Dám Yêu Em Không

Ngày xưa các cụ thường có câu:”Cái nết đánh chết cái đẹp”, nghĩa là tiêu chí thời xưa khi chọn vợ cho con trai là phải hiền dịu,nết na,thùy mị,đảm đang,lo lắng cho chồng thật chu tất.

Còn ngày nay thì sao?

Đây là câu chuyện của một năm sau…

Chỉ chờ sau khi Vũ tốt nghiệp đại học với tấm bằng Cử nhân, cả gia đình hai họ-tức là ba nó và ông nội của Vũ-liền bắt hai đứa đi đăng kí kết hôn trước. Nhị vị phụ huynh đã háo hức đến mức xem sẵn cả ngày giờ nào đẹp,xem tuổi của cả hai người tuổi nào mới hợp để tổ chức đám cưới.

Nó lại còn là sinh viên năm cuối với núi bài tập chồng chất,cộng thêm việc về nhà ngày nào ba cũng ở nhà chờ sẵn,liên tục xoay nó như chong chóng bằng việc hỏi nó thích màu gì để còn chọn váy và áo dài cho lễ ăn hỏi,còn váy cưới đương nhiên phải là màu trắng, thành ra đau đầu mất mấy ngày.

Thực sự thì nó rất muốn khóc nhưng không ra được nước mắt.

“Ba!Rốt cuộc là con cưới hay là ba cưới?”

“Đương nhiên là con rồi!”

Ông đáp lại với vẻ mặt bình thản,nhưng gương mặt lại hứng khởi đến lạ thường.Ai bảo nhà ông sắp có chuyện hỷ đại sự,không vui sao cho được?

“Ba..ba không thấy thế này gấp gáp lắm sao?Con lại còn đợt đi thực tập nữa,ba tính thế nào?”

“Ba và ông Phúc đã xem được ngày cho hai đứa rồi. Nhất định phải cưới trong năm nay,nếu không để lâu ta e là ta với ông ấy không chờ được đến ngày nhìn thấy mặt đứa cháu này mất!”

Nghe ông nói xong,nó thực muốn ngất.

Đem chuyện này kể với Vũ,không những anh không phản đối mà lại còn giơ hai tay hai chân đồng ý ngay tắp lự không suy nghĩ.

“Ông với ba em sốt ruột một,anh còn sốt ruột gấp mười!Có lẽ em phải mua dây trói cho anh đi..”

Nói xong anh nhân cơ hội tựa đầu lên vai cô từ đằng sau.

“Để làm gì ?”


“Cừu non,em ngây thơ quá! Thế này bất kì thằng đàn ông mang lốt sói nào cũng sẽ bị em quyến rũ mất! Thế nên anh sẽ lấy dây trói trói em lại,rồi nhốt em lại trong nhà không cho đi đâu luôn được nữa!”

Sau đó,cô bị anh kéo xuống giường,không ngừng “tấn công”cô bằng những nụ hôn.Đầu óc cô như bị ma mị,quyến rũ trong từng cơn sóng tình ập đến không dứt,không có cách nào thoát ra được.

Chính vì vậy mà cô biết nói chuyện này với anh thật sai lầm.

………….

Trước ngày cưới khoảng hơn tuần,di động cô không ngừng “hoạt động”,hết họ hàng đến bạn bè liên tục hỏi chuyện đại sự, có khi đến cháy cả điện thoại.Nhưng có lẽ những cú điện thoại khiến nó sốc hơn cả là từ bạn bè nó.

[Linh]

“Chúc mừng bà nhé!Nhất định khi đến dự đám cưới bà,tôi sẽ tặng bà một chú lợn tiết kiệm.”

“Lợn..tiết kiệm?”

“Đúng vậy,tôi rất mong chờ được nhìn thấy em bé thế nên cứ cố gắng đẻ nhiều nhiều đi nhé!Lợn tiết kiệm là để bà tích cóp tiền sắm sửa mua đồ cho chúng nó,không phải quá hợp lý hay sao?”

Đôi mắt nó tròn xoe,miệng méo xệch không thốt nên lời.

Có khác nào chúc nó “mắn đẻ” như con heo kia đâu?Không hổ là nhỏ khờ!

[Anh chủ quán]

“Thiên Nhi,của ít lòng nhiều,thay mặt cho mọi người trong quán,anh chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc.Thời gian gấp gáp nên anh chỉ có thể chuẩn bị hai bộ quần áo ngủ cho em bé tương lai của em tự tay anh đan đấy!Em phải thấy có phúc lắm đó nhé!”

