“Ai nói được liệu một khoảng khắc hạnh phúc yêu thương hay niềm vui được hít thở khí trời hay đi dạo dưới ánh nắng rực rỡ và ngửi mùi không khí tươi mát lại không xứng đáng với tất cả những đau khổ và nỗ lực của đời người.”
-Erich Fromm-
************
Điều anh hối tiếc nhất,chỉ là ngày đó anh không đủ dũng khí đến trước mặt em..
Thời gian không thể quay ngược trở lại,cả anh và em đều biết.
Anh nhìn thấy hình bóng em phản chiếu qua gương,chỉ giận chính anh tại sao lại rời bỏ em một mình,tại sao lại để những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má hồng hào ấy..?
Chạm nhẹ lên tấm gương, hình bóng em vụt tan biến như khi chạm nhẹ vào một thứ gì đó mỏng manh lắm..những mạnh vụn thủy tinh lấp lánh in dấu vào tâm khảm người ở lại..
Rút hai tấm vé từ trong túi, nó chìa ra đưa cho Vũ đề nghị.
“Chúng ta đi ăn ở đây đi. Phần thưởng này em thắng ở quán,anh cầm đi.”
Cầm lấy tấm vé mà Vũ mỉm cười,anh lại cảm thấy tự hào vì nó. Đương nhiên là anh không ghen với nó đã lấy đi vị trí của anh,chỉ là khả năng chịu đựng và đương đầu của nó thật đáng kinh ngạc.Cô lạnh lùng,gan góc,khó gần nhưng lại thu hút anh,anh phải cám ơn số phận đã cho anh được gặp cô ấy mới đúng.
“Trước khi đến đó,chúng ta có thể đi dạo một lúc được không?”
……………
Dòng người qua lại tấp nập,đường phố bắt đầu lên đèn.
Ánh sáng hắt ra từ các quán xá, nhà cửa ven đường mà lần này nó mới để ý kĩ và cảm thấy gần gũi. Nhưng ấm áp hơn cả..là cái nắm tay của Vũ, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của anh. Cảm giác hồi hộp không ngừng khiến nó thổn thức,chỉ là nó không nghĩ người đưa ra lời đề nghị lại là Vũ.
“Em còn nhớ quán này không?”
Đột nhiên dừng lại,anh đưa tay ra chỉ vào một tiệm ăn vỉa hè. Nụ cười mỉm của anh đang gợi nhớ về quá khứ, đây là nơi anh tìm thấy nó say xỉn trong bộ dạng của Thiên Nhân đây mà. Chỉ là hôm đó nó quá đau buồn, nên có lẽ chút kí ức về nơi này không đọng lại trong tâm trí.
“Đây là..?”
“Người nào đó hại anh tối muộn mò mẫm chạy ra đây đưa về nhà trong tình trạng say xỉn,lại còn khiêu khích ân nhân…”
Anh giả vờ đảo mắt, biết chắc chắn cô nhỏ sẽ xấu hổ đến mức nào.Không phải là xấu hổ nữa, mà có lẽ là nó ngại ngùng đến mức rụt tay lại, quay mặt đi. Ai đời cô gái bản lĩnh lại có ngày thảm hại như ngày hôm đó, ngượng không tả đâu cho hết nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Thì sao? Anh định làm gì?”
Anh bật cười.
Vẻ lạnh lùng ấy lại quay trở lại,nhưng anh không giận nó. Điểm đó lại là điểm thu hút ở cô,càng hững hờ lại càng khiến anh muốn khám phá ở cô ấy.
“Nhi,chuyện quá khứ anh không muốn nhắc lại…Nhưng từ giờ,xin em hãy giữ những giọt nước mắt ấy vào tim..vì con tim là nơi duy nhất anh mãi mãi là của em. Giữ nó cho anh, đừng để cho bất cứ ai khác nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối, được chứ?”
Màn đêm bí ẩn bao phủ lên đôi mắt xanh lắng dịu, nhưng lại mềm mỏng đến lạ.Chỉ là tự nhiên, trong vô thức, nó muốn mình được cuốn đi bởi màn đêm kì bí ấy.Cái gật đầu từ nó chỉ đến trong chớp mắt,cứ như có gì đó mách bảo nó nên làm theo điều anh nói.
Cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng,Vũ giang rộng vòng tay đón lấy nó.
Nếu bảo có phải anh lụy tình quá không,thì đúng là vậy.Cô gái nhỏ sau mỗi lúc anh khám phá ra một điểm của cô ấy thì không có cách gì khiến anh dứt ra khỏi cô ấy được.
“Mà anh cũng đừng dùng cái vẻ ngoài của mình để tán tỉnh cô nào đấy, nhớ chưa??”
Nó đấm nhẹ vào ngực anh,nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay,nhếch miệng cười ẩn ý.
“Dại gì,anh phải để em ghen đến tức chết chứ?”
“Anh…Hừ! Thế em sẽ quen với người khác đấy!Lúc đó đừng có mà hối hận.”
“Em đe dọa anh?”-Vũ cúi sát mặt mình vào mặt nó, nhẹ nhàng đáp-”Có thể sao?”
Các cơ mặt của nó co lại vì cố nén nhịn khi mà anh lại giở cái chiêu bài đánh vào tâm lý của nó thế này. Anh có biết mỗi lần anh cười là lại khiến nó không có cách nào nổi giận được không??
“Dương Hoàng Vũ! Quả nhiên từ khi quen anh chỉ làm hư em thôi!”
“Thế..em nên làm quen dần đi.”
Vũ có chút ngạc nhiên rồi xoa đầu nó đang xấu hổ dụi mặt vào áo anh.Nó có chiêu trò của nó thì anh cũng phải có chiêu trò của mình chứ?Chỉ là anh chưa sử dụng hết tuyệt chiêu của mình, một khi cá đã cắn câu thì anh phải đùa vờn nó một lúc trước mới đúng.
Đáp lại cô, cái ôm siết chặt như thể không biết đến ngày mai.Nó nhắm mắt tận hưởng cảm giác đã bao lâu mà cô nghĩ nó không thể có lại được.
Từ khi Vĩ bỏ rơi nó, nó đã nghĩ không một ai sẽ khiến nó biết yêu nhiều đến vậy.
Nhưng nó đã nhầm
Dù nó đã từng làm gì tổn thương đến Vũ, anh vẫn can đảm bước vào cái thế giới nội tâm đầy mâu thuẫn của nó, chỉ để kéo nó ra khỏi lớp vỏ bọc và cho nó thấy thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp đến thế nào.
Chỉ là lúc đó nó do dự,không dám tin tưởng và mở lòng với anh thôi…
…………….
Sau chuyến xe khách cả hai người đón về miền thôn quê,cũng phải mất hai tiếng anh và nó mới về đến đây.
Người đề nghị là Vũ, anh bảo với nó về đây anh có người quen sẽ giúp cả hai thuê phòng trọ ở tạm.Hơn thế, khi người ta muốn tránh xa những cái ồn ã của chốn phồn hoa đô thị, thì còn gì thích hợp hơn là quay về chốn quê mộc mạc, bình dị,không có chút bon chen cuộc sống xa hoa ?
Anh dẫn nó đi loanh quanh , tận hưởng chút tự do và bầu khí trời trong lành. Quả nhiên về đây là một quyết định đúng khi anh thấy vẻ mặt nó có vẻ thích thú lắm.
“Em chưa từng về quê bao giờ sao?”
“Chưa..”-Nó lắc đầu, cúi đầu buồn bã-”Từ ngày bố mẹ em li dị,em chưa từng về quê vì bố bận công tác, lại còn thường chuyển nhà chỉ để gần nơi bố làm việc. Cũng ít có cơ hội lắm.”
Đưa tay nâng cằm nó lên,anh dịu dàng như thế lại khiến nó thấy an tâm.
“Thế thì từ bây giờ,anh sẽ đưa em đi đến những nơi em chưa từng được đến,sẽ giúp em lấp đầy thêm những kí ức trong tâm trí. Chỉ cần em chuẩn bị tâm lý mà cố gắng nhớ cho hết đấy!”
“Thế..có khác gì đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta đâu?”
Nó buộc miệng nói xong mà xấu hổ.
“Vậy..anh sẽ khiến nó trở thành buổi hẹn hò đáng nhớ nhất mà em không thể quên.”
