“Cái chết là một trạng thái chỉ tồn tại trong tâm trí người khác, đó là vì sao nó không phải là kết thúc. Không có lời tạm biệt. Chỉ có những kỷ niệm đẹp mà thôi.”
-Khuyết danh-
**********
-Thử nhắm mắt tưởng tượng mà xem: vạn vật sẽ thế nào nếu mất đi một thứ gắn liền với nó? Như cá thiếu nước,như chim thiếu tổ, như hoa thiếu ánh nắng..và hàng tỉ những thứ khác nữa, mọi thứ sẽ thế nào?
-Nó sẽ không còn là một bức tranh hoàn hảo.
-Vậy…còn con người, khi mất đi một điều luôn gắn bó với anh ta-hay cô ấy-thì cuộc sống có đảo lộn không?
-Có chứ,mất mát tinh thần sẽ lớn lắm.Không thể tưởng tượng được đâu,giống như thế giới sẽ chỉ có bóng tối mà không có ánh sáng.Đau đấy, nhưng họ vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình,họ sống để sống thay cho phần của người ra đi và nuôi dưỡng niềm tin truyền đến họ.
-Ồ,không phải con người rất phi thường sao? Thế làm thế nào mà họ có nghị lực để vượt qua?
-”Hi vọng,Lạc quan và Tin tưởng-sẽ thấy Cầu vồng-sắc màu của Hạnh phúc.
………………..
Trong phòng trà đạo.
Ông cụ già ngồi trên phả vẫn điềm nhiêm viết thư pháp,nhìn thoáng qua tưởng như ông rất chú tâm.
Nhưng thực ra không phải vậy.
“Xoẹt!”
Ngòi bút lông vô tình rạch một vết mực đen kéo dài trên tờ giấy trắng,bàn tay cầm bút run run.
Ông sực mình nhận ra tấm mành viết đã bị nhăn nhúm,chỉ khẽ thở dài.
“Thị phúc bất thị họa,thị họa đóa bất quá(*).Sự nghiệt cay đắng,cả hai đứa nó muốn chuốc lấy đau thương hay sao? Nghiệp chướng này có cách nào hóa giải?”
((*)Câu tục ngữ Trung quốc, ý nói : Là phúc thì không phải họa,là họa thì tránh chẳng qua.Họa phúc khó lường,không thể tránh được tai họa.)
Đương nhiên là ông lo lắng,đứng ngồi cũng không yên, chỉ lặng yên suy nghĩ trong chốc lát.Ánh nắng chiều hôm nay lại nhuộm màu buồn cô quạnh quá,bao phủ lên đôi mắt đen tư lự của ông Phúc.
Ông vẫy tay ra hiệu cho người hầu thân cận,giọng thực nghiêm trọng.
“Chuẩn bị xe cho ta,ta phải đích thân đến nhà Khắc Dung.”
………………
“Khoan đã”
Khắc Dung nhẹ buông tay ra khỏi gương mặt nó đang tím tái,quay ra nhìn người vừa cất lời.
Là Khánh Vĩ,giọng nói hắn cũng lộ ra chút căng thẳng.
“Làm vậy không phải là hơi quá sao?”
“Hừm,cậu muốn bênh cô ta?Sau tất cả những gì tôi làm cho cậu?”
Cứ như có luồng điện xẹt qua giữa hai người đó,chỉ là nó cảm nhận mơ hồ. Nhưng việc Vĩ đột ngột ngăn cản bà ta thì quả thực có phần kì lạ.
Vĩ lưỡng lự một thoáng,rồi lấy lại vẻ điềm đạm thường thấy.
“Chỉ là tôi thấy bà đâu cần phải đụng tay làm hại đến cô ta,cô ta đâu có phải là mục tiêu của bà?Hơn thế nữa, sự hiện diện của cô ta ở đây cũng đủ lôi kéo được người bà muốn nhắm tới,việc gì lại phải thừa hơi đến vậy?”
“….”
“Với lại..”
Hắn tiến lại gần Khắc Dung,cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tay bà mà thì thầm.
“…tôi không muốn đôi bàn tay đẹp đẽ này phải bị vấy bẩn bởi một thư không liên quan và không đáng.Bà hiểu ý tôi chứ?”
Đột nhiên Khắc Dung phá lên cười,nâng nhẹ cằm hắn mà đáp, đôi mắt lắng dịu nhìn hắn có phần ưng ý.
“Nếu Vĩ đã có lòng như thế,thì..thôi được. Đăng Hải,thả cô ta ra,tạm thời nhốt cô ta lại trong phòng,chú ý canh chừng cẩn thận.”
“Nhưng….Dạ được,thưa cô chủ!”
Đôi mắt u tối nheo lại tỏ ý không hài lòng,chỉ miễn cưỡng nhận lệnh.Đăng Hải chỉ liếc xéo Khánh Vĩ,rồi quay người dẫn nó đi.
“Cậu đã nói thế thì chắc phải có cách gì đó rồi đúng không?”