“..C..cám..ơn..a..anh..”

Miệng nó co giật,cúp máy rồi mà vẫn còn thấy “xúc động”.


Không hiểu đó có phải là tấm lòng,hay là cái tính bủn xỉn của anh vẫn chưa hết? Mà sao từ sáng đến giờ,gọi điện chúc mừng mà không chúc hai nhân vật chính,chỉ thấy nhắc đến hai chữ “em bé” là thế nào??

[Duy,từ đầu dây bên kia giọng có chút hưng phấn]-”Nếu thấy chán tên kia thì có thể qua tìm tôi bất cứ lúc nào,tôi sẵn sàng đón tiếp cậu!”

Đồ gở mồm! Có khác nào bảo nó cuộc hôn nhân dễ tan vỡ,rồi khiến nó sinh ra đi ngoại tình không?

Không đời nào!

Nó lẩm bẩm qua chiếc điện thoại đã ngắt trả lời.

[Huân](hiếm khi thấy tên này chủ động,chắc là do cái Linh bắt gọi đây)-”Khi nào sinh con,nhất định phải gọi tôi đến làm cha đỡ đầu,và đặt tên cho chúng nó nữa!”

Em bé..em bé..và em bé….

Nó nghe đến mòn cả tai rồi,nếu như có chiếc giường ở đây nhất định nó sẽ ngất luôn ra đấy ,đến sáng mai cũng không tỉnh lại mất!

Tuy đám cưới sau đó diễn ra kết thúc tốt đẹp,người khổ thân nhất vẫn là Vũ.

Đêm tân hôn,để mặc cho chú rể thích làm gì thì làm,cô dâu vừa thay quần áo xong, nhìn thấy giường là chạy ngay đến nằm phịch xuống giường mà ngủ say như chết,không biết trời trăng đất hỡi gì nữa.

Hơn thế,cả đêm Vũ nằm cạnh ngủ không yên,đây là dịp nó phô bày hết “tư thế xấu” khi ngủ. Một chân đặt thẳng lên bụng anh,còn một cánh tay dang ra ngáng ngay giữa cổ hắn,suýt chút nữa khiến hắn nghẹt thở.

Muốn chịu đựng mà cuối cùng cũng không làm được,Vũ liền xách gối ra ghế sofa, co ro nằm trên đấy.Đúng là khi yêu có gì cũng không biết,đến khi lấy nhau rồi, mới khám phá ra rất nhiều tật xấu của nhau.

Nhưng với Vũ,tật xấu mới chính là điểm đáng yêu nhất, không phải chỉ có mình anh mới có thể biết được điểm đó thôi sao? Thế nên có phải ra ghế nằm thì anh cũng vẫn cam tâm mà hạnh phúc lắm.

Còn về cuộc sống sau khi kết hôn của họ?

Nhân một chiều Chủ nhật rảnh rỗi,cả hai người đều ở nhà.Anh nằm lên đùi cô mà xem tivi, còn cô gái cầm nhíp nhổ mấy sợi tóc bạc trên đầu anh.


“Kinh quá đi ông tướng!Làm việc thì làm,nghĩ ít thôi,từ nãy giờ có lẽ em đã nhổ được đến hàng chục sợi tóc bạc của anh rồi đấy!”

“Tóc bạc nhưng vẫn đẹp trai mà! Chồng em vẫn luôn phong độ như vậy,em vẫn không vừa ý sao?”

Anh cười cười quay qua nhìn nó.

Đưa tay búng nhẹ lên trán anh,cô gái cười lại,cũng gian tà chẳng kém.

“Phong độ gì chứ?Sắp thành ông già đến nơi rồi,có khi nào em sắp gọi anh là “Lão Ông” rồi không?”

Đột nhiên anh khựng người một thoáng,nụ cười trên miệng cứ cong lên theo hình trăng khuyết đầy hiểm ẩn.

Đặt điều khiển tivi xuống bàn,chưa kịp để nó hiểu ra chuyện gì,anh nhanh chóng chồm tới,đè nó xuống đệm ghế.Chiếc áo sơ mi mở cúc lấp ló bộ ngực săn chắc,mặt đối mặt,hơi thở nóng ẩm phả quyện lại,nó nuốt nhẹ nước bọt,mặt cứ ủng hồng dần theo từng cấp độ,tròn mắt ngây người nhìn anh.

