Cửa bị đẩy ra, hương tường vi ngào ngạt nồng đậm bay vào làm tinh thần hắn căng thẳng. Người tới chỉ có mình nàng, không có tỳ nữ hộ tống nào khác cả, trên tay nàng còn bưng một khay nhỏ màu vàng tinh xảo, bên trên có hai chiếc ly nhỏ.
“Sao nàng không an dưỡng thân thể mà đến chỗ này làm gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
Nét mặt của Đào Cầm Lăng trời sinh có phần khá đanh đá, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mắt hạnh tròn xoe, nhìn rất tươi sáng sống động và rất có sức sống. Đôi lông mày được vẽ chếch lên, dường như còn cất chứa tình cảm trong đó, thứ tuyệt vời nhất chính là chóp mũi nhỏ vểnh lên và đôi môi vô cùng kiều diễm dưới chóp mũi kia. Từng thứ từng thứ này đều lưu lại cho người ta ấn tượng khó quên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được lời nói lãnh đạm của hắn, nàng hiếm khi không tức giận mà còn tươi cười rạng rỡ, đặt khay trong tay xuống:
“Được Hoàng Thượng yêu thương, thần thiếp cực kì vui vẻ. Từ sau khi săn xuân trở về, người vội vã đến thăm Long nhi vừa mới sinh xong, sau lại phải ngâm mình trong thư điện này để xử lý việc triều chính, thần thiếp đương nhiên sẽ đau lòng cho Hoàng Thượng.”
Nàng đi đến phía sau hắn, dịu dàng xoa bóp bả vai cứng đờ của hắn, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy được dưới bàn có một chiếc giày thêu nữ. Tuy nhiên, nàng lại tỏ ra như không hề thấy gì, vẫn dốc lòng vào động tác trên tay.
“Khụ khụ. Gần đây có nhiều việc, nàng có thể thông cảm cho trẫm là tốt rồi...” Hắn không chút biến sắc: “Chờ qua đoạn thời gian này, nàng ra tháng rồi thì trẫm lại đi thăm nàng...”
Hàm ý chính là ngươi nhanh đi đi, đừng làm hỏng chuyện của ta thì mới đúng!
Cầm phi thông minh lanh lợi vậy, sao có thể không nghe ra ẩn ý bên trong lời nói này. Chẳng qua hôm nay, nàng ngược lại không muốn so đo với hắn mà chậm chạp không chịu đi. Trong đầu hắn nghĩ đến Liễu Đường trong phòng, lòng cũng nghẹn tức, biểu cảm mặt hiển nhiên cũng vô cùng ủ dột.
“Hiện tại là lúc xuân đang hưng thịnh, người đấy, dễ dàng mệt mỏi mất sức. Thần thiếp đã để thái y trong cung sai phó phòng sắc một thang thuốc đưa đến.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng mở nắp cái ly nhỏ trên bàn ra, đưa đến tay hắn. Một mùi thơm ngọt đậm của nước thuốc xộc vào mũi, màu thuốc cũng không đen nhánh như thuốc bổ bình thường mà là màu nâu trong trẻo.
Trên mặt hắn còn do dự và nghi ngờ thì Cầm phi đã cầm lấy một ly khác, tự mình uống vào:
“Hoàng Thượng yên tâm, thuốc trong hai ly này đều giống nhau... nếu người không tin, ta có thể đổi lại.”’
“Được rồi được rồi, trẫm uống là được chứ gì.” Hắn bực bội đáp lại: “Tấm lòng thành của nàng, lòng trẫm đã hiểu. Về sau, những chuyện nhỏ nhặt này không cần tự mình làm nữa, ảnh hưởng đến thân thể thì không tốt đâu.”
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Cầm phi nhìn hắn uống xong, nàng cũng chậm rãi ung dung mà mở nắp uống hết thuốc.
“Lát nữa trẫm còn phải gặp mặt hạ thần… Này, nàng đang làm gì đấy?”
Cầm phi không trả lời mà nhắm đôi mắt hạnh lại, ba phần giễu cợt bảy phần dẫn dụ. Nàng chậm rãi cởi đai lưng trên người mình xuống, cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài đắt tiền trên người, chỉ chừa lại một kiện tơ lụa vàng nhạt.
Dưới tấm tơ lụa kia ẩn hiện ngọn đồi kiêu hãnh thẳng đứng, chỗ núm trên bầu ngực còn có vết sữa đọng lại.
“Nàng...” không đoán được ý của nàng, hắn vừa muốn chất vấn thì trên người đã nổi lên cảm giác kỳ lạ. Toàn thân nóng như lửa đốt, ý thức hỗn loạn mơ hồ, mọi thứ trước mắt tựa như được phủ bởi một lớp màn đỏ, cứ bồng bềnh lơ lửng.
Càng chết người là vật dũng mãnh dưới thân kia vừa mới bắn ra nay đã cứng đến phát đau, dựng thẳng tắp lên trong khi hắn không có bất kỳ ham muốn gì.
"Ngươi cho trẫm uống cái gì!” Yết hầu hắn khát khô mà chuyển động, hắn vùng vẫy đứng lên nhưng vẫn không dùng được bao nhiêu sức lực. Hắn cực kỳ tức giận vung tay lên, ly sứ lách cách vỡ nát, rơi tán loạn khắp mặt đất.
“Thứ Hoàng Thượng uống... là xuân dược mà thần thiếp sai thái ý kê đơn. Thuốc này, phân thành hai loại: Thuốc âm uống vào thì cực kì động tình, khát cầu hoan ái. Còn thuốc dương, thì chính là để thứ kia của nam nhân đứng thẳng không xìu, tràn đầy nhiệt tình...”
“Điện hạ... đắm chìm trong chuyện nam nữ, thà sủng hạnh yêu thương người khác, thậm chí là thê tử của hạ thần mình... Hào phóng đến thế nhưng lại không chịu chia chút ít cho thần thiếp...”
“Thần thiếp là thê tử danh chính ngôn thuận của người đấy!” Nàng rống lên, vẻ mặt dữ tợn chứa thê lương. Đôi môi được người ta yêu thích kia như được bôi máu, yêu nghiệt.
“Thần thiếp muốn lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về thần thiếp...”
Dứt lời, nàng kéo lớp lụa mỏng xuống, bầu ngực nảy ra. Nặng trĩu và đầy đặn, hơi rũ xuống dưới, còn ẩn hiện gân xanh, có chút rung động. Có thể là do mới sinh xong nên quầng vú hơi thâm đen, mà hai núm vú to như hạt mận kia vẫn còn vương vài giọt sữa mới vừa tuôn ra.
"Ngươi..... Ngươi điên rồi !" Hắn thở hổn hển, trợn trừng mắt lên, thế nhưng thân thể càng ngày càng không nghe theo sai khiến: “Ngươi dám to gan, dám tính kế như thế... Ngươi không sợ trẫm sẽ giết ngươi sao?”
“Ha ha.” Nàng tiến lên hai bước, nhìn Thiên tử lửa dục bừng bừng trước mặt, hai mắt đỏ ngầu trợn lên. Cầm phi không hề lo sợ mà ưỡn ngực, như là đang mang theo vũ khí đáng sợ nhất thế giới, muốn giết hắn không còn một mảnh giáp nào.
“Thần thiếp đã quên nói với Hoàng Thượng. Thuốc này, nếu sau khi uống vào mà không thể tìm được thuốc giải...” Nàng cười vui vẻ, đôi bàn tay thon dài kia vuốt ve vật dưới người hắn cách một lớp vải, trêu chọc hắn phải gầm gừ lên.
“Nếu như không có thuốc thì từ nay về sau, cho dù muốn mây mưa cũng không thể cương lên được nữa ha ha ha.”
Điên rồi! Nữ nhân ghen ghét đố kị này vậy mà có thể làm ra chiêu ngoan độc như thế! Cho dù mắng trong lòng là thế, nhưng tay nàng cứ như một liều thuốc tốt, hóa giải cho gốc rễ dưới người hắn.
"Ta..... Ta là Thiên tử!" Hắn mềm giọng lại, mang theo ý cầu xin tha thứ: “Lăng Nhi, nàng phải biết là... Đời này ta không thể nào chỉ có mình nàng được... Nàng nóng lòng như vậy, không sợ tổn thương thân thể của mình sao?”
Nghe vậy, trái tim nàng khẽ động, hốc mắt đỏ lên. Nụ cười cứng lại trên mặt, nàng đè người xuống, sờ nhẹ môi lưỡi của hắn:
“Ta cũng chỉ là một thê tử mà thôi.”
Muốn phóng túng dâm đãng cũng được, cường thủ hào đoạt cũng được. Thà rằng chàng vẫn là người vô tâm vô tình kia thì thật tốt biết bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...