Lúc này bà mới quay người ra nhìn Vĩ,đưa tay chỉnh lại chiếc khăn lông trắng muốt đang khoác trên mình.
Hắn khẽ gật đầu,nụ cười mỉm bí ẩn…
……………
Đứng trước căn nhà kiên cố của Khắc Dung, Vũ thở mạnh,hắn mất sức nhiều hơn hắn nghĩ.Trên đường đi thì tắc đường,hắn đành xuống xe, chạy bộ thẳng một mạch đến đây trong tâm trạng lo lắng,sốt ruột đến phát điên.
Ngước nhìn lên căn nhà xây bao quanh là tường rào vững chắc,trong đầu vẫn còn chưa biết nên vào thế nào thì một giọng nói vang vọng phía sau khiến hắn giật mình quay lại.
“Cậu quên chúng tôi nữa rồi sao?”
“Nội..Như..? Hai người làm gì ở đây?!?”
“Bọn ta không yên tâm cho con nên mới đến đây,với lại ta cũng muốn nói chuyện với Dung.”
Cúi đầu trầm mặc một lúc,ông mới ngẩng đầu nhìn Vũ và Như bằng cặp mắt hiền từ,nhưng nỗi bất an như choáng ngợp tận sâu đáy mắt.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với ta…hai đứa nhất định phải tiếp quản công việc của ta,và phải sống cho thật tốt đấy.Nghe chưa?”
“Nội..sao nội lại nói vậy??”
“Đừng hỏi,hai đứa hứa với ta chứ?”
Chưa để hai người kịp trả lời,cánh cổng đằng sau đã bật mở như đã chờ sẵn để mời họ vào.
Cùng lúc đó,tiếng chiếc xe đen khác phanh gấp trước cổng nhà Khắc Dung, ngay sau xe ông Phúc. Cửa xe bật mở,người đàn ông cương nghị trong bộ vest đen bước xuống trước, theo sau đó là một người con trai khác tầm tuổi Vũ nhưng sắc mặt không được tốt lắm thì phải.
Mặt đối mặt, mắt chạm mắt,hai bên đều biết đối phương là ai,nhưng vẫn chưa có ai lên tiếng mở đầu cuộc trò chuyện trước.
“Ba,sao ba lại đến đây?”
Đôi lông mày đen cau lại cùng nếp nhăn trên trán, ông Cường quay ra nhìn cha mình bằng ánh mắt lo lắng pha lẫn chút ngạc nhiên.
“Ta đến làm rõ mọi chuyện với Dung,còn con?”
“Tất cả mọi chuyện nên chấm dứt ở đây”-Trên tay ông Cường là tập văn bản gì đó,ông tiếp lời-”Con chỉ lấy lại những gì mà cô ta đã cướp lấy,đây là các bản hợp đồng liên quan đến việc buôn bán phạm pháp của công ty Roxy Ladies.Khó khăn lắm con mới điều tra và lấy được các bản gốc này,con không muốn cô ta làm hại đến gia đình mình nữa.”
Tiếng thở dài não nề từ ông Phúc.
Bây giờ ông có cách nào ngăn cản cả hai đứa nó?Nhất là Khắc Dung,chắc gì nó sẽ chịu nghe lời ông? Tính cách bướng bỉnh ấy quả đúng là thừa hưởng từ người mẹ quá cố của nó,ngày đó bà bệnh dù ông có khuyên bà thế nào thì bà cũng nhất định không chịu nghe lời ông mà đi viện khám.
Người phụ nữ ông yêu thương ấy chỉ nhắn lại với ông thế này.
“Mạnh Phúc,cái gì cũng có duyên số của nó. Được gặp anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của em,em chẳng còn mong gì hơn thế nữa.Không cần lo lắng cho em,chỉ cần được thấy anh mỗi ngày,đó là mong ước lớn nhất với em. Còn Khắc Dung,nếu bây giờ em nhập viện,con bé sẽ không được em chăm sóc như mỗi ngày nữa,còn anh em biết nó vẫn không thích anh. Thế nên,xin anh để em ở lại nhà,em không muốn hai cha con ngày đêm lo lắng cho em,và em cũng không muốn xa cả hai người nữa…”
Mỗi khi nhớ lại,ông vẫn thấy đau lắm.
Kí ức vẫn chỉ là kí ức, những năm tháng xa xôi mà đầy nước mắt khắc sâu trong tim ông, giống như hình xăm không có cách nào xóa đi được.
Ông đau đớn nhắm mắt.
Cậu trai đứng sau lưng ông Cường đưa mắt nhìn Vũ chằm chằm,đôi lông mày cau lại.
Vũ cũng kịp nhận ra cái nhìn giận dữ trong đôi mắt ấy.
Quân tiến lại gần Vũ..gương mặt hơi ửng hồng do tác dụng của rượu hay vì tức giận? Anh liền túm lấy cổ áo Vũ,giọng nói trầm khan nhưng lại uy lực.
“Mọi chuyện giữa hai người là thế nào?..Tại sao Thiên Nhi lại đi cùng với Khánh Vĩ?”
