anh không. Nhưng em quá xuất sắc…”

Một người đàn ông bộc bạch chuyện này trước mặt tôi thì phải xấu hổ cỡ nào chứ: “Vậy à...”

Anh tự giễu đỡ trán: “Anh không muốn dùng cách này để thẳng thắn, anh còn định để lại ấn tượng tốt cho em cơ.”

Không khí trong buồng xe trở nên ngột ngạt, đầu óc tôi trống rỗng, không biết nên nói như thế nào. Đang lúc tôi do dự thì có lọn tóc tuột xuống, tôi định nâng tay thì anh đã giúp tôi vén ra sau tai. Anh không bỏ tay ra ngay mà nghịch ngợm gảy nhẹ tay tôi, hòa hoãn bầu không khí: “Đừng nặng nề thế, ít ra thì anh cũng đẹp trai mà.”

“Ừ, anh còn có tiền, còn có nhà ở cạnh hồ nữa.” Tôi vụng về cổ vũ.

“Ha ha ha, nghe thế thì đúng là không đến nỗi nào thật.” Anh cười nhạt nhẽo, như đã thản nhiên tiếp nhận chuyện này vậy.

Tôi cắn môi, liếc nhìn đồng hồ, giật mình thốt lên: “Trời ạ, mười hai giờ năm mươi rồi! Anh không kịp đi họp!” Tôi nào ngờ được nói vài câu lại tốn thời gian như vậy.

“Không sao, cùng lắm thì lúc về bị nạt cho một trận.” Anh nghiêm túc nhìn tôi, dịu dàng đến mức lòng tôi như nhũn ra.

“Nhưng em phải đi, em ra ngoài vội quá, không khóa cửa.” Tôi chột dạ gãi đầu. Tôi nói thật, nhưng lại sợ anh nghĩ tôi cố ý kiếm cớ thoát đi.

“Anh đưa em về.” Anh chủ động khác thường.

“Không cần, rẽ vào kia là tới, mấy bước thôi. Anh vẫn nên đi họp đi.” Tôi tháo đai an toàn, vừa định mở cửa thì có ý tưởng nhanh chóng lướt qua trong đầu, khiến tim tôi giật thót.

Tôi sững sờ ngay tại chỗ, chậm rãi quay đầu lại.

Hàn Triệt đang nhìn điện thoại di động.

Đúng là lúc nói chuyện, điện thoại của anh rung lên hai cái.

Có lẽ anh nhác thấy động tác của tôi, mỉm cười vươn tay, giúp tôi vén tóc mai bên thái dương, thân thiết không gì sánh được: “Sao vậy?”

“Em có một câu hỏi.” Đúng vậy, tôi đến đây là có câu hỏi cần hỏi mà, suýt nữa bị người này dẫn lệch đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận