“A a a!” Lưu phu nhân kiệt sức lại bị đau mà tỉnh, toàn thân đều vô cùng cay rát. Thủ đoạn này đúng là vô cùng âm độc.
Máu loãng trào ra, tràn đến dưới chân Vệ Mãng, mùi vị thịt sống xông lên làm người ta buồn nôn. Cứ từng li từng tí mà chảy, hắn ngồi xổm xuống trước mặt bà, tự nhiên đưa tay ra, xoa lên vết sẹo trên bộ ngực ĩu xìu.
“Người ta truyền tai nhau rằng, ngươi cực dâm đãng, không những có thể sướng vì giao hoan... mà ngay cả khi hành hạ thì ngươi cũng có thể cảm thấy sung sướng...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy Lưu phu nhân... vừa rồi Vệ mỗ ta làm thế lại khiến ngươi thoải mái à?”
Ngón tay lạnh như băng kia chạm vào đỉnh anh đào của bà ta, làm bà run rẩy một cái. Quá chết người mà, giữa bụng co rút lại, bà ta có phản ứng.
Lưu phu nhân cắn răng, giãy giụa ngẩng đầu nhìn người trước mắt. Mặt dù đã cố gắng che giấu nhưng cũng không che nổi dục hỏa mãnh liệt trong mắt mình.
“Ha ha... Sao nào? Còn muốn cố ý mê hoặc ta à?”
Bà nghiêng đầu, phun máu trong miệng ra, hơi thở mỏng manh:
“Là người thì đều có dục. Ngươi không có hay là không được...” Bà ta vất vả nâng thân thể lên, mang theo sự trào phúng mà lau vết máu trên ngực.
Vệ Mãng cười to. Người này đúng là dâm đến tận xương tủy, còn muốn dùng sắc dụ hắn tha thứ. Hắn ta phất tay một cái, gọi thủ vệ đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tên thủ vệ khiêng chiếc chiếu rơm, bên trong có cuốn thứ gì đó. Họ vứt nó trên mặt đất, vén ra, thứ bên trong làm người khác phải giật mình hoảng sợ.
Tuy nói là người nhưng không khác gì đống thịt vụn. Hình như vừa mới chết chưa lâu, cũng đã chịu không ít hình phạt phi nhân tính, da thịt bị nứt và lộ ra xương tủy tận sâu bên trong.
Nhưng Lưu phu nhân vẫn có thể nhận ra được, bà ngay lập tức bật khóc.
“Lão Lưu đầu của ta ơi...” Bà ta không ngờ, ngay cả Lưu công công mà Vệ Mãng cũng không tha.
Một hoạn thần không làm được việc gì và một kỹ nữ hoang dâm, cùng nhau sống sót qua năm này tháng nọ. Họ đã cùng trải qua những khoảng thời gian bình đạm, cay đắng buồn vui đều trở thành nước trôi qua ngày, không màng danh lợi. Nói là phu thê, không bằng nói là người nhà.
Vệ Mãng chắp tay sau lưng nhìn bà ta đầm đìa nước mắt, vẻ mặt nghiền ngẫm thưởng thức sự bi thương thảm thiết của bà:
“Ôi? Vẫn còn hai ba phần tình đấy nhỉ. Ta còn cho rằng những người như Cửu Lưu đều vô tình vô tâm không chứ.”
Lời này càng làm ba ta nhói lòng, so với những đau đớn của xác thịt thì lời này càng sâu sắc hơn. Khi còn tuổi xuân đã gặp qua nhiều người bề ngoài chững chạc đàng hoàng nhưng thâm tâm thì dâm loạn bẩn thỉu, vì để bản thân không phải chịu khổ, bà cũng học theo thói phong tao của đời, nịnh nọt để mưu sinh.
Lưu phu nhân biết, Vệ Mãng định lợi dụng sự trẻ người non dạ của tân Đế, lợi dụng thèm muốn tình dục vô độ để gài xếp vài nữ tử vào, chờ khi tân Đế buông lỏng cảnh giác mà hại hắn. Kỹ năng giường chiếu của tân Đế là do một tay bà dạy dỗ nên, hắn thích cái nào nhất, sao bà có thể không hiểu.
Nhưng so với oán hận Hoàng Đế dâm ô háo sắc, bà càng hận Vệ Mãng, một kẻ không chừa thủ đoạn nào, bề ngoài quân tử nhưng bên trong lại âm hiểm xảo trá.
“Ngươi giết ta đi, ta không biết cái gì cả.” Bà ta tuyệt vọng, khóe mắt trợn lên, giận dữ nhìn Vệ Mãng như muốn róc từng miếng thịt của người trước mặt này.
“Được! Ngươi là người có khí phách đấy.” Vệ Mãng vỗ tay, gọi người vào.
“A a a! Đây là cái gì!” Tiếng kinh hãi kia là của Ngô Thượng thư. Bên cạnh hắn là một con vật lớn toàn thân đen nhánh, cái đầu hôi thối, đưa ra cái lưỡi đỏ thẫm.
“Ẩu ẩu! Gâu Gâu!” Tiếng kêu chói tai, inh ỏi, mắt thú tròn có màu vàng nâu.
Đây là con chó săn cao gần nửa người, hình dạng cực kì hùng hổ, nếu không phải được thủ vệ dùng xích sắt giữ lại thì nó đã muốn nhào thẳng vào người trong lao này rồi.
Ngô Thượng thư và Đào Ngự sử vừa thấy dã thú này thì bị dọa chết khiếp, vội run rẩy há miệng: “Này... Vệ vương gia, hai bọn ta chợt nhớ ra hình như còn có chuyện quan trọng cần làm, nên... cáo lui ở đây...” Chưa chờ Vệ Mãng mở miệng đáp lời, hai người này đã nhanh chóng rời đi.
Đưa mắt nhìn hai lão già này rời khỏi, Vệ Mãng mới thu hồi ánh mắt, nửa ngồi vuốt ve đầu thú. Lưu phu nhân bị tiếng thú rống đánh thức, suy yếu nhìn chúng, không biết người này lại định làm gì.
“Chó này là người khác tặng cho, vốn ta chê nó xấu xí, nhưng sau này mới biết được chó này thân thể khỏe mạnh, tính tình dễ kích động...”
“Quan trọng hơn là, thú tính khó át được.”
“Khi nó giao phối với chó cái, sẽ cắn xé cổ họng của chó cái...”
Nghe đến đó, Lưu phu nhân đã biết hắn muốn làm gì. Hai mắt bà trừng to, cho dù có phí công vô ích thì vẫn dùng chút sức lực cuối cùng mà vùng vẫy, xích sắt va chạm vang lên âm thanh leng keng.
Thấy bà ta kích động sợ hãi như thế, cuối cùng Vệ Mãng mới hài lòng. Hắn ta ngồi xổm xuống trước mặt bà ta, nói nhỏ bên tai:
“Nửa đời của ngươi, chắc cũng thử qua không ít nam nhân... Không bằng, nay thử với mãnh thú? Hmm?”
Hắn thuận tiện nhìn lại, đồ vật kinh tởm ở phần thân dưới của con chó kia đã càng buông thõng. Bà ta không dám suy nghĩ, rống lên, mang theo ý muốn khóc:
“Ta nói! Ta nói hết! Ngươi đừng giày vò ta nữa!”
Vệ Mãng đến gần bên môi bà, nghe bà lải nhải một hồi lâu. Sau khi nghe xong mới hài lòng đứng lên, gật đầu:
“Ngươi sớm thành thật thì đã không phải ăn khổ nhiều như vậy rồi.”
“Chẳng qua, tính dục của con chó này cũng nổi lên rồi...”
Lưu phu nhân phun ra một ngụm máu, chửi ầm lên:
“Vệ Mãng! Loại người tiểu nhân bẩn thỉu như ngươi nhất định phải xuống địa ngục! Ngươi còn ghê tởm hơn Cửu Lưu ta ngàn lần vạn lần! Ta có làm lệ quỷ cũng sẽ quấn lấy ngươi!”
Đời này Vệ Mãng đã nghe quá nhiều lời như vậy rồi, không phải vẫn ăn ngon ngủ ngon đến tận giờ sao. Nhưng hiện tại tâm tình hắn ta rất tốt, nên chậm rãi bổ sung thêm:
“Không ngại nói cho ngươi biết, ta chỉ động dục với những thứ không di chuyển. Nếu thật sự muốn hầu hạ ta...”
“Chờ thi thể ngươi cứng lại rồi hẵng nói.”
Lưu phu nhân trợn trừng con mắt, không khống chế được mà cúi đầu nôn ào ào ra.
Hắn ta nói xong, không nhìn bà ta nữa mà sải bước rời khỏi nhà giam. Thủ vệ hơi gật đầu, đóng cửa ngục lại rồi nháy mắt buông nhẹ tay ra, con chó hung dữ kia nhào tới.
Tiếng chó gào rống, tiếng xích sắt chạm đất, tiếng cắn xé cùng nhau vang lên, vọng vào trên tường đá lạnh lẽo. Những âm thanh này quá mức khủng bố, sẽ không có ai nghe được tiếng gào rít thảm thiết của nữ nhân và tiếng máu chảy kia.
Cho đến cuối cùng, mọi chuyện đều bình yên trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...