Nụ hôn lên trán nó là một minh chứng,một lời hứa từ anh.
……….
Quả là rất đáng nhớ.
Vũ dẫn nó đi hái dừa,chăn trâu, thả diều, lại còn ăn uống đến no căng bụng. Toàn những việc nó chưa bao giờ được làm, nhưng đi cùng Vũ lại khiến mọi việc trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Dù đây không phải là buổi hẹn hò được đầu tư nhiều, thậm chí có chút đơn giản nhưng nó nào bận tâm đến điều đó. Nụ cười hạnh phúc của anh và nó trên đồng cỏ xanh rì mơn mởn hòa tan trong sắc trời xanh biếc những làn mây trắng bồng bềnh.
Không hạnh phúc làm sao khi sau bao lâu, anh cũng có được nó và nó đã tìm thấy nơi nó biết mình mãi thuộc về…?
Thế nhưng lại có vấn đề đau đầu khác khiến nó đắn đo,ngượng nghịu, cứ cảm giác như khuôn phép của nó bị Vũ phá vỡ không thương tiếc.
Sao anh lại thuê phòng chỉ có một giường?? Còn nó biết ngủ ở đâu?
Vũ đắp chăn nằm tựa gối trên giường,hiểu được cái sự lúng túng của nó liền vỗ vỗ sang chỗ bên cạnh anh đã để chừa cho nó.
“Anh làm gì thế?”
“Em ngủ đi!”
“Nhưng..còn chỗ ngủ?”
“Thì là ở đây chứ còn ở đâu?”
Biết anh để chừa chỗ cho nó, nhưng một đứa con gái như nó có bóc hết lớp da mặt dày thế nào cũng khó có thể ngủ cạnh anh.Ngại quá!
“Em..em ngủ trên ghế sofa được rồi..Oái!!”
Cái tay định rút gối ngủ bên cạnh Vũ đã nhanh chóng bị anh chớp thời cơ kéo nó ngã xuống giường.Anh giữ chặt cổ tay nó,thân hình to lớn đè lên trên người nó, gương mặt anh lại tự đắc như nắm chắc phần thắng.
“Bà cô bướng bỉnh!Em muốn chọc tức anh sao?”
“Chọc..chọc tức?Anh nói cái gì thế??”
“Hay em không thích nằm cạnh anh?”
“Ơ..ơ..”
Nếu nói là nó không muốn nằm cạnh anh là không đúng. Thực ra, bản tính hiếu kì khiến nó có chút mong chờ nữa là đằng khác.
Dẫu câu trả lời thế nào thì cũng chỉ toàn câu hỏi thừa anh cố tình dụ nó để nó mất tập trung mà thôi, vì cuối cùng, anh cũng nhanh chóng kéo nó vào chăn,ôm chầm lấy nó từ đằng sau mà vờ ngáp dài.
Cũng phải mất một lúc nó mới nhận ra mục đích thật sự của Vũ, muốn đập đầu vào gối mà ngất đi quá!
Lại còn ôm chặt thế này khiến nó không thể thoát ra được, cảm nhận hơi ấm từ người anh qua lưng mình, đúng là cảm giác lạ mà lần đầu tiên nó mới được trải nghiệm theo cách này.Quả tim bé bỏng vẫn không ngừng phản chủ mà đập mạnh,có phải..nó sắp thành đứa con gái biến thái không?
“Anh..anh dụ em sao??”
“Hai người vẫn ấm hơn một,mùa này bắt đầu lạnh rồi. Em tính ngủ ở sofa làm mồi cho cơn cảm lạnh sao?”
Đúng là lí do!
Anh chống tay cười cười nhìn nó, chuyện gì cũng có thế nghĩ ra được.Nó biết nó vãn không cãi lại được mà.
Ấm áp quá, chỉ trong thoáng chốc nó thấy cơn buồn ngủ ập đến nặng trĩu lên đôi mắt.Trong giấc ngủ, nó lơ mơ cảm nhận nụ hôn của anh lên má mình,khẽ thì thầm.
“Ngủ ngon nhé cô ngốc!”
………..