“Vậy..em có muốn biết sức mạnh của một “Lão Ông” là thế nào không?Nếu em nghĩ anh buông tha cho em dễ dàng vậy,thì..em ngây thơ quá!”

Gương mặt anh tú đến mê người,cứ như thể..anh cố tình quyến rũ nó,muốn làm tê liệt toàn thân nó sao?

Nói xong,anh vác nó lên vai không khác gì một cái bao tải,vác nó vào trong phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Thả phịch nó xuống giường,anh mỉm cười từ từ bước tiến gần nó,cứ mỗi bước nó lùi lại anh lại cởi một cúc. Cứ thế cho đến khi lưng nó sát rạt vào thành giường,thì anh cũng cởi xong hết các cúc áo. Cô gái bối rối nhìn thân hình lấp ló của anh,lấy tay che mặt mình đỏ ửng.

“..K..không..không được!! Em..em biết lỗi rồi mà,anh mau mặc áo vào đi!!”

Anh dụi dụi mũi mình lên má cô,hơi thở có chút nhanh gấp khẽ thì thầm.

“Chúng ta cũng cưới nhau rồi,em muốn từ chối sao?”

Đôi mắt xanh lá nhìn cô đắm đuối,anh đưa tay lên gỡ lấy đôi bàn tay đang che mặt mình..Cô gái im lặng, không trốn chạy cũng không chống cự,chỉ khẽ nhắm mắt lại, đôi lông mi đen động đậy run run..

Cô mèo nhỏ cũng có lúc sợ sệt đến mức thế này ư?

“Nếu sợ,cứ nhắm mắt lại như vậy đi, rồi tưởng tượng ra khuôn mặt anh.”


Anh hôn lên trán, lên đôi mắt,lên đôi môi cong bướng bỉnh..nụ hôn như dấu ấn đánh dấu quyền sở hữu của anh lên khắp thân hình bé nhỏ ấy…

Tiếp đó nó chỉ cảm thấy đau nhói vì bất ngờ,nhưng cảm giác hạnh phúc khi hòa mình trọn vẹn vào làm một với người mình yêu…cái cảm giác ấy thật khó diễn tả thành lời…

Bàn tay anh mơn trớn lên làn da trắng mịn,vừa dịu dàng lại vừa cẩn trọng không muốn gây thêm chút tổn thương nào lên thân hình mỏng manh…Nó khóc,nước mắt tuôn rơi lên gối..bàn tay vẫn nắm chặt tấm ga trải giường..

Hơi thở đều đều, cô gái cuộn mình vùi sâu vào lồng ngực anh..Anh mỉm cười,nhẹ vòng tay ôm lấy nó,có cảm giác như vừa trải qua một ngày rất dài. Khi hai người tỉnh, trời cũng đã chuyển sang tối.

Im lặng một lúc,cô gái mới lên tiếng trước.

“Anh có muốn ăn gì không? Để em dậy nấu?”

“Thôi,không cần..”-Anh kéo tay nó lại vào trong chăn,nhìn nó trìu mến-”Chút nữa để anh nấu,em cũng mệt rồi còn gì?”

“Anh nấu?Anh không nhớ lần trước sao?”

Cô gái nhỏ cuộn mình bật dậy,tròn mắt nhìn anh như thể ngạc nhiên lắm.

“Em không biết sao,anh mới học. Tuy chưa thể giỏi bằng em,nhưng về cơ bản thì cũng tập tọe được một ít…Anh nhờ anh Nam dạy khi rảnh đó chứ không phải cô nào đâu mà nhìn anh kì như vậy!”

Cô nép vào lồng ngực anh,giơ tay thật cao trước mặt,ngắm nhìn chiếc nhẫn cưới đeo ỏ ngón áp út.Cô khẽ lẩm bẩm.

“Anh,liệu..chúng ta có mãi hạnh phúc như thế này được không?”

Vuốt ve mái tóc dài xòa trên ngực mình,anh hôn lên trán cô thì thầm.

“Đương nhiên là có,em hỏi gì lạ vậy?”

Không biết tại sao.

Hạnh phúc nhiều đến mức muốn khóc.

Cô nhắm mắt thầm thì..ừ chỉ cần là vậy,là thế này thôi.

Cô là của anh,anh là của cô,tình yêu bền chặt đến vậy thì có việc gì khiến cô lo lắng nữa chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui