Sau lần Hợp Đức săn xuân kia, trong cung truyền ra lời đồn đại nói rằng thê tử trẻ đẹp của Ngô Thượng thư đã bị Thánh thượng sủng hạnh, hai người đã đơn độc ở cùng nhau qua một đêm tại nơi ngoại thành.
Nghe nói là do bị trượt chân, nhưng ngày hôm sau khi hai người trở về, quần áo của Ngô Thị lại xộc xệch lẳng lơ, bước chân yếu ớt, trên người còn khoác áo bào của Thánh thượng nữa. Quan trọng hơn là, mặt nàng ấy tựa đóa phù dung, động tác ngoảnh đầu dịu dàng hay ánh mắt nhìn Thiên tử đang ôm mình đều cất chứa đầy tình cảm khó tả.
Chậc chậc. Liền chỉ qua một đêm, một lễ phụ danh môn như Liễu Đường lại sa vào con đường dâm dục, đúng là bại hoại đạo đức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong hậu cung truyền tai nhau chuyện này, cuối cùng truyền đến tai quý phi Đào Cầm Lăng vừa mới lâm bồn, còn đang trong tháng.
Bên tai còn có tiếng khóc oa oa của hài nhi, có chút thê lương. Đào phi nhìn cục thịt nhỏ được bọc áo tơ vàng trong nôi, nhiều xúc cảm bi ai ập đến, lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Hoàng nhũ mẫu nghe thấy tiếng khóc nên bèn vào đây thỉnh an, bế tiểu Hoàng tử đi dỗ dành. Hài tử vừa đi, đầu óc của nàng mới có chút thanh tỉnh, liên kết mạch lạc những chuyện này lại.
Tiểu long tử được hạ sinh sau khi hắn đi săn xuân trở về, thế nhưng Hoàng Thượng chỉ vội đến liếc mắt một cái, rồi từ đó đến giờ cũng không hề đến thăm nàng lần nào nữa. Miệng thì nói là vì không muốn làm phiền nàng an dưỡng rồi điều một ma ma nhũ mẫu lâu năm nhất trong cung đến chăm sóc nàng, một tấc cũng không rời.
Giờ nghĩ lại, nói là chăm sóc nhưng đúng hơn là giám sát, chắc là sợ tin tức này truyền đến chỗ nàng.
Nàng nở nụ cười mỉa, đầu ngực lại co rút đau đớn. Lúc ngực nàng mới trướng sữa lên, nàng luôn cảm thấy có vật gì đó đè ép, bầu ngực đầy sữa kia như muốn nổ tung, ngày ngày hành hạ nàng.
Đau đớn. Căm hận. Oán giận...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người đâu! Truyền thái y đến cho bổn cung.”
Ở một nơi khác, tình cảnh lại khác biệt rõ rệt. Hương thơm thoang thoảng, thoải mái vui sướng, không cần lo nghĩ đến bầu không khí căng thẳng náo nhiệt.
Đây là Dưỡng Tâm điện, là điện để Thiên tử đọc sách lúc nhàn hạ. Hắn đang ngồi bên trên, trên mặt bàn chất đống vô số tấu chương làm bằng gỗ lê vàng, nghe hạ thần nói thao thao bất tuyệt.
Rõ ràng là hắn đang mất tập trung, suy nghĩ hoàn toàn không đặt ở nơi này mà ở dưới ngay bàn gỗ. Có lẽ hạ thần này cũng nhận ra tâm tư chán nản của Thiên tử trẻ tuổi này, nên cuối cùng cũng cáo an rồi rời đi.
Lúc trong điện không còn bóng người, hắn mới thở phào nhẹ nhõm ra, toàn tâm hưởng thụ mà gầm nhẹ lên. Không lâu sau, yết hầu hắn nhấp nhô, hơi thở hổn hển, sau đó tê liệt mà tựa lên ghế dựa.
Dưới bàn có một người chậm rãi bò ra, đối mặt với hắn và cười đến quyến rũ mê người, đây không phải Ngô Thị Liễu Đường bại hoại đạo đức kia thì là ai.
Hôm nay nàng ấy vụng trộm tiến cung gặp riêng hắn, hai người đang chuẩn bị vụng trộm làm chuyện tằng tịu với nhau thì lại bị quan thần - "vị khách không mời mà đến" cản trở, nên hắn vội vã để nàng nấp dưới bàn sách.
Chẳng qua, sau lần săn xuân hôm đó, lá gan nàng ấy càng lúc càng lớn. Bàn gỗ to lớn cản trở tầm nhìn của thần tử nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng cái lưỡi linh hoạt của nàng ấy, cứ liếm đi liếm lại trêu chọc vật cứng nóng kia của hắn, phun ra nuốt vào trong, chủ động đem vật đó nhét vào sâu trong cổ họng dồn ép hắn mất không chế mà bắn ra.
Cùng lúc đó, bàn tay nhỏ mềm mại kia còn vuốt ve hai viên dương châu, khẽ bóp và xoa nắn, thật sự rất thoải mái.
“Thân thể Hoàng Thượng không được thoải mái ạ? Sao sắc mặt lại ửng hồng thế kia, hô hấp còn dồn dập nữa?”
“Không có gì đáng lo...” Hắn tằng hắng một cái: “Chắc là do mỏi mệt, đêm qua chưa được nghỉ ngơi tốt. Nếu ngươi có chuyện gì gấp thì nhanh chóng trình báo lên đây đi.”
Người dưới bàn nghe hắn đạo mạo nghiêm trang nói mà... trong lòng thầm vui, trình độ miệng lưỡi càng ngày càng tốt đấy. Đợi khi thần tử đi, liếm liếm nhả nhả cuối cũng cùng hút được long tinh.
“Mấy ngày không gặp, học được bản lĩnh lợi hại như vậy ở chỗ nào đấy, hả?” Hắn ôm chặt yêu nữ này vào lòng, ngửi ngửi mồ hôi trên cổ nàng, âm thanh khàn khàn nặng nề.
Áo của Liễu Đường nửa cởi nửa không, còn lộ ra bầu ngực nhỏ. Nhũ hoa kia hồng hồng dựng đứng như không còn nhẫn nại được nữa, váy phía dưới xộc xệch, một chiếc giày thêu không biết đã đi đâu rồi. Bộ dạng xinh đẹp tinh nghịch, chẳng có biểu hiện nào cho thấy là một người đã xuất giá.
Nàng ấy trèo lên người hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Đương nhiên là từ trong những cuộn tranh mà điện hạ thích đó...”
Hắn cong môi cười một tiếng. Thật đúng là nữ nhân yêu kiều biết thức thời! Hắn ngợi khen trong lòng. Hắn ôm nàng ấy lên trên bàn, kéo phần áo còn sót lại trên người nàng ra, cúi đầu dùng miệng chơi đùa một bầu ngực mềm mại của nàng, làm nàng rên rỉ thở gấp.
“Báo! Cầm quý phi cầu kiến!” Nương theo tiếng gõ cửa, lời nói chấn động khiến nhịp tim đang sung sướng của cả hai bị đình chỉ. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, ôm ngang Liễu Đường vào trong phòng và đặt nàng trên giường nhỏ để nghỉ ngơi.
Liễu Đường còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã thả rèm xuống, vội vàng đi ra ngoài.
Tình cảm của Đào Thị dành cho hắn cực kỳ ít, nhưng nàng lại là quân cờ quan trọng để ổn định thế cục. Vua một nước thì thế nào, giờ phút này hắn cũng lo lắng, bối rối như phu quân vụng trộm của bao gia đình bình thường khác thôi.
“Truyền vào.” Hắn ổn định âm thanh, trầm giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...