Đêm đó tôi không bị mất ngủ mà ngủ một giấc đến trưa.
Lúc tỉnh dậy, Hàn Triệt đang làm món bò bít tết. Tôi vừa bước vào bếp đã nghe thấy tiếng xèo xèo trong chảo rán, mùi thịt bay khắp phòng, lâu rồi mới có cảm giác như ở nhà.
Trông thấy tôi dậy, anh chào hỏi một cách rất tự nhiên: “Em ngửi thấy mùi nên dậy à?” Thái độ của anh như thể tôi và anh là bạn cùng phòng từ lâu.
Tôi gật đầu, chắp tay sau lưng, thấp giọng hỏi: “Có phần của em không?”
Anh đưa tay chỉ chỉ bên góc trái có một miếng thịt băm, nói với tôi: “Cái dạ dày gà con của em ăn vậy là đủ rồi.”
Tôi bực tức chỉ vào hũ gạo: “Sao anh không bảo cho em ăn cái này.”
Anh đang hất chảo, nghe tôi nói vậy, tay anh run lên vì cười, vội vàng đỡ lấy miếng thịt bò: “Dù sao cũng không để em đói đâu, anh nấu món gì em ăn món đó.”
Anh rán một miếng bít tết, nấu một bát mì, mỗi thứ chia cho tôi một nửa, là một bữa ăn theo kiểu phương Tây đơn giản.
Tôi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng đồ ăn trong đĩa của anh rõ ràng không đủ cho anh ăn: “Anh ăn chỉ vậy thôi à?”
Anh ăn rất nhanh, hai ba miếng là là đã giải quyết xong, bỏ dao nĩa xuống, anh thản nhiên nói: “Nhà hết đồ ăn rồi, lát nữa anh sẽ đi mua.”
Tôi ăn hai miếng mì trước rồi mới bắt đầu ăn bít tết. Tôi cắt một miếng, nhai thật kỹ, anh chỉ rắc một ít hạt tiêu đen, tôi thích ăn đậm vị nên không cảm nhận được mùi vị gì trong miệng. Tôi chạy đi lấy lọ gia vị rồi ra sức đập đập.
Anh khoanh tay, thản nhiên nhìn tôi đứng đó hì hục thêm gia vị, nhẹ nhàng nói: “Em có từng nghe nói đến cơ học lượng tử chưa?”
Tôi đang tập trung thêm gia vị, không biết anh muốn nói gì, chỉ lắc đầu qua loa.
Hàn Triệt lấy một lọ gia vị khác rồi bước đến chỗ tôi. Tôi liếc mắt nhìn: “Cái này có vị gì?”
Trong bếp của anh có rất nhiều chai lọ, đều không có nhãn mác nên tôi chỉ lấy bừa. Tôi cứ nghĩ lọ anh đang cầm có vị ngon hơn, nhưng không ngờ anh lấy cái lọ từ tay tôi, sau đó chà xát hai đáy lọ với nhau. Dưới bàn tay của anh, bột nêm lúc đầu còn đỏng đảnh không chịu rơi xuống bây giờ lại được rải đều một cách dễ dàng.
Tôi trợn mắt há miệng: “Oa.”
“Em gái, làm việc gì cũng nên động não. Em dùng sức để rắc gia vị giống như giăng lưới loạn xạ để tìm bạn trai vậy.” Anh lắc đầu chê bai.
Tôi mím môi, hậm hực cắt bít tết. Lúc này, mì gói trong bụng tôi đã nở ra, lấp đầy chỗ trống của miếng bít tết cuối cùng. Tôi đặt dao nĩa xuống, đẩy bát đến trước mặt anh: “Anh ăn đi.” Bít tết không giống như mì, chỉ cần không dùng nĩa của tôi thì vẫn hợp vệ sinh.
Anh đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, ngước mắt nhìn miếng bít tết rồi lại cau mày nhìn tôi một lượt: “Em no rồi hả?”
Tôi sờ bụng, thật ra cũng chưa no, chỉ là không đói nữa thôi.
Quai hàm của anh đưa qua đưa lại, trông có vẻ rất không hài lòng. Anh không nói một lời, chỉ cắt bít tết thành miếng nhỏ rồi đút từng miếng cho tôi.
Tôi xua tay, nhưng chưa kịp nói không muốn ăn thì đã bị anh chặn họng. Một miếng chưa kịp nuốt xuống thì anh đã đưa miếng khác tới, tôi nhai cực nhanh, mắt mở to như chuông đồng. Tôi nghiêng đầu không chịu ăn, anh vẫn không tha mà dí tới cùng. Cũng may chỉ có nửa miếng bít tết, cắt thành bảy tám miếng nhỏ, nếu không thì má tôi căng ra mất.
Thấy tôi nghiến răng nghiến lợi, anh nhìn tôi nói: “Em có biết vì sao ngực em nhỏ không? Là do em ăn ít thịt quá đấy.”
Tưởng nghĩ tôi không biết gì về khoa học chắc? “Ngực nhỏ là do gen, không liên quan đến việc ăn thịt.” Tôi cũng ưỡn thẳng người: “Em không phải ngực nhỏ nhé!”
Anh lùi lại một bước, chống cằm, ước lượng bằng ánh mắt, sau đó nheo mắt nói: “B plus hả?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
“Oops! Bảo đao vẫn chưa cùn!” Anh búng ngón tay với tôi rồi đắc ý bỏ đi.
Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã làm công cụ đo ngực miễn phí cho anh. Đồ háo sắc khốn nạn!
Thật kỳ lạ, tôi không phải là người quá cởi mở trước mặt người ngoài, nhưng từ khi tiếp xúc với Hàn Triệt, tiêu chuẩn giao tiếp của tôi càng ngày càng thấp.
Tôi cẩn thận suy nghĩ, có lẽ vì chúng tôi gặp nhau trên mạng, không có sự ràng buộc về quan hệ xã hội nên người đầu tiên anh tiếp xúc là “tôi” sống thật chứ không phải “tôi” đang đeo lớp mặt nạ. Sau này kể cả khi dần dần phát triển quan hệ xã hội, sự giao tiếp đơn thuần giữa chúng tôi cũng không vì thế mà thay đổi.
Hàn Triệt đưa tôi đi siêu thị.
Tôi không muốn thừa nhận rằng tầm hiểu biết của mình hạn hẹp, nhưng tôi thực sự ngơ ngác trước những sản phẩm và bao bì kích cỡ lớn toàn là tiếng nước ngoài. Đứng giữa cách bày trí quen thuộc nhưng các nhãn hiệu xa lạ, tôi nhìn suốt mười phút, cuối cùng hỏi: “Đây là siêu thị gì thế?”
“Sam’s Club.” Hàn Triệt đang chọn bít tết, trông anh so sánh rất chuyên nghiệp.
Tôi sinh ra ở một thành phố loại 3 phía Bắc, học ở một thành phố loại 2 phía Nam, tuy không phải là người giàu có nhưng ít nhất không thiếu ăn thiếu mặc, cũng từng đến các siêu thị lớn thường thấy. Vào thời điểm đó, cả nước chỉ có chưa đầy 15 siêu thị Sam’s Club, không biết không phải là lỗi của tôi, nhưng lúc đó tôi vẫn cảm thấy có một khoảng cách chân thực về chất lượng cuộc sống.
Hàn Triệt bỏ những miếng bít tết đã chọn vào xe đẩy, liếc nhìn tôi: “Chưa từng đến đây à?”
Tôi không nói gì, nghĩ rằng có lẽ anh sẽ cười nhạo tôi, nhưng không ngờ anh lại kéo tôi đi vòng quanh siêu thị rộng lớn rồi nhét đầy đồ vào hai chiếc xe đẩy. Khi mới vào siêu thị, tôi nghĩ mình sẽ là người thanh toán, vì dù gì tôi ở cũng ở nhờ nhà người ta hai ngày, nhưng khi đồ được chất vào xe đẩy thứ hai, tôi lập tức từ bỏ ý định đó.
Đứng trước tiền bạc, lòng tự trọng không là cái khỉ gì hết.
Hàn Triệt là người có tính tình thất thường, khi bạn đang cảm động thì anh sẽ tính toán rõ ràng với bạn, khi bạn kiêu ngạo, anh sẽ dội cho bạn một gáo nước lạnh, còn khi bạn rụt rè, anh lại lập tức cho bạn cảm giác an toàn. Tôi đành phải cố gắng duy trì tâm lý ổn định thôi.
Nhưng đúng như anh nói, tôi thật sự rất vui khi ở cạnh anh.
Trên đường về nhà, vừa dừng đèn đỏ anh đã lôi điện thoại ra trả lời tin nhắn. Sau vài lần như vậy, tôi trêu chọc: “Em nào thế? Lần này có vẻ có sức hút lắm nhỉ, tích cực trả lời vậy cơ mà.”
Anh chẳng ngại ngùng gì: “Em cũng biết mà, tụi đàn ông biến thái bọn anh chỉ có sở thích nho nhỏ này thôi.”
“Lúc anh nói chuyện với em có như vậy không?”
“Như nào?”
“Có trả lời tin nhắn khi đang lái xe không?”
Anh quay đầu, nhướng mày nói: “Em nghĩ sao?”
Thấy chưa, chắc chắn là tôi nghĩ nhiều rồi: “Em biết rồi, em biết rồi.” Hai mày tôi nhíu chặt, đồ trai tồi.
“Anh không nhớ mình có trả lời khi đang lái xe không, nhưng rất nhiều lần nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta lúc chờ đèn đỏ sau khi tan làm, anh đều không nhịn được cười.”
Được rồi, bình tĩnh nào. Tôi biết ngay mà, con người này chỉ thích thú với sự hài hước của tôi thôi!
Về đến nhà, sắp xếp đồ đạc xong, Hàn Triệt bắt đầu sốt sắng, hai ngón tay đang kẹp điện thoại xoay nhanh: “Đi nào, chúng ta đi quẩy thôi!”
“Không ăn cơm ở nhà à?” Đã mua rất nhiều nguyên liệu đóng gói tươi ngon, không giữ được mấy ngày đâu. Nhìn tôi lo chuyện bao đồng chưa này.”
“Ngày mai tính tiếp.” Anh ôm tôi, ghé sát mặt tôi nói: “Tư lệnh nhà bạn anh đi du lịch rồi, đi, chúng ta đi bar.”
Đi bar tất nhiên là phải trang điểm. Tôi đang kéo mí mắt để kẻ mắt, Hàn Triệt chăm chú nhìn khiến tay tôi run run, suýt chút nữa thì vẽ thành đường lượn sóng, tôi dùng cùi chỏ đẩy anh: “Anh làm gì thế!”
“Nhìn con gái trang điểm cũng khá thú vị.” Anh càng ngày càng sáp lại gần, tôi nghiêng đầu tránh mặt anh, soi gương tô son, son vừa chạm môi đã bị anh giật đi. Tôi nghe anh lẩm bẩm: “Cái này có phải là loại hữu cơ không?”
“Không phải.”
“Đừng tô nữa.” Anh cau mày, lắc đầu với tôi: “Không ngon.”
“...” Tôi lấy ra một thỏi màu đỏ lạnh từ trong túi đựng đồ trang điểm, vẫy vẫy với anh: “Đẹp là được!”
Đi bar mà không tô son thì muốn biến tôi thành ma à?
Trước khi đi, tôi chỉ nghĩ đến việc chơi vui vẻ cùng anh hai ngày. Dù sao thì cũng phải có qua có lại, nào ngờ một tuần sau đó, gần như ngày nào chúng tôi cũng đi bar quẩy.
Tôi chỉ mang theo một đôi giày thể thao và hai chiếc áo len để thay đổi, thế là buộc phải nhờ anh đưa tôi tới trung tâm thương mại, nếu không thì tôi chẳng có mặt mũi nào mà vào bar.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen viền vàng, trông rất ra dáng, cứ như thể vài phút nữa sẽ bước lên thảm đỏ vậy. Dù bà đây có đứng bên cạnh không giống bạn gái thì cũng không thể giống nhân viên bán rượu được.
Ban đầu anh không chịu, nhưng khi nhìn thấy chỗ đồ đạc ít ỏi của tôi, anh cạn lời, bảo tôi phải nhanh lên.
Tôi sợ anh đổi ý nên kéo anh chạy thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đi đến chỗ chiếc xe Cadillac theo thói quen, giục anh nhanh chóng mở cửa.
Bây giờ anh lại không vội nữa, đứng đằng sau một chiếc xe thể thao màu đen đỗ gần đó, ngắm nhìn rồi vuốt cằm suy tư, liếc nhìn tôi: “Em thấy chiếc xe này thế nào?”
Tôi chẳng thèm bận tâm: “Cũng được.”
Tôi vừa dứt lời, cái xe kia giống như có cảm ứng, đèn ở đuôi xe mỏng nhỏ sáng lên trước mắt tôi.
“Đi thôi! Hôm nay chúng ta lái chiếc xe này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...