“Chuyện đó để sau đi, cậu không biết Thiên Nhi đang gặp nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm ?!?”-Lập tức anh nắm lấy cổ áo Vũ mà đẩy hắn thật mạnh khiến Vũ ngã lăn ra đất,nghiến răng mà quát mạnh-”Đó là trách nhiệm của một thằng đàn ông sao?? Để cho cô gái mà hắn yêu gặp nguy hiểm??”
Cúi đầu im lặng, Vũ đứng dậy phủi phủi quần áo không hề đáp lại.
Quân đã nói trúng cái điều đang dày vò tâm can anh,có lí nào anh có thể chối bỏ?
Máu nóng cứ như dồn hết trong người Quân,sự im lặng của Vũ lại như chất xúc tác khiến anh lao đến nắm lấy cổ áo hắn mà lắc thật mạnh.
“Tại..sao? Cậu có được thứ tôi muốn,cậu có được trái tim cô ấy…vậy mà lại để cô ấy gặp chuyện như vậy??? Điều tôi hối hận chính là việc tôi đã đánh giá sai về cậu đấy,Vũ!”
“Thôi đi! Cả hai đứa đừng cãi nhau nữa,giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Mau đi vào thôi!”
Ông Phúc lên tiếng ngăn cản,lúc ấy Quân mới chịu từ từ buông Vũ ra.
Anh quay mặt đi không nhìn Vũ,có lẽ lúc này anh cần một chút không gian để làm dịu cơn giận và có thời gian bình tĩnh suy nghĩ.
Còn Vũ,lúc này hắn chỉ thầm cầu mong chi Nhi bình an vô sự,không có chuyện gì xảy đến với cô ấy…
………………
“Vậy là tất cả nhân vật chính đều đã đến đông đủ?”
Khi mọi người bước vào căn phòng chính, người phụ nữ trong chiếc sườn xám đỏ hoa văn rồng đen điểm xuyết cùng chiếc khăn lông trắng khoác trên người liền quay ra mỉm cười nhìn hết thảy bọn họ.
“Khắc Dung! Mọi chuyện nên chấm dứt ở đây được rồi! Tất cả những gì tôi đang cầm trên tay đây là bằng chứng chống lại cô trước tòa về hành vi buôn bán phạm pháp của cô. Cô còn điều gì muốn nói không?”
Lời nói của ông Cường làm Khắc Dung khựng lại một thoáng.Đây là cách chào hỏi của ông ta sao? Giáng cho bà ta một cú phủ đầu? Nhưng vẻ lạnh lùng vẫn không suy chuyển, bà mỉm cười đáp.
“Giờ còn quan trọng nữa sao?Mạnh Cường,tôi e là khả năng ông có thể sống sót ra khỏi đây với tập giấy tờ đó là quá ít đấy.”
“Tôi nói luôn,trò chơi của chúng ta không dừng ở đây đâu.Trong cả căn nhà này, tôi đã cho người cài sẵn rất nhiều bom hẹn giờ, bất cứ người nào muốn sống sót rời khỏi đây thì…đừng mơ nhé!”
“Bà…”
“Khắc Dung! Con nghĩ rằng con trở nên thế này là điều mẹ con mong muốn hay sao?Mẹ con ở dưới suối vàng có vui không khi thấy con ra thế này??”
“Mẹ tôi? Ông có tư cách gì mà nhắc đến mẹ tôi??? Sau khi mẹ tôi chết, chắc ông hả hê lắm nhỉ?”
“Dung! Con đừng nói bậy! Ta đâu hề muốn mẹ con chết..”
“Thôi,đủ rồi!Ông nghĩ lúc này tôi tin lời ông nữa sao?..Còn nữa,quay về với trò chơi của chúng ta. Đăng Hải,đem cô ta ra đây!”
Từ trong căn phòng bên cạnh, Đăng Hải bế nó trên tay,cả thân hình nó nằm cứng đờ trên tay hắn. Đôi mắt nó mở chậm chạp,nhưng nó không thể cựa quậy vì đã bị trói chặt, cộng thêm việc bị bà ta tiêm thuốc gì đó khiến cả người nó nặng trịch.
“Nhi!..Bà..bà làm gì cô ấy??”
“Chỉ là một vài liều thuốc an thần giúp cô ta trấn tĩnh lại thôi. Khả năng cô ta chống cự bây giờ chỉ còn là con số 0,thế nên cô ta cũng chỉ là đồ vô dụng mà thôi.”
“Buông cô ấy ra ngay!Khốn kiếp!!!”
Khi cả Quân và Vũ chuẩn bị lao đến,Khắc Dung ra hiệu cho Khánh Vĩ. Từ trong túi áo hắn rút ra khẩu súng chĩa vào đầu nó,gương mặt bình thản không hề có chú
t cảm xúc.
“Bước tiếp hoặc cô ta bị bắn chết ở đây.Chọn đi!”
Cả hai đứng khựng lại. Hơi thở nặng nhọc,nó mệt mỏi nhắm mắt thầm nghĩ.
“Vũ…Quân..đừng….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...