Tiếng chuông cửa phòng đột nhiên vang lên. Mới sáng sớm mà ai lại đến tìm cả hai vào tầm này chứ?
Nó khó khăn lắm mới lồm cồm mò dậy, thoát mãi cũng ra được khỏi vòng tay rắn chắc của Vũ. Đôi lông mày đen cau lại, nhưng chỉ cựa mình xoay người sang bên kia, hơi thở đều đều làm nó thở phào nhẹ nhõm.
May là không làm anh thức giấc, nó rón rén bước ra mở cửa. Điều nó không thể ngờ..
“Hoàn thành nhiệm vụ của mình trước đã rồi mới tận hưởng thời gian ngọt ngào ấy chứ?”
“Anh…”
“Đừng quá ngạc nhiên vì sao tôi lại tìm được cả hai người.Không ngờ lại chạy trốn đến đây, mà cô cũng gan dạ lắm! Phá vỡ nhưng gì mà Khắc Dung đã nhắn với cô trước đó.”
Trước mặt nó, đối phương với mái tóc xoăn màu cam vắt tay trước ngực, bình tĩnh đến lạ.Vĩ nhìn chăm chăm vào nó, lôi trong túi ra chiếc di động đang đổ chuông rồi đưa cho nó.
“Cái này là dành cho cô,nghe đi rồi biết mình nên làm gì.Đừng trách tôi sẽ hại cả Vũ!”
Vì quá sức bất ngờ, nó lại còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên do dự chốc lát, đôi tay run run mới dám đón lấy mà nghe cuộc gọi đó.
“Các người là ai? Sao lại bắt tôi đi đâu thế này ?? Con gái tôi đâu ???”
Chiếc di động trên tay nó rơi xuống đất, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn người đối điện,lao đến túm lấy cổ áo hắn. Nó nghiến răng mà muốn rít lên.
“Anh..anh làm gì bố tôi??? Đồ khốn nạn!!”
“Bình tĩnh nào, cô biết giờ mình nên làm gì rồi phải kh
ông?Chỉ cần yên lặng rời khỏi đây,thì coi như tôi sẽ không làm gì đến cậu ta, cô còn có thể cứu bố mình, không phải đó là một thỏa thuận hợp lý nhất sao?”
Nó lặng người đi.
Cánh cửa đóng lại, nó bước đến bên giường, nhìn Vũ vẫn đang say ngủ.Hạnh phúc đến muộn, chỉ cho nó chút ít thời gian này không?
Nó rấm rức khóc.
Anh nói nó nên giữ lấy những giọt nước mắt này dành cho anh,anh nói đúng.Ngoại trừ bố cô, anh sẽ là người duy nhất cô trao trọn trái tim này, sẽ không ai thay thế được anh.
Đặt bút viết giấy nhắn để lại,nó cảm thấy không còn chút sức lực nào để bình tĩnh viết tiếp..
………….
“Nhi..?”
Tỉnh dậy, không thấy nó nằm bên cạnh, anh thấy lạ. Không phải cô ấy lại đi đâu rồi chứ? Hay cô ấy lại xấu hổ vì chuyện hôm qua…?
Với một người như cô ấy mà lần đầu tiên lại ở chung, rồi ngủ chung giường với người con trai khác, thì chắc cô ấy ngại đến mức xấu hổ đỏ mặt mà trốn ở đâu đó lắm.
Nghĩ vậy, anh khẽ bật cười.
Chợt để ý một tờ giấy gấp đôi để ở đầu giường anh, có chút do dự, anh liền mở ra đọc…
Bức thư trên tay anh nhẹ rơi xuống đất…
Đôi mắt anh mờ đi….đôi chân loạng choạng,bủn rủn….bàn tay vừa cầm lá thư run run….
Anh xin lỗi,anh đã ngốc nghếch trong mắt em lắm,phải không?
Để lại cho anh lá thư này, em rời anh, em đi một mình, em đến gặp người em đã nói lời “vĩnh biệt” ấy ư?
Không,anh không tin! Chắc chắn cô ấy có lí do của mình,anh phải tìm..nhất định phải tìm cô ấy!
Mặc vội quần áo, bóng anh vội vã chạy ra bến xe,dự cảm không yên lại càng mãnh liệt hơn lúc nào